Chương 5: Vị hôn phu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạch cạch.

Tiếng con dao làm bếp va chạm với mặt thớt.

Archie mặc một chiếc tạp dề màu đen thắt nơ ngang hông, đây là chiếc tạp dề do Melani sử dụng số tiền tháng đầu tiên mình làm ra mà mua, cả những đồ dùng trong bếp khác cũng là nhờ số tiền đó mà có.

Món cuối cùng được làm xong, cậu bưng ra bàn, tháo tạp dề giắt lên móc quay lưng định lên lầu gọi Marcellus lại phát hiện hắn đã ngồi nghịch CTI trên sô pha phòng khách từ lúc nào.

"Anh à, em nấu xong rồi, chúng ta vào ăn thôi". Cậu cất giọng gọi hắn.

"Ừm". Hắn quay sang nhìn cậu gật đầu rồi tắt CTI đứng dậy đi theo sau cậu.

"Em nấu nhiều thế làm sao ăn hết đây?". Hắn ngồi xuống nhìn quanh bàn, chỉ có hai người ăn nhưng có tới 5 6 món.

"Không sao đâu anh, em có thể ăn hết mà". Cậu cầm dao nĩa lên nhe hàm răng trắng bóc cười he he.

Không những trình độ nấu ăn rất tốt mà sức ăn của cậu cũng chẳng kém cạnh chút nào.

"Mấy món này lần đầu anh nhìn thấy đấy, trang trí cũng rất bắt mắt nữa."

"Bên đó là gà xào ngô, bò hầm bia, thịt heo cuộn nấm, kia là bánh kếp mặn, bánh kếp kiểu Pháp, bánh xèo nhân hành và có cả nước ép táo nữa, anh mau ăn đi". Cậu giới thiệu từng món cho hắn.

Hắn gắp một miếng bò bỏ vào miệng.

"Ưm...ngon thật đó, bò rất mềm, cũng thấm gia vị lắm."

"Vậy anh ăn nhiều vào nha!". Gương mặt tuấn tú cười đến xán lạn.

"Em vất vả rồi, lát nữa em có muốn đi đâu chơi trước khi về nhà không?". Hắn cảm thấy mình cũng nên bù đắp gì đó cho cậu.

"Em muốn đến quán cà phê của anh được không ạ?". Một phần cậu cũng muốn thử đồ uống do chính tay anh pha, một phần muốn xác minh lại cái người tên Ellis kia thật ra là ai.

Hắn có chút ngạc nhiên nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý.

–––––

Leng keng.

Tiếng chuông trên cửa ra vào vang lên.

Hai người đàn ông cao ráo, một đẹp trai, một xinh đẹp bước vào.

Vì quán này được xây nên bằng tiền tiết kiệm của hắn sau khi bị đuổi việc nên nhìn chung cũng không rộng lớn gì, cả máy móc như ở cửa hàng tiện lợi cũng không thể có.

"A, anh Reign". Một thanh niên mặc tạp dề màu nâu viền xanh lá in hình một ly cà phê bốc khói vừa nhìn thấy anh đã gọi.

"Ừm, hôm qua hình như em đã làm hỏng gì đó nhỉ, Ellis?". Hắn ung dung khoanh tay hỏi.

"Vâng anh...em xin lỗi, nhưng mà, em đã mua mới cả rồi anh không cần lo". Cậu thanh niên tóc hồng gãi gãi đầu có vẻ hơi chột dạ.

"Mua mới? Em không đùa đấy chứ?". Hắn hoài nghi, sao nhóc ấy lại có tiền mua cơ chứ? Mặc dù tháng bào trả lương cho cậu hắn cũng cho thêm một ít nhưng mà với hoàn cảnh gia đình cậu kể cho hắn lúc mới vào làm thì làm sao đủ tiền để mua?

"Ch-chuyện đó...". Ellis liếc qua Melani đang đứng ở quầy.

Vì đứng cùng hướng với Melani nên hắn không thể nhìn thấy cô đang chỉ chỉ tay vào người cô.

"A, anh, là là em mượn tiền của Melani ạ, cô, cô ấy nói dạo này cổ có rất nhiều tiền, nên cho em mượn một ít á...". Cậu được gợi ý liền đáp lia lịa.

Hắn có vẻ không tin nhưng cũng không để ý lắm, có cái mới thế vào là được rồi.

Ellis thấy hắn nhấc chân bước vào trong quầy mới thở phào, lúc này mới để ý đến người đi theo sau lưng hắn.

Cái tên này, hình như mình có quen thì phải...

"Cậu!!!!". Đột nhiên có một tia sáng vụt qua đại não, Ellis nhảy cẫng lên chỉ tay thẳng mặt Archie.

Archie giật nảy người, gì, gì, gì?? Ai vậy?

"Cậu chính là con trai của tướng–."

Archie vừa nghe đến chữ tướng đã tái xanh mặt mày, vì sợ bại lộ thân phận mà xoay người vật ngã cậu chàng kia xuống đất.

"Áaa đau!!"

Tâm hồn yếu đuối mỏng manh của Ellis không thể chịu được mà bay đi.

"Ế ế ế cậu kéo tôi đi đâu thế!?!?". Ellis la hét giãy nãy khi bị cậu kéo lê ra khỏi quán.

"Này, Archie, El–". Hắn không hiểu chuyện gì gọi với theo.

"Anh hai, hai người bọn họ chắc là quen nhau đấy, lâu rồi không gặp nên xúc động quá ấy mà ha ha ha". Melani vội vội vàng vàng khoác vai anh trai giả vờ kể chuyện trên trời dưới đất nhằm ngăn cản anh mình ra ngoài đó.

Bên ngoài cửa.

"Cậu im miệng lại xem nào, cậu là ai? Cậu biết tôi là con của tướng quân Houston à?". Cậu túm cổ áo Ellis hỏi.

"Đừng có nói cậu quên tôi rồi nha, tôi là con trai út nhà Stanley, mẹ tôi và mẹ cậu thân nhau, lúc nhỏ họ còn bàn bạc chuyện hôn ước của chúng ta nữa đấy, nhưng mà tôi không có hứng thú với Enigma đâu nhé, cậu đừng có mà làm bậy". Ellis xổ một tràng, líu ra líu ríu nói không ngừng.

"Ra là cậu, tôi nhớ rồi, cái tên đầu hồng mỗi lần qua là lại quấn lấy quản gia nhà tôi, với cả, tôi không có ưa gì cậu hết, đừng có tưởng bở, tôi có người mình thích rồi, cái hôn ước ngu ngốc gì đấy cậu về nói với mẹ cậu hủy nó đi". Archie thả cổ áo Ellis ra rồi nói.

"Không được". Mặt Ellis xụ xuống.

"?".

"Cậu cũng không muốn, vậy không được cái gì?". Archie nhướng mày khó hiểu.

"Tôi bị bố mẹ đuổi ra đường hơn hai tháng nay rồi..., còn chặn số tôi không cho liên lạc nữa."

"Vì sao?".

"Ai biết! Tôi có làm gì đâu! Chỉ là tiêu xài phung phí một chút, à không, một tí, chỉ một tí xíu thôi à...".

"Ha, tôi không biết cái 'tí xíu' của cậu là bao nhiêu nhưng tôi bảo đảm họ làm vậy là đúng rồi đấy thiếu gia lòe loẹt ạ, ăn chơi trác táng như cậu thì sớm muộn cũng ra ngoài đường mưu sinh thôi". Archie cười nhếch mép, tuy lúc nhỏ tiếp xúc không được mấy lần nhưng danh tiếng của cậu con út được nuông chiều đến hư hỏng nhà Stanley ở thành phố bên cạnh này có không ít người nghe qua rồi.

"Mà, bây giờ có vẻ cậu đang gặp khó khăn về tài chính nhỉ, vậy tôi sẽ cho cậu một đề xuất. Tôi hiện tại không còn là Azriel Houston nữa mà là Archie Kendrick, nhớ cho kỹ, nhất là ở trước mặt anh ấy". Cậu hất cằm về phía cửa quán nói tiếp:

"Tôi đang cố gắng giả vờ là một người bình thường để tiếp cận anh ấy, rõ chưa? Nếu cậu giữ bí mật này thật tốt, tôi sẽ trợ cấp tiền cho cậu sống qua ngày, đồng thời đánh tiếng với bố mẹ cậu rằng cậu đang làm việc kiếm tiền rất chăm chỉ, mong họ sớm đưa cậu về."

"Được được, chuyện nhỏ, cứ giao hết cho tôi!". Ellis vỗ ngực tràn đầy tự tin.

"Tốt, bây giờ cứ nói với anh ấy là cậu nhận nhầm người, còn lại tôi tự biết mà xử lý". Archie căn dặn kỹ lưỡng mới dám xoay người mở cửa bước vào, Ellis đi theo đằng sau.

Leng keng.

"Anh Reign, ban nãy là em nhận nhầm người thôi ạ". Cậu chàng dùng đôi mắt long lanh màu đỏ hiếm có nhìn hắn nói.

"Đúng vậy, lúc nãy cậu ấy bị nghẹn bánh nên em giúp cậu ấy chút". Cậu nói dối đã quen nay càng tự tin hơn mà nói rất mượt.

"?". Hắn biết là hai đứa này đang nói dối nhưng mà trước giờ hắn không có hứng thú xen vào chuyện riêng của người khác nên chỉ ậm ừ cho qua.

Cạch.

Cậu xách ghế qua ngồi cạnh hắn bên góc quầy.

"Anh à, anh trổ tài pha cho em một ly cà phê đi ạ". Cậu không ý tứ nhào người qua chống tay lên phần ghế trống của hắn nói.

"Ừm."

Hắn đứng dậy lấy một ít hạt cà phê xay ra rồi bắt đầu pha.

Cậu ngồi im lặng nhìn từ bờ vai săn chắc đến cặp mông đầy đặn của hắn, những suy nghĩ không lành mạnh liên tục chạy trong đầu.

Để phân tán sự chú ý cậu nhìn về phía Melani và Ellis đang thầm thầm thì thì gì đó rồi lại nhìn khắp quán không có bất cứ một vị khách nào.

? Bộ cà phê ở đây không ngon à?

"Của em."

Đắm chìm trong dòng suy nghĩ mà cậu không biết từ lúc nào hắn đã pha xong rồi.

"Cảm ơn anh". Cậu cẩn thận nhận lấy thổi phù phù.

Cậu uống thử một ngụm, vị đắng vừa phải cùng độ ngọt của sữa và mùi thơm của hạt cà phê vô cùng hài hòa và dễ uống.

"Thế nào?". Hắn ngồi xuống chống cằm nhìn cậu hỏi.

"Ngon lắm ạ". Cậu cứ thế uống từng ngụm từng ngụm đến khi chỉ còn nhìn thấy đáy ly.

"Hôm nay em còn muốn đi đâu nữa không?". Hắn sợ cậu ngồi ở cái quán ế ẩm này sắp chán phát điên lên hỏi.

"Không ạ, hôm qua giờ em làm phiền anh nhiều rồi, với lại chúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài mà, mấy chuyện khác để sau hẵng làm không muộn đâu anh". Cậu nói chắc nịch.

"Ừm."

Thế là cậu đóng đinh ở quán cà phê của hắn đến tận 4 giờ chiều mới chịu về, trong khoảng thời gian đó quán dường như rất vắng khách, 2 tiếng đồng hồ mà chỉ lác đác vài ba người.

Cậu dự định sẽ làm gì đó khiến khách hàng nườm nượp kéo tới quán của hắn.

"Tạm biệt anh". Cậu bước ra khỏi cửa vẫy tay tạm biệt hắn còn đứng trong quán.

"Tạm biệt, về cẩn thận."

Tiếp đó cậu ngồi Giran đến biệt thự nhà mình.

Cánh cổng lớn mở ra, người làm lũ lượt xếp thành hàng dài.

"Cậu chủ đã về". Những người hầu đồng thanh.

"Yosef đã về chưa". Cậu hỏi người quản gia không quá lớn tuổi sau lưng mình.

"Cậu Creed vẫn còn ở phòng làm việc của ông chủ thưa cậu". Anh trả lời.

Thấy cậu gật đầu, người quản gia một thân đen tuyền ấn ấn gì đó trên CTI, một chiếc Giran loại nhỏ đủ cho 4 người ngồi lập tức chạy đến dừng trước mặt hai người.

Anh làm động tác mời Archie lên ghế sau xe còn bản thân ngồi ở ghế lái rồi lái xe băng qua khu vườn rộng lớn để đến cửa chính biệt thự.

Một cánh cửa làm bằng kim loại Zern mở ra, cậu đi cùng quản gia đến phòng làm việc của bố mình.

Quản gia cởi bao tay dùng ngón cái đặt lên màn hình cảm ứng của cửa phòng.

Tít.

"Có chuyện gì?". Giọng khàn khàn của một người đàn ông vang ra từ loa ngoài cửa.

"Thưa ông chủ, cậu chủ đã về rồi ạ". Anh báo cáo với người đàn ông.

Cạch.

Cánh cửa phòng làm việc được mở ra nhờ CTI của người đàn ông trong phòng.

Trong phòng có hai tủ sách cực kỳ lớn ở hai bên vách tường, sàn được làm bằng loại gạch màu trắng sứ, giữa lối đi vào trong được trải thảm vải mềm mại, nhìn chung căn phòng này tuy lớn nhưng rất trống trải.

Đi sâu vào trong có một loại màn hình giống với CTI nhưng rộng và lớn hơn nhiều.

Trước màn hình là một người đàn ông ăn mặc bảnh bao quần tây áo sơ mi thắt cà vạt đang ngồi trên ghế chỉ chỉ vào màn hình nói gì đó với cậu trai tóc trắng.

"Bố". Cậu im lặng quan sát một lúc sau đó lên tiếng.

"Đến rồi thì qua đây đi". Ông nói.

"Chú Jorge, cơ giáp được phân cấp bậc vậy bọn Pejord có phải cũng như thế không ạ?". Yosef chăm chú nhìn theo hướng tay của Jorge Houston di chuyển từ một cỗ cơ giáp qua một sinh vật không chân dinh dính đủ loại màu sắc cùng gương mặt không mấy thân thiện.

"Đúng vậy, cơ giáp được chia thành các cấp bậc từ cao đến thấp là S, A, B và C, cơ giáp mạnh khi người lái nó mạnh và ngược lại, khi cháu lựa chọn được cơ giáp của mình và bước vào trong, bên trong đó sẽ là không gian bốn chiều, cháu sẽ điều khiển nó bằng suy nghĩ lẫn màn hình như thế này, những thứ còn lại khi vào trường học dạy lái cơ giáp do chú điều hành cháu sẽ biết."

Cậu đứng nghe một hồi cũng biết được sơ sơ, nhưng mà tại sao loại phần mềm chiến đấu của đế quốc này lại xuất hiện?

Yosef quay sang thấy cậu vẫn còn đưa tay xoa cằm liền nhướng người qua khoác vai cậu.

"Ầy, Az à, tôi không ngờ cậu lại bỏ tôi để đi theo người đàn ông khác đấy, thật~ là đau~ lòng quá à". Y cố tình kéo nhựa mấy chữ cuối, tay giả vờ đưa lên khóe mắt quẹt quẹt.

"Cậu có thôi đi không, bố tôi còn ở đây đấy, với cả ra ngoài đường đừng gọi tôi là Az". Cậu nhăn mặt hất tay y ra.

"Ai?". Ông Jorge đột nhiên quay mặt lại nhìn cậu hỏi.

"Ý bố là sao ạ?". Cậu đã mông lung hiểu được ý của ông nhưng vẫn cố tình hỏi lại.

"Người mà Yosef nhắc đến lúc nãy". Ông cầm cốc trà hoa cúc trên bàn lên nhấp một ngụm.

"Con sẽ không chấp nhận cái hôn ước vớ vẩn kia của bố mẹ đâu, khi nào mẹ về bố nói lại với mẹ đi". Cậu lạnh giọng tuyên bố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro