Phần 23: Present and past...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chae's POV:

Man-Shik lấy đà trước khi tung nắm đấm vào Blink một lần nữa. Anh nhanh chóng né được và đẩy mạnh gã xuống đất trước khi anh đá vào bi của hắn.

Một tên côn đồ cố gắng nắm lấy tóc mình nhưng Blink đã đánh gục hắn, sử dụng lọ dưa muối mà anh chọn được trong túi hàng.

Một gã khác đến tìm chúng tôi, lấy một con dao ra khỏi áo khoác. Hắn lao về phía trước, cố gắng với mình bằng tay, mình bước sang một bên để tránh cú đánh.

Blink giờ đã hoàn toàn bị Man-Shik và hai người bạn của gã giữ lấy, mình không thể giúp được gì. Đối thủ quá mạnh so với mình, mình đã cố gắng thoát khỏi gã bằng cách lao ra phía sau một chiếc xe hơi. Bất cứ khi nào tên côn đồ cố gắng bắt tôi ở một bên, tôi chạy trốn tới bên kia.

Tôi có thể cảm thấy gã thực sự khó chịu khi liên tục chửi bới tôi.

Một đứa đâm vào kính chiếu hậu của chiếc ô tô và gục xuống sàn. Mình nhìn thoáng qua Blink và thấy anh ấy đã dũng cảm chiến đấu, mũi hơi chảy máu.

Bị phân tâm bởi anh ấy đang làm gì, mình đã quên mất gã đang đuổi mình trong giây lát.

Mình cảm thấy một cánh tay vòng qua eo mình và một con dao đang đè cổ họng mình, tim tôi đập loạn nhịp.

"Cấm động đậy," gã nói gần tai mình.

Chán ghét sự gần gũi của gã, mình cố gắng thoát khỏi sự níu kéo, nhưng gã không để mình đi.

"Này, bọn đã ngu còn xấu, ngươi đang làm gì vậy!"

Có người hét lên. Mình mở to mắt khi nhìn thấy một bà cụ nhỏ bé từ đâu xuất hiện. Bà đang ôm một con gà, chắc đã mua ở chợ vào buổi sáng. Bà lão đánh Man-Shik bằng con gà ngay trong cơn gió mạnh và nhổ thẳng vào mặt gã.

Mình thoát khỏi sự giam giữ của tên côn đồ, quá ngạc nhiên trước bà lão giận dữ này, thậm chí không thể cử động. Khi gã cố gắng làm như vậy, bà đã lấy một khẩu súng nhỏ trong túi ra và chĩa vào gã.

"Cấm động, thằng khốn," bà ra lệnh.

Bà cụ tốt bụng bảo mình ra sau bà và mình làm theo.

Cuối cùng thì Blink cũng đánh bại được tên cuối cùng, mình thở phào nhẹ nhõm. Chúng mình đã chơi đùa với vận may, lần này ...

----------

Lisa's POV:

Vì cha gần như đã bình phục hoàn toàn, tôi đã có thể để ông một mình trong căn hộ. Tôi thực sự muốn điều tra về Bambam và con ma ám ngôi nhà của tôi.

Tôi đi xe của cha và lái thẳng đến công viên nơi cậu bé đã được nhìn thấy lần cuối cùng. Khi tôi đến đó, tôi thấy những đứa trẻ đang chơi đùa cùng nhau, mẹ chúng trò chuyện và quan sát chúng.

Tôi đỗ xe rồi trực tiếp đi ra ngoài, lo lắng nghịch chìa khóa. Tôi đã có rất nhiều kỷ niệm, ở đây. Tôi và chị gái Hani cứ đến thứ bảy hàng tuần đều chơi trốn tìm, và trong mùa hè, chúng tôi ăn kem.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi một cách đáng ngờ ...

Đột nhiên, một người mẹ đến gần tôi khi tôi đang đứng lúng túng, và nhìn chằm chằm vào lũ trẻ, chìm đắm trong dòng suy nghĩ của tôi.

"Xin lỗi, thưa cô? Con của cô có ở đây không?"

"Ồ, không không, anh ấy không có ở đây," tôi hoảng hốt nói. "Thật ra thì, nó vẫn còn là một bào thai, đúng vậy, con tôi vẫn chưa thể đi nhà trẻ."

Người phụ nữ phá lên cười và lắc đầu. "Trông cô còn trẻ. Cô có đang căng thẳng vì đang mang thai không?" ...

"Vâng?"

"Đừng lo lắng về điều đó! Cô có chồng giúp cô!"

"Tôi chưa kết hôn!" Tôi cười khúc khích.

Người phụ nữ nhìn tôi giận dữ. "Bạn trai của cô đã không cầu hôn cô?"

"Cô sai rồi, tôi không có bạn tra-"

Cô ấy đánh vào tay tôi và tôi nhăn mặt vì đau. Khi cô ấy tiếp tục giảng bài cho tôi, tôi ngừng nghe cô ấy nói và nghĩ về Chaeyoung. Chắc chắn là tôi đã phải biến em thành bạn gái của tôi rồi. Nhưng tôi phải cầu hôn em, ngay cả khi chúng tôi không thể kết hôn ở Hàn Quốc?

'Hay chúng ta nên chuyển đến một quốc gia khác? Như Úc'

Người phụ nữ cuối cùng đã ngừng nói và quay trở lại với bạn bè.

Tôi đã sẵn sàng rời đi thì một hình bóng quen thuộc thu hút sự chú ý của tôi: một cậu bé trong bộ quần áo màu xanh lam đang chơi với con gấu của mình. Tôi lặng lẽ đến gần cậu bé và ngồi trên bãi cát.

"Chào, Bambam! Em có nhớ chị không?"

Cậu bé gật đầu mà không nhìn tôi.

"Em vẫn muốn chị giúp bạn của em?"

Bambam lại gật đầu và thở dài. "Vâng, nhưng em không thể chỉ cho chị cách chính xác."

"Em không thể đi khắp mọi khu vực, phải không? Điều đó không quan trọng, chị vẫn sẽ tìm thấy cô ấy. Bạn của em có phải là ma không?"

"Không, cô ấy còn sống," cậu bé thì thầm.

"Chuyện gì đã xảy ra với em, Bambam? Hãy kể cho chị nghe chuyện của em ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro