Hết duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đông về ta nói chờ xuân sang
Giờ xuân đến ta nói duyên chẳng còn
Rồi ta đi chẳng hẹn ngày trở lại
Bóng đổ dài khuất dần theo màu nắng
Người vẫn đó vẫn vì ta phiền muội
Cớ vì sao ta vô tâm đến vậy
Mong người đến rồi lại đẩy người đi
Vậy thì đành một lần xa mãi mãi
Chẳng có phận, duyên cũng dứt từ đây
Mong người được bình an và hạnh phúc
Để lòng ta vơi bớt chút buộn phiền
Dù không đành nhưng cũng chỉ là duyên
Nay hết rồi cũng chẳng cần níu giữ
Đã không thể mãi mãi vẫn là không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro