Phần 34: Emty space

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo's POV:

Tôi đã tự mở cửa trước và bước vào căn hộ, ngay sau đó là Jennie, em đang cầm trên tay những túi giấy đầy đồ ngọt. Tôi nghe thấy một tiếng động mạnh trước khi cô bé dễ thương nhất lao về phía tôi, một nụ cười toe toét hiện rõ trên khuôn mặt.

Tôi quỳ xuống trước mặt Lily và ôm bé thật chặt, sức nặng trên vai tôi giảm dần khi tiếp xúc với bé. Càng chứng kiến ​​bé lớn lên, tôi càng cảm thấy mình không hoàn thiện ở một khía cạnh nào đó. Tôi và Jennie thực sự muốn có một đứa con của riêng mình, nhưng chúng tôi không thể nhận con nuôi cũng như chuyển đến một đất nước khác.

"Con khỏe không, chikin?" Tôi cười.

"Con đang làm Halloween cupcakes với mommy!" Nhóc kêu lên một cách dễ thương.

"Em tin tưởng kỹ năng vào bếp của Lisa, nhưng tại sao em lại lo lắng như vậy nhở?" Jennie cau mày hỏi.

Tôi cười khúc khích và đứng dậy, nắm lấy tay Lily. Cô bé dẫn tôi vào bếp, nơi hai người mẹ của bé đang trang trí những chiếc cupcake bằng những chiếc gài đầy màu sắc. Chaeyoung tươi cười chào đón chúng tôi, trong khi Lisa đảo mắt ngay khi nhìn thấy tôi.

"Em vẫn định phớt lờ chị à?" Tôi hỏi nó, nhảy lên một trong những cái cọc.

"Chị đã nhuộm tóc mái của em thành màu hồng. Em phải phản ứng thế nào đây?"

"Vợ của em vừa ở đây đã đăng một bức ảnh về nó trên Instagram, và em sẽ không giận em ấy chứ?"

Nó nhún vai và quay mặt về phía Jennie, em đang ăn một ít kem từ bát. Lisa mở rộng vòng tay, cố gắng ôm bạn gái tôi.

"Lùi lại, chị có muỗng đấy," Jennie đe dọa nó.

Chaeyoung phá lên cười và chúng tôi đã sớm đi đến bàn ăn tối. Lily ngồi bên cạnh tôi, khuôn mặt trang điểm như một con ma.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, tôi có thể nói không nghi ngờ gì nữa đây là một trong những buổi tối tuyệt nhất. Chúng tôi ngồi trên ghế dài để xem Casper, Chaeyoung vùi mặt vào cổ Lisa và Lily ôm lấy tôi. Tôi cảm thấy thực sự gần gũi với bé.

Người ta thường nói trẻ con có thể cảm nhận được nỗi buồn của những người phụ nữ không thể mang thai. Nhu cầu trở thành một người mẹ ngày càng tăng của tôi chắc chắn đã trở nên mạnh mẽ hơn theo thời gian.

Như thường lệ, Chaeyoung và Lisa ngủ gật giữa phim, tôi nghiêng người lại gần Jennie hôn lên đỉnh đầu em.

Tôi vuốt ve mái tóc Lily trong u sầu, mắt tôi hơi ngấn nước. Như một mảnh ghép còn thiếu trong tâm hồn tôi.

"Chị không sao chứ?" Jennie ghé tai tôi thì thầm.

Tôi không trả lời mà chỉ vùi mặt vào ngực em, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.

Em ôm tôi chặt hơn, vòng tay ôm siết lấy tôi. Tôi không thể tìm thấy một người bạn gái ủng hộ mình như em. Jennie thật sự hoàn hảo với tôi, luôn toàn diện và yêu thương.

"Dì Chu?" Tôi nghe thấy Lily gọi tôi.

Tôi ậm ừ cố gắng làm ra vẻ ổn, nhưng giọng nói đứt quãng đã đủ khiến cô gái nhỏ lo lắng. Tôi cảm thấy bé kéo tay áo của tôi, khiến tôi nhìn vào những đôi mắt nâu to tròn ấy. Bé lau nước mắt cho tôi và nhảy vào người Jennie, ôm cả hai chúng tôi.

"Con yêu các dì. Đừng khóc!" Bé thốt lên.

Ngạc nhiên, tôi chuyển chỗ ngồi và tiếng nức nở thoát ra khỏi tôi khi nhìn thấy Jennie cũng khóc. Em hôn nhẹ lên môi tôi và quay mặt về phía Lily, vỗ nhẹ đầu bé.

"Chúng ta cũng yêu con."

-------------------

Lisa's POV:

Jennie và Jisoo đã rời đi vào khoảng nửa đêm, trông có vẻ mệt mỏi. Tôi không thể không lo lắng về họ. Tôi hiểu những gì họ đã trải qua. Họ muốn có một gia đình hạnh phúc của riêng mình, nhưng cha mẹ của họ không chấp nhận người đồng tính và họ không thể kết hôn hoặc sinh con. Chắc chắn có rất nhiều để giải quyết.

"Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ gì vậy?"

Tôi lắc đầu giải tỏa suy nghĩ và mỉm cười với Lily.

"Mẹ cần làm gì đó để giúp các dì của con."

Con gái tôi chậm rãi gật đầu, rồi đắp chăn lên vai. Tôi bế con bé lên và hôn má âu yếm khiến nhỏ cười khúc khích.

"Tiểu thư tại sao không ở trên giường của mình?"

Lily bĩu môi và kéo chăn lên đầu, lầm bầm điều gì đó trong hơi thở.

"Mẹ có thể nói lại, được không? Con không nghe thấy."

Con bé thở dài thườn thượt khi tôi đặt nó lên giường, rồi nhìn tôi với vẻ sợ hãi.

"Có một con quái vật dưới giường con," Lily nhỏ giọng nói.

Tôi cười khúc khích và bắt đầu bọc con bé trong khăn trải giường để giữ ấm cho nó.

"Mẹ ơi, dừng lại, quá đáng!" Con bé cười.

"Mẹ đang làm một chiếc bánh burrito khổng lồ. Nếu không chặt, thịt sẽ rơi mất!"

"Nhưng con cần thở!"

Tôi dừng lại, che mặt Lily bằng những nụ hôn.

"Con có muốn mẹ kiểm tra xem có phù thủy nào trong phòng không?"

Con bé háo hức gật đầu, tôi đứng dậy mở ngăn kéo và tủ quần áo.

"Rõ," tôi bắt chước một người lính.

Sau đó, tôi quỳ trên sàn và đặt một cánh tay dưới giường, giấu một nụ cười nhếch mép. Đột nhiên, tôi bắt chước mình bị thứ gì đó nắm lấy và kéo xuống gầm giường, hét lên.

"Mom! Mom! Cứu!" Lily bắt đầu hét lên.

Con bé cố gắng đứng dậy nhưng lại bị ngã trên sàn, trông như một sợi chenille. Chaeyoung lao vào phòng khi tôi phá lên cười.

"Trời ơi, Lily, đáng lẽ con phải nhìn thấy mặt mình!" Tôi cười toe toét.

Con bé chui ra khỏi vỏ với sự giúp đỡ của vợ tôi và chạy theo tôi, dùng gối đánh tôi. Khi tôi thấy con bé đang rơi nước mắt, tôi tan chảy và ôm nó vào lòng, nhận ra mình đã hơi mạnh tay với nó. Tôi vuốt lưng con bé khi nó vùi mặt vào cổ tôi, hít hà.

"Đừng khóc, babe. Mẹ chỉ đùa thôi. Quái vật sẽ không bao giờ có được con, mẹ hay Mom đâu. Có thể là dì Jennie, bởi vì dì ấy là một con quái vật ngu ngốc ..."

Chaeyoung đập vào đầu tôi, ngắt lời tôi.

"Thứ nhất, Jennie siêu thông minh, chị ấy đã theo học tất cả chuyên ngành khi lên lớp. Chỉ những người ngu ngốc mới nói ngược lại. Thứ hai, đừng hù con gái bằng những trò đùa của người. Cuối cùng, người sẽ ngủ trên ghê dài, tối nay, Lily sẽ ở cùng em."

Vợ tôi bế con gái ra khỏi phòng, tức giận.

Aish, tôi xứng đáng mà. Thoạt nghe thật buồn cười, nhưng tôi cảm thấy có lỗi khi làm Lily sợ hãi như vậy. Tôi không muốn nhìn thấy cute pie của mình khóc.

Thở dài, tôi tắt đèn và đi ra phòng khách để ngủ. Chaeyoung đã đóng cửa phòng ngủ, nên tôi không thể kiểm tra họ.

Sau khi đã ổn định trên chiếc ghế dài, tôi nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng tôi quá kích động. Bây giờ trời đã hoàn toàn tối, nhưng tôi không quan tâm.

Lily không phải kiểu người dễ sợ hãi. Được ban cho khả năng nhìn thấy ma, con bé luôn biết rằng hầu hết họ thậm chí không thể chạm vào nó, và nếu họ làm vậy, tôi sẽ tiêu diệt họ.

Sau một giờ hoặc lâu hơn, tôi đột nhiên nghe thấy một cánh cửa mở và một giọng nói ngượng ngịu gọi tôi.

"Lisa?"

"Chae, có chuyện gì sao?"

"Người có thể ngủ với chúng em không, làm ơn? Nay là Halloween và ... vibe của nó là khác nhau."

"Em có sợ không?" Tôi hỏi.

Em không trả lời, nhưng tôi vẫn đồng ý. Tôi mù mịt đi trong bóng tối về phía phòng ngủ. Tay tôi chạm vào cánh tay ấm áp của Chaeyoung và em dẫn tôi về phía giường. Chúng tôi chui xuống dưới chăn, một bóng người nhỏ bé đang leo lên giữa chúng tôi.

Tôi choàng tay qua những người phụ nữ của đời mình và ôm họ, ôm chặt lấy họ.

"Mẹ xin lỗi, Lily. Mẹ sẽ không làm con sợ như vậy nữa."

Cô gái nhỏ chuyển mình và ổn định bản thân một cách thoải mái.

"Con cảm thấy an toàn khi ở bên mẹ, vì vậy con đã tha thứ cho mẹ", nó thừa nhận.

Chaeyoung cười khúc khích và hôn tôi, vuốt ve lưng Lily khi con bé đang dần chìm vào giấc ngủ.

Tôi yêu họ rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro