Chương 22: Nhân gian vô này thù lệ, phi yêu tức hồ ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22

Tác giả: Hồng Thứ Bắc
Editor: Tùy Tâm Tùy Tính

Những pháp khí đã luyện chế xong đều sẽ không cải biến lần nữa, bởi vì phần lớn tài liệu một khi hỗn hợp bên nhau sau, sẽ mất đi thuộc tính nguyên bản.

Cho nên khi luyện chế Nguyệt Nha sạn, Diệp Tố thay đổi một loại ý nghĩ.

Nàng không thể phục hồi tất cả tài liệu như cũ, nhưng có thể vì lưu lại đường sống về sau gia thể tài liệu khác, sau đó gia tăng cảnh giới Nguyệt Nha sạn.

Trong hình ảnh ghi lại, Diệp Tố dùng mấy ngày tự hỏi làm thế nào cân bằng luyện tài liệu và tài liệu với nhau mới bắt đầu động thủ luyện chế Nguyệt Nha sạn.

Nàng thuần túy trắng trợn là vì ké tài liệu của Phá Nguyên Môn, lại đánh bậy đánh bạ có cùng ý nghĩ với luyện khí đại sư cao giai  hiện nay: Luyện chế pháp khí có thể tiến giai.

Linh khí của Phù Thế đại lục sớm không còn sung túc như vạn năm trước, người có thể trực tiếp luyện chế ra khí linh đã thiếu lại càng thiếu, bởi vậy pháp khí có thể tiến giai là hy vọng duy nhất của nhóm luyện khí sư hiện giờ.

Luyện khí sư cảnh giới Trúc Cơ còn chưa có cơ hội tiếp xúc đến loại này, trình độ bọn họ quá thấp, có thể luyện chế ra pháp khí dùng được dùng đã nghĩ nổi.

Thế nhưng trước tiên Diệp Tố  nghĩ một bước như vậy, không trách phụ thân ngày đó muốn thu nàng làm đồ đệ.

Mặc dù là hắn, cũng không thể ở trong khoảng thời gian ngắn tinh chuẩn tìm được cân bằng giữa các tài liệu.

Lần này tỷ thí, mình có thể đạt được đệ nhất, chỉ là bởi vì xếp hạng chỉ dựa theo lực phá hoại làm chuẩn, nếu là Bách Thanh bảng cái loại bình chọn dựa trên suy tính nhiều mặt ……

Diệp Tố mới có thể là hạng nhất.

Toàn Gia Anh giơ tay phất đi Tố Hồi Ảnh, ngồi ở trước bàn hoảng hốt một lát sau, đứng dậy đi đến nơi Diệp Tố ở.

Nhưng chờ khi hắn tới cửa, lại chỉ thấy được đệ tử vẩy nước quét nhà trong viện, bên trong sớm đã không có một bóng người.

“Toàn sư huynh.” Đệ tử vẩy nước quét nhà kinh ngạc nhìn Toàn Gia Anh, trong mắt mang theo sùng bái che giấu không được.

“Người ở nơi này đi đâu?” Toàn Gia Anh ôm một tia hy vọng nói không rõ hỏi.

Đệ tử vẩy nước quét nhà theo ánh mắt hắn nhìn về phía mở rộng ra cửa phòng, nghi hoặc nói: “Sư huynh nói chính là mấy người Thiên Cơ Môn kia? Bọn họ ngày sáng sớm hôm qua đã đi rồi.”

Lại không lưu lại làm đệ tử Phá Nguyên Môn, đương nhiên muốn rời đi cùng những người khác.

Toàn Gia Anh lúc này mới bừng tỉnh hoàn hồn, hắn xem Tố Hồi Ảnh quá lâu.

“Sư huynh, tìm bọn họ có việc?” Đệ tử vẩy nước quét nhà tò mò hỏi.

“Không có việc gì.” Toàn Gia Anh lắc đầu nói xong, liền xoay người rời đi.

……

Lúc này, bốn người Diệp Tố đang trên đường trở về Thiên Cơ Môn.

Như cũ là ngự kiếm, nhưng lần này đã không còn dây xích huyền thiết, đổi thành một cái sọt to, đem ba người Minh Lưu Sa giữ bên nhau.

“Đợi sau khi trở về, đệ cũng muốn học tập ngự kiếm.” Hạ Nhĩ lời thề son sắt nói.

Minh Lưu Sa bị tễ đến có điểm khó chịu: “Thêm, huynh, một, người.”

Tây Ngọc bàn tay tiến túi Càn Khôn, sờ sờ Bất Bình Đao mình luyện chế, ‘ngự kiếm’ chỉ là một cái cách nói, đao cũng có thể dùng.

“Ngự kiếm không khó.” Diệp Tố đứng trên thân kiếm, nghe được bọn họ nói rõ ràng, nàng thao tác kiếm đạo, “Đâm mấy ngày là có thể học được.”

“Đại sư tỷ, tỷ không cảm thấy lễ gặp mặt của tỷ hơi keo kiệt sao?” Minh Lưu Sa buồn bã nói.

Sọt to phía dưới mông ba người  đúng là lễ gặp mặt Diệp Tố sắp đưa cho tiểu sư đệ, bọn họ chen chúc bên trong, để thử xem độ vững vàng của nó.

“Cửu Huyền Phong quá cao, tiểu sư đệ lên xuống không có phương tiện.” Diệp Tố tự tin nói, “Mười cơ hội đi nhờ ngự kiếm, hắn nhất định sẽ thật vui vẻ.”

Đại khái bởi vì khi bọn họ bị thu vào Thiên Cơ Môn, đều là tiểu hài tử, tiềm thức Diệp Tố cho rằng tiểu sư đệ cũng là tiểu hài tử nhỏ xíu.

Thế mà quyền có sọt to cũng không có, chỉ là quyền mười lần sử dụng, Tây Ngọc sờ sờ tiểu đao màu đỏ nhạt trên tóc mai dùng vật liệu thừa luyện thành, nghĩ thầm Đại sư tỷ quả nhiên càng ngày càng keo kiệt.

“Đệ có nói cho Dịch Huyền chuyện tiểu sư đệ chưa?” Diệp Tố hỏi Minh Lưu Sa.

“Truyền, tin.” Minh Lưu Sa lay sọt to, ổn định thân thể mình, “Hắn, không, nghe, đệ.”

Dịch Huyền từ nhỏ đã có tác phong không để ý tới người, mấy người đã quen rồi.

……

Thiên Cơ Môn hôm nay vô cùng náo nhiệt, các đệ tử toàn bộ chạy tới, tham đầu tham não chờ người nào đó, đến chưởng môn và trưởng lão phong khác đều không tiết lộ gì, tâm tư bay đến thật xa.

Diệp Tố bọn họ đã về.

Chỉ còn một người tự do ở bên ngoài.

“Phục Thời?” Trương Phong Phong đang muốn xuống Cửu Huyền Phong chờ mấy đứa đồ đệ trở về, ở cửa viện gặp tiểu đồ đệ mới thu, liền nói, “Cùng đi gặp mấy sư huynh sư tỷ của con không? Bọn họ lần này còn mang theo lễ gặp mặt cho con.”

Du Phục Thời không mặc huyền sắc đạo bào thống nhất của Thiên Cơ Môn, nguyên liệu quá thô ráp y không thích, mặc một ngoại bào nguyệt sắc, theo bước chân y đi lại, trên mặt ẩn ẩn ngân quang lưu động.

Người sáng suốt vừa thấy liền biết ngoại bào này không đơn giản nhưng Trương Phong Phong căn bản không để ý.

Phàm thế người giàu có thủ đoạn nhiều, có vài món quần á quý hiếm chẳng có gì lạ, nếu không nào nhiều tu sĩ như vậy sẽ thiếu ân tình phàm nhân.

“Sư huynh sư tỷ của con đối với Thiên Cơ Môn quen thuộc nhất, chờ bọn họ trở về, con đi theo cùng nhau xem mọi nơi đi một chút.” Trương Phong Phong muốn giúp tân đệ tử nhanh chóng dung nhập với Thiên Cơ Môn, đừng luôn chỉ đi lại ở Cửu Huyền Phong.

…… Đối với Thiên Cơ Môn quen thuộc nhất?

Y quên thứ đó mình đã đặt ở nào, mấy ngày này ở đỉnh núi trước sau không tìm được, có lẽ là năm đó bị ném ở nơi khác.

Du Phục Thời đi theo Trương Phong Phong cùng nhau xuống núi, chậm rãi đi phía sau, Chưởng môn cảnh giới kém đến thật sự có chút đáng thương.

Cửa vào đại trận Thiên Cơ Môn .

Diệp Tố trực tiếp lao xuống xuống, đại trận nhận thấy được hơi thở đệ tử Thiên Cơ Môn, không phát động công kích, đoàn người thành công đi vào Thiên Cơ Môn.

“Là mấy người Đại sư tỷ!”

“Đại sư tỷ đã về rồi ——”

Trong lúc nhất thời toàn bộ sơn môn đều ồn ào, đám người tụ tập tới phương hướng kia.

Hạ Nhĩ nhảy ra từ trong sọt to, trực tiếp móc ra linh thạch phân cho sư đệ sư muội quanh đó.

“Tứ sư huynh, linh thạch các huynh gửi về, chúng ta còn chưa dùng hết mà.” Có người muốn cự tuyệt.

“Cầm đi.” Diệp Tố thu kiếm, đưa cho Hạ Nhĩ, hỏi sư đệ sư muội xung quanh, “Gần đây có đi Vô Âm Tông hay không?”

“Gần đây nhất một tháng đi hai lần, Vô Âm Tông những cái đó đệ tử thế nhưng không ngáng chân.” Có một ít sư đệ hoạt bát nói.

Diệp Tố hiểu rõ, hẳn là Tân Hâm và những đệ tử kia Vô Âm Tông đã chào hỏi qua.

“Sư phụ……” Tây Ngọc xa xa nhìn thấy Chưởng môn sư phụ đi tới, mới gọi xong, nhìn thấy phía sau ông đi ra người, không khỏi thở hốc vì kinh ngạc, liên tục lui về phía sau, dùng tay vỗ vỗ Diệp Tố, “Đại sư tỷ, mau nhìn!”

Diệp Tố đầu tiên là quay đầu kinh ngạc nhìn thoáng qua bên cạnh Tây Ngọc, lúc sau mới theo tầm mắt nàng nhìn lại, lúc này Trương Phong Phong cũng đã đến gần.

“Sư phụ.” Diệp Tố hô một tiếng, còn chưa phát hiện khác thường, chỉ thấy được một mảnh ánh trăng bạch, nàng hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại phía sau Chưởng môn sư phụ.

Người nọ cũng không có ý trốn, bước chân vừa chuyển, liền từ phía sau Trương Phong Phong đi ra.

Diệp Tố rõ ràng phát hiện chung quanh nháy mắt an tĩnh lại, một khối linh thạch Hạ Nhĩ giữ trong tay rơi xuống, nhanh như chớp lăn xuống dưới chân nàng.

Tu chân giới ít có người xấu xí, Thiên Cơ Môn càng là có Dịch Huyền, mặt khác không nói, tiểu sư đệ lớn lên cực đẹp, một viên nốt ruồi đỏ giữa mày ẩn diễm như yêu, cứng rắn nâng cao thẩm mỹ trong mắt chúng đệ tử.

Mà người đối diện tắc đại biểu một loại cực hạn khác, tóc đen hắc đồng, mặt mày tựa tôi luyện trong băng tuyết, một thân áo bào trắng như ánh trăng, thế nhưng mang theo tiên ý nhàn nhạt, thánh khiết không thể chê.

Khi mọi người còn đắm chìm trong đó khi, Diệp Tố bỗng nhiên khom lưng nhặt khối linh thạch dưới chân kia lên, nàng không hiểu sao nhớ tới một câu.

—— Nhân gian vô này thù lệ, phi yêu tức hồ.*

Nhân gian không có người đẹp đến mức này, không phải yêu quái thì là hồ ly.

Diệp Tố nhẹ nhàng cười thanh, rõ ràng Dịch Huyền càng thích hợp những lời này, người kia…… Loan tư phượng thái, thanh sơ như tuyết, giống tiên nhân mới đúng.

Cũng không biết vừa rồi vì sao vô cớ nghĩ ra một câu như vậy.

Du Phục Thời liếc mắt một cái liền nhận ra Diệp Tố, tu sĩ chứa rưởi đầy túi thế mà là đệ tử Thiên Cơ Môn?

Ánh mắt không tốt, cũng có thể luyện chế pháp khí? Khó trách Thiên Cơ Môn suy bại đến nông nỗi này.

“Đây là tiểu sư đệ mới Du Phục Thời.” Trương Phong Phong giới thiệu một câu, nói với Diệp Tố, “Các con trở về đã có thời gian, có thể mang theo y đi dạo quanh đi.”

“Tiểu, sư, đệ, đây, là, đại, sư, tỷ, đưa, đệ, lễ, gặp, mặt.” Minh Lưu Sa cố ý bế lên sọt to đặt ở trước mặt tân sư đệ nói, lễ vật ‘chuẩn bị tỉ mỉ’ như thế, dù sao cũng không thể uổng phí tâm ý Đại sư tỷ.

Diệp Tố: “……”

“Thứ này, làm cái gì?” Du Phục Thời vươn một ngón tay chọc chọc sọt to hỏi.

Thanh âm y  thanh lãnh, lại ẩn ẩn mang theo một loại vận luật mơ hồ, như là ngọc sứ tốt nhất bị gió va chạm, làm Diệp Tố theo bản năng nhìn nhiều y thêm một cái.

“Đại sư tỷ nói, có thể lấy cái này tìm nàng, mang đệ ngự kiếm mười lần.” Hạ Nhĩ tích cực giải thích.

Hàng mi dài của Du Phục Thời khẽ nâng, hơi nghiêng đầu nhìn phàm nhân kia: “Ngươi mang theo ta ngự kiếm?”

Diệp Tố không thừa nhận, tiến lên vài bước, thu sọt to về: “Nhị sư đệ nghe lầm, đây là tặng cho đệ lễ gặp mặt.”

Tay nàng ở trong túi Càn Khôn đảo qua, ngoại phù chú, linh thạch, chỉ còn lại có hai thanh pháp khí và tài liệu khen thưởng.

Nguyệt Nha sạn không thích hợp cho tân sư đệ, Vụ Sát Hoa nàng không muốn đem tặng.

Cuối cùng Diệp Tố lấy tài liệu đem ra, đưa cho tân sư đệ: “Về sau luyện khí dùng tới.”

Du Phục Thời tầm mắt dừng trên khối tài liệu trong tay phàm nhân kia, đồ vật quá kém cỏi không muốn thu, huống hồ y không luyện khí, nếu không phải vì tìm được……

Cố tình mọi người xung quanh đều đang nhìn bọn họ, chờ mình nhận lễ gặp mặt.

Du Phục Thời miễn cưỡng mình nhận lấy khối tài liệu, trong lòng lại nghĩ lần sau muốn ném toàn bộ rác rưởi vào cái này trong túi Càn Khôn của phàm nhân này.

“Những người khác đều đi đi.” Chưởng môn lên tiếng, lại nói với mấy người Minh Lưu Sa, “Các con vừa trở về, đều nghỉ ngơi đi.”

……

“Tiểu sư đệ, đó là phòng của Đại sư tỷ.” Tây Ngọc nhìn cùng đi lên sư đệ mới đi vào phòng Đại sư tỷ, không khỏi nhắc nhở.

Du Phục Thời cũng không quay đầu lại, căn bản không để ý tới, lập tức đóng cửa lại.

“Lớn, lên, đẹp, tính, khí, kém.” Căn cứ hành vi tiểu sư đệ, Minh Lưu Sa tổng kết.

Hạ Nhĩ lập tức phản bác: “Đại sư tỷ tính tình không kém.”

“Đợi lát nữa Đại sư tỷ ngủ ở đâu?” Tây Ngọc nghĩ nghĩ, “Ta phải đi dọn dẹp, chờ Đại sư tỷ tới phòng ta.”

Đại sư tỷ báo cho chưởng môn sư sự tình một đường phát sinh, không biết trở về thấy phòng mình bị chiếm là cảm thụ gì.

Trên Cửu Huyền Phong, trong viện.

“Tân sư đệ còn chưa chính thức tu đạo.” Chưởng môn chắp tay sau lưng, ngửa đầu nhìn về phía cổ thụ cao lớn trong viện, trầm nhâm nói, “Con chú ý chỉ đạo nhiều hơn, để nó học được dẫn khí nhập thể.”

Diệp Tố vô tình nói thẳng: “Sư phụ chỉ là lại muốn lười biếng mà thôi.”

Trương Phong Phong thẹn quá thành giận: “Con nói nhiều quá! Phục Thời giao cho con chăm, cự tuyệt vô dụng.”

Diệp Tố nhưng thật ra không sao cả: “Y có lai lịch gì? Nhìn không giống người thường.”

“Còn có thể có lai lịch gì.” Trương Phong Phong nói, “Thế gia công tử linh tinh thôi.”

Bằng không sao nhiều đồ vật thoạt nhìn rất đáng giá như vậy.

“Đã biết, hôm nào con dạy dạy y.” Diệp Tố cũng bất quá thuận miệng vừa hỏi, nàng chỉ là nhớ tới nguyên tác tình tiết, lại ở trong đầu nhanh chóng lướt qua các tình tiết một lần.

Sau khi nam hai Dịch Huyền rời khỏi tông môn, mãi cho đến Thiên Cơ Môn huỷ diệt, căn bản không có tân đệ tử gia nhập.

Du Phục Thời như là nhân vật xuất hiện bất thường, thậm chí trong nguyên tác cũng không từng đề cập.

_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Rắn nhỏ: Hiện giờ người mắt không tốt cũng có thể làm luyện khí sư hả?
ps: "Nhân gian vô này thù lệ, phi yêu tức hồ ly" lấy từ Liêu Trai Chí Dị

Tùy:
Chương này tác giả không đặt tên. Tên là tui đặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro