Chương 4: Ngủ chung.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ellis?

Hình như cậu có nghe qua ở đâu rồi thì phải...

Ring ring.

CTI của cậu chợt lóe.

"Em xin phép nghe máy tí". Nói rồi cậu đóng cửa phòng bếp đi thẳng ra sân vườn.

Lúc này những chiến đèn ở bốn góc sân đã tự bật sáng từ lâu, cậu ngồi trên chiếc xích đu trắng đặt bên trái cửa ra vào.

CTI được bật lên, trên màn hình to hơn một chiếc máy tính xách tay thông thường có một lớp màng chống nhìn trộm xuất hiện gương mặt của một người phụ nữ.

"Mẹ."

"Khụ khụ, con trai cưng, con có bị làm sao không!? Mẹ xin lỗi, mấy bữa nay mẹ đi du lịch cùng phu nhân nhà Stanley ở Ojirue, không cập nhật tình hình của con kịp". Bà Elena trong miệng còn đang nhai nhai thức ăn đã vội nói.

"Con còn sống tốt lắm, mẹ cứ đi chơi tiếp đi, không cần lo cho con đâu". Mỗi lần cậu nhìn thấy bà là da gà da vịt nổi hết cả lên, thầm nghĩ mẹ cứ đi chơi đi, đừng quay lại tìm con, cảm ơn.

"Ừm, không sao là đúng rồi". Bà nuốt thức ăn xuống nói tiếp. "Mẹ không tin con sẽ gặp chuyện đâu con trai ha ha ha."

"Mẹ nói gì vậy chứ, con suýt thì mất mạng đấy". Archie hờn dỗi.

"Không phải con rất giỏi sao, là do con muốn ở cùng người kia nên mới bày trò thế, nếu con không muốn, con hoàn toàn có thể gọi cho bố con mà". Bà cười cợt cố ý đâm vào tim đen cậu.

"Khoan đã, mẹ đi du lịch như thế bố có đi theo không ạ?".

"Không có, mẹ bỏ bố con ở nhà rồi, đi theo làm gì, ngáng đường mẹ đi chơi lắm, mở miệng ra là không được cái này, không nên cái kia, phiền chết đi được". Bà lãi nhãi về chồng mình.

"Vậy thì may quá, con vừa bảo Yosef tìm bố hỏi vài chuyện, nếu bố không có nhà chắc cậu ta lại chạy vào phòng con làm loạn cho coi". Chỉ nghĩ đến thôi là cậu lại thấy rùng mình, lúc nhỏ có lần cậu cho y leo cây đến nhà Marcellus chơi, kết quả là phòng cậu từ sạch sẽ bóng loáng nhanh chóng trở thành chuồng heo, y còn tìm được mấy con game trong máy tính cậu tự lập trình trực tiếp phá hỏng hết.

"À, mẹ báo với bố mẹ nuôi hôm nay con không về nhà hộ con nhá."

"Nà–". Chưa để bà nói hết câu cậu đã cúp máy.

"Cái thằng bé này thật là!". Vừa được người kia chú ý chút đã không quan tâm tới mẹ nó nữa rồi.

"Elena, chúng ta mau ra quán nước ngoài bãi biển ngắm sao đi". Phu nhân Stanley gọi.

"Được được, mau đi thôi!".

—————
Cạch.

"Em quay lại rùi nè". Cậu nhe hàm răng trắng sáng ra cười cười.

"Mẹ vừa gọi cho em hỏi thăm tình hình, với cả bà ấy nói tối nay bố mẹ đến bệnh viện trực ca đêm rồi, ở nhà không có ai hết ý...". Cậu nói dối không chớp mắt, giả bộ rưng rưng nước mắt. "Em có thể ở lại đây đêm nay hông ạ?".

"Được chứ, dù sao em cũng từng ngủ lại vài lần rồi còn gì, giờ mau ngồi xuống ăn cho xong bữa tối đi". Hắn dịu dàng nhìn cậu nói.

"Cảm ơn anh!".

Thành công mỹ mãn!!!

Melani nhìn cái vẻ giả nai đó mà khinh bỉ ra mặt.

Cái gì cơ?

Bố mẹ vắng nhà? Xin qua đêm?

Này này, cái gì cũng có mức độ thôi chứ!?

Không phải lộ liễu quá rồi hả?

Chậc chậc.

Cậu bạn này cần phải học tập tôi nhiều lắm đấy.

Xử xong bữa tối, Melani và Archie tranh nhau rửa bát dữ dội quá, thế nên Marcellus đặt cách cho cả hai cùng rửa.

Archie thì không nói, nhưng vì sao Melani cũng tranh rửa bát á?

Vì tiền đó.

Chuyện là từ lúc Archie sắp bị Melani phán xét trước mặt hắn, cậu đã nhanh tay bật CTI lên chuyển cho cô một khoản tiền không nhỏ, đủ để cô sống cả năm không cần đi làm.

Vậy nên lúc đó cô mới khen cậu đẹp trai.

Cả lúc này nữa, cậu cũng vừa chuyển tiền cho cô, nghĩ rằng hắn sẽ để em gái rửa vì dù sao cậu cũng là khách.

Ngờ đâu hắn cho cả hai rửa luôn...

Đúng là cậu tính không bằng hắn muốn.

Thế là cậu cũng đành cắn răng rửa bát cùng cái con trâu nước tóc xanh lè này.

Melani nhếch mép nói với cậu:

"Rửa cho sạch vào đấy bạn học ạ, và đừng có táy máy tay chân với anh trai của tôi đấy, tôi sẽ không vì mấy đồng đó mà bán rẻ anh mình đâu."

"Ồ, tôi sẽ nhớ kỹ lời này."

Marcellus đã ra ngoài bỏ rác rồi, căn bản không thể nghe được cuộc trò chuyện này.

Dọn dẹp xong xuôi, Melani ngồi trên sofa phòng khách video call cùng bạn bè trên CTI, Archie cũng ngồi trên sofa nhưng cách một khoảng xa, cậu bật tivi cố tình mở âm lượng lớn hết cỡ.

Hắn vừa bước vào cửa phòng khách, nhìn nhìn góc nghiêng cứ nghĩ hai người bọn họ ngồi cạnh nhau, chưa kịp nói câu "hai đứa hôm nay hòa thuận nhỉ" đã nghe Melani quát lớn:

"Con mẹ nó cậu trêu ngươi tôi đấy à?? Mau mở nhỏ lại địt mẹ."

"..."

Con bé này học cách chửi bậy ở đâu thế?

"Melani Reign". Hắn vừa bước tới cạnh sofa vừa lôi cả họ tên cô ra mà gọi.

Cô giật bắn cả người.

Chết, chết, chết tôi rồi!!

"A, anh, anh à, em–". Cô định giải thích gì đó nhưng mà hình như không có gì để ngụy biện cả.

"Dừng, anh nhờ người đưa em vào quân đội giáo huấn một thời gian nhé". Hắn đưa tay ra dấu bảo dừng.

Melani sợ đến mức sắp hóa thành bùn nhão để trốn mất rồi, cô biết đây không phải là một câu hỏi!

Chính phủ hiện tại rất khuyến khích việc cho Alpha nhà bạn vào quân đội để đào tạo diệt quái.

Được nạp thêm một Alpha đầy tiềm năng thế thì còn gì bằng!

Archie ngồi một bên khẽ cong khóe miệng chọc tức Melani.

Hắn chợt nhớ tới hôm nay còn có tên nhóc này nữa, không tiện giải quyết việc nội bộ.

"Haiz, được rồi, bỏ qua cho em lần này, cũng muộn rồi, mau đi ngủ đi". Hắn nhắm mắt xoa xoa thái dương, hôm nay đã đủ mệt rồi. "Em cũng vậy, Archie."

"Vâng". Cậu thấy hắn mệt mỏi như vậy thiếu điều bế hắn lên phòng hôn hôn cho đã, nhưng mà bây giờ chưa làm thế được.

"Anh lên trước đi, hôm nay được nghỉ, em muốn nói chuyện với bạn thêm chút nữa". Melani xua xua tay.

"Sao không lên phòng mà nói? Bộ cô định làm gì mờ ám dưới này à?". Cậu hỏi.

"Nhiều chuyện quá con vịt vàng kia, tôi lên phòng là lăn đùng ra ngủ nói được cái gì."

Đúng là cạn lời với con nhóc này, Marcellus quyết định mặc kệ bước lên tầng.

"Em cứ ngủ ở phòng anh đi, anh sẽ qua phòng bố mẹ ngủ". Hắn định để cậu ngủ phòng bố mẹ hắn nhưng lại nghĩ nhỡ cậu gặp ác mộng vì dù gì bố mẹ anh cũng mất rồi.

"Anh ơi, anh ngủ chung với em được không ạ? Em, em sợ bóng tối lắm". Cậu ngại ngùng xoa xoa gáy.

"A, vậy à, vậy cũng được, anh ngủ cùng em". Hắn nhìn gương mặt mếu máo như sắp khóc kia không chút nghi ngờ đồng ý.

Đến tận khi nằm trên giường rồi cậu vẫn không thể ngừng cảm thán được.

Là mùi của Marcellus!!!

Thơm quá.

Mùi của Alpha đều là như vậy sao?

Pheromone của anh ấy là mùi đàn hương, ngọt ngọt, cũng rất ấm áp.

Cậu vui đến mức lăn qua lộn lại, vô tình làm người đang nằm gần sát mép giường kia thức giấc.

"Ưm... Em vẫn chưa ngủ à? Bị khó ngủ sao?". Hắn quay sang đúng lúc cậu xoay người lại.

Mắt chạm mắt trong ánh đèn ngủ vàng vàng mờ ảo.

"K, không phải ạ, là vì, vì em có hơi sợ...". Tất nhiên câu này cũng là nói dối, từ lúc bước vào ngôi nhà này cậu đã bịa đủ thứ chuyện rồi, bịa thêm chắc cũng không sao đâu...

"Không phải chứ, đèn ngủ cũng đâu có tối lắm, hay anh gắn thêm đèn ngủ vào nhé?". Hắn không hiểu, rốt cuộc là cái chứng sợ bóng tối này có từ lúc nào vậy? Trước kia cậu còn canh hắn ngủ rồi lẻn vào phòng Melani chơi game cơ mà?

"Không cần đâu ạ, khuya lắm rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, cứ mặc kệ em..."

Câu nói kèm theo âm mũi làm người ta tưởng rằng hắn đang ăn hiếp cậu vậy.

Hắn hết cách đành nhích qua sát người cậu, vòng tay ôm cậu vào trong ngực.

"Vậy đã được chưa? Anh buồn ngủ rồi."

"A...". Cậu bất ngờ, vì bóng đêm mà không ai có thể phát giác ra cậu đang đỏ mặt.

Cảm nhận được hơi thở người bên cạnh đã trở nên đều đặn, biết hắn đã ngủ lại rồi cậu mới vòng tay đặt lên eo hắn ôm càng chặt hơn.

Cậu yêu người này chết mất thôi!

Sáng hôm sau.

Đùng một cái cửa phòng bị đạp bật mở.

"Anh hai!!!". Melani quần áo chỉnh tề lớn giọng gọi anh trai.

Marcellus giật mình tỉnh giấc, mắt còn chưa mở xong đã ngẩng đầu cố nhìn người ngoài cửa.

"Cái tên vịt vàng kia biến mất rồi!!!". Melani mặt mày xanh mét hướng hắn mà la.

Vốn dĩ cô định tạo bất ngờ buổi sáng cho cậu bằng một trò chơi khăm mình vừa học được từ bạn bè mà lại ngủ quên đến tận 9 giờ mới dậy, nghĩ thầm chắc cậu ta dậy mất xác rồi ai ngờ cửa nhà vẫn khóa.

Tưởng anh trai cho cậu ta ngủ ở phòng bố mẹ nên cô sang đó lặng lẽ âm thầm mà mở khóa cửa nhào vô, vậy mà tìm khắp phòng vẫn chả thấy, cô hốt hoảng chưa nghĩ đến trường hợp hai người ngủ chung mà đạp cửa phòng anh trai để thông báo, à không, có tỉnh táo cô cũng không thể ngờ anh mình ngủ cùng cái tên không đứng đắn đó!

Sau khi nhìn thấy một cái đầu vàng nhô lên sau lớp mền bên cạnh anh hai, cô hóa đá tại chỗ.

"Có chuyện gì vậy?". Cậu bị tỉnh giấc do cảm nhận được người bên cạnh đang động đậy.

"Cậu!! C, cậu, cậu đã làm gì anh tôi!?".

Marcellus vừa tỉnh dậy vẫn chưa tiếp thu được đống chuyện này, mơ mơ màng màng nhìn em gái.

"Oa...oáp...tôi với anh ấy chỉ ngủ chung thôi, vả lại tôi cũng chẳng làm gì anh ấy hết". Cậu dụi dụi mắt trả lời.

"Sao? Em lại gây ra chuyện gì mà lại hoảng hốt thế?".

"Em không có nha! Anh đừng nghi ngờ em như vậy chứ". Cô kéo dài âm cuối, ra vẻ uất ức lắm. "Em lo cho anh thôi mờ."

"Thôi thôi, em lại định xin xỏ hay nhờ vả gì anh thì nói luôn đi, không cần như thế, mất công lắm". Trong mắt hắn Melani luôn luôn như vậy.

"Em bây giờ dư dả lắm, nuôi cả anh còn được nhé, em sợ cậu ta làm bậy thôi". Cô liếc xéo cậu một cái. "Anh dậy đi, đã 11 giờ rồi đấy, em đi mua đồ ăn sáng mang về cho anh rồi đến quán cà phê phụ Ellis một tay, anh muốn ăn gì?".

"Không cần, để tôi nấu cho anh ấy, hôm qua tôi thấy trong tủ còn nhiều nguyên liệu lắm". Cậu đứng dậy khỏi giường vươn vai.

"Vậy em đi đây, bái bai anh nha". Melani vẫy tay tạm biệt hắn, trước khi ra khỏi cửa còn cố tình trừng mắt cảnh cáo cậu.

"Em đánh răng rửa mặt rồi xuống trước đây, anh mệt thì cứ ngủ thêm một lát đi kẻo bị bệnh thì lại phiền lắm". Archie vuốt vuốt mái tóc rồi mù của mình.

"Ừm". Hắn thật ra cũng có chút mệt, vừa nãy ngồi dậy đầu óc sớm đã choáng váng rồi nên hiện giờ cậu nói gì hắn cũng đồng ý cho xong rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.

Đây là lần đầu tiên hắn ngủ nướng đến tận trưa thế này, mọi khi đều là hắn dậy từ lúc gà gáy để mua đồ ăn sáng cho Melani vì vốn dĩ anh em nhà hắn nấu ăn dở tệ nên ăn ngoài được bữa nào thì hay bữa đó, hắn cũng đã cố gắng học nấu ăn rất nhiều lần nhưng không thành công, thức ăn mua để trong tủ lâu lâu mới lấy ra chế biến.

May mắn sau khi bị đuổi việc ở đồn cảnh sát, hắn đã tìm ra chân ái cuộc đời là mở quán cà phê, mặc dù tay nghề nấu nướng vô cùng tệ nhưng hắn lại có duyên với pha cà phê và các loại đồ uống khác, Melani thấy hắn mở quán cũng tập tành pha chế rồi tìm được công việc bartender.

Tiền kiếm được cũng không phải là ít nhưng phải trả tiền điện nước các thứ nên thành ra dư không nhiều, hai anh em đã phải dành dụm suốt một năm trời mới đủ chi phí đi Giran đến đảo Valland tận hưởng kỳ nghỉ hè, chơi được 2 ngày thì cô có việc đột xuất nên phải quay về trước, còn anh thì bị cuốn vào mấy chuyện kỳ quái suýt mất mạng.

Đi chơi không coi ngày xui xẻo thật đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro