54-55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54.

Lúc nhận được điện thoại của Baekhyun, Lay đang từ bệnh viện đi ra, đỡ Kris vào xe. Đột nhiên nhìn thấy dãy số quen thuộc khiến cậu hoảng sợ, có chút ngây người. Nhìn đồng hồ, giờ này không phải là người kia đang phải ngồi trong tòa án nghe vụ án của Luhan sao ? Huống chi lúc trước đã nói lời đoạn tuyệt không muốn cùng bản thân mình dây dưa dính líu gì sao. Lúc này lại đột nhiên xuất hiện là vì sao ? Oán giận tích tụ lúc đầu đã cùng một đám tiểu lâu la đánh lộn tiêu tan hơn nửa, nếu như lần này lại trêu đùa, Lay cũng không biết bản thân còn có thể tìm ai đánh nhau để dập tắt lửa nữa.

Ngày đó ở cửa sau từng bước đưa Tào Tuấn ra ngoài, kết quả biết được Park Chanyeol ở cửa trước đã khiến cho lão thái thái mềm lòng, càng không có nhiều trắc trở, đi ra khỏi nhà họ Park, hai người nhìn xung quanh, đi về hai hướng.

“Tạm biệt !” Byun Baekhyun có chút xấu hổ mở miệng nói ra hai chữ.

Đối phương còn chưa có đi hai bước, Lay liền từ phía sau túm lấy cánh tay đối phương, đem cả người cậu ôm chặt vào trong lòng mình, chỉ nói ba câu : “Nếu như anh không phải Lay, em không phải là Byun Baekhyun….Em có thể yêu anh hay không.”

Byun Baekhyun nhỏ bé ở trong lồng ngực Lay có chút run rẩy, chỉ cảm thấy cả cơ thể giống như bị nuốt trọn, nhưng không muốn chạy trốn, chỉ hi vọng càng lún sâu thêm. Cậu cái gì cũng chưa nói, nhưng Lay dường như cái gì cũng đã biết.

Cũng không biết qua bao lâu, Lay buông tay, Byun Baekhyun nhanh chóng rời khỏi cái ôm ấy, chạy về hướng đỗ xe của mình. Lay ở phía sau nhìn hình bóng loạng choạng của đối phương, chỉ thấy phiền lòng, ở cửa rút ra một điếu thuốc cũng không có cách nào kiềm chế được cái loại tâm tư phát điên này.

Nhiều ngày như vậy, tuy rằng ở ngoài giả bộ không sao, trong đầu kì thực vẫn không có xoay chuyển gì.

Nghĩ về phương diện tình cảm, Lay cũng biến hóa từ dần dần từng bước sang bình ổn. Tuy rằng với sự cự tuyệt của Byun Baekhyun lúc đầu Lay quả thực có chút khó mà chấp nhận được, dù sao có người thích như vậy cũng không dễ, cho nên cơn tức giận quả thật là xông thẳng lên. Thế nhưng sau khi mọi chuyện qua đi, nghĩ kĩ lại chút, vận dụng bộ não thông minh của chính mình thậm chí tổng kết chút ít kinh nghiệm giáo dục của bản thân, cậu cơ bản có thể đánh giá ra “việc tốt” mà lão thái thái tới tìm người kia, nói về tình hình liên quan tới ý thức trách nhiệm, cuối cùng Byun Baekhyun vô cùng lí trí mà lựa chọn rút lui.

Lay trong lòng thở dài, xoa đầu đối phương, nghĩ thầm người ta cũng không có sai. Dù sao làm thẳng nam nhiều năm rồi, lại là một người đàn ông kì quặc, bất luận là suy nghĩ hay hành động bước từng bước quá thật đều không dễ dàng. Hơn nữa tình hình gia đình bản thân mình lại tương đối đặc biệt, nếu cậu ấy thực sự thấy áp lực, bản thân căn bản cũng không muốn bức ép. Nếu như tình cảm không đủ, bạn có cưỡng ép như nào cùng lắm cũng chỉ ở bên nhau được mấy năm, cuối cùng vẫn là chia tay. Cho nên đối với thứ tình cảm vừa gặp đã chia lìa này, Lay vô cùng muốn nhanh chóng cắt nhỏ nó ra, nói không chừng còn có thể liễu ám hoa minh hựu nhất thôn(*).

Lúc này cú điện thoại của Byun Baekhyun đối với Lay mà nói, không nghi ngờ gì giống như người nghiện gặp được số 4(heroin) loại mới vậy, không xảy ra chuyện mới là lạ. Vốn nghĩ với loại tính cách da mặt mỏng của đối phương, nếu điện thoại cứ kêu mà mình lại không nhấc máy, thì đối phương sẽ ngắt trước, nhưng lại không nghĩ tới điện thoại đã kêu hơn 10 phút rồi.

“Ngài muốn cùng chúng tôi quay về nhà họ Ngô không ?” Vệ sĩ của Kris đi tới hỏi Lay có muốn lên xe hay không, Lay nhìn điện thoại trong tay, chỉ trả lời vệ sĩ một câu : “Các cậu đưa Kris về trước, tôi đi SMS một chuyến.” Đối phương đi đến xe báo cáo với Kris, cậu liền quay người lên xe khác, nhấc máy trả lời điện thoại.

Không phải là tiếng của Baekhyun như trong tưởng tượng, chỉ là một đống âm thanh nam nam nữ nữ hỗn tạp ầm ĩ :

“Ông chủ Byun….đã tới ‘Nhân gian thiên thượng’ của chúng tôi rồi, cậu như nào lại chỉ uống rượu chứ ? Cùng các chị em vui chơi một chút không….ông chủ Byun…..”

Vừa nghe thấy động tĩnh về phương diện này, đầu Lay lập tức nổ tung. Thầm nghĩ tiểu tử này rời khỏi mình cũng không có đi gặp mặt con mẹ gì, trực tiếp tới chốn thanh lâu tìm gái sao ? ! Hơn nữa cũng không phải là cậu ta chủ động gọi cho mình, phỏng chừng là để điện thoại trong túi quần rồi không cẩn thận đụng phải số mình. Vừa nghĩ tới đây, một ngọn lửa vô danh trong đầu nháy mắt phun trào, chỉ cảm thấy bản thân bị tiểu tử này chơi đùa quay như chong chóng. Định đi con mẹ gì chứ, cậu ta vốn đã cùng mình không có một phần tiền quan hệ, yêu như nào chứ. Thế nhưng bàn tay nắm lấy vô lăng lại không nghe lời bản thân một chút nào hết, dựa theo ý muốn của mình mà ngoặt, phóng thẳng tới ‘Nhân gian thiên thượng”.

Lay cùng vài người khác hồi còn trẻ, lúc sung sức nhất đã từng đi qua chốn ‘Nhân gian thiên thượng’ này, là quán bar ‘thoát y vũ’ khá nổi danh trong thành phố. Mặc dù có chút thấp kém, nhưng là các cô gái ở đây đều rất tuyệt, khiến cho mấy tiểu tử nhỏ hừng hực huyết khí.Những năm qua đám chị em phụ nữ tiếp cận trên người cậu nhiều tới mức đỡ không nổi, cho nên cũng không đến những nơi này giải quyết nữa. Byun Baekhyun này bình thường nhìn là một người nhã nhặn lịch sự, đến hôn mà còn đỏ mặt tía tai, thình lình lại đi tới mấy chỗ như này để làm cái gì ? Quả nhiên là người không thể nhìn tướng mạo, trong cơ thể nhỏ bé yếu đuối lại có thể tiềm ẩn loại ham muốn xác thịt lớn như vậy, sớm biết như vậy thì lúc trước đã không quá yêu chiều cậu ta, lần này nếu còn ngả vào vòng tay mình nữa, không đem cậu ta làm tới 625 lần, ông đây mang họ của cậu luôn.

Cũng chỉ sau 10 phút đồng hồ, Lay đã đưa xe tới. Từ trên xe nhảy xuống đi vào. Mặc dù trời còn chưa quá muộn, ‘Nhân gian thiên hạ’ đã chật kín người, đàn ông thành phố quả nhiên dục vọng không được đáp ứng đủ rất nhiều, trong đó còn có cả lão nam nhân kia.

Âm thanh ầm ĩ, tiếng trêu ghẹo đàn ông đàn bà xen lẫn nhau vào lúc này khiến Lay đặc biệt khó chịu.

“Ai, đây không phải là Trương tổng của chúng ta sao ? Đã lâu không gặp, vẫn đẹp trai quá đi !” Mama Tang cất cao chất giọng kéo cánh tay Lay, âm thanh chói tai khiến người khác khó có thể nhẫn nại.

“Hôm nay ta không tới tìm vui, ta tìm người. Có ai tên Byun Baekhyun ở đây không ?” Lay đẩy tay của mama Tang đang kéo tay mình, nghĩ thầm nếu là ngày thường ,với tính cách nhanh nhẹn khéo léo của cậu, hạng người nào cũng sẽ cho kéo một trận. Nhưng là hôm nay vừa nghĩ tới tiểu tử kia mơ màng nửa tỉnh nửa say, phẫn nộ không suy nghĩ nổi, ngay cả tâm trạng pha trò cũng không có.

Vừa nhìn thấy Lay ngày xưa thích pha trò giờ nghiêm túc cau mày, mama Tang cũng không có dám đùa cợt cái gì nữa, lập tức nghiêm mặt nói : “Ở…ở khoang 14 xem….biểu diễn….”

Không dừng lại một giây, Lay lập tức đi tới khoang số 14, đẩy cửa, híp mắt nhìn, dựa theo ánh đèn yếu ớt, thấy rõ Byun Baekhyun ngồi ở kia đang liều mạng uống rượu, vây quanh là bộ ngực của đám đàn bà phụ nữ. Mà ô cửa thủy tinh đối diện sô pha, chính là đang trình diễn màn thoát y ướt át.

Lay hít sâu một hơi, cố gắng không để những tiếng chửi bới ở trong đầu mình từ miệng vọt ra, cất bước tới phía trước, chậm rãi áp sát người kia. Những cô gái ở bên cạnh nhìn thấy Lay đều vui mừng hớn hở xoay người muốn chào hỏi, Lay dùng tay chặn lại chỉ nói một câu : “Các cô ra ngoài trước, phí biểu diễn, ta trả.”

Mấy cô gái có chút mơ hồ nhìn Lay và Baekhyun, lại nhìn đến tình hình hiện tại, tuy là ngờ vực, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được Lay không dễ dãi tiếp cận như thường ngày, suy sét kĩ, phỏng chừng hai người có thù oán. Ông chủ của SMS đích thân qua “chỉnh đốn” người đàn ông tên Byun Baekhyun. Vài người cũng không trì hoãn gì nữa, một bên cúi đầu chào Lay, một bên lênh khênh trên đôi cao gót mười phân bước ra ngoài.

Lay ngồi xuống bên cạnh Byun Baekhyun người đã uống say tới không biết trời đất, đoạt lấy ly rượu trong tay đối phương.

“Em chạy tới nơi này để làm cái gì ?”

“…Hứ ?” Byun Baekhyun nỗ lực híp mắt nhìn muốn khiến bản thân tỉnh lại, đã không phân biệt nổi người trước mắt rốt cuộc là ai, chỉ là dựa vào giọng nói, rất bản năng, vâng dạ mà trả lời : “Bởi vì….bởi vì bọn họ hiểu tôi….bọn họ nói thấy tôi không vui….vào đây vui vẻ đi….tôi liền…ách….vào chơi…”

Lay xoa xoa mày, bị câu giải thích không rõ ràng của Baekhyun khiến dở khóc dở cười, nỗ lực ôm lấy cơ thể đối phương, muốn nhấc cậu đứng lên, kết quả Byun Baekhyun sống chết ôm lấy ghế sô pha không chịu buông, như là muốn cái mạng cậu liền gào khóc : “Thả tôi ra, tôi muốn uống rượu, đúng rồi, những người vừa nãy đâu….đều đi rồi…bọn họ còn chưa có nghe tôi nói hết….đây là đâu….như nào….” Byun Baekhyun ngẩng đầu, ngồi đây cũng sắp hai tiếng rồi, mới nhìn thấy một cô gái chỉ mặc bra và quần lọt khe ở trên sân khấu chuẩn bị tư thế : “Như nào còn có phụ nữ không mặc quần áo.”

Toàn bộ Lay đều bị đánh bại, nghĩ thầm con mẹ nó đây là quán bar thoát y, chả nhẽ lại có phụ nữ mặc quần áo ? Nhìn thấy người này quả thực không nắm rõ được tình hình, từ đầu đến cuối chưa có lúc nào tỉnh táo. Ôm lấy thắt lưng cậu, muốn bế người này đứng lên, kết quả đối phương bắt đầu cùng bản thân đùa giỡn túy quyền (võ say). Không ngừng rung lắc cánh tay, mà còn liều mạng trêu ngươi, tất cả đều đánh lên mặt Lay. Có thể là bởi vì tâm tình trong lòng vốn đã không vui, cũng có thể là do bị đánh tới càng bực mình, Lay liền bất ngờ ôm chặt lấy cơ thể đang phát cuồng của đối phương, gắt gao mà cố định trong lòng, đặt hai đôi tay như lò xo kia trước ngực mình.

Byun Baekhyun bắt đầu phát điên mà giãy dụa, cuối cùng thậm chí dùng cả hai chân, cũng không thể rời khỏi sự kìm hãm của Lay. Cứ như vậy giằng co năm sáu phút, Byun Baekhyun vốn có chút điên khùng bắt đầu hồi phục lại, khẽ khép hờ mắt dùng cái mũi cọ cọ lên hai má Lay.

“Tôi nói với cô một bí mật…Ách….Kì thực….Tôi là một kẻ máu lạnh.”

“Em quả thực là thiếu mắt nhìn người.” Lay gật gật đầu, nghĩ thầm em cũng biết sao, bản thân mình đây là một người đàn ông tốt như vậy còn không muốn, đây không phải thiếu mắt nhìn người thì là gì ? Lay nhìn người đàn ông dưới sự xúc tác của rượu và tâm trạng đang không ngừng run rẩy thân thể, thở dài một hơi, cảm thấy đối phương đã không còn dấu vết muốn giãy dụa nữa, liền dùng một tay cởi áo khoác trên người mình, khoác lên người đối phương.

“Lulin, là vợ tôi, đúng, là vợ tôi, bao nhiêu năm qua đều sống trong đau khổ, tôi lại có thể một chút…một chút cũng không biết…nhẽ ra tôi nên bỏ bớt công việc mà ở bên cạnh cô ấy…tôi nên làm vài bữa cơm…ngày cô xảy ra chuyện tôi cũng nên nói với cô vài câu ấm lòng, thế nhưng tôi chẳng làm gì cả, cứ lơ đãng mà nhìn cô đi vào con đường chết….” Byun Baekhyun chất giọng khàn khàn nghẹn ngào từng chữ, lời nói khiến Lay ôm lấy cánh tay cậu nhẹ nhàng hơn, chỉ lo không cẩn thận một chút, sẽ khiến người kia thêm khó chịu. Byun Baekhyun nhắm mắt lại, tựa cả khuôn mặt mình vào ngực Lay, nhẹ nhàng nói một câu : “Đến cuối cùng, mới phát hiện ra không phải tôi mới là kẻ giết người thực sự sao ?”

Lay nhíu mày, đau đầu mà thấp giọng mắng : “Cái đầu em rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy ?” Muốn thuận tay đánh cậu một cái, kết quả là khi đối diện với đôi mắt đau thương kia, chỉ thấy sững người, thu tay lại đặt lên đầu cậu, xoa nhẹ mái tóc rối bời của đối phương.

Có thể là do lồng ngực này quá ấm áp, cũng có thể do bàn tay đang xoa lấy mái tóc mình dịu dàng vô cùng. Nước mắt Byun Baekhyun không kiềm chế nổi mà tuôn trào, ướt đẫm trước ngực áo sơ mi của Lay.

Đến cuối cùng, Byun Baekhyun khóc tới máu thịt mơ hồ rốt cục cũng bắt đầu một bên lấy tay xoa xoa ngực đối phương, một bên thì thầm nói : “Cô tại sao…không có ngực ?”

Lời vừa nói ra, Lay vừa rồi còn bị cái loại bầu không khí dịu dàng làm rung động trong nháy mắt ngã xuống hố sâu nhất, dám đem bản thân mình thành cái gì chứ ? Giống như là bị kích động sự tự tôn của đàn ông, hướng về phía trước, Lay áp Byun Baekhyun lên ghế sô pha, tiện tay vuốt ve thắt lưng đối phương, một bên điên cuồng cắn lên đôi môi Baekhyun : “Anh không có ngực, có điều mấy thứ khác thì anh đầy đủ hết…..”

Byun Baekhyun cau mày, giống như là nghẹt thở, nỗ lực mà hít lấy bầu không khí đang ngày một mỏng xung quanh. Thế nhưng mà đầu lưỡi đối phương trong miệng mình khuấy đảo tới lợi hại, chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông.

Giữa nửa tỉnh nửa mơ nửa sống nửa chết, nửa thở nửa không, Byun Baekhyun lầm bầm : “Tôi….tôi chỉ là tới uống rượu…Tôi đã nói không cần dịch vụ sắc tình…phục vụ….” Cánh tay Lay lúc đầu chỉ là vuốt ve nhẹ nhàng vì câu nói này của đối phương, thuận theo cạp quần, luồn tay vào phía dưới cơ thể người kia.

Theo câu nói của đối phương, Lay trêu đùa nói : “Quy định của quán, chúng ta không thể chỉ uống rượu…”

Byun Baekhyun đã uống đến thần chí mơ hồ vì động tác của đối phương mà càng trở nên chân tay luống cuống, giãy dụa, giống như là gặp phải chuyện gì đặc biệt khó làm, do dự nói : “Thế nhưng….nhưng là….” Dừng tại thế nhưng tới nửa ngày cuối cùng mới chịu nói ra một câu : “Thế nhưng tôi dường như là thích đàn ông….”

Tay Lay bỗng nhiên dừng lại, ý cười trên mặt như là bị ngừng lại, cứng đờ, nhìn người đàn ông cuống cuồng tới phát khóc, nhất thời nghìn vạn suy tư.

Byun Baekhyun híp mắt, đột nhiên khanh khách mà cười, bởi vì sau khi đứng dậy đứng không vững, loạng choạng túm lấy nửa cổ áo sơ mi đang mở của Lay, tinh thần mơ hồ mà nói : “Haha, cô cùng anh ta ngoại hình thật sự rất giống….ách…có điều anh ta làm sao có thể là một cô gái…mặc dù cô không có ngực…nhưng vẫn là phụ nữ đi…”

Bị chơi đùa như thế, Lay vốn muốn trước khi chia tay thì “vui” một chút thôi, thì lúc này những ý nghĩ dơ bẩn kia đều biến mất, chỉ cảm thấy trong đầu đập loạn bang bang bịch bịch. Đây chính là trong truyền thuyết, giữa trạng thái không rõ ra sao, khung cảnh được gián tiếp tỏ tình ? Không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cảm thấy rằng muốn nghe được những lời thật lòng từ người kiêu ngạo này khi tỉnh thì không hề dễ, hi vọng hiện tại từ miệng người kia sẽ nói ra nhiều hơn nữa,  Lay một bên cài khuy áo người kia vừa cởi, một bên học “bộ dạng phụ nữ” từ từ đi tới trước mặt Baekhyun.

“Quan khách ? Người đã thích người kia như thế, sao không ở bên cạnh anh ta ?” Lay đẩy cao âm lượng, từ bỏ hơn 20 năm tôn nghiêm, học cách nói của phụ nữ, nói xong, toàn thân cũng nổi da gà. Chuyện này cả đời chỉ có thể làm một lần, tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết, bằng không một đời anh hùng của cậu sẽ bị hủy hoại trong tích tắc. Quả nhiên thích một người như Byun Baekhyun, bản thân chỉ có thể mất mặt tới vô độ, cuối cùng con mẹ nó còn không chắc sẽ tu thành chính quả.

Byun Baekhyun bị lời nói của người phụ nữ có chút “biến thái” này mà nhảy một cái, nhưng cũng chỉ dại ra sau một giây, rất thành thật mà lầm bầm : “Hai người đàn ông thì có tương lai gì chứ….Tôi cũng không thể sinh con cho anh ta…không đúng không đúng, phải là anh ta cũng không thể sinh con cho tôi…hơn nữa….ách….bác anh ta thực sự rất đáng thương, còn có chính là….tôi vẫn không thể bỏ rơi Lulin….Tôi biết rõ bản thân mình trước đây có bao nhiêu thối nát, nhưng hôm nay mới phát hiện ra, tôi so với trong tưởng tượng còn khốn nạn hơn, thối nát hơn. Nếu như có một ngày anh ta phát hiện ra một Byun Baekhyun khốn nạn….anh ta sẽ bỏ tôi mà đi….”

Byun Baekhyun càng nói càng thương tâm, câu nói “anh ta sẽ vứt bỏ tôi” khiến cả người Lay run lên.

Dùng tay cố định bờ vai đối phương, Lay nhìn thẳng vào hai mắt khẽ mở của Baekhyun, đặc biệt chân thành mà nói : “Anh ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ em.”

Cảm giác được đối phương co rúm lại, Lay chỉ cảm thấy có đúng hay không Byun Baekhyun bắt đầu tỉnh rượu, đủ để cảm nhận được sự chân thành nhất trong lời nói của mình lúc này, tại khoảnh khắc đẹp đẽ này hai người đã được coi như là tu thành chính quả chưa ? Kết quả cả cơ thể Byun Baekhyun run lên, buồn nôn, toàn bộ nôn thẳng lên áo sơ mi của Lay, liền theo đó nhắm mắt ngã thẳng xuống đất, không động đậy.

Lay cúi đầu nhìn đống nôn mửa trên ngực mình, lại nhìn Byun Baekhyun đã vù vù ngủ say, nhất thời mọi từ ngữ nghẹn lại. Tiểu tử này quả thực là kẻ cuối cùng của cuộc đời mình, gặp cậu ta, đủ loại chuyện xui xẻo đều đè lên người mình. Nhưng là không biết vì sao, dù vậy, trong trái tim Lay, vẫn có một luồng nhiệt cứ bồi hồi nói không nên lời. Quả thật là bản thân quá đủ hèn hạ, cần phải có một người khác tới giày vò.

.

Kris từ trên xe đi xuống, cự tuyệt cái đỡ của chú Trần, có chút thong thả mà bước vào trong nhà.

“Hai con bé kia đâu ?” Tựa lưng trên sô pha, nhận lấy chén thuốc bổ người dưới đưa tới, Kris thấp giọng hỏi.

“Vốn lúc đầu là ở đây đợi thiếu gia trở về, nhưng bên nhà họ Kim thúc giục, nên lại qua bên đó.” Chú Trần không nhanh không chậm mà trả lời. Kris gật gật đầu, hiểu rõ đầu bên kia sợ bản thân cậu sẽ tuy cứu trách nhiệm của hai con bé, liền vội vàng đem người rời đi. Vô luận như thế nào, nhà họ Ngô lúc này vì hành động dùng súng của nhà họ Kim, không có gây ra đại chiến gì đã tính là tốt đẹp rồi, bên kia như thế nào vẫn không hiểu rõ chuyện này không phải là chuyện đùa. Vừa nghĩ tới đây, Kris bất giác nhếch khóe môi, muốn để người bác kia nhìn thấy vết đạn trong lồng ngực mình rốt cuộc là khoan sâu bao nhiêu. “Chuẩn bị cho ta chút tặng phẩm, qua hai ngày nữa đi tới nhà họ Kim.”

Kris bỏ chén hầm xuống, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn chú Trần, đối phương vẻ mặt không hiểu, lúc này đây cũng không có phân phó toàn bộ cho kẻ dưới làm, có chút lo lắng mà khuyên bảo.

“Thiếu gia cậu mới từ bệnh viện về, lúc này thân thể không được khỏe, ra ngoài không thích hợp, bằng không ta lùi thêm một ngày nữa ?”

“Người bác này đã tặng ta một ‘đại lễ’ như vậy, ta mà không trả lại thì không phải là có lỗi với ý tốt của bên đó sao ? Chú đi chuẩn bị đi, trước khi xuất phát sẽ nói với chú.” Kris bộ dạng không có nghi vấn gì khiến người khác không thể mở miệng, vừa định đứng dậy đi chuẩn bị, Kris lại nói thêm một câu : “Đúng rồi, chuẩn bị một bộ quần áo ở vườn sau, cả giầy nữa.”

Quản gia sửng sốt một chút, gật gật đầu, phân phó cho những người dưới làm. Vốn quản gia muốn đưa qua, Kris liền đứng lên, trực tiếp cầm lấy, ý bảo mình tự đi.

Di chuyển còn hơi khó với Kris, đi hai bước, dừng lại một chút rồi cũng tới vườn sau. Đẩy mở cửa phòng, một bầu không khí đục ngầu cuồn cuộn ùa đến, Kris bước tới ô cửa sổ, mở toang cánh cửa. Hoàng Tử Thao ngồi trên ghế, lúc trông thấy Kris, có chút kinh sợ sững người, vội vàng đứng dậy, cắn cắn khóe miệng muốn nói cái gì đó. Sau khi đối diện với đôi mắt âm lãnh của Kris, chỉ có thể ngậm miệng.

Kris cầm quần áo và giầy đặt tới trên bàn, chỉ nói một câu : “Cậu qua đây…”

Hoàng Tử Thao co rúm lại nhìn Kris, thân thể không thể động một bước.

“Tôi sẽ không làm tổn thương cậu.” Đôi lông mày Kris đang nhíu chặt vì sự ‘sợ hãi’ của đối phương mà thả lỏng, sắc mặt trong nháy mắt dịu dàng đi nhiều.

Hoàng Tử Thao đứng im nhìn một lượt Kris, từ mặt, tới dải băng trắng trên ngực, buông lỏng nắm đấm, từng bước từng bước mà đi tới gần Kris.

Kris đứng lên, lúc cậu từ từ cởi bỏ từng cúc áo ngủ của Tử Thao là khi, đối phương đột nhiên nắm lấy động tác của Kris, bộ dạng như anh rốt cuộc muốn làm cái gì.

“Không có gì, chỉ là muốn giúp cậu thay quần áo lần cuối.”

Hoàng Tử Thao sửng sốt, nghĩ quả thực những tháng vừa qua đều là Kris giúp bản thân thay quần áo, có điều cũng chỉ là từ bộ quần áo ngủ này sang bộ quần áo ngủ khác. Hôm nay đột nhiên đưa qua một bộ quần áo bình thường khiến Tử Thao thoáng chốc nghi hoặc.

“Chuyên gia cai nghiện nói với tôi, tình trạng phục hồi của cậu rất tốt, cho dù ra ngoài cũng không có khả năng tái phát.” Kris giúp Tử Thao mặc áo sơ mi, áo khoác ngoài, từng khuy từng khuy đều giúp cậu cài vào. Lần đầu tiên, Hoàng Tử Thao cảm thấy đối phương không có tính công kích như vậy, những khớp xương ngón tay thon dài xanh sao, vào lúc này, đối phương còn có một cảm giác suy yếu hơn chính bản thân mình.

Thần kinh vốn thắt chặt của Tử Thao, bởi vì sự “dịu dàng” liên tiếp của đối phương, mà dần dần buông lỏng. Mặc cho đối phương giúp mình mặc quần giúp mình cài đến khuy cuối cùng, Kris ôm ngực, lui về phía sau một bước, nhìn Hoàng Tử Thao, từng chữ từng chữ chậm rãi mà nói :

“Cho nên, dựa vào ước hẹn của chúng ta lúc trước, cậu có thể đi rồi.”

Hoàng Tử Thao đứng im, chỉ cảm thấy âm thanh không thực muốn chết, giống như là mơ một giấc mơ hoảng hốt không rõ ràng. Cậu mở to hai mắt nhìn thẳng về hướng Kris, như là lời xác nhận cuối cùng.

“Đúng, đi ra khỏi cánh cửa kia, cậu với tôi…tự do.” Kris ôm lấy ngực, cau mày, khóe môi trắng nhợt nở nụ cười chua xót, chỉ cảm thấy mở miệng nói, vết thương lại nhói đau, vết thương vốn đã khép miệng, lúc này lại không biết rách từ đâu, thẳng đến nội tâm đau đớn của Kris.

Mặc dù là không dám tin, nhưng vẫn có một loại bản năng kéo Tử Thao từng bước từng bước lùi về phía sau, lúc sắp tới cửa, dòng màu đau đớn trong lồng ngực Kris cuối cùng không thể đè nén lại mà theo khóe môi phun ra, những vệt máu như những đốm nhỏ li ti vương trên áo sơ mi trắng đặc biệt chết người.

Tử Thao vốn muốn giật lại tay nắm cửa, muốn chạy lại phía trước đỡ lấy thân thể lảo đảo của Kris, chân trước vừa bước tới, chân sau liền bị Kris ngăn lại.

“Đừng qua đây ! Tôi không dám khẳng định khi cậu tới gần tôi một lần nữa, tôi còn có dũng khí để cậu đi hay không.”

Kris lau máu trên khóe miệng, âm thanh giận dữ trầm thấp nhất. Chỉ cảm thấy giống như là đã dùng hết chút sức lực còn lại của cơ thể.

Bầu không khí trong phòng nháy mắt ngưng lại, thời gian dường như cũng đã ngừng theo. Không biết trải qua bao lâu, Tử Thao lúc này mới chậm rãi mở miệng :

“Kris….anh không tốt với tôi, tôi nhớ rõ. Anh tốt với tôi, tôi cũng nhớ rõ. Nếu như trên thế giới này đau khổ và hạnh phúc có thể bù đắp cho nhau. Thì hiện tại, tôi không yêu anh, cũng không hận anh.”

Nói xong những lời này, Hoàng Tử Thao xoay người đẩy cửa ra chỉ để lại một câu nói “tạm biệt”.

Trong phòng chỉ còn lại, Kris đang cố gắng quỳ một gối đỡ lấy cơ thể, nhớ tới câu nói “tôi không yêu anh, cũng không hận anh” kia.

Không biết sao, Kris lại cười một tràng cười lạnh lẽo.

Tới tới lui lui lăn qua lăn lại, cuối cùng vẫn là trở về 0h. Nghĩ thầm mệnh bản thân quả nhiên như lời ông thầy bói nói là Thiên sát cô tinh(**), một đời vô tình vô ái thì thuận lợi, chỉ cần động lòng, thì cách cái chết không xa.

Đóng chặt lại toàn bộ kí ức, ném vào một nơi tên là thùng rác. Kris quay lại là một kẻ lạnh lùng của hơn 20 năm trước khi còn chưa quen biết Hoàng Tử Thao, thêm sự “tàn nhẫn” bên ngoài, cắt đứt mọi ý nghĩ sắc dục. Nhìn một mảng âm u trước mắt, máu lạnh trong đầu nháy mắt chạy dọc toàn thân.

Cảm thấy như một lần nữa trở lại địa ngục, thật tốt.

————————————————————————-

(*) Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Đây là câu thơ trong bài “Du Sơn Tây thôn” của Lục Du.

4 câu như này :

莫笑农家腊酒浑,丰年留客足鸡豚。
山重水复疑无路,柳暗花明又一村。
箫鼓追随春社近,衣冠简朴古风存。
从今若许闲乘月,拄杖无时夜叩门。

柳暗花明又一村 : Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn

Tạm dịch : Thấp thoáng sau bóng hoa lại thấy một thôn làng.

Theo mình hiểu thì câu thơ này đặt vào trường hợp của truyện này thì ý nói không có em Baek thì anh Lay còn có thể tìm được em khác, hãy thưởng thức và hi vọng vào cuộc đời tươi đẹp =))

(**) Thiên sát cô tinh : là chỉ một điềm xấu không may vô cùng hung ác tàn bạo, cô tinh là chỉ một ngôi sao lẻ loi trơ trọi. Thiên sát cô tinh giống như sao chổi trong giải ngân hà, ví dụ như là người, ví dụ như là người luôn mang đến tai họa cho những người xung quanh thì khi còn sống đã được định trước là một người cô độc.

Chương 55.

Kim Jongin bị đưa về nhà, tất cả đều coi như yên ổn. Cha cậu từ thư phòng đi ra nhìn thấy Jongin đứng ở đó, chỉ vào sô pha ở bên cạnh, nói một câu :

“Ngồi đó, lát nữa ăn cơm.” Rồi quay đầu lại nói với những người dưới : “Tiện thể gọi Diana qua đây, nói Jongin đã về rồi.”

Kim Jongin nhìn tất cả mọi thứ ở cha vẫn như thường ngày, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là nuốt trở vào.

Diana nhìn Kim Jongin, câu đầu tiên nói chính là : “Không phải anh muốn ở Mĩ một tháng sao ? Sao lại về sớm như vậy ?” Đối phương giả bộ như không biết gì hết, khiến Kim Jongin đặc biệt khó chịu.

“Những gì nên làm cô đều làm rồi, không cần phải giả vờ cái gì cũng không biết.” Kim Jongin đi lướt qua Diana, trực tiếp đi thẳng vào phòng ăn. Kim Jonghyun mới từ Hawaii trở về, nhìn thấy em trai, đầu tiên là sửng sốt, sau lại có chút bất đắc dĩ mà thở dài.

“Đừng quá bướng bỉnh nữa, em như vậy, với em, với cả người kia, đều không tốt chút nào.” Mặc dù thời gian vừa qua Kim Jonghyun không ở trong nước, nhưng dù sao những năm qua đám bạn bè qua lại giữa hai người đều thân thiết, những gì cần phải biết thì đều đã biết hết rồi.

“Em đang nghĩ, nếu như lúc đầu anh bướng bỉnh một chút, Key còn có thể trở thành như thế kia không ?” Kim Jongin vốn tâm tình không tốt cũng không có vì sự khuyên giải của đối phương mà mở lòng, ngược lại còn có chút tức giận mà châm chọc anh trai mình.

Kim Jonghyun đột nhiên túm lấy cổ áo của Jongin, muốn đánh cậu, cuối cùng vẫn là buông tay, thở dài. Jonghyun đứng lên nói với bà Zhang hôm nay không có khẩu vị, không muốn ăn gì, rồi trở về phòng.

Kim Jongin nhìn theo bóng dáng anh hai, nghĩ thầm lời nói của bản thân quả thực có chút thái quá, nhưng đều là những lời nói thật, thường thường chỉ có những lời nói thật mới đánh tan được nơi mềm yếu nhất trong trái tim con người. Bao nhiêu năm qua khúm núm tất cả đều nghe theo lời cha, cậu Kim Jongin giờ mệt rồi, điều nên làm, không nên làm cậu đều đã làm hết, hiện tại, cậu đã chán ghét việc trở thành một kẻ vì lợi ích gia tộc nào đó, tất cả những điều này nên sớm kết thúc.

Tất cả mọi người đều ngồi vào bàn, mẹ một bên gắp thức ăn cho Jongin, một bên lại lần nữa nhắc tới chuyện hôn sự. Kim Jongin vốn im lặng từ đầu liền bỏ bát xuống, từng chữ từng chữ nói ra :

“Con sẽ không kết hôn với Diana.” Lúc nói những lời này, Kim Jongin nhìn thẳng vào người mẹ đang kinh ngạc nói không nên lời của mình, cùng với người cha đang tức giận trừng mắt, ném cả bát xuống.

“Thu những lời này về, chúng ta đã thương lượng rồi, nếu như còn không biết suy xét như vậy nữa, thì không có gì cho ngươi ăn đâu !” Cha cậu đứng dậy, như là đã nhịn thật lâu, chỉ vào Kim Jongin hét lớn : “Hôn lễ này ngươi muốn cũng phải kết hôn, mà không muốn cũng phải kết hôn ! Chú Trung, đưa nó trở về phòng, để nó tự kiểm điểm xem xét lại mình.”

Toàn bộ quá trình Diana đều ngồi ở bên không có bất cứ phản ứng gì, giống như mọi việc không hề có liên quan tới bản thân, khuôn mặt không có chút biến sắc.

Trên đường trở về phòng, giống như là sợ Kim Jongin bỏ trốn, trong nhà nơi đâu cũng là những tay chân mặc vest đen, số lượng không phải 100 thì cũng là 80, lập tức đã tới cửa phòng mình, Kim Jongin liếc nhìn chú Trung – lão quản gia đã chăm coi cậu trưởng thành từ bé đến lớn :

“Chú Trung, lần này chú thật sự phải giúp cháu.”

Chú Trung do dự một hồi, thấp giọng mà trả lời Jongin : “Thiếu gia, không phải tôi không muốn giúp cậu, đại họa lần này của cậu quá lớn, không chỉ không kết hôn cùng tiểu thư Diana, còn cùng người đàn ông khác…ai, lần này cậu nghe lời lão gia, nhận lỗi đi.”

Kim Jongin dừng một chút, trả lời : “Đã muộn rồi, cháu đã lún vào quá sâu.” Cậu thở dài, gần như là dùng hết tâm sức mà tiếp tục nói : “Anh ấy đang đợi cháu, hơn nữa cháu cũng không muốn ở trong cái vòng tròn hư tình giả ý này thêm một giây nào nữa. Vì người kia, cháu nguyện ý buông xuôi tất cả Kim Jongin hơn hai mươi năm qua, chú Trung, chú giúp cháu, cháu và anh ấy sẽ cảm kích chú cả đời này.” Vừa nói dứt lời, Kim Jongin từ trước tới nay luôn tự cao nay liền quỳ gối, kết quả chú Trung đành vội vã nâng cậu dậy.

“Cậu như này không phải là ép chết tôi sao ? Ai…tôi giúp….tôi giúp…vẫn không được sao…” Chú Trung có chút bất đắc dĩ mà nhìn thiếu gia nhà mình, thở dài : “Nhưng là nếu cậu thực sự chạy mất, người của lão gia vẫn sẽ đem cậu quay về, người kia cũng…”

“Sẽ không đâu, chuyện này cháu đã lên kế hoạch rất lâu rồi, sẽ không xảy ra bất cứ sai lầm nào, lát nữa lúc đóng cửa phòng cháu, chỉ cần ném vào cho cháu sợi dây thừng, chuyện còn lại, cháu sẽ tự lo.” Chú Trung gật đầu, thừa dịp đám người nhìn về hướng khác, liền chạy đến nhà kho ở bên cạnh tìm dây thừng.

Lúc chú Trung đưa Jongin vào phòng, trước khi khóa cửa liền ném sợi dây thừng vào bên trong. Kim Jongin đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy đám bảo vệ dưới lầu không hề có ý định đi ra phía cổng trước, cậu liền trốn sau rèm cửa. Suy nghĩ một hồi lâu, gọi một cuộc điện thoại cho Luhan, cũng chỉ vang lên một tiếng chuông đối phương liền bắt máy.

“Cậu vẫn ổn chứ ?” Luhan mở miệng nói trước, trong âm thanh thoáng hiện ra sự lo lắng không yên.

“Còn nhớ lúc đầu tôi đã nói với anh một nơi gọi là ‘Sách duyên’ chứ ?” Cũng không có trả lời câu hỏi của đối phương, Kim Jongin âm trầm mà nói ra một câu.

Luhan sửng sốt, cậu nhớ lại có một bữa sáng lúc trước đây, người kia đã nói qua với mình, đó là nơi Jongin đóng bộ phim điện ảnh đầu tiên của Vương Gia Thành đạo diễn. Rất đẹp, cầu nhỏ nước trôi, còn có một gia tộc ba đời mở một quán nhỏ đậu hủ ‘sách duyên’, ông chủ cùng vợ đã ở bên nhau 80 năm, hiện tại đều đã gần trăm tuổi.

“Uhm, vẫn nhớ.” Nhớ lúc đó Kim Jongin miêu tả cho mình nghe, Luhan không khỏi nhếch môi, khẽ mỉm cười.

“Luhan, hiện tại thời gian của chúng ta không có nhiều, tôi chỉ hỏi một câu, anh có bằng lòng cùng tôi từ bỏ mọi thứ, đến nơi đó cùng sinh sống không ?…Có lẽ, là cả cuộc đời này.”

Luhan nắm lấy điện thoại trong tay, bởi vì câu nói này mà khẽ run lên. Lồng ngực có một thứ gì đó ấm áp đột nhiên căng đầy, nước mắt cũng không kiềm lại được mà theo khóe mắt rơi xuống. Câu nói này, trong nháy mắt đã đánh trúng nơi yếu ớt nhất trong trái tim Luhan, cậu đột nhiên ngồi bệt xuống mặt đất, khóc không thành tiếng.

Vốn chẳng hề nghĩ tới một lời thỉnh cầu xa xỉ nhiều như vậy, nhưng lại nghĩ tới có một người kì vọng cả đời này được ở bên mình, huống chi, người nói lời này lại là Kim Jongin, một kẻ thiên chi kiêu tử(*) nếu không phải vì mình thì có thể đã đạt được cả thế giới, nay lại vì mình mà buông tay tất cả. Từ lúc bắt đầu, tới cuối cùng, tuy có khiến kí ức cậu chất chứa đau thương, nhưng vẫn là một người làm tan chảy linh hồn từ lâu đã đóng băng của cậu.

(Thiên chi kiêu tử hiểu đơn giản ở đây là một kẻ được chiều chuộng như con trời)

Như là Kim Jongin đang đứng trước mặt chính mình, Luhan khẽ mở hai con mắt, nhìn thẳng vào phương xa đầy mơ hồ, mỉm cười nghẹn lời, chỉ trả lời một chữ : “Bằng lòng…”

Một chữ vừa nói ra, liền khắc sâu vào lòng hai người. Kim Jongin mặc dù biết Luhan sẽ không cự tuyệt, nhưng là từ lúc nghe được chữ kia từ miệng anh nói ra, trong lòng vẫn là xiết chặt một chút, có một chút cảm động cùng chua xót nói không lên nời, còn có một loại trách nhiệm như thế nào cũng không thể để Luhan cự tuyệt, cậu muốn Luhan được hạnh phúc, cho dù có vứt bỏ tất cả cũng sẽ không hối tiếc.

Kim Jongin nhẹ giọng nói vào điện thoại, âm trầm mà nói : “12h đứng ở ngã tư nhà anh đợi tôi…không gặp không về….”

“Ừ, không gặp không về.”

Ngắt điện thoại, Kim Jongin vẫn tựa ở trên tường, nghĩ tới tiếng nức nở ở trong điện thoại vừa rồi, trái tim cũng níu chặt lại, người kia chẳng hề yêu cầu gì, chỉ cần bản thân kề sát lại từng chút từng chút, là đã bị cảm động rồi.  Quyết định lần này của Kim Jongin, kì thực là sau khi cậu biết được việc Luhan thích mình mới đưa tới quyết định. Đặc biệt là thông qua vụ án cậu mới biết những năm qua Luhan phải chịu bao nhiêu đau khổ, muốn bảo vệ trái tim đã trở nên kiên định của anh. Giống như điều trước kia Kim Jongdae đã nói với bản thân, chọn lựa con đường này kì thực căn bản không cần dũng khí gì, chỉ cần cậu xác định rõ bản thân cậu đến cùng là muốn cái gì.

Có lẽ lúc trước cậu vẫn còn lờ mờ bất định, nhưng là hiện tại, cậu có thể khẳng định với cả thế giới, cậu cái gì cũng không muốn, chỉ muốn cùng một người đàn ông tên là Luhan tương trợ lẫn nhau cả đời này.

Khẽ xoa lông mày, nhìn những bảo vệ bên ngoài cửa sổ bắt đầu đi về phía trước tuần tra, cậu vội vã đem sợi dây thừng vắt qua cửa sổ, thuận theo sợi dây mà bò xuống. Vừa bò xuống đến nơi, Kim Jongin liền phát hiện ra Diana đứng cách đó không xa đang nhìn về phía mình. Cũng không quản ánh nhìn trực diện của đối phương, Kim Jongin thẳng đi về phía sau, chuẩn bị trèo tường.

“Kim Jongin ! Đồ khốn nạn !” Diana đột nhiên chửi ầm lên khiến Jongin sửng sốt, chỉ sợ tiếng của cô quá lớn, liền vội vàng chạy tới bịt miệng cô.

“Nếu cô thả tôi, tôi đối với cô còn có thể lưu lại chút thương nhớ. Nếu cô còn cố chấp, chỉ khiến tôi vừa nghĩ tới cô liền cảm thấy chán ghét.” Diana vừa rồi ngồi trên bàn ăn liên tục mỉm cười không có chút cảm xúc biến hóa nào lúc này trong nháy mắt lại như mắc chứng cuồng loạn, hai loại tâm tình thay đổi dị thường.

“Cái này không công bằng ! Vì sao chứ ? Rõ ràng là em đã gặp anh sớm hơn, rõ ràng là anh muốn cùng em kết hôn, rõ ràng chỉ có em mới mang đến cho anh danh dự và địa vị tốt hơn, rõ ràng…cả thế giới này không có ai yêu anh hơn em, nhưng là vì sao anh lại lựa chọn anh ta ? Vì sao chứ ? !” Diana mất bình tĩnh mà túm lấy quần áo của Jongin, từng chữ từng câu đều nói đến khản cả giọng. Kim Jongin vốn lúc đầu có chút chán ghét, vì đối phương nói ra những câu này, bất đắc dĩ mà thở dài.

“Thế nhưng, tình cảm là một thứ, thật sự không có nguyên nhân. Tôi sẽ không tính toán những việc trước đây cô đã làm, với điều kiện của cô, tôi tin cô nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn.” Kim Jongin nắm lấy cánh tay đối phương, muốn cho đối phương ổn định tinh thần, có chút mềm mại mà nói.

“Em không nghe ! Em không nghe ! Em chỉ muốn anh, Jongin, anh chỉ cần ở lại, với em thế nào cũng được, em sẽ trở nên dịu dàng sẽ ngoan hiền, sẽ không làm hại người khác. Jongin, em xin anh, đừng đi !” Diana đột nhiên ôm lấy thắt lưng Jongin, ngả đầu áp lên ngực cậu, khóc lóc kể lể, hình ảnh người phụ nữ đoan trang thùy mị lúc này đã trở nên vô cùng hỗn loạn.

“Đừng như vậy Diana, buông tay.” Kim Jongin nhìn đồng hồ đeo tay, kim dài đang dần dần nhích tới 12 giờ, có chút sốt ruột mà đẩy người phụ nữ đang ôm mình ra.

Diana hiểu rõ rằng nếu như bản thân buông tay lúc này, đối phương sẽ hoàn toàn tan biến khỏi sinh mệnh của bản thân. Giống như là nắm lấy thứ cứu mạng cuối cùng, Diana sống chết mà ôm lấy Jongin.

Kim Jongin vốn không hề muốn làm tổn thương đối phương, nhưng lúc này thời gian quá cấp bách, cuối cùng không thể không dùng một lực lớn, đẩy đối phương ra, vội vàng chạy về phía sau.

“Kim Jongin ! Nếu như anh dám đi ! Em sẽ chết cho anh xem !” Diana lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ kề vào cổ mình, Jongin quay người đứng sững lại, có chút phiền toái mà cúi đầu. Tuy rằng hai người không thể thành vợ chồng, nhưng là cậu cũng không muốn vì rời xa cậu mà người khác phải chịu tổn thương. Dù sao bao nhiêu năm trôi qua, nói một chút tình cảm cũng không có tuyệt đối là nói dối, lần này nếu không phải đã quá sâu nặng với Luhan, Kim Jongin thậm chí đã nghĩ tới việc cùng người này kết hôn.

Quay đầu lại, chạy tới trước mặt Diana bắt đầu cầm lấy con dao trên tay cô : “Cô làm như vậy có ý nghĩa gì sao ? !”

“Em chết rồi, sẽ khiến anh cả đời này phải áy náy, cũng không thể để anh đi dễ dàng như vậy.” Nói xong những lời này, Diana lại cầm con dao kề sát vào cổ mình hơn.

Giữa lúc hai người tranh đoạt, vì một chút mất cân bằng, lưỡi dao liền đâm thẳng vào bụng Jongin, Diana sợ đến lạnh run, nhìn lưỡi dao đang trực tiếp đâm vào.

Kim Jongin chỉ cảm nhận thấy một đợt đau thấu xương, thuận theo ánh nhìn dại ra của Diana nhìn về phía bụng, lại nhìn thấy chuôi dao vẫn đang ở trên người mình. Không biết vì sao, trong nháy mắt, cậu đặc biệt muốn cười, cố gắng ôm lấy khóe miệng, Kim Jongin nhìn Diana, lảo đảo mà ngã trên mặt đất.

Diana khiếp sợ, nhưng cũng chỉ sửng sốt một chút, liền kích động chạy tới trước mặt Jongin.

“Jongin….Jongin….Em thật sự không muốn như này, người đâu ! ! ! Cứu mạng ! ! ! !” Diana lời nói lộn xộn mà túm lấy cổ áo Jongin, chỉ cảm thấy trời đất u ám.

Kim Jongin túm lấy cánh tay Diana, đối phương phải áp sát tai lại, mới nghe thấy âm thanh yếu ớt của cậu phát ra : “Một dao này…là tôi nợ cô và nhà họ Kim….nếu tôi còn có thể sống sót…..thì sẽ không còn cùng các người có bất cứ mối quan hệ gì nữa.” Kim Jongin sắc mặt tái xanh, khóe miệng nói từng chữ từng chữ. Lúc nói những lời này, cậu vẫn cố gắng nhìn vào kim đồng hồ đeo tay — vừa vặn 12 giờ. Trong giây phút nhắm mắt, Kim Jongin chỉ cảm thấy có một sự vô lực bao trùm cả cơ thể.

Luhan, không được nghĩ rằng lần này tôi lại vứt bỏ anh, có lẽ – – Đây thật sự là vận mệnh đã chối bỏ chúng ta.

Luhan mang theo hành lí ngồi ở góc đường, cứ nhìn chăm chăm về hướng xa, màn đêm có chút lạnh lẽo, xuyên thấu qua lớp áo mỏng manh của cậu. Đã qua ba giờ sáng, Kim Jongin vẫn chưa xuất hiện, cũng không có một chút thông tin gì, gọi điện thoại thì đầu bên kia cũng không nghe. Vốn muốn quay về nhà đợi tiếp, thế nhưng bàn chân lại nặng như đá, sống chết cũng không động một bước.

Ngay lúc Luhan đã định từ bỏ, liền có một ánh đèn chói mắt không xa, khiến Luhan hưng phấn mà đứng dậy, vội vàng đi tới, vừa mở cửa xe ra nhìn, không ngờ lại là Do Kyungsoo.

Luhan trực tiếp nhìn vào bên trong xe, chỉ cảm thấy có thể Kim Jongin sẽ ở bên trong hay không.

“Đừng nhìn nữa. Cậu ta sẽ không tới đâu.” Một tay đẩy Luhan ra, Do Kyungsoo tiếp tục nói : “Vừa rồi nghe được tin, sáng sớm mai Jongin cùng Diana sẽ đăng kí kết hôn ở Mĩ, hiện tại đang bay tới Mĩ. Bọn họ sẽ bỏ qua tất cả giai đoạn hôn lễ, trực tiếp trở thành vợ chồng hợp pháp.”

Luhan khẽ cười, vỗ vai Do Kyungsoo : “Cậu đang nói đùa với tôi đúng không ? “

“Anh thấy tôi có giống đang nói đùa không ? Tôi chính là sợ anh không chịu nổi mới bay từ Mĩ về đây xem anh như nào, không ngờ còn chưa tới nhà anh, đã gặp anh ở đây.”

Luhan ngã ngồi xuống mặt đất, chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực giống như đã bị rút cạn.

“Luhan, anh cũng phải lượng thứ cho Jongin, cậu ta nếu không như vậy, hai người về sau cũng không thể ở bên nhau. Gia đình kia, căn bản sẽ không đồng ý những việc này.” Do Kyungsoo ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt nhìn thẳng về phía Luhan đã sụp đổ, khuyên giải an ủi nói.

Luhan khẽ nhếch khóe môi, mạnh mẽ cho Kyungsoo một chút ý cười, cứng rắn mà nói : “Cậu ấy muốn tôi đợi…cậu ấy nói không gặp không về….”

“Luhan ! Anh còn muốn thôi miên bản thân tới khi nào, cậu ta cho dù không cùng Diana kết hôn thì sẽ cùng một Riana nào đó kết hôn. Hai người căn bản là không thể !” Do Kyungsoo túm lấy bả vai Luhan, có chút giống như bị tâm thần mà nói.

Hai người im lặng rất lâu, cuối cùng Luhan nhìn vào ánh mắt của Kyungsoo, chậm rãi mà nói một câu :

“Cho dù cả thế giới này đều coi rằng cậu ấy phản bội tôi, chỉ cần không phải là cậu ấy đứng trước mặt tôi nói với tôi mọi thứ, tôi vẫn sẽ không tin.” Luhan quay đầu lại, tiếp tục nhìn về phía xa.

Do Kyungsoo thở dài, đã quá nửa đêm, bất chấp hình tượng mà cùng Luhan ngồi bệt xuống đất. “Tôi cùng anh chờ, có điều nói trước, nếu như 6 giờ cậu ta vẫn chưa tới, anh phải thành thật mà quay về nhà.”

Luhan quay lại nhìn thoáng qua Do Kyungsoo, gật đầu.

Đường phố lúc rạng sáng yên tĩnh lạ thường, cách đó không xa một vài người công nhân vệ sinh môi trường đã bắt đầu xào xạc quét dọn trên đường phố. Luhan cùng Kyungsoo im lặng hơn hai giờ, lúc này Luhan mới mở miệng.

“Cậu biết nơi gọi là sách duyên không ?” Bị câu hỏi đột nhiên như vậy, Do Kyungsoo còn chưa phản ứng kịp, ngoảnh đầu lại suy tư, lúc này mới nhớ tới.

“A, tôi đã nghe Jongin nói, lúc trước cậu ta có đi qua, nói nơi đó rất tuyệt, mỗi năm sẽ tới một lần.”

Luhan ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói : “Cậu ấy nói muốn đưa tôi đến đó, cùng nhau sống, giống như đôi vợ chồng bán đậu phụ, sống cả cuộc đời.”

“…….” Do Kyungsoo có chút ngây người mà chậm rãi nghe Luhan tự thuật, giống như là nghe một câu chuyện đẹp đẽ nhất, một câu chuyện đẹp đẽ không có liên quan tới bản thân.

“Tôi từ trước tới nay chẳng hề mơ ước gì, thật sự, nhưng là lần đầu tiên Kim Jongin đã cho tôi cảm giác về một giấc mơ, ảo tưởng, chính là thứ so với thuốc gây mê còn hấp dẫn hơn, giữa lúc hỗn loạn trong đau khổ, khiến tôi tìm thấy một niềm vui sướng nói không nên lời.”

“………”

“Cậu ấy khiến sinh mệnh bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc của tôi trở nên có giá trị hơn, khi tôi muốn vội vàng kết thúc, lại có một hi vọng, trông mong, rằng, còn có một người đứng chờ tôi, nói muốn nắm tay tôi, đi hết cuộc đời này.”

“……..”

“Xin lỗi, đêm muộn còn cùng cậu nói dông dài như vậy, thật ngại quá. Cậu mau về nhà đi, không cần để ý đến tôi.” Luhan có chút nghẹn ngào mà đứng lên, mang theo hành lí xoay người đi, cũng không có về nhà, mà là đi về hướng ngược lại, về con đường dài phía trước.

Nhìn bóng người đang đi ngày một dần xa, Do Kyungsoo đứng tại chỗ hét lớn : “Luhan, anh đi đâu ? ! !”

Luhan không trả lời, tấm lưng hòa dần vào sự mờ mịt của buổi sáng sớm, ngày một mơ hồ.

Do Kyungsoo không đuổi theo, chính xác hơn mà nói, cậu không có dũng khí đuổi theo.

Trong trái tim Luhan đã dựng lên một căn phòng nhỏ chứa đựng chính anh và Jongin trong đó, nơi đó, là cấm địa với người ngoài. Chỉ cảm thấy vừa rồi mặc dù Luhan gần trong gang tấc, nhưng đã xa xôi tới mức không cảm nhận được chút hơi ấm nào.

Do Kyungsoo vốn đã tự giác buông tay nay đầu mũi đột nhiên có chút chua xót, nước mắt cũng không chịu sự khống chế của bản thân mà ào ạt rơi xuống. Rõ ràng là thích, rõ ràng là thích hơn tất cả mọi người, nhưng lại chỉ cần lơ là chút, liền trở thành người qua đường.

Lúc này cậu đặc biệt căm hận cái gọi là sợi tơ hồng số mệnh. Chính sợi tơ hồng đó, một đoạn thì thắt chặt lấy trái tim bản thân, mà đoạn khác lại chỉ vẻn vẹn buộc lên ngón tay người, một người quay đi, thì tất cả mọi thứ đều theo gió mà buông rơi.

.

“Những ngày gần đây, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Kim Jongin cùng con gái Diana của một tỷ phú Mĩ đã đăng kí kết hôn, đến lúc này, Kim thị chính thức cùng tập đoàn tài chính Hải Sâm của Mĩ quan hệ thông gia. Giá cổ phiếu hai công ty tăng vọt vào sáng hôm nay…”

Oh Sehun một bên nhìn những dòng tiêu đề ngập tràn mấy ngày hôm nay, chỉ cảm thấy đau đầu, ba ngày liên tiếp đều gọi điện thoại co Luhan, đầu bên kia vẫn là trong tình trạng tắt máy. Đến nhà Luhan vài lần, cũng đều là khóa cửa, ngay cả chìa khóa dự phòng cũng không biết sao lại không thấy nữa.

Nếu chuyện này nói cùng người khác, bọn họ nhất định sẽ không để tâm, nghĩ thầm cũng mới chỉ có ba ngày, không ở nhà cũng là bình thường. Nhưng là Oh Sehun biết, Luhan gần đây không có đóng bộ phim nào, căn bản là không có công việc, ở thành phố này, anh cũng không có bạn bè, người nhà thì đã sớm chuyển đi rồi, xã giao thì càng ít tới đáng thương. Nếu không ở nhà, vậy anh có thể đi đâu ?

Móc nối với việc kết hôn của Jongin ầm ĩ gần đây, Oh Sehun càng thêm không biết làm sao, Luhan sẽ không phải là nghĩ không thông xảy ra chuyện chứ ? Muốn tìm Baekhyun bàn bạc, anh ấy cũng tắt máy, không đi làm, nhân gian giống như là bốc hơi hết không để lại dấu vết.

Tìm chị ba giúp đỡ hỏi thăm, đối phương nói, nếu Luhan không có thông tin một tuần, căn bản cũng không thể báo án. Lúc đầu là vì chuyện của Luhan, Oh Sehun có chút phiền lòng, kết quả là chẳng biết tại sao trong quán lại có hai người phụ nữ tới, càng khiến cho cậu khó mà chống đỡ nổi. Rõ ràng người phụ nữ cao ráo xinh đẹp mặc hàng hiệu Italia đắt tiền kia là phụ nữ đã có chồng, hết lần này tới lần khác ngồi ở chỗ gần Sehun nhất đợi cậu cả một ngày, càng không ngừng thuận tiện đánh giá cậu, cái loại vẻ mặt dùng ánh mắt lột sạch quần áo cậu, mỗi lần đều khiến Oh Sehun cả người nổi da gà.

“A, hai vị, xin lỗi, chúng tôi muốn đóng cửa hàng rồi….mời…” Oh Sehun xoa xoa tay, nhìn kim đồng hồ trên tường chỉ 9 giờ, ngại ngùng mà gật đầu với hai vị khách.

“A, không nghĩ tới đã muộn vậy rồi, chàng trai, cái này là chúng tôi cho cậu ít phí, cậu nhận đi.” Người phụ nữ lớn tuổi lấy từ trong túi ra một tập tiền, đặt vào trong tay Sehun.

“Cái…cái này nhiều quá, cháu thật sự không dám nhận…” Oh Sehun xấu hổ mà lùi lại, kết quả vị lão bà kia lại có thể nổi giận đùng đùng.

“Sao ? Dám coi thường ta hả ? ! Cho ngươi tiền thì mau nhận đi, một ngày giúp ta rót hơn chục chén trà, như nào cũng phải có tiền công chứ.” Lão bà túm lấy cánh tay vừa trắng vừa mịn của Sehun, lại đánh giá mặt mũi đối phương, bất ngờ trên mặt lộ ra nụ cười đầy yêu thương.

“Nhưng……” Oh Sehun quả thực không dám cầm, hai người này nhìn thế nào cũng không giống người bình thường, trước đây lúc làm trợ lí cho Luhan, thì đã có quá nhiều phu nhân giàu có tìm tới Luhan, hai người này trông cũng rất giống mấy loại người như vậy. Chỉ cảm thấy nhận tiền, có phải hay không là bán thân. Một bên suy nghĩ, Oh Sehun một bên quay đầu nhìn chị bảy đang dọn dẹp ở bàn bên cạnh, nói nhỏ một tiếng cầu cứu : “Chị bảy ! Vị khách bên này trả tiền phí nhiều quá ! !”

Cô bảy quả thực đã quan sát hai người phụ nữ kia rất lâu, cảm thấy khuôn mặt hai người này rất có nét tương đồng, vừa rồi, hai người kia làm phiền bát muội là lúc, cô mới bừng tỉnh. Hai người này cùng tiểu tử Park Chanyeol lần trước tới nhà mình ăn uống chùa có vài phần rất giống nhau, lúc bát muội cầu cứu, cô liền vội vàng vứt giẻ lau xuống mà chạy qua.

“Hai vị, tiền này vẫn là không nên đưa, bát muội nhà chúng tôi tính cách đơn thuần, nếu nó nói không muốn chính là không muốn. Còn có chính là, hai người…không phải là người thân của Park Chanyeol sao ?” Chị bảy đi qua, cản lại số tiền kia, lão bà chợt khẽ cười.

“Nhìn tốt lắm, tôi là mẹ nó, còn đây là con gái tôi, cũng là chị gái Park Chanyeol.” Nghe lão bà nói một câu như vậy, đầu Oh Sehun lúc đó lập tức nứt ra, lại nhớ tới dường như đã gặp người phụ nữ này một lần lúc ở trong nhà hàng đợt trước, chỉ là không khí lúc đó quá khẩn trương, bản thân đối với người này không có ấn tượng, chị bảy nhắc tới, cậu mới lờ mờ nhớ lại chút. Lúc trước đã biết sự lợi hại của lão bà, đột nhiên biết được thân phận của đối phương, Oh Sehun càng thêm run rẩy.

“Vốn nói vô sự bất đăng tam bảo điện(không có chuyện thì đã không tìm tới), Chanyeol rời khỏi nhà chúng tôi cũng đã một thời gian rồi, hai người đột nhiên tới đây, thực sự là khiến chúng tôi không hiểu.” Chỉ bảy mặc dù có lúc hơi bà tám một chút, hủ nữ một chút, thế nhưng vẫn là rất khôn khéo lí trí, lúc Oh Sehun vẫn còn ngơ người không biết làm thế nào, chị bảy đã giúp cậu hỏi một câu.

“Tôi rất thích cô, thông minh quả quyết, lúc trước chuyện con trai tôi thích cậu đây, mọi người đều biết chứ ? Lần này, tôi bỏ ra hai ngày, qua đây quan sát tỉ mỉ xem cậu bé là người như nào, kết quả thật không tồi, đặc biệt tốt. Tôi muốn cùng mọi người trong nhà đánh tiếng chào hỏi, xem lúc nào nên bàn bạc chuyện bọn trẻ.”

Oh Sehun vốn không biết làm sao lúc này lập tức cứng người, nhất thời càng thêm hỗn loạn mà túm lấy cánh tay chị bảy. Sự quả quyết của lão bà không chỉ có hù dọa tới bát muội chưa có chuẩn bị tinh thần chút nào, mà ngay cả chị bảy từng có kinh nghiệm chinh chiến sa trường cũng chịu không thấu.

“Bác….bác gái, cháu nghĩ bác tới hơi sớm một chút, mặc dù nói Chanyeol thích bát muội nhà cháu, nhưng là hai đứa vẫn chưa xác định cái gì ha ? Bác đột nhiên qua thăm, danh bất chính ngôn bất thuận, chúng cháu cũng rất khó nói.” Chị bảy chống đỡ, có chút xấu hổ mà giải thích.

“Hả ? Lẽ nào là thằng nhà chúng tôi đơn phương cậu đây ?” Lão bà đột nhiên hỏi ra một câu, hoàn toàn làm chấn động chị bảy và bát muội, hai người đều không biết trả lời sao cho phải.

“Mẹ, con đã nói với mẹ là thằng quỷ Park Chanyeol nhát chết, mẹ còn không tin, lại đích thân qua đây xem.” Chị gái Park Chanyeol ở bên nói thầm, không chút ngại ngùng mà giải thích với Oh Sehun : “Xin lỗi hai ngày qua đã làm phiền, bởi vì đột nhiên Park Chanyeol bỏ lại quyền hành ở công ty, chạy tới ngôi chùa trên núi nói là muốn tu hành. Mẹ tôi sợ là nó cho rằng mọi người trong nhà không rõ ràng nên mới đưa ra quyết định như vậy, cho nên tôi mới qua đây tìm cậu, nghĩ không biết mọi người có thể giúp chúng tôi chuyện này, nó mới chịu xuống núi.”

Oh Sehun vừa nghe thấy chị gái đối phương nói như vậy, trong nháy mắt có loại tư vị không nói nên lời bồi hồi trong dạ dày, nói không rõ ra sao, chắc là không thoải mái. Vừa nghĩ tới về sau Park Chanyeol muốn xuất gia làm hòa thượng ? Không thể nào ? Người kia từ trước tới nay rượu chè gái gú(*) gì cũng làm, đột nhiên như này rốt cuộc là vì sao ?

(*) Nguyên gốc là : 吃喝嫖赌 : ăn thịt/uống rượu/gái gú/cờ bạc.

Ngẩng đầu nhìn bà Park bởi vì chính những lời vừa nói mà ngây người, Oh Sehun đột nhiên có chút không đành lòng, đi tớ trước mặt bà Park, đem tiền đặt vào trong túi bà, vỗ nhẹ lên lưng bà nhẹ nhàng nói : “Bác gái, giữa hai chúng cháu thật không có gì, hai người đến núi khuyên giải, anh ta không chừng sẽ quay về, đừng lo lắng.”

Bà Park kéo tay Oh Sehun, xoa mái tóc sau ót cậu, thở dài : “Tôi ban đầu, kì thực không đồng ý với việc nó tìm một người đàn ông, thế nhưng ai bảo nó thích thật lòng, tôi đánh nó tới bảy tám mươi roi, đều không thấy nó đổi ý. Sau này tôi mới nghĩ, cũng được, dù sao tôi cũng là người mà nửa người đã xuống mồ, chỉ cần nó thoải mái, kẻ già như ta đây sẽ không chen vào. Kết quả…”

Bà Park từ trong túi rút ra chiếc khăn tay, bắt đầu lau nước mắt : “Tôi thật không còn sống được mấy tháng nữa, chỉ muốn nhìn thấy con trai tận hiếu, kết quả, tổ tông kia lại có thể….lại có thể muốn làm hòa thượng….mạng tôi sao mà khổ thế này….”

Vốn muốn đóng cửa hàng, trong phòng cũng chẳng còn ai, lão bà càng khóc càng lớn, khiến cha cậu ở phía sau bếp đang dọn dẹp cũng đi lên phía trước.

“Bát muội, con đang làm gì hả ? Như nào lại khiến vị khách đây khóc ? !” Cha cậu căn bản là không hỏi đúng sai liền đem Oh Sehun ra mắng chửi một chút.

“Cha ! Không phải tại con !” Oh Sehun vội vàng giải thích, chỉ cảm thấy cậu trêu chọc phải ai chứ, mỗi lần chuyện liên quan tới Park Chanyeol, cậu đều bị mắng té tát.

Chị bảy đi tới trước mặt cha Oh, ghé vào sát tai giải thích nguyên do : “Đây là mẹ của Park Chanyeol, Chanyeol đột nhiên muốn đi đến núi làm hòa thượng, bà liền tới đây kể khổ.”

Cha Oh vừa rồi còn tức giận vì lời giải thích của chị bảy mà nhẹ nhàng hẳn ra, dù sao từ trước tới nay ông vẫn rất thích tiểu tử Park Chanyeol, đột nhiên xảy ra chuyện như này, ông cũng khó mà chấp nhận nổi, liền đi tới trước mặt bà Park, khuyên bảo nói : “Mẹ Chanyeol, bà cũng đừng buồn, tôi thấy Chanyeol là đứa trẻ đại phú đại quý, không giống với tướng xuất gia, có lẽ nó đi là để thay đổi, chán rồi, sẽ trở về.”

“Chúng tôi cũng là nghĩ như vậy, đi lên núi tìm nó rất nhiều lần, nó đều không ra gặp, tôi chỉ sợ nó đã quyết tâm rồi. Cách gì cũng đã thử qua, không nói lừa ông, tôi bị ung thư, cũng chỉ còn mấy tháng nữa, bị tiểu tổ tông nhà chúng tôi làm loạn một trận, hiện tại chắc một tuần cũng không qua nổi…” Nói xong những lời này, bàPark khóc càng thêm mãnh liệt.

Cha Oh nhìn mẹ Park Chanyeol, lại quay lại một chút nhìn Oh Sehun, cuối cùng đập lên bàn, vô cùng trượng nghĩa nói : “Bát muội ! Con đi, lên núi dẫn tiểu tử Chanyeol quay về, nếu như nó không về, con cũng đừng về nữa !”

Oh Sehun vốn đang bắt đầu đi vào cõi thần tiên đột nhiên cứng đờ người, thầm nghĩ đây là cái tình huống gì, không đến vài phút đồng hồ, như nào lại đem trách nhiệm khuyên răn Chanyeol xuống núi đổ lên đầu cậu ? !

“Nhưng…….”

“Không nhưng nhị gì hết, hai đứa không phải bạn bè thân thiết sao ? Từ nhỏ ta đã dạy con, vì bạn bè thì mạng sống cũng không tiếc, nó hiện tại nghĩ không thông suốt, con nên đến giúp đỡ thì hơn.” Cha Oh kéo Sehun, đem cậu đặt vào trong tay bà Park, vẻ mặt chính nghĩa nói : “Lúc còn ở đây, Chanyeol vẫn rất nghe lời bát muội nhà chúng tôi, huống chi Chanyeol cũng không phải là hũ dầu muối nói không thông, hẳn là không có vấn đề.”

Bà Park có chút cảm kích mà hướng về phía cha Oh gật gật đầu, liền nói : “Cho tôi mang cậu bé đi, hôm nay trước đến nhà chúng tôi, ngày mai sẽ đưa cháu nó lên núi.”

Cha Oh hất tay, ý là, muốn đưa nó đi thì cứ đưa đi. Oh Sehun lúc bị lão bà kéo ra bên ngoài, vẫn còn túm lấy áo của chị bảy, ý là chị giúp em nói một câu, kết quả chị bảy cậu hoàn toàn không để ý, vẫn cố ý đem ngón tay cậu từng ngón từng ngón đẩy ra.

Vừa ra tới ngoài cửa, Oh Sehun chăm chăm quay lại nhìn biển hiệu quán ăn Ngô kí trà, chỉ cảm thấy lần này đi không biết lần nào có thể quay về. Lên xe, lão bà vẫn nắm khư khư lấy tay cậu, chỉ sợ cậu chạy mất.

“Cậu bé, mặt mũi thật sáng sủa, vừa trắng trẻo, lại ngoan ngoãn nho nhã, hơn hẳn cái đám tung lung lộn xộn mà thằng nhóc nhà ta từng quan hệ. Mọi người gọi con là bát muội hả ? Cái tên rất hay, về sau ta cũng gọi con là bát muội nha.” Bà Park một bên vuốt mái tóc trước trán Oh Sehun, một bên đặc biệt yêu thương mà nói. Khiến Oh Sehun vốn không được tự nhiên nháy mắt thoải mái một chút, dù sao mấy người này cũng không ghét bỏ cậu, đối với cậu rất tốt, mặc dù gặp phải chuyện này khiến cậu rất không thoải mái, nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới người khác.

Tuy rằng đối với cái tên bát muội, Oh Sehun luôn chống lại, nhưng đây lại là bậc bề trên, những yêu cầu gì đó, cậu cự tuyệt thì ít nhiều thật vô lễ, nhịn xuống sự không thoải mái, cậu mỉm cười đáp : “Dạ, được.”

“Bao tuổi rồi ? “

“24 ạ.”

“Bình thường thích ăn cái gì ?”

“Dạ, cái gì cũng được…”

……

“Vì sao lại không thích cái đồ bỏ đi nhà chúng ta ?”

“……….”

Lão bà tận dụng triệt để mà hỏi, Oh Sehun vâng vâng dạ dạ mà trả lời, tới câu hỏi cuối cùng là lúc, cậu căn bản không biết trả lời ra sao.

Về tình cảm, kì thực Oh Sehun từ trước tới nay đều là nhất căn cân nhi (người có tính cách cố chấp hoặc ngoan cố), thích là thích mà ghét là ghét. Nhưng đối với Park Chanyeol, Oh Sehun có chút không rõ ràng. Quanh đi quẩn lại vạn lần, trong bản thân cậu luôn phân rõ trục đúng sai, lúc này lại chẳng tìm thấy một vị trí nào cho Park Chanyeol. Cái loại tình cảm phức tạp này, khiến cả người Oh Sehun đau nhức. Từ trước tới nay Oh Sehun cho dù không thông minh như nào, cũng cảm thấy chuyện gì mà dính tới ba chữ “Park Chanyeol” thì đều trở nên vô cùng phức tạp, vì vậy với bản tính sinh học tránh gặp chuyện bất lợi, cậu chọn cách chạy trốn không nghĩ nữa, cũng không muốn thăm dò gần thêm một chút nào hết.

Kì thực Park Chanyeol bị thương Sehun biết, ngày đó lúc ở trước cửa nhà mình, cậu nhìn thấy rất rõ ràng, còn về phần nguyên nhân, cậu lại một chút cũng không biết. Vừa rồi lúc bà Park khóc lóc kể lể, cậu bừng tỉnh biết rằng vì bản thân mà người kia bị đánh tới như vậy, trong lòng quả thật thắt chặt một chút, chỉ cảm thấy thần kinh nơi nào đó bị bật ra, có điều cũng chỉ là trong phút chốc, phút chốc đó qua đi, cậu lại có một loại gọi là tự thôi miên bản thân, để bản thân cô gắng không nghĩ tới nữa.

Từ lúc quen biết Park Chanyeol, Oh Sehun có một thói quen là đem vài thứ giấu đi không nghĩ tới nữa, ví dụ như, cái tình cảm rõ mồn một của đối phương.

“Ta biết, bình thường tiểu tử thối nhà ta làm đủ loại chuyện phá hoại, từ nhỏ tới lớn quen sống như ông hoàng, thành ra tính cách ngang ngược độc đoán. Nhưng là trong lòng nó, vẫn là một đứa trẻ ngoan.” Bà Park một bên vỗ vỗ tay Sehun, một bên từ từ giải thích.

Im lặng một lúc lâu, Oh Sehun mới chầm chậm nói : “Cậu ấy với cháu…cũng tốt.”

Tuy rằng ngay từ đầu người này đối với bản thân cậu xấu xa tới cực hạn, từ không có cảm tình chỉ có quan hệ thể xác mà xảy ra. Nhưng những tháng ngày về sau, biểu hiện bên ngoài củaPark Chanyeol đều là ấm áp và bao dung, thật sự là khiến người khác nhìn không ra đây là một kẻ quá tự phụ.

“Đừng gạt ta, ngay từ đầu nó đã làm rất nhiều chuyện không tốt với con. Thằng nhỏ đó là như vậy, thành thật mà nói, những thằng khốn nhà chúng ta đều như vậy, nhưng mà một thứ gì đó khi muốn mà không có được, thì sẽ mạnh mẽ mà chiếm đoạt, không cần biết là gì.” Chị gái Chanyeol ngồi phía trước đột nhiên mở miệng : “Mẹ, con không có như vậy nha.”

“Không cái gì, tất cả những mánh khỏe thủ đoạn kia, đều không phải là ta dạy, ta chính là không muốn quản, mới không mở miệng, chỉ cảm thấy nó giống cha nó, trưởng thành muộn, phải trải qua một chút gì đó mới hiểu được cái chuyện tình cảm này.” Park đại tỉ hậm hực mà ngậm miệng, Oh Sehun đột nhiên nhớ tới những lời Park Chanyeol nói với mình lúc trong phòng phẫu thuật, câu chuyện và cha mẹ anh ta, nhất thời hiểu rõ mà gật gật đầu.

“Cậu ấy đã nói qua với cháu, chuyện bác trai bác gái tai nạn xe.” Oh Sehun mỉm cười nhìn bà Park, nhẹ nhàng nói.

“Nó thật là đem con thành người của nó luôn rồi, từ trước tới nay, nó đều cho rằng câu chuyện này là giả, nào có cái gì gọi là tình yêu thật sự, đều là cái mông. Thực sự, ta đặc biệt cảm ơn con, khiến thằng nhóc hư hỏng Chanyeol của ta cuối cùng cũng thành người rồi.”

Nói xong những lời này, bàPark có không ít xúc động mà thở một hơi.

Oh Sehun sửng sốt, kì thực muốn nói cái này cùng cháu cũng không có quan hệ gì, thế nhưng khi đối diện với ánh mắt chân thành của bà Park, càng không nói được gì hơn. Cả đoạn đường bà Park đều nắm tay Oh Sehun, không ngừng trò chuyện, Park tỉ có chút vui vui mà trêu ghẹo, nói mẹ cô từ lúc bị bệnh tới giờ, không có lúc nào vui như hôm nay.

Tới khuôn viên nhà họ Park, vốn người dưới muốn giúp Oh Sehun chuẩn bị phòng, kết quả bà Park nói, không cần chuẩn bị gì, đêm nay, để Sehun ngủ ở phòng Chanyeol. Sau khi chia tay hai người kia, Sehun được người dưới dẫn tới phòng Park Chanyeol, cửa phòng vừa mở, Oh Sehun chợt sững người.

Trang trí trong phòng Chanyeol cùng phòng ngủ ở nhà của cậu giống nhau y hệt, chỉ có điều bức tranh Luhan trên tường đã biến thành một bức tranh sơn dầu trừu tượng nào đó.

“Cái này.,…” Oh Sehun kéo tay người dưới, nghĩ không phải là đi nhầm rồi chứ.

Kết quả đối phương nói : “Cái này đúng là phòng của thiếu gia, vốn là chỉ có hai màu đen trắng, về sau đột nhiên có một ngày cũng không biết là tâm huyết dâng trào như nào, đưa ra một bản vẽ, tìm một người thiết kế, đem toàn bộ đồ đạc, biến thành hiện tại như này, cậu cũng cảm thấy là quá ngây thơ đúng không ? Mấy người chúng tôi cũng cảm thấy không phù hợp với phong cách thiếu gia, giống như là phòng một đứa trẻ vậy….”

Oh Sehun vì những lời này của đối phương mà đỏ mặt muốn chết, cuối cùng chỉ nói một câu cô có thể đi rồi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi liền đóng cửa lại.

Tựa người vào đầu giường, Oh Sehun cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời, nhớ tới đủ loại chuyện mấy tháng qua ở cùng người này, trong lòng nổi lên những gợn sóng rung động chẳng thể nói ra. Sắp xếp lại một chút, Sehun nằm ở trên giường, chỉ cảm giác phía sau hơi kênh, cau mày, lật cái gối lên, phát hiện phía dưới lại có một tập giấy.

Cậu cầm lên, trên cùng là một bức vẽ đặc tả khuôn mặt cậu. Oh Sehun bất ngờ liền bị dọa sợ, buông tay một cái cả tập giấy đều rơi lả tả trên mặt đất, từ trên giường nhảy xuống, từng bức từng bức ảnh đều hiện rõ, trái tim Oh Sehun, từng chút từng chút run rẩy.

Tất cả đều là cậu.

Mỉm cười, buồn bã, hưng phấn…đứng, ngồi, đi, ngay cả tâm trạng hoang mang đang cầm chiếc đũa, tất cả đều được kí họa. Oh Sehun ngây người, chỉ thấy toàn thân đều nổi da gà.

Trách không được khoảng thời gian lúc ở nhà cậu, người kia lúc nào cũng nhìn cậu chằm chằm, có đôi khi khiến bản thân cậu thấy phát sợ.

Nhặt lên từng bức một, sống mũi Sehun có chút cay cay, lúc nhặt lên bức cuối cùng, mặt trên bức tranh vẽ dãy hanh lang nhà cậu ngày đó, sau khi hai người chia tay, khoảnh khắc cậu ngồi xổm giữa dãy hành lang dài.

Rõ ràng lạnh lùng xoay người đi như vậy, nhưng lại chẳng hề đi xa, chỉ là đứng ở góc tường nhìn chăm chăm về phía mình. Cảm giác được phía sau mặt giấy hình như còn có chữ viết, Oh Sehun đem bức tranh lật qua, một nét bút phác họa nhẹ nhàng viết lên mặt sau :

“Thật muốn ôm lấy em.”

Trong phút chốc, không biết vì sao nước mắt Oh Sehun không ngừng lại được, từng giọt từng giọt lộp độp rơi trên bức tranh. Oh Sehun vốn đang ngồi xổm liền ngã ngồi trên mặt đất, đem mặt cậu chôn chặt giữa hai đầu gối, một bên nhìn lại những bức tranh lại một lần nữa bị ném xuống đất kia, một bên cắn khóe miệng nhịn lại không được ham muốn khóc thành tiếng.

“Đồ ngốc, anh là đồ đại ngốc.” Oh Sehun ngẩng đầu, thấp giọng mắng, giống như là có một thứ tình cảm đã mở lòng, những thanh âm khóc thút thít trong cổ họng cũng không kiềm chế được nữa mà ào ạt tuôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro