Chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi tưởng

Ngày qua ngày, Inko ngăn không cho Izuku làm những công việc nặng nhọc. Izuku chỉ có thể được phép làm việc khi nó không quá mức hoặc chỉ là việc nhà đơn giản hoặc làm việc công ích mà không tác động tới dức khoẻ Izuku và mỗi khi Izuku đi làm thì phải nói cho mẹ cậu hoặc dì Miítuki về chi tiết của công viẹc và nơi cậu sẽ làm.


Cho đến nay, cậu vẫn làm việc tốt dù cho chỉ kiém được ít tiền. Nhưng số tiền ít ỏi này lại đủ cho chi tiêu của mẹ cậu.


Mặt khác Katsuki thường thăm Izuku và chắc rằng Izuku không ngất xỉu hay bỏ bữa thêm lần nữa, bằng cách nào đó hắn chăm sóc Izuku theo cách thể hiện của hắn và Izuku có vẻ vui với việc đó.


Hiện tại, Izuku vừa làm xong việc lau nhà và cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.


"Vào đi!" Cậu nói và đặt cây làu nhà sang một bên rồi bước tới cửa mở nó ra chỉ để nhìn thấy Katsuki đang đứng đó.

"Kacchan!" Izuku nói.


"Đúng rồi là tao đây Deku. Mày có biết đã quá bữa trưa không hoặc kế hoạch của mày đã bỏ qua một lần nữa."


"Huh?" Izuku quay đầu lại và thấy chiếc đồng hồ treo tường, đã 1:46 chiều. Cậu ngáp.

"Oh, tớ không để ý thời gian. Tớ đang quét dọn nhàvàkhôngđểýrằngđãchiềuvàtớđãbỏquabữatrưachuẩnbịchogiấcngủ..." Izuku bắt đầu lầm bầm và Katski làu bàu.

"Ugh! Deku! Mày đang lầm bầm đấy!!"

"Eik! Tớ xin lỗi Kacchan."

"Sao cũng được mọt sách, Vậy? Mày có tính để tao vào hay không đây?"

"Oh, đương nhiên rồi vào đi." Izuku đứng sang một bên để Katsuki đu vào bên trong, đặt chiếc giày sang một góc và lấy vài chiếc quần ngủ mềm mại màu trắng ra.

"Vậy cậu làm gì ở đây vậy Kacchan?"


"Duh 🙄, Hôm nay tao sẽ nấu ăn cho mày." Katsuki nói và Izuku hả miệng trong bất ngờ.


"H-Hả!? Tại sao?"


"Rõ ràng là để mày có thể ăn. Chúng ta không thể để mày ngất thêm lần nữa tên mọt sách ngu ngốc. Mày vừa định bỏ bữa trưa đấy."


"S-Sao... Làm sao cậu biết được? Cậu đọc được suy nghĩ hay gì?"


"Không mọt sách chết tiệt, mày cứ luyên thuyên mấy cái suy nghĩ của mày."



"huh? Cậu hiểu những lời lẩm bẩm của tớ sao?" Izuku hỏi


"Đôi lúc." Katsuki nói nhưng hắn quay lại và trừng mắt với cậu.


"Nhưng đó không phải vấn đề. Tao nấu bữa trưa bất cứ khi nào tao muốn dù mày thích hay không!!" Katsuki nói khi hắn bước vào nhà bếp.


"Nhưng Kacchan, tớ không muốn làm phiền cậu về việc này." Izuku nói.


"Dù cho mày không muốn làm phiền, thì mụ già tao sẽ chẳng im lặng."



"Vậy để tớ đi nói dì-" Izuku nói nhưng Katsuki đã chặn lại.



"Câm mồm và chấp nhận sự thật rằng tao sẽ nấu ăn hiểu chưa?!" Katsuki nói và Izuku nhanh chóng gật đầu và Katsuki như thở phào nhẹ nhõm.



"Thế? Cậu đang làm món gì vậy?"


"Katsudon."


"Sao cơ? Cậu có thể nấu Katsudon á? Đó là món yêu thích của tớ đó Kacchan!! nhưng, tớ đã thử nấu một lần và nó đã cháy khét mất."


Katsuki '. . . '


"Cái đéo gì đấy? Làm thế đéo nào mày làm cháy được Katsudon!!? Nó làm dễ vãi ấy. Mọi thứ mày chỉ cần có cơm, thịt, và vài loại rau thế thôi."


"Hehehe, tớ cũng không biết bằng cách nào nữa. Ah~ Tớ cũng đã từng làm cháy nước cam một lần." Izuku nói trong lo lắng



'. . .'


"Cút khỏi nhà bếp ngay."  Katsuki yêu cầu.



"Khoan đã! Tớ vẫn có thể giúp- " Izuku nói nhưng bị Katsuki cắt ngang.


"Deku!" Katsuki cảnh cáo cậu.



"Được rồi, Được rồi. Geez, nếu cậu cần giúp thì tớ ở đây."




"Tao nghi ngờ mày sẽ phá hoại hơn là giúp đỡ." Katsuki nói.



"Đúng rồi nhỉ..." Izuku nói, sau đố cậu đi vào phòng khách tiếp tục sắp xếp hoặc dọn dẹp lại.

Kết thúc hồi tưởng

💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫




Nhanh chóng



Katsuki gọi Izuku ăn bữa trưa trễ của họ. Họ bắt đầu ăn và Izuku bất ngờ về việc Katsuki thật sự giỏi nấu ăn.


"Thật tuyệt vời Kacchan!!" Izuku nói trong niềm vui rạng rỡ.



"Tất nhiên là như vậy rồi." Katsuki nói.




"Tớ không biết là cậu có thể nấu một món ăn tuyệt bời như vậy. Nó thật sự rất tuyệt." Izuku nói khi tiếp tục ăn.



"Chậm thôi đồ ngốc, hoặc mày sẽ sặc mất."





"Tớ không thể cưỡng lại được, nó ngon quá~"




"Mà, cậu học nấu ăn như vậy ở đâu thế. Tớ nhớ là tài nấu nướng của dì Mitsuki không được tốt lắm."



"Mày giỡn với tao đúng không!? Tài nấu nướng của mụ đó là tệ nhất. Bà già đó làm thuốc độc trong bếp thế nên bả bị cấm vào đó."


"Với lại, Tao học nấu bằng cách xem vài chương trình nấu ăn vì mày biết đấy, Mụ già đó rất tệ có thể là tệ nhất trong nấu ăn và ông già không thể bỏ những thứ cay trong bất cứ thứ gì ổng muốn. Dù thế nào đi nữa, món ăn thật kinh khủng." Katsuki giải thích.




"Ít nhất, món ăn chú Masaru nấu còn có thể ăn được so với dì" Izuku nói.



Katsuki cười khẩy. "Vậy~ Mày thừa nhận rằng mụ già đó tệ trong khoảng nấu ăn."



"Không!! Tớ không hề nói thế!" Izuku cãi lại.



"Có, mày có nói."


"Không hề" Izuku nói.



"Có"


"Không"

"Có"


"Không!"


.......




Rồi mọi thứ im lặng, sau đó Izuku bị sặc sau cuộc tranh cãi và Katsuki nhếch mép mỉn cười.




"Ăn món Katsudon chết tiệt của mày đi Deku."



" Hai Kacchan, Arigatto ₍∵^ᵌ^∵₎ " Izuku nói

💭Chết tiệt là nụ cười đó" Katsuki nghĩ khi thấy Izuku cười.


💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫




Góc nhìn Izuku


✅ Đã kiểm tra điện thoại

✅Đã kiểm tra ví

✅Hãy chắc chắn rằng mình không quên bất cứ điều gì đã kiểm tra.

Khi bản thân chắc chắn rằng 3 điều được đề cập ở trên đã được thực hiện, sau đó đi về phía lối ra của công ty đang làm việc.

Tớ biết có một quán cà phê ngay gần công ty và tớ có thể ăn một ít bữa trưa và đồ uống để no bụng.

Thực ra tớ không cảm thấy đói nhưng Kaachan sẽ giết tớ nếu tớ không ăn gì. Vậy nên việc mua những thứ nhỏ nhặt như thế ít nhất sẽ khiến cậu ấy bớt lo lắng hơn.

Vì vậy, tớ đây. Bước đi bình tĩnh trên con phố đi đến đích. Đó là một con phố đông đúc và một thành phố sầm uất với nhiều người xung quanh đi đây đi đó.

Khi đến quán cà phê, tớ mỉm cười khi họ có Chủ đề anh hùng. Tớ bước vào quán cà phê và nó trông thật tuyệt vời với nhiều anh hùng hàng đầu khác nhau được trưng bày, và một số anh hùng thế hệ cũ cũng như All Might và những anh hùng còn lại.

Tớ đến quầy và gọi đồ ăn, và quầy hỏi tớ muốn chiếc cốc anh hùng nào.

Tất nhiên là tớ chọn chiếc cúp anh hùng của Kaachan.

Tớ đã đợi một lúc trước khi nhận được đơn đặt hàng và mỉm cười khi nhìn thấy nhãn dán Dynamite trên cốc nhựa của mình.



Tớ biết nó được coi là đồ dùng một lần nhưng nhìn vào chiếc cốc này thật mê hoặc. Tớ muốn giữ nó, mặc dù Kaachan có thể sẽ mắng tớ vì cậu ấy sẽ nói những điều như:

"Rồi sao? Mỗi lần mày định mua đồ uống với nhãn dán chết tiệt của tao trên đó, mày sẽ thu thập nó!? Mày có biết rằng ngôi nhà của chúng tao là ngôi nhà của chúng tao không phải là một kho lưu trữ đống rác chết tiệt!!?"

"Và, tại sao mày lại cần thứ chết tiệt đó!? Tao ở đây đứng trước mặt mày, ôm mày, chúng ta gặp nhau hàng ngày, chúng ta sống trong cùng một ngôi nhà Chúa ơi, vậy tại sao mày lại muốn những thứ đó huh!?"



Vâng, tớ có thể nghe thấy giọng nói của cậu ấy to, rất to và rõ ràng. Kaachan ngu ngốc, cậu ấy nên vui vì tớ thích giữ những thứ này vì tớ ngưỡng mộ cậu ấy. Cậu ấy không nên la mắng tớ.


└(∵◉^◉∵)┘


Tớ nhấp một ngụm đồ uống của mình và mỉm cười khi xem xét đồ uống vừa làm nên ngày của tớ và chụp ảnh tự sướng với nó khi tớ gửi nó cho Kaachan.

Tới: Kaachan💖💕

📎Hình ảnh đính kèm

Nhìn này Kaachan~ Tớ có đồ uống yêu thích của mình và nó có hình dán của cậu trên đó ( ᵕ̳ ∇ ᵕ̳)ʃ💖💕

Tớ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào và tớ không ngạc nhiên vì cậu ấy là một người đàn ông bận rộn. Tớ nhét điện thoại vào túi và quyết định đi bộ về nhà.

Khi tớ ra khỏi cửa hàng, tớ chợt nghe thấy ai đó hét lên.

"Cẩn thận!!" Tớ quay lại thì thấy một anh chàng đang lao về phía mình, tớ vội cúi xuống tránh để anh ta đè lên mình nên anh ấy đã đập vào phần kính của cửa hàng.

Tớ nhanh chóng bỏ chạy rồi dừng lại và nhìn lại hiện trường chỉ thấy Pro Hero:FrostyFlame đang chiến đấu với một kẻ xấu.

"Chà, cứ như mình đang xem Phim vậy" Tớ tự nhủ khi bị mê hoặc khi nhìn thấy ProHero hoạt động.

Tớ nhanh chóng quan sát cuộc chiến giữa những kẻ phản diện mà không nhận ra rằng mình đang lầm bầm phân tích.

Tớ chợt cảm thấy có ai đó túm lấy tớ và kéo tớ ra khỏi chỗ đang đứng nên tớ làm rơi đồ uống và cốc Dynamite😢😢😢

Tớ đang nhìn vào chiếc cốc vừa bị nghiền nát và đồ uống của tớ chạm vào sàn nhà.

"Cậu có ổn không?" Tớ quay lại và nhìn thấy Anh hùng chuyên nghiệp Creati, tớ nhanh chóng quên mất chiếc cốc và hâm mộ như cậu bé khi nhìn thấy cô ấy.

"Ôi trời ơi!!Bạn là anh hùng chuyên nghiệp Creati!! Bạn thực sự là một anh hùng tuyệt vời. Lipid trong cơ thể bạn có thể tạo ra nhiều thứ bất cứ thứ gì bạn muốn. Quirk của bạn cũng hoàn hảo để hỗ trợ anh hùng, vì bạn có thể tạo ra bất kỳ thứ gì điều đó có thể giúp giải cứu ai đó. Giống như, bạn có thể tạo ra các vật liệu Bộ sơ cứu để chăm sóc những người bị thương và giúp đỡ họ, sau đó bạn có thể..." Tớ tiếp tục khen ngợi cô ấy và tiếp tục nói những gì tớ biết cô ấy có thể làm được với năng khiếu của mình.




Cô ấy cứ nhìn tớ một cách ngây ngô trước khi nở một nụ cười với tớ. Sau đó tớ mới nhận ra mình đang làm gì.



Tớ đỏ mặt trong sự ngượng ngùng.


"Tôi vô cùng~ xin lỗi Creati-san" Tớ cuối đầu 90 độ một cách hoàn hảo. Sau đó tớ nhìn lên cô ấy. "Đó chỉ là thói quen của tôi và tôi biết mọi người cảm thấy phiền vì nó, thành thật tôi vô cùng xin lỗi."



"Không, không, không..." Cô ấy cười một chút làm tớ khá bối rối.


"Tôi thấy khá thú vị. Cậu có một kỹ năng phân tích giỏi và nó khá là ấn tượng. Dù quay lại những ngày học ở trường siêu anh hùng, tôi còn chẳng được ấn tượng như kỹ năng của cậu hiện tại." Cô ấy nói.




Hai bên má tớ chắc chắn đỏ trong sự ngại ngùng và hạnh phúc. Bạn có tin được không? Tớ được khen bởi một anh hùng chuyên nghiệp, BỞI MỘT ANH HÙNG CHUYÊN NGHIỆP! Tớ nghĩ tớ có thể chết trong hạnh phúc ngay bây giờ.



Không, nó chỉ là phản ứng thái quá thôi. Tớ có thể nói, tớ có thể sẽ chết trong hạnh phúc nếu Kacchan nói 8 chữ cái và 3 từ trong đó.


Nhưng ngay bây giờ, tớ cảm thấy hạnh phúc khi nghe Creati khen tớ.



"CREATII!!" FrostyFlame gọi cô ấy.



"Tệ quá, tôi nghĩ mình cần giúp anh ấy. Gặp lại câu khi tôi gặp cậu nhé GreenBean." Cô ấy nói rồi vẫy chào tạm biệt với một nụ cười.


Wow, nụ cười cô ấy còn nhìn đẹp hơn nữa. Tớ buồn vì quên mất chụp một bức ảnh cô ấy và lấy chữ kí. Nhưng tớ cảm thấy hạnh phúc vì tớ đã được gặp một anh hùng chuyên nghiệp như cô ấy trong thời gian ngắn.



Khi tớ đang bước đi, tớ nhận ra tớ đạp trúng cái gì đó và tớ nhìn xuống, đó chính là chiếc cốc tớ mới nhận được. Chiếc cốc có nhãn dán Kacchan trên đó.


Ngày hôm đó, tớ quay lại công ty với vẽ mặt buồn bã(bĩu môi) vì chiếc cốc đã phá huỷ.



-------------------------------------------------------------

Cảm ơn vì đã đọc

Hy Vọng Bạn Thích (✿ŐɜŐ✿)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro