Phần 35: Chirstmas wish

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo's POV:

"Em muốn ăn gì cho bữa tối?" Tôi vui vẻ hỏi em, đặt điện thoại vào giữa vai và tai.

Jennie ậm ừ, tôi nghe thấy tiếng giấy tờ lộn xộn.

"Thành thật mà nói, em không thể nghĩ ra bất cứ điều gì," em cười khúc khích. "Làm như chị muốn, babe."

"Vậy thì chị sẽ không làm phiền em nữa. Gặp lại sau! Yêu em!"

"Yêu chị," Em đáp lại một cách đáng yêu.

Tôi gác máy và lướt qua các tin nhắn của mình, tìm đường đến cửa hàng tạp hóa. Thời tiết lạnh cóng vì tuyết đã rơi nhiều ngày trong thành phố. Tôi thích nó theo cách đó mỗi sáng thức dậy với một làn da trắng sáng không tì vết.

Thêm tất cả các loại đồ trang trí khác nhau được đặt ở khắp mọi nơi, có một vibe Giáng sinh mạnh mẽ khiến tôi tràn ngập cả hạnh phúc lẫn u sầu.

Tuy nhiên, Jennie đã đảm bảo khiến tôi cảm thấy được yêu thương. Chúng tôi đặc biệt thức dậy vào sáng sớm để âu yếm, ngắm tuyết rơi trước cửa sổ. Tôi không biết và tôi cũng không muốn biết làm thế nào tôi có thể sống thiếu em.

Vào một lúc nào đó, cuối cùng tôi cũng đến được cửa hàng tạp hóa mà tôi vẫn quen mua. Như thường lệ, Bobby đang giúp cha mình, người quản lý, chăm sóc cửa hàng. Nhóc thường xếp đầy các kệ, dọn dẹp nơi đó ... Đôi khi, em gái Ella của nhóc ở cùng, vẽ tranh trong một góc.

Chúng là những đứa ngoan, kể từ khi tôi biết chúng, tôi thích cho chúng kẹo hoặc chỉ để trò chuyện.

"Hi, Noona!" Nhóc hơi cúi chào tôi và bố nhóc khẽ vẫy tay chào tôi.

"Hi. Cháu thế nào, Bobby?" Tôi cười.

"Cháu siêu khoẻ! Đến lễ giáng sinh rồi!" Nhóc thốt lên với một nụ cười thật tươi.

"Cháu đã là một cậu bé ngoan chưa? Nếu được như vậy, có lẽ cháu sẽ được ông già Noel tặng quà."

Chúng tôi trò chuyện thêm một chút trong khi tôi đang lang thang giữa các lối đi, mua đủ nguyên liệu để làm món súp. Sau khi xong việc, tôi thanh toán mọi thứ và Bobby đi cùng tôi đến lối ra.

"Dì đã ước gì cho Giáng sinh vậy?"

Tôi nhìn lên bầu trời, tinh nghịch thổi không khí ấm áp.

"Dì? Ừm ... Dì vẫn chưa biết. Dì vẫn còn một ngày để quyết định." Tôi nhún vai.

"Hôm nọ, Jennie đã nói rằng Điều ước Giáng sinh của dì là có con," Bobby buột miệng.

"Nhưng dì không thể, Bobby."

"Tại sao ạ."

"Cơ thể dì quá yếu và Jennie cũng bị ảnh hưởng sau vụ tai nạn." Tôi run run trả lời, những giọt nước mắt trực trào nơi khoé mi.

"Nhưng có rất nhiều trẻ em mồ côi trên thế giới. Con đã thấy trên TV! Dì rất nổi tiếng và dì có thể nhận nuôi một đứa."

Tôi bật cười khúc khích

"Có những cặp vợ chồng ngoài kia cũng muốn có một đứa con để chăm sóc, sẽ không công bằng nếu dì chỉ đến để sử dụng danh tiếng của mình. Điều đó cướp đi hạnh phúc của họ. Chúng ta phải đợi cho đến khi Jennie được ủy quyền để có một đứa con riêng."

"Cháu không hiểu," Bobby bĩu môi và tôi vò tóc nhóc.

Chúng tôi chào tạm biệt và tôi trở về nhà nhanh nhất có thể, cẩn thận để không trượt trên vỉa hè.

Tôi âm thầm chuẩn bị bữa tối, cảm thấy hơi hụt hẫng sau cuộc nói chuyện với Bobby. Jennie trở về vào khoảng 9 giờ tối, trông như một nàng tiên mùa đông với mái tóc phủ đầy bông tuyết.

Tôi ghé vào môi em và âu yếm vuốt ve má em. Em nở một nụ cười thật tươi trước khi kéo tôi vào nụ hôn nồng nhiệt, ôm chặt lấy tôi trong vòng tay ấm áp của em. Tôi cười khúc khích với cô ấy, nhắm mắt lại vì thích thú.

"Em yêu chị," em nói khi chúng tôi tách nhau ra.

"Chị cũng yêu em... dumpling," tôi nhếch mép.

"Không, lại là biệt danh này!" Cô ấy rên rỉ. "Thôi đừng chọc má em nữa."

Tôi cười khúc khích và bước vào bếp, Jennie vẫn dán mắt theo tôi. Em thực sự là người đeo bám nhưng tôi yêu nó và em biết điều đó.

Chúng tôi đổ đầy bát với súp trước khi ngồi xuống sàn, trước TV. Tuy nhiên, chúng tôi không xem, thích kể cho nhau nghe những gì đã xảy ra trong ngày hơn. Khi tôi nói với Jennie về nhận xét của Bobby, em trông có vẻ hơi tội lỗi, có lẽ lo lắng rằng cuộc trò chuyện ảnh hưởng đến tôi.

Tuy nhiên, tôi trấn an em bằng một nụ hôn, sau đó tôi áp trán vào khe ngực em.

"Chị xin lỗi. Chắc em cũng vất vả rồi," tôi xin lỗi.

"Em quan tâm đến chị đến nỗi, đôi khi, em quên đi nỗi sợ hãi của chính mình để có thể chăm sóc cho chị," em lẩm bẩm.

Chúng tôi nằm xuống, đắp một chiếc chăn ấm. Tôi thực sự nằm trên người Jennie, đầu tôi vùi vào cổ em. Đôi khi, tôi hôn nhẹ lên da em, cảm giác bình yên.

Tay em luồn xuống dưới quần áo của tôi, đầu ngón tay em vẽ hoa văn trên lưng tôi. Đó là một khoảnh khắc thân mật, nhưng không phải theo cách sexy. Chúng tôi chỉ là hai con người yêu nhau điên cuồng, âu yếm và tận hưởng sự hiện diện của nhau.

Chỉ có một câu trả lời cho tất cả các câu hỏi của tôi và trái tim tôi đang nói với tôi ...

Jennie

***

Ngày hôm sau, tôi cùng với một vài diễn viên khác tham dự sự kiện Giáng sinh do công ty tổ chức. Chúng tôi đến bệnh viện để gặp các em nhỏ, nhằm quyên góp cho việc nghiên cứu y học. Chúng thực sự rất vui khi gặp chúng tôi. Một số là fan các bộ phim truyền hình của chúng tôi trong khi những đứa khác chỉ thích có người mới chơi cùng.

Tôi chưa bao giờ có một trải nghiệm tuyệt vời như vậy.

Cha mẹ của những em bé nhập viện không thể ở bên chúng 24/24 giờ. Vì họ có những đứa con khác ở nhà, vì họ phải tiếp tục làm việc, hay những nghĩa vụ khác.

Còn đối với y tá và toàn thể nhân viên bệnh viện, họ không thể ở lại lâu dài với đứa bé. Họ có hàng nghìn nhiệm vụ phải làm và không phải lúc nào cũng có thể ở đó. Khi bố mẹ rời đi, em bé sẽ đi từ "Em ấm, em được bảo vệ, có mùi hương, có tiếng nói" thành "Em ở một mình, trời lạnh, không ai chạm vào em", và điều đó không tốt cho chúng.

Đó là những gì mà các y tá đã giải thích để thuyết phục tôi giúp một tay trong nhà trẻ. Tôi thực sự bất đắc dĩ. Ý tôi là, sẽ chỉ khiến tôi đau khổ khi nhìn thấy những gì tôi không thể có, nhưng cũng thật đau đớn khi tưởng tượng chúng cảm thấy đau khổ vì không có ai ở đó.

Một nhiếp ảnh gia được chỉ định cho sự kiện đã quản lý để chụp một bức ảnh của tôi và nó đã viral trên Internet. Đó là lý do tại sao khi tôi xuất viện, Jennie đã sẵn sàng đợi tôi, vòng tay rộng mở. Em đã xin nghỉ một ngày ngay khi biết chuyện.

Tôi biết em đã bí mật theo dõi các fanpage của tôi để cập nhật thông tin. Rất ngọt ngào của em, như mọi khi.

"Dì Chu!"

Tôi ngay lập tức mỉm cười, nghe thấy giọng nói của Lily đang phấn khích mở cửa cho tôi. Chaeyoung đã kẹp bé con ở hông nhưng bé vẫn cố ôm lấy tôi.

"Hai đứa đều khỏe chứ?" Tôi hỏi.

"Em đang cố gắng nấu ăn cùng con khỉ nhỏ này đang bám vào em," Aussie đảo mắt.

Lily cười khúc khích, vùi mình vào áo mẹ.

"Cảm ơn vì đã mời tụi chị. Jennie đã gặp Lisa ở tầng dưới. Họ bắt đầu cãi nhau nên khi chị thấy đủ, chị ngừng đợi họ và đến trực tiếp", tôi nói đùa.

"Em cũng tự hỏi tại sao Lisa lại mất nhiều thời gian đi đổ rác như vậy."

Chúng tôi cười và bước vào phòng khách. Lily và tôi đội mũ Giáng sinh, ăn bánh quy mà Chaeyoung đã chuẩn bị.

Vì tôi đã có một tuổi thơ khá khắc nghiệt nên tôi luôn đảm bảo tận hưởng từng giây phút hạnh phúc nhỏ nhoi. Tôi rất biết ơn vì đã gặp được những người tốt như vậy.

"Dì, ca đi!" Lily kêu lên khi đưa cho tôi một chiếc micro giả.

Tôi đứng dậy và cô gái nhỏ bắt đầu nhảy trên chiếc ghế dài.

Chẳng bao lâu, chúng tôi thích hát những tác phẩm kinh điển như "Jingle Bell", "Carol of the Bells", v.v. Chaeyoung đã tham gia cùng chúng tôi bài "You're a mean one, Mr Grinch" và chúng tôi đã cười như điên, không quan tâm rằng chúng tôi đã hoàn toàn lạc nhịp.

Lisa và Jennie quay lại sau một lúc, cả hai đều bị tuyết bao phủ và chết cóng. Trong khi Chaeyoung mắng họ một cách đàng hoàng, tôi đã bật nước nóng cho cả hai và chúng tôi ép họ vào đó. Người Thái rên rỉ như một đứa trẻ, không muốn bị nhìn thấy trần truồng, nhưng Lily không thèm để ý và chỉ đẩy nó xuống nước.

Sau đó, chúng tôi ăn tối cùng nhau và ngồi trên ghế dài như thường lệ. Tôi chắc chắn rằng ghế sẽ vỡ ra dưới sức nặng của chúng tôi, một ngày nào đó.

Lily leo vào lòng mẹ và vòng tay qua cổ mommy. Lisa ngay lập tức ôm lấy nhưng cô bé vẫn ngọ nguậy trong vòng tay của nó.

"Dừng lại, mẹ không thể lấy điều khiển phía sau con."

Viên cảnh sát bĩu môi và chúng tôi cười thầm.

"Cuộc sống thật khó khăn. Em muốn trở lại trong bụng mẹ", nó phàn nàn.

"Bộ não của em chưa hoàn thiện khi em được sinh ra. Em nói đúng, tốt hơn hết em nên quay trở lại đó," tôi nhếch mép nói.

Lisa đẩy tôi ra khỏi ghế bằng một cú đá và Jennie vỗ nhẹ vào mông tôi khi không có ai nhìn.

"Không bị hư hại bởi cú ngã của chị." 'Khi mông căng lên, bạn sẽ có một người vợ hạnh phúc'."

"Em là người tệ nhất," tôi đập vào tay em và em cười khúc khích.

Sau khi Lily được đưa vào giường, chúng tôi gói quà của cô bé và đặt dưới cây thông Noel. Tôi thích giấy màu, những chiếc đèn xinh xắn và đồ trang trí. Thật là ấm lòng!

Tôi và Jennie không bắt xe mà chỉ thích đi dạo quanh công viên để ngắm tuyết và hít thở không khí trong lành.

"Em thích điều gì nhất trong lễ Giáng sinh?" Tôi bất ngờ hỏi.

Chúng tôi dừng lại gần một chiếc ghế dài và Jennie nắm lấy tay tôi, thổi một chút không khí vào giữa hai lòng bàn tay để làm ấm chúng.

"Em thích cảm giác ấm áp trong cái lạnh, uống một tách sô cô la nóng trong khi chiêm ngưỡng tuyết và chỉ ... tận hưởng bầu không khí vui vẻ và hồn nhiên này." Em nói sau một lúc. "Chị có biết Laura Wilder?"

"Không," tôi thừa nhận.

"Cô ấy nói rằng 'Trái tim của chúng ta trở nên dịu dàng với những kỷ niệm thời thơ ấu và tình yêu nhân hậu, và chúng ta sẽ tốt hơn trong suốt cả năm vì đã trở thành một đứa trẻ trở lại'. Tôi nghĩ bạn không cần phải tôn giáo để cho và nhận. Quà tặng vào dịp lễ Giáng sinh. Mọi người ăn mừng ngày lễ này để cảm thấy ấm áp, ăn những chiếc bánh quy nóng hổi ngâm trong sữa. Chúng ta cố gắng trở nên tử tế và hào phóng, để có một số giá trị của hòa bình. Đó là điều tôi yêu thích nhất trong lễ Giáng sinh. "

Sau đó, chúng tôi im lặng và tôi phủi vài bông tuyết trên hàng mi dài của cô ấy.

"Và chị?" Em hỏi, đề cập đến câu hỏi trước.

Tôi nở một nụ cười yêu thương, hôn lên chóp mũi em.

"Chị thích cảm giác ấm áp trong cái lạnh với em, lén lút uống tách sô cô la nóng của em trong khi nhìn em ngắm tuyết và càng ngày càng yêu em nhiều hơn."

Hai má Jennie ửng đỏ, lần này không phải vì lạnh. Em nghiêng mình trong một nụ hôn chậm rãi nhưng nồng nàn, môi em nhảy múa trên môi tôi. Chúng tôi tách ra khi cảm thấy điện thoại của em rung trong túi.

Người phụ nữ mắt mèo lấy nó ra và kiểm tra tin nhắn. Tôi đã cố gắng đọc, nhưng đó là tiếng Anh, tôi vẫn gặp khó khăn với ngôn ngữ này. Tuy nhiên, tôi giỏi hơn khi đọc biểu cảm của người yêu, đã nói lên tất cả.

Đôi mắt của Jennie đã đẫm lệ, tuy nhiên, em chưa bao giờ trông hạnh phúc đến thế.

Đầu gối của em đột nhiên yếu đi và tôi nhanh chóng đỡ lấy em trước khi em ngã nhào trên mặt đất. Chúng tôi ngồi dưới trời tuyết, áo khoác ấm áp che cho chúng tôi khỏi cái lạnh, tôi ôm Jennie vào lòng.

"Babe, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Đó là từ các dịch vụ nhận con nuôi Ấn Độ mà chúng ta đã liên hệ lúc đầu, có thể là 3 năm trước," em lắp bắp.

Em không cần phải nói gì thêm vì sự phấn khích của chính em đang lây sang tôi.

Tôi nhảy vào lòng em để ôm chặt em vào người tôi, vòng tay em ôm lấy eo tôi. Em kéo tôi vào một nụ hôn đắm đuối, răng chúng tôi gần như va vào nhau khi nước mắt chảy dài trên má.

"Chúng ta sắp làm mẹ rồi", Jennie khóc và tôi bắt đầu nức nở.

###

Vậy là đã đăng được 3 truyện rồi. Cũng nể sự chăm chỉ của tôi thực sự. Cảm ơn các bồ đã đọc và vote cho tôi. Sắp tới tôi vướng lịch học nên sẽ đăng truyện mới k đều đc như trước. Chỉ mong các bồ vẫn sẽ ủng hộ và bình luận đi màaaaaaaa :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro