Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  01.


Triệu Tiểu Đường là một con sói với bộ lông xám mềm mại bóng loáng, mỗi buổi tối nó ra ngoài kiếm ăn, da lông tổng hội dưới ánh trăng sáng rạng ngời rực rỡ.


Những con vật khác trong khu rừng truyền tai nhau rằng, nó là một con sói hoang cao ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thích sống cùng ai, nếu có con vật nào dám bén mảng đến gần lãnh thổ của nó, nó sẽ dùng hàm răng nhọn hoắt cùng đôi con người lục quang của mình để đe dọa kẻ xâm lấn.


Trong khu rừng, các loài động vật ăn cỏ đều nói nó bạo ngược đã thành tính, thích nhất là đem con mồi đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, nhìn con mồi thống khổ chết đi, đầu lưỡi của nó đã đỏ thắm, nếm qua máu của không biết bao nhiêu con mồi.


Các mama động vật thích nhất là lôi Triệu Tiểu Đường ra hù dọa con non nhà mình, dọa rằng nếu chúng mà không biết nghe lời, Triệu Tiểu Đường sẽ tới ăn tươi nuốt sống con đấy.


Cái tin đồn này chả hiểu từ đâu dựng nên, Triệu Tiểu Đường vốn rất ít ra ngoài vào ban ngày, thỉnh thoảng có loài vật nhỏ nhìn thấy Triệu Tiểu Đường, cũng bị dáng vẻ hung ác mặt lạnh của nó làm cho hoảng sợ bỏ chạy. Vì vậy, cái tin đồn kia lại càng được dịp tự tung tự tác, truyền miệng lâu ngày, nghiễm nhiên biến thành thực sự.


Chỉ là lời đồn này bất ngờ bị phá vỡ sau khi ở bên người Triệu Tiểu Đường xuất hiện một con thỏ trắng.


Thỏ con lông vừa mịn vừa trắng vừa mềm, tinh tế giống như là hoa tuyết tinh xảo, thoạt nhìn ấm áp tựa như một vầng mặt trời nhỏ. Hào quang của nàng khiến cho vạn vật thất sắc, nụ cười của nàng ngọt ngào giống như là trà xanh vị bưởi vậy.


Thỏ con tên gọi là Ngu Thư Hân, động vật trong khu rừng không còn lạ gì con thỏ nhỏ này, ngày đêm đều tươi cười nhảy múa được chính là nàng.


Biết là thế nhưng ai mà ngờ được, Ngu Thư Hân sẽ lớn mật như vậy, ở cùng chơi cùng với một con sói.


Các loài động vật ăn cỏ ngưỡng mộ Ngu Thư Hân dũng cảm, còn các loại động vật ăn thịt thì đối với sự cải biến của Triệu Tiểu Đường sau khi gặp phải Ngu Thư Hân, kín đáo phê bình.


Dạo gần đây, giữa ban ngày ban mặt có thể thấy thân hình chạy loạn của Triệu Tiểu Đường ở trong rừng, đào đào bới bới, khiến cho các loài động vật nhỏ trên núi khổ không thể tả.


Bạn tốt của nó hỏi nó đang làm gì, nó đáp: "Ngu Thư Hân nói chị ấy muốn ăn cà rốt, cho nên ta đi tìm cà rốt."


"Nhu nhược, nát!" Bạn tốt của nó, Tôn Cường cảm thấy rất mất mặt. Một con sói lại vì một con thỏ mà đi đào cà rốt. Vì vậy, Tôn Cường gọi nó tối vào quán rượu trong rừng uống một chút rượu, đồng thời giảng giải cho nó thỏ là con mồi, là thức ăn để bỏ bụng, không cần vì nó mà dụng tâm nhiều như vậy.


Nhưng mà Triệu Tiểu Đường cự tuyệt lại, nó lấy lý do là: "Ngu Thư Hân sợ tối, buổi tối không có ta ở bên cạnh, chị ấy không ngủ được."


Tôn Cường tức giận, đối với động vật ăn thịt mà nói, Triệu Tiểu Đường lại bị một con thỏ làm cho mê muội tâm hồn.


Triệu Tiểu Đường mặc kệ bạn mình có nói thế nào, Ngu Thư Hân vẫn là con thú ăn cỏ đầu tiên tiếp cận nó. Đồng thời, Ngu Thư Hân cũng là người đầu tiên và cũng là duy nhất biết Triệu Tiểu Đường là một con sói ăn chay.


Khi còn bé, Triệu Tiểu Đường bởi vì ăn chay mà bị đuổi ra khỏi bầy, một mình một sói sống trong khu rừng này. Những chuyện trước đây đã dạy cho nó biết, nó không thể để người khác phát hiện ra mình là một con sói ăn chay, nếu không sẽ bị người xua đuổi, bởi vậy mà nó giấu giếm bí mật này cho đến tận bây giờ.


Ngày ngày nó cứ ru rú trong nhà, dần dần lại thành ra cái tin đồn kia, khu vực xung quanh nhà Triệu Tiểu Đường lại càng trở nên quạnh quẽ.


Mãi cho đến một ngày Ngu Thư Hân xông vào hang của nó, thấy nó thì khoa trương "Oh quáo~" lên một tiếng --- Lúc đó, Triệu Tiểu Đường đang dở ăn cà rốt.


Nàng theo thói quen nhảy đến bên cạnh Triệu Tiểu Đường, hỏi: "Ngươi cũng thích ăn cà rốt à?" vô tư bắt lấy cà rốt của Triệu Tiểu Đường mà gặm. Điều này làm cho Triệu Tiểu Đường choáng váng -- Đời thủa nhà ai có con thỏ như vậy, tự nhiên chiếm đoạt cà rốt của nó.


Ngu Thư Hân không thấy Triệu Tiểu Đường ủy khuất, nàng vô tư tựa vào bộ lông xám vừa ăn vừa nói.


Nàng nói nàng và bằng hữu đánh cược tới nơi này thử thách can đảm, nội tâm Triệu Tiểu Đường nghĩ mấy con thỏ nhà ngươi dám chơi trò này cũng ghê gớm thật. Nàng nói sao cái hang này lại tối như vậy, Triệu Tiểu Đường nghĩ thầm nhà ngươi đã xông vào tư gia người khác mà lại còn thích lý luận. Nàng nói cà rốt này ăn ngon thật, Triệu Tiểu Đường nghĩ thầm đồ ăn chực lúc nào mà chẳng ngon.


Ngu Thư Hân lải nhải, nói không ngừng, Triệu Tiểu Đường nghe không nổi nữa, đứng phắt dậy. Triệu Tiểu Đường làm ra cái vẻ mặt tự cho là hung ác nhất: "Ngươi không sợ ta sao? Ta là chó sói đấy!" Triệu Tiểu Đường muốn miêu tả lại quá khứ các tộc nhân của mình ăn tươi nuốt sống đàn thỏ để hù dọa nàng, nhưng nhìn đôi mắt trong suốt của Ngu Thư Hân, nó lại không thể nhẫn tâm.


Ngu Thư Hân nháy mắt mấy cái, sau đó nở ra nụ cười còn rạng rỡ hơn cả hoa hướng dương: "Sói thích ăn cà rốt thì không phải con sói hư." Ngu Thư Hân cứ như vậy xông vào thế giới của Triệu Tiểu Đường, nàng vén mây, đưa ánh sáng của mình nhét vào nơi huyệt động u ám, không trở ngại soi sáng một Triệu Tiểu Đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro