Chương 2: Chất khí lạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yosef lại hiểu rõ thằng bạn thân của mình quá cơ, không cần nói cũng biết cậu là giao cái tên đỏ lòm này cho y rồi. Thật quá đáng ghét, nếu biết có ngày hôm nay, có giải giúp y một tỷ bài tập về nhà y cũng chả thèm đi theo cái thằng này rồi.

Khổ thế không biết!

Bên kia mọi người đang bận bịu thắt dây, bận nhất vẫn là Marcellus vì giúp thêm Fei, để đảm bảo cậu nhóc không thể bị cuốn trôi mà dùng rất nhiều dây bám dính. Bản thân chỉ mới dùng vài ba sợi.

Archie giờ phút này trong đầu chỉ có mấy câu chết này chết nọ của hắn ban nãy, mấy sợi dây trong tay thắt chặt lại thêm chặt, không để ý đến vật thể kia đã lao xuống đại dương tạo thành những đợt sóng cực lớn.

Marcellus nghe thấy tiếng động, sợi dây thứ tư đang cầm trong tay cũng khựng lại, khẽ nhíu mày.

Sóng đổ ập vào hòn đảo với tốc độ cực nhanh, càn quét những chiếc ghế bãi biển, cây cối, cột đèn đường, nhà cửa, tất cả dường như bị đổ nát.

Lúc này bọn họ mới bắt đầu đeo mặt nạ khí vào để tiết kiệm lượng oxi trong bình.

Đến khi ngọn sóng lớn đầu tiên đập ngang qua trụ lớn đầu tiên của tòa nhà, nơi có Yosef, Dexter và 4 viên cảnh sát địa phương, Archie mới hoàn hồn nhìn sang Marcellus, hắn vẫn đang ôm Fei trong ngực, cố dồn lực vào bàn tay ghì đầu nhóc vào vai mình không cho phép nhìn, hắn sẽ không để đứa trẻ mới chỉ tám tuổi có bất kỳ nỗi ám ảnh nào.

Archie nhìn số lượng dây hắn dùng cho bản thân mà đột nhiên tức giận, cặp mày lá liễu xinh đẹp nhăn lại, vươn tay ôm ngang eo hắn.

"Anh!". Cậu gọi hắn thông qua thiết bị trò chuyện trong bộ đồ lặn. Cánh tay nhanh chóng kéo hắn lại sát người mình.

"A". Đột ngột bị kéo lại làm hắn có chút hoảng nhưng rồi cũng nhờ cái quát này mà định thần lại không ít.

Trước mắt họ trắng xóa, cậu cảm nhận được một lực lớn đập vào người đánh bật cả cơ thể ra xa khiến một phần cơ thể tê rần. Một tay trái cậu vẫn đang ôm hắn lẫn Fei, bàn tay phải còn lại cố nắm không ít dây bám dính từng chút một kéo mình lại gần trụ lớn.

Nước vẫn không ngừng tràn tới nhưng lực đạo đã không còn mạnh như lúc đầu nữa.

Cậu chợt cảm nhận được một cỗ run rẩy từ người đàn ông mình đang ôm.

"Sao thế? Anh không thoải mái ở đâu sao? Đồ lặn của anh bị hỏng ạ? Hay là bình dưỡng khí?". Cậu vội vã hỏi hắn.

"À, không sao, cảm ơn em". Hắn ngẩng đầu lên đáp rồi lại cúi đầu. Từ lúc cậu chạy đến bên hắn cho đến giờ, hắn vẫn không buông Fei xuống.

Họ cứ thế bị nước không ngừng đập vào người trong 25 phút, bình dưỡng khí đã sắp cạn.

Ầm ầm ầm ầm!!!!!

Những cú nổ vang trời liên tiếp tạo ra hàng trăm ngàn cơn sóng dữ dội, mạnh mẽ, đáng sợ hơn thế chỗ cho những đợt sóng đầu đã dần dịu lại.

Phựt phựt.

Tiếng dây bám dính đã cố gắng hết sức bám vào trụ nhưng vẫn bị đứt rời của Marcellus đánh tan mọi suy nghĩ trong đầu cậu lúc này.

"Anh! Mau bám chặt lấy em!". Tay cậu càng siết chặt lấy eo hắn áp người hắn vào mình, chặt đến nỗi nếu cởi bộ đồ lặn này ra hẳn có thể nhìn thấy rõ ràng dấu tay xanh tím in hằn trên eo hắn của cậu không chừng.

Hắn luống cuống dùng bên tay còn lại siết lấy phần áo lặn sau lưng cậu.

"Tít tít tít". Không khí trong bình đã cạn, chỉ đủ trong 2 phút để thay bình.

"Anh à, bây giờ em sẽ cởi mặt nạ khí ra cho anh, anh cố lấy đủ khí còn sót lại nín thở một lát nhé, anh bám chặt lấy em, em sẽ thả tay ra". Cậu nói bằng giọng khẩn trương, vừa dứt lời đã thả tay, với tay ra sau lưng cầm lấy mặt nạ khí nối với bình dưỡng khí thứ hai, tiếp đến gỡ mặt nạ và bình dưỡng khí đã cạn của mình ra thay bằng cái mới, xong xuôi lại gỡ của Marcellus.

Hắn hiện giờ phồng cả hai má, mắt nhắm nghiền, trông cực kỳ giống chuột lang nước mà cậu nhìn thấy ở sở thú 11 năm trước.

Cậu quay sang nói với Fei:

"Em mau bám vào người anh đi, hoặc nếu em không muốn thì có thể không làm, dù gì em cũng được vợ anh buộc nhiều dây như thế mà". Dù gì hắn cũng chẳng nghe thấy, nói nhiều thêm vài câu cũng chẳng sao cả.

Fei ngớ ra, nhóc vẫn chưa tiêu hóa được anh trai này đang nói gì nữa, sao đột nhiên nhóc lại giống như kẻ thứ ba vậy?

"Có điều này quan trọng hơn, em nhắm mắt lại đi". Mắt thấy Marcellus sắp hết hơi rồi Archie mới ra lệnh.

Archie trữ một lượng lớn khí trong phổi, lại tháo mặt nạ xuống một tay cầm mặt nạ một tay giữ gáy hắn trực tiếp truyền khí bằng miệng.

Môi chạm môi, hắn mở bừng hai mắt lại chỉ nhìn thấy lông mi cong dài vàng nhạt của cậu.

Lúc đầu vì bất ngờ mà hắn cũng giãy giụa đôi chút, nhớ đến hoàn cảnh hiện tại hắn đành cam chịu không nghĩ được phương án nào khác, mười ngón tay bấu lấy bộ đồ lặn của Archie như muốn xé rách.

Ơ!? Hai người họ đang làm gì thế??

Đôi mắt Fei mở lớn hết cỡ, con ngươi đen nhánh cũng vì thế mà co lại.

Nhóc còn chưa kịp nhắm mắt đâu đấy!

Này là cố tình hay vô ý vậy??

Fei không bám lấy Archie.

Mà,

Ai quan tâm chứ.

Marcellus đã sớm bị hôn đến đầu óc trắng xóa, quên luôn cả cậu nhóc mình vẫn luôn ôm khư khư bên người mất rồi.

Đừng nói đến Archie.

Fei thật sự không thể nào nhìn nổi nữa rồi!

So với việc vô tình nhìn thấy váy của bạn nữ bị gió tốc lên thì sự ngại ngùng này còn tăng gấp 10 lần!

Cho nên không còn cách nào cậu nhóc đành nhắm tịt hai mắt, quay lưng lại, hai tay nắm chặt hai sợi dây còn to hơn một nắm tay của đứa trẻ 8 tuổi.

Hình như thứ trên trời kia không phải là đại nạn hôm nay của nhóc mà chính xác là hai con người kia kìa!

Thế giới của người lớn thật ngại ngùng quá đi!

Sau một hồi, những đợt sóng đã dần dần không còn dồn dập nữa, cậu vẫn lặp đi lặp lại động tác lấy khí rồi truyền khí, hắn vẫn được truyền khí rồi nín thở.

Một bình dưỡng khí dùng được 30 phút lại có thể cứu sống cả hai người.

Sóng đã dừng lại hoàn toàn tuy nhiên trên đảo vẫn còn ngập nước là nước, tòa nhà này quả nhiên có không ít lợi thế, ở độ cao này muốn chết cũng khó.

"Sống rồi!!!"

"Chúng ta sẽ sống tiếp!!!!"

Các viên cảnh sát không khỏi hò reo, vẫn không quên nhiệm vụ kiểm tra tình hình mọi người xung quanh.

Những cái hôn của Archie và Marcellus cũng đã kết thúc từ lâu. Vội vội vàng vàng cởi bỏ đồ lặn như thể sợ sẽ bị mọi người ở đấy phát hiện.

"Bé con khó chịu ở đâu sao? Mặt em đỏ quá, không bị sốt đó chứ?". Fei được viên cảnh sát cởi đồ lặn giúp, mặt nhóc lúc này còn đỏ hơn cả hai con người kia.

"Em ổn ạ". Fei không biết nên nói thế nào nữa, nhóc cũng không thể vạch trần họ được. Ngại lắm!

"Anh ơi, muốn bế". Cậu nhóc hướng tay về phía viên cảnh sát trẻ vừa hỏi han cậu mà làm nũng. "Anh tên là gì ạ?"

"Cứ gọi anh là Eric, Eric Tatum". Viên cảnh sát trẻ vui vẻ trả lời.

"Vâng". Fei vừa đáp vừa dụi dụi đầu mình vào cổ viên cảnh sát.

Bầu không khí phía Archie và Marcellus ngượng nghịu vô cùng, người cúi đầu nhìn những viên gạch lát sân thượng tòa nhà, người xoa gáy nhìn về hướng khác.

"... Ờm... khi nãy cấp bách quá em không kịp nói trước với anh, em xin lỗi". Vẫn là cậu mở lời trước thành thành thật thật khai báo.

"A, không, không phải, anh không phải trách gì em đâu, chỉ là, hơi bất ngờ...ha ha". Lắp ba lắp bắp một hồi hắn mới nói được một câu hoàn chỉnh.

"Em làm như thế với anh không sợ người yêu em biết hả?". Marcellus thật ra vẫn đang áy náy về chuyện này rất nhiều.

"Hở? Em vẫn chưa có người yêu, hơn nữa em chỉ th–". Archie nghe hắn nói xong câu này sốc không sao kể xiết, suýt chút nữa đã tỏ tỉnh luôn rồi. Là ai? Là ai đã nói với hắn chuyện cậu có người yêu vậy!?

"Vậy à."

Hai người rốt cuộc không nói gì nữa.

"Ôi trời, mặt cậu làm sao thế?". Một trong số 3 cảnh sát ở cùng nhóm với Archie nhìn thấy Yosef tiến tới, trên gương mặt xinh đẹp kia xuất hiện một vết tím bầm không nhỏ dưới má trái, cả môi dưới cũng rách da chảy máu, làn da vốn đã trắng nên làm những vết tích đó càng thêm đáng sợ.

"Không có gì, lúc nước rút xuống tôi không cẩn thận đập mặt vào cái trụ bên kia thôi". Chết tiệt, dù da mặt y có dày đến đâu cũng không thể thừa nhận chuyện kia được!

"Nhưng mà, tôi thấy vết đó hình như là do bị người khác–". Viên cảnh sát bị cặp mắt như hổ đói kia lườm một cái liền im bặt.

"Xin phép anh một lát, tôi cần nói chuyện với cái tên đầu vàng này". Yosef đi ngang chỗ Archie đang đứng tiện tay túm cổ áo cậu lôi qua một góc sân thượng.

Marcellus khẽ gật nhìn xung quanh tìm kiếm Fei, thấy cậu nhóc đang chơi đùa cùng một cảnh sát liền đảo mắt đến bên trụ còn lại chăm chăm nhìn người đàn ông tóc đỏ sẫm đang tựa lưng vào trụ, ngón tay đang thao tác gì đó trên CTI* đeo tay.

*Convenient Technology Item

Bịch bịch.

"Cậu đang làm gì thế?". Marcellus tiến đến bên cạnh Dexter, hai tay đút túi quần hỏi.

"Tôi đang xem tin tức, họ nói rằng không bao lâu nữa sẽ cử vài đội chuyên gia lặn biển tìm hiểu cấu tạo của vật thể kia". Dexter quay sang nhìn thẳng vào mắt Marcellus.

Lúc này hắn mới nhìn thấy vết thương trên môi của Dexter, hơi hoang mang hỏi:

"Môi cậu, hình như cũng–".

"Ấy, anh đừng nói, đừng nói nữa, tôi không muốn nhớ lại đâu, à không, tôi quên rồi". Dexter cắt ngang, vội đánh trống lảng sang chuyện khác.

"Tôi khá thích anh đấy, chúng ta trao đổi số điện thoại nhé, nếu được tôi cũng muốn biết tài khoản mạng xã hội của anh nữa."

"À, được." Nói rồi Marcellus mở CTI của mình lên, mở khóa rồi ấn vào một ô vuông xanh dương, trực tiếp áp CTI của mình vào CTI của Dexter, "ting ting" hai tiếng đã hoàn tất.

Suốt cả quá trình hắn vẫn chú ý đến môi dưới của Dexter, tay vẫn thao tác nhưng trong đầu đã loạn thành một cục, không thể gỡ nổi.

Dexter nghĩ thầm, anh nghĩ tôi bị mù hả?

Hay là anh cũng muốn có một cái? Tôi chia cho anh nhé?

Nhưng mà sao có thể nói như vậy được chứ.

Uỳnh.

Đồng loạt 12 cặp mắt đều hướng về phía đại dương ở phía xa.

Nơi vật thể kia rơi xuống lúc nãy xuất hiện một làn khói trắng đục, chúng từ từ bốc lên từ mặt biển, bị gió thổi vào đảo nhanh chóng.

"Nó là gì thế?". Fei nắm góc áo của viên cảnh sát trẻ hỏi.

"Không biết, đây là lần đầu tiên anh thấy có một lượng khói trắng đục nhiều như thế."

"Không biết có phải là khí độc không, chết tiệt!". Dexter cảm thấy hình như ông trời muốn hắn chết ngay ngày hôm nay thì phải.

Mọi người lập tức tập trung lại bàn bạc.

"Tôi không giỏi Hóa cho lắm, trình độ chỉ ở mức cơ bản, nhưng mà tôi nghĩ nó sẽ không có độc đâu". Yosef nói.

"Điều gì khiến cậu nghĩ như vậy?". Archie nhìn sang bằng ánh mắt có chút khinh bỉ.

"Tôi ấy à, từ nhỏ tới giờ đều rất may mắn, đến ông nội tôi suốt ngày ở trong nhà cũng phải công nhận đấy". Yosef cảm thấy lời mình nói vô cùng uy tín, vừa nói bằng giọng ngả ngớn vừa xoa xoa bên mặt tím bầm.

"Vậy, tạm thời chúng ta cứ tin tưởng cậu ta đi, cho dù có không tin thì bây giờ cũng hết cách, tòa nhà này vừa bị sóng đánh vỡ hết cửa kính rồi, không còn chỗ trốn, tôi cũng công nhận độ may mắn của cậu ta không tầm thường đâu". Mỗi một chữ Archie nói ra đều nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ mọi người, cậu cũng vừa cứu sống Marcellus đấy thôi.

Quyết định xong xuôi, 12 con người ngồi xuống trò chuyện, nếu chẳng may kia là khí độc thật thì ít nhất bọn họ cũng  cảm nhận được bầu không khí vui vẻ trước khi chết.

"Này, các cậu biết không, ông tôi ấy, là một cảnh sát hình sự vô cùng tài giỏi đó nha, từ nhỏ đến lớn tôi đã lấy ông làm gương để phấn đấu cuối cùng vì đầu óc tôi đơn giản nên chỉ được làm cảnh sát địa phương ở nơi này".

"Phải phải, hòn đảo này từ lúc được coi là một hòn đảo du lịch đã không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nên số lượng cảnh sát địa phương ở nơi này cũng ít hơn những nơi khác nhiều, bởi thế một kẻ kém cỏi như tôi cũng đạt được cái danh 'cảnh sát' đấy ha ha".

"Các cậu đừng nghĩ như thế, là một cảnh sát, cho dù có thêm hai chữ 'địa phương', 'hình sự' hay bất cứ từ nào đằng sau thì cảnh sát nào cũng xứng đáng nhận được sự tôn trọng, chỉ có những kẻ tham ô hám tiền mới là kẻ kém cỏi". Marcellus từng là một cảnh sát, hắn phần nào hiểu được công việc này áp lực thế nào, nguy hiểm ra sao, cần điều gì và phải có thứ gì. "Nực cười thật nhỉ, một kẻ bị trục xuất như tôi chẳng có tư cách gì để dạy bảo các cậu cả."

"Tôi không cần biết anh có phải bị trục xuất hay tự mình từ chức gì đi chăng nữa, điều tôi biết là anh có đủ tư cách để trở thành một cảnh sát chính trực, tôi biết ơn anh lắm, cả anh Junior đây nữa, các anh sẵn sàng nhường bình dưỡng khí cho chúng tôi mặc kệ sự thật là các anh chẳng quen thân gì chúng tôi hết, nhiệm vụ của cảnh sát là bảo vệ người dân của mình, vậy mà, vậy mà chúng tôi..."

Viên cảnh sát tên Eric Tatum vừa ôm chặt Fei đang ngồi trên đùi mình vừa thút thít khóc.

Fei hoảng hồn xoay người nhìn thấy nước mắt rơi lã chã trên gương mặt thanh niên trẻ tuổi, nhóc luống ca luống cuống dùng tay quẹt nước mắt cho anh bảo:

"Anh đừng khóc, khóc là xấu trai lắm đấy, chú Reign đã nói với em như thế lúc còn ở bãi biển". Mặc dù nãy giờ nhóc nghe chẳng hiểu gì hết nhưng mà nhìn anh đẹp trai vừa mới bế mình khóc thảm như thế nhóc không thể cứ như bức tượng băng ngàn năm giả điếc giả mù được.

Các viên cảnh sát còn lại vừa định vươn tay an ủi Eric đã bị câu nói ngây thơ không hợp hoàn cảnh kia đánh gục cảm xúc, lập tức phá ra cười lăn qua lộn lại cả buổi.

"Ai là bố mẹ của đứa trẻ này thế ha ha, khi gặp được họ tôi nhất định phải đề xuất người thân định hướng cho thằng bé nghề diễn viên hài!"

Bốn người Archie, Marcellus, Dexter và Yosef từ khi ngồi xuống bị cuốn theo cảm xúc của các câu chuyện giờ cũng không nhịn được, người ôm bụng, kẻ che miệng, cả người vì nhịn cười mà run rẩy.

Fei không hiểu.

Fei rất tức giận.

Nhóc vừa nói gì sai à?

Nhóc chỉ đang thuật lại lời của chú Reign thôi mà?

Có gì đáng cười cơ chứ!

Eric Tatum thật sự khóc cũng không nổi nữa, người ngợm phát run, nhìn người khác cười đã thế gương mặt trắng nhỏ nhắn phồng má phụng phịu còn ở ngay trước mắt, thành ra vừa khóc vừa cười mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro