Chương 2: Đời còn gì nhọ hơn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ nằm bò ra bàn ôm bụng, đúng là đen đủi mà. Đau lúc nào ko đau lại đau vào lúc này chứ. Tớ có cái bệnh này là theo gen bố đấy. Nhớ có lần học lớp 5 nhé, mấy đứa ở lớp chúng nó mua ô mai ăn. Tớ thèm quá, mà quên mất là ko ăn được, chạy ra xin chúng nó mấy viên, đến lúc cho vào mồm rồi mới hối hận. Bụng đau quằn quại. Đúng là cái mồm hại cái thân mà.
Lúc đó đau quá cô gọi về cho gia đình, hại bố mẹ tớ một phen hú hồn luôn. Tớ thấy có lỗi lắm ý. Kể từ ngày đó tớ ko dám ăn ô mai hoặc đồ chua cay hay có gas nữa. Thì cũng ít bị đau lắm, nếu có đau thì chỉ đau âm ỉ thôi, một lúc là hết à.

Vậy mà thế nào bây giờ lại tái phát. Rõ ràng một tháng qua học bên kia chả đau tí gì, thế mà mới sang đây chưa nổi một buổi sáng, đã thế lại còn gặp cái tên điên kia nữa.
Á, chắc là do cái tên đó nên tớ mới đau nha. Ắt hẳn đó là khắc tinh của tớ nè.

Tớ đau quá, đau phát khóc luôn rồi này. Giờ thì ko im lặng được nữa tớ bắt đầu phát ra tiếng rồi quằn quại quanh bàn.

Chắc là cả lớp quay xuống chỗ tớ, cái đứa bên cạnh cũng lay lay người hỏi tớ sao thế. Nhưng tớ ko trả lời, đang đau mà.

-sao vậy?- giọng con trai đấy. Ai thế, ai mà lại quan tâm tớ nhỉ? Lại còn là con trai chứ.
-...- tớ vẫn ôm bụng. Chả nhìn xem đó là ai đâu.
-đau dạ dày phải ko?- hiểu ý ghê đó.
-*gật gật* - tớ gật đầu.
- uống vào- tự dưng cậu ta chìa ra trước mặt tớ một cốc coca chứ. Theo tớ thấy thì bị đau dạ dày là ko được uống đồ có gas đâu.
-làm sao mà uống được- tớ cố nói. Vừa nói vừa ngẩng lên xem tên này là ai.

Ê các cậu biết ai ko? Là cái người mà đi cùng tên Phong hâm đó. Tên là gì thì tớ chả biết.

-uống được. Ko phải lo. Uống một chút thì ko sao cả. Uống nhiều mới sợ- cậu ta cứ dúi thẳng mặt tớ ý.

Thành ra tớ đành phải đánh liều một phen, cầm lấy cốc coca tớ nhấp một ngụm nho nhỏ vào miệng. Eo các cậu ko biết đâu, cái lúc mà giọt coca đi vào miệng tớ rồi từ từ trôi xuống họng á. Nó mát nè, còn cay cay nữa chứ, có chút gas còn nổ nổ trong khoang miệng tớ cơ, hay lắm. Lại còn uống vào tiết trời mùa Thu này nữa. Ôi chao ôi. Thích lắm ý. Tớ phải tập ko ăn uống mấy thứ này cũng lâu lắm rồi đấy. Tính đến nay cũng đã 5 năm rồi còn gì.

-này, thấy sao?- tự dưng cậu bạn kia nói làm phá tan bầu ko khí mộng tưởng của tớ.
- haha, đỡ hơn nãy rồi. Cảm ơn cậu- mặt tớ hớn hở lắm ý.
-tôi nói mà- cậu ta tỏ vẻ đắc chí à.
- à... cho tôi luôn cốc này nhơ- tớ xin xỏ.
- ko được- cậu ta phũ phàng giật lấy cốc nước từ tay tớ.
- ơ... để khi nào đau tôi uống ý.
- ko được là ko được. Khi nào đau thì tự mua mà uống. Nhớ là chỉ được ngụm nhỏ thôi đấy. Nếu ko mà bị làm sao thì đừng có nói là tôi xúi dại. Cách này cũng chỉ là mẹo mà tôi học mót trên mạng thôi.
-cho đi. Nói nhiều. Nhà nghèo chả có tiền mua đâu. Cho đi.
-nghèo hay giàu thì kệ cậu, ko được là ko được... Ực... Ực...- cậu ta nói xong ngửa cổ uống nốt chỗ còn lại. Uống cạn ko còn một giọt.

Trời ơi! Trên đời còn thằng con trai nào phũ hơn thằng này khôngggggggg???? À còn đấy.

-thôi nào hai bạn Nam Nhi. Nếu muốn tâm tình hay làm quen nhau thì ra ghế đá dưới sân trường nha. Cô sắp vào rồi nhé- đang điên, thì có cái giọng ẽo à ẽo ẹt ám mùi trêu ghẹo của tên Phong phát ra từ đằng sau.

Sao tên đó lại ở đằng sau? Vâng, cái lúc mà cậu ta nói là ra chỗ khác ngồi
Và "chỗ khác" chính là đằng sau tớ ạ. Đụ mẹ nó chứ. Bao nhiêu chỗ thì ko ngồi. Lại ngồi sau mình. Điên thế.

Lại còn cái gì mà "Nam Nhi". Là tớ à? Còn Nam? Chắc là tên của cái người vừa tốt nhưng mà phũ này đây mà. Ừ, đúng rồi.

-mày điên ít thôi Phong ạ. Tao thấy người ta bị bệnh nên tới giúp. Chứ, tao mà đi làm quen với cái con Voi Còi này à- cậu ta xỉa đểu tớ kìa. =((
-thế cơơơ- Phong kéo dài cái mồm ra ý.
-hahahaha- éo mẹ. Cả lớp ồ ạt cười như lũ trốn trại ấy. Cả trai lẫn gái à. Cười lăn cười bò vì cái chữ "Voi Còi" này. Ôi dồi ơi. Chả nhẽ tớ lại có thêm biệt danh là Voi Vòi à.

Bộ 4 năm trời gắn liền với Heo chưa đủ sao mà giờ lại còn cả Voi. Đời còn gì nhọ hơn. Nhưng tớ thấy khá vui nhé. Mới vào lớp mà "đã được" chúng nó "đặc biệt ưu ái" như này rồi. Chắc lâu dần sẽ quen được hết cả lớp ý nhề.

Nhưng giờ cứ phải bốp trả 2 tên này đã. Còn chuyện làm quen bạn mới để sau.

Tớ bốp lại 2 tên điên này.

-ê. Hết chỗ ngồi sao lại ngồi sau "hít đ*t" người ta thế à? Lại còn ăn xằng nói bậy chứ. Còn chê bai người khác. Xem lại mình đi.- tớ quay lại xổ ra nguyên một tràng.
-thôi. Ko thèm nói nữa. Về chỗ đây- Nam bước thẳng về chỗ. Cậu ta ngồi tổ bên kia, cũng là bàn cuối.
Giờ thì đến lượt tớ với tên Phong hâm đấu khẩu. Nhưng mà cũng chỉ có vài ba câu thôi. Thì cô vào, gọi cả lớp xuống chụp ảnh thẻ.
- cả lớp xuống chụp ảnh thẻ. Ai chụp xong thì lên học- cô này là̀ cô khác ko giống cái bà trằn lửa bên kia.
Cô này tên Huyền. Cô đẹp lắm, dễ tính nữa...

Cả lớp nghe xong thì phấn khởi lắm. Nhất là bọn con gái ý. Đứa nào đứa nấy nào là mang son ra chát lên môi, nào là chỉnh sửa lại tóc tai.

Í a í ới hỏi nhau Như này được chưa? Thấy thế nào? ...
Có mỗi tớ là ngồi im nhìn chúng nó ý. Nhìn mà muốn hoa mắt chóng mặt luôn. Tớ thấy tớ lạc loài quá đi à. Khác chúng nó dữ lắm. Thì nhà nghèo mà, tiền ăn uống sinh hoạt hàng ngày còn ko đủ thì lấy đâu ra tiền mà mua mấy thứ này.

Còn có mấy thằng hâm hâm dở dở mang keo mang sáp ra vuốt vuốt chải chuốt cơ. Nhìn như mấy đứa ngáo bệnh. Đi chụp ảnh thẻ mà cứ làm như là đi hội đi chơi ấy.
Chả nhòm ngó trước sau gì cả. Cô đang trong lớp mà cứ ào ào hơn chợ. May là cô hiền đấy, chứ như bà kia thì từ nãy bả cho banh thây cả lũ rồi à.

Mãi sau cả lớp mới đi xuống sân sau trường. Lúc nãy háo hức là thế, còn bây giờ chả hiểu sao đứa nào đứa nấy kéo dép kéo giày quèn quẹt à. Buồn cười lắm. Riêng tớ thì ko kéo đâu. Mòn mất thì sao. Đây là đôi giày duy nhất và cũng là đôi tớ yêu thích nhất đấy. Nếu hỏng thì ko có tiền mua lại đâu. Đây là bố tớ mua cho đợt năm ngoái lúc sinh nhật lần thứ 15 của tớ á. Tớ trân trọng nó lắm nên tớ sẽ ko kéo lê nó như mấy đứa chúng bạn đâu.
-------------------------
Chụp xong thì cả lớp lại ồ ạt về lớp học. Vừa bước chân vào cửa lớp thì tiếng trống hết tiết vang lên.

Ra chơi tớ chả chạy sang chơi với Diệu Anh nha. Sang đó vui lắm, có vài ba đứa tớ quen thấy tớ ở cửa lớp cứ gọi tớ vào mà. Tớ chạy tọt vào luôn, chả ngại gì đâu. Đi gần tới  bàn của Diệu Anh thì tớ thấy một bạn nam đang ngồi chỗ của tớ ngày xưa ý. Cậu ta cứ ngồi như phỗng nhìn ra cửa sổ, tớ trông cũng khá đẹp trai. Nhưng cứ tỏ vẻ lạnh lùng boy kiểu gì ấy.
Còn Diệu Anh cứ len lén quay qua nhìn cậu ta ý. Tớ nghĩ là bạn đang để ý cậu ta nè. Tớ đi chầm chậm tới bàn. Giả vờ gọi thật to.

- Hey. Diệu Anh có bạn cùng bàn khác rồi kìa.
- ơ Nhi... À. Đây là cô xếp mà Nhi- bạn lúng túng  thấy rõ nha. Đứng phắt dậy luôn ý.

Eo ơi. Đã xinh thì tới cái lúng túng cũng xinh đi. Người đâu mà đẹp quá vậy trời. Phải chi mình được một chút từ bạn nhỉ. Haizzz lại ải tưởng rồi.

- oh thế hả?- tớ hỏi loăng quăng.
- ừ.

Tớ với bạn nói chuyện như thế mà cái thằng lạnh lùng boy kia chả thấy có phản ứng gì hét cả. Buồn cười nhỉ? Chắc lại thích học mấy anh Soái Ca ngôn tình rồi tỏ ra lạnh lùng để có nhiều em chét mê chết mẹt chứ gì. Xời, đúng là một loại thần kinh trên đời mà. Haha. Tớ là tỡ ghét mất loại như này lắm. Nhìn mà phát ghét. Cứ kiểu kiêu kiêu chảnh chảnh sao á.

- thế Nhi sang đây làm gì  ?- bạn hỏi thật ngây thơ.
- tớ sang chơi với cậu chứ làm gì- tớ cốc nhẹ đầu bạn.
- ha tớ nhầm, à Nhi xuống canteen ko?- bạn lại hỏi kìa.
Bạn hỏi xuống canteen đấy. Nếu có xuống thì tớ cũng chả mua gì. Vì tớ ko xin bố mẹ tiền mang đi học đâu. Muốn ăn gì thì xin mẹ cho mang từ trong quán đi thôi. Nhưng bạn hỏi chả nhẽ từ chối. Thế là tớ đồng ý xuống cùng bạn.

Xuống tới nơi thì tớ bảo bạn vào mua đi. Tớ đứng ngoài này đợi. Mà bạn cứ nhất quyết bắt tớ vào ý. Kì kèo mãi bạn mới chịu buông đi vào một mình. Trước khi vào bạn hỏi muốn ăn gì bạn mua c̀ho. Tớ nói ko muốn ăn gì. Bạn kiểu bực bực nha. Ko kì kèo nữa đâu. Dậm chân đi thẳng vào trong ý. Ủa, tớ làm gì sai à?

Tầm 2 phút sau bạn đi ra, trên tay là những thứ sau: 2 bánh sanwich, 2 trà sữa một vị dâu một vị socola, 2 bim bim. Eo, nhìn bạn  ôm đồm lỉnh kỉnh lắm. Tớ chạy lại hỏi.

- Sao mua nhiều dữ vậy Diệu Anh?-vừa hỏi tớ vừa cầm giúp bạn 2 cốc trà sữa.
- cho cả Nhi nữa mà- bạn lại cười, ko như ban nãy hậm hực nữa. Xong thì giật cốc trà vị dâu trên tay tớ. Và đặt bim cả bánh vào tay còn lại của tớ.
- tớ bảo ko cần rồi mà- tớ nhận lấy bánh và bim.
- tớ mua rồi. Đừng chê. Lên lớp thôi.
- ừ.

Cả 2 bọn tớ nói chuyện suốt dọc đường lên lớp.
Tới nơi thì 2 đứa chào nhau rồi về lớp của nhau.

Vừa vào tới chỗ ngồi thì cái giọng ẽo ẹt lại vang lên bên tai tớ Cùng chút trêu trọc.

-trống vừa kêu cái là chạy tọt đi luôn. Tưởng đi đâu, hóa ra là đi cùng người thương xuỗng canteen mua đồ ăn bồi bổ cho nhau à???




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro