1.3 gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Nhưng cậu lại đặc biệt ấn tượng với một cái đầu tím, nhìn quen quen, cứ thấp tha thấp thỏm ngó vào lớp học, như đang đợi một ai đó vậy. 

---- tiếp nối tập trước:

   Đúng vậy, đó chính là Nguyễn Quang Anh, người đang đứng đợi crush của mình. Trên tay anh đang cầm một hộp sữa, vị mà hoàng anh thích. Anh cũng đã để ý thấy một cái bóng đầu đỏ quen quen đang lấp ló trong lớp học. Rất nhanh, Quang Anh đã nhận ra đó là Hoàng Đức Duy, người mà hồi trước mình từng bắt nạt. Nói thật anh không muốn nhớ lại những tháng ngày trẻ trâu đó nên gặp lại Đức Duy ở đây trả khác gì nhớ lại một nửa kí ức thời đó rồi còn gì. Cảm thấy có người cứ đang nhìn mình, Duy liền quay ra hướng cửa. Ngay khoảnh khắc đó, mắt 2 người chạm nhau. Anh ngại ngùng quay mặt đi. Cậu thì vẫn nhìn ra cửa trong đầu cũng đã mường tựa đoán ra được người đang đứng ngoài cửa là ai.

   Cuối cùng, tiết học cũng kết thúc, Duy định ra khỏi lớp thì được hoàng anh gọi lại:

- tôi có thể trao đổi riêng chút chuyện với em đầu đỏ ở bàn 3 được không? 

Cậu nghe vậy thì không định ở lại vì cậu cảm thấy người này không được an toàn cho lắm. Nhưng vừa bước chân ra cửa thì đã bị hoàng anh nắm tay kéo đi. Còn Quang Anh vì không để ý nên vừa dụi mắt vài cái đã chẳng thấy người đâu. Nhìn vào căn phòng học trống trơn, không một bóng người, khiến anh hụt hẫng, vứt luôn hộp sữa vào cái thùng rác gần đó rồi đi xuống căn tin. 

   Nay căn tin đông lạ thường, mọi ngày anh xuống giờ này vẫn còn rất nhiều bánh mì, nhưng nay còn đúng một cái. Vừa định cầm lên, thì đã có một cánh tay cầm lên trước. Anh bực dọc nói

- này đấy là bánh mì của tôi mà!?

- tôi lấy trước thì nó là của tôi 

 Đó chính là Đức Duy, mặt cậu nhìn cọc cũng không khác gì anh. Nhận ra người trước mặt mình, cậu hơi đơ ra một lúc. *lúc đó mình nhớ thằng cha này cao với to hơn mình mà sao giờ có chút éc vậy* cậu thầm nghĩ. Anh cũng đơ không khác gì cậu, nhưng vẫn nhanh tay dành lại cái bánh mì rồi chạy đi luôn. Cậu thì vẫn đứng đơ ở đấy, nhưng một lúc sau vẫn chạy đuổi theo anh

- trả bánh mì cho tôi

- có cục cứt nhé - anh thở hổn hển, vừa chạy vừa đáp lại   

   Những tưởng anh chạy thế nào, mà Đức Duy mới chạy có 2, 3 bước thì đã đuổi kịp anh. Anh thì vẫn không biết gì mà nghĩ là cậu đã bỏ cuộc rồi, nên dừng lại. Nhưng vừa dừng một cái, thì anh đã bị  xách lên. Còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì, cậu đã dằng lại cái bánh từ tay anh: 

- cưng còn non và xanh lắm, thôi để bánh này anh đây ăn hộ cho

- địt mẹ, ai là em mày!?. Bỏ bố mày xuống ngay!

nói xong anh định giơ tay cào cậu một cái, nhưng không may điều đó lại làm bạn thân mình bay ra xa, vì khi cậu né cái cào của anh đã vô tình hất anh ra. Anh ngã một cú đau điếng dưới sàn nhà, nhưng chưa kịp đứng dậy thì cậu đã quay lưng lại mà đi rồi. Thấy vậy anh liền đứng dậy lao vào cậu, mà đánh nhau. Kết quả là..

----- ở một nơi không xa, cụ thể là phòng giám thị: 

- HAI CẬU ĐÙA TÔI ĐẤY HẢ? mới đầu năm đi học lại mà đã đánh nhau dưới căng tin rồi. Người ta thì cãi nhau về bài tập còn 2 cậu đánh nhau vì cái bánh mì 

- cãi nhau với đánh nhau khác mà thầy - Quang Anh phụng phịu nói

- còn còn muốn cãi không? - thầy giám thị quát lên

- vì hôm nay là ngày đầu tiên cũng như là ngày cuối cùng việc này xảy ra, nên tôi sẽ phạt 2 cậu dọn hành lang trường 1 tháng 

- CÁI GÌ CƠ - cả 2 người hét lên, trợn chòn mắt nhìn nhau

- nhưng mà có phải lỗi tại em đâu rõ ràng là..

- là lỗi tại mày, nếu mày không dành bánh mì của tao thì đã..

- đã làm sao, tôi lấy trước thì nó là của tôi, ai quan tâm anh có tới trước hay không

- mày..

-mày làm sao?  - Đức Duy vênh mặt lên

- thằng chó - anh vừa định giơ tay ra đấm cậu, thì đã bị thầy giám thị ngăn lại

- hai cậu có thôi đi không, nếu 2 cậu đã không chịu vậy thì 2 tháng

- ơ nhưng có phải lỗi của em đâu, là lỗi của thằng này mà- Quang Anh chỉ tay sang chỗ cậu

thấy thế cậu liền hất tay anh ra, cãi lại: 

- này nhé, đâu là lỗi của tôi?, rõ ràng người khơi mào trước là anh cơ mà?

- không là lỗi của mày, nếu mày không lấy cái bành thì đã không xảy ra chuyện này rồi

- từ nãy đến giờ tao nhịn mày hơi lâu rồi nhé, mày đến chậm thì không lấy được thì thôi, còn cay làm đéo gì, đã yếu rồi còn bày đặt đánh

- con chó này

khi 2 người chuẩn bị tiếp túc lao vào cuộc chiến thứ 2 thì thầy giám hiệu lại lên tiếng

- 2 cậu nói xong chx? giờ thì đến lượt tôi rồi. Được rồi nếu 2 người không muốn thỏa hiệp thì được thôi, tôi sẽ gọi phụ huynh hai câu

Quang anh bật dậy - ở nhưng mà...

- không nhưng nghị gì hết, cậu muốn đứng thì đứng luôn đi, tên câu kia là gì?

- Hoàng Đức Duy, mã thẻ là 3647

- còn cậu kia

- Nguyễn Quang Anh, mã thẻ 4953 - anh phụng phịu ngồi xuống lầm bầm nói

- tất cả là lỗi của mày

- không của mày ý

- không của mày

- của mày

- hai câu nói gì đấy

- không có gì ạ - Duy vội đáp

- được rồi, Hoàng Đức Duy hả, bố mẹ là... - thầy giám thị hoảng hốt khi biết, gia đình duy là nhà cung cấp đầu tư chính cho trường mình, thầy liền toát mồ hôi hột

- bố, mẹ em là gì ạ? - cậu giả nai đáp

- thôi! sau một hồi phân tích thì tôi thấy lỗi này, là thuộc phần nhiều về em Quang Anh đây. Vì em là người lấy chiếc bánh trước, nhưng em cũng có phần lỗi, nên em bị phạt quét 2 ngày, vào cuối tuần này

- CÁI J CƠ? THẦY ĐÙA EM Ạ - anh bật dậy, hét lên, còn cậu thì vênh mặt lên nhìn anh

- vậy giờ em về lớp nhé thầy?

- ừ ừ em về lớp đi nhé Duy, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của em

- còn cậu, thì vẫn như cũ 2 tháng, mà chúng ta còn một số vần đề cần nói trao đổi nữa

Anh há hốc mồm. Ngạc nhiên nhìn Đức Duy, thong thả đi ra khỏi phòng, trước khi đi, cậu ta còn quay lại lè lưới với anh

- lêu lêu đồ lùn

- mày

- trò Quang Anh

Anh không nói gì nữa, giận giữ nhìn ra hướng cửa. *tao sẽ trả thù mày, thằng lợn, dám gọi bố mày là lùn* 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro