Câu chuyện thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một vương quốc nọ, nơi quái vật là một mối hoạ.
Có một cô bé mang dòng máu quái vật, bị bỏ rơi và xua đuổi, đem lòng căm thù nhân loại.
Có một cậu bé ốm yếu, từng được cứu bởi một Dũng giả và đem lòng ngưỡng mộ.

Cô gặp cậu, khi còn rất nhỏ.
Cô dẫn cậu trốn khỏi nhà, tới khu rừng phía ngọn đồi.
Cô biểu diễn những khả năng của mình cho cậu xem. Cậu tỏ ra thật khâm phục.
Cô đánh bại những con thú dữ mà cậu sợ, tấn công những kẻ bắt nạt và cười nhạo giấc mơ của cậu.
Cậu trở thành người bạn duy nhất của cô.
Cô được cứu rỗi bởi sự dịu dàng của cậu
Cậu được cổ vũ bởi sự mạnh mẽ của cô.

Cậu muốn trở thành một Dũng giả thật mạnh, một Anh hùng lưu danh sử sách.
Nhiệm vụ của Dũng giả là tiêu diệt quái vật.
"Nhưng cậu là người tốt. Vậy nên tớ sẽ chừa cậu ra."
Cô bật cười nhưng trong lòng muốn khóc.
Câu nói ngây thơ ấy tựa như cứa vào lồng ngực cô.
Bởi lẽ cô và cậu thuộc hai thế giới khác nhau, vĩnh viễn chẳng thể tồn tại song song.

Bệnh tình của cậu ngày càng trầm trọng.
Cô tới thăm cậu lần cuối, tình cảnh bị truy đuổi không cho phép họ giáp mặt thêm một lần nào nữa.
Cô đặt nơi đầu giường của cậu một con búp bê vải.
Cậu choàng tỉnh giấc sau cơn mơ.
Một hình ảnh thật đẹp
Mái tóc trắng tựa như đang toả sáng dưới ánh trăng ngoài cửa sổ.
Cậu cố với tay và gọi cô, nhưng bóng hình ấy nhanh chóng tan đi tựa như một ảo ảnh.

Một thời gian thật dài...

Cô, Kẻ dị biệt ở giữa con người và quái vật, bị lùng giết bởi quân đoàn Dũng giả.
Chúng bao vây cô trong rừng.
Rồi cô sẽ chết bởi những nhát kiếm, bị xiên giáo qua người và làm mồi cho ngọn lửa.
Cô co người lại khi những ngọn giáo lao tới.
Sức mạnh của cô đã cạn.
Không thể chống cự.
Cô nhắm mắt.
Một tấm khiên hiện diện trước mặt cô. Thứ mang biểu tượng của một Dũng giả.
Cô đang được che chở bởi tấm lưng ngày ấy. Tấm lưng cô đã bao lần bảo vệ.
Cậu nhanh chóng đưa cho cô một con búp bê vải đã cũ và quay người lại đối mặt với những Dũng giả đang bất ngờ và phẫn nộ.
"Chạy...Hãy sống..."
Lời cuối cùng mà cô nghe thấy từ vị Dũng sĩ ngốc nghếch ấy.
Là tuyệt vọng hay hy vọng? Cô không biết.
Nhưng dẫu đau đớn, cô cũng không thể chống lại câu nói ấy.
Cô vùng chạy. Hết tốc lực.
Không phải để thoát khỏi những Dũng giả, cô muốn trốn chạy cả quá khứ, hiện tại và tương lai.
Để lại đằng sau những tiếng nguyền rủa và đâm chém.
Để lại đằng sau những lưỡi dao xuyên qua da thịt kẻ phản bội.

"Một dũng giả sẽ không bao giờ làm hại người tốt." Cậu đã từng nói như vậy.
Cô bật khóc. Sinh ra với một nửa dòng máu là quái vật, bị ruồng bỏ, sợ hãi và truy sát bởi cả hai phe, cô từ lâu đã xoá bỏ đi sự yếu đuối. Vậy mà...

Hủy diệt. Toàn bộ vương quốc ấy trở nên tang thương.
Những Dũng giả bị chặt đầu, xuyên giáo, hoả thiêu, y như cách chúng đã giết chết quái vật và phù thủy ngày xưa.
Lời đồn về một Ma vương sục sôi hận thù với nhân thế cùng một đội quân quái vật bất bại bao trùm cả lục địa.
Bà ta tàn ác, kinh tởm nhưng tràn đầy sức mạnh, gieo rắc tai ương cho toàn cõi sinh thế.
Có kẻ bảo rằng bà ta muốn thu thập đủ Bảy bảo vật của thế giới, để làm một nghi thức hồi sinh.
Bảy bảo vật làm vật hiến tế, và trái tim của người thực hiện trao đi làm thứ gắn kết giữa linh hồn và thể xác.
Những bảo vật ấy là thứ giữ cho thế giới không sụp đổ.

Các Dũng giả quá thiếu sĩ khí và không đủ sức mạnh để giết sạch binh đoàn quái vật.
Họ chỉ có thể tấn công vào một điểm yếu của chúng.
Đó là một vị tướng trông như một con búp bê, một vị tướng yếu đuối và hèn nhát.
Búp bê yêu chủ nhân của mình, một tình yêu lệch lạc.
Ma vương kia đã ban cho hắn cuộc sống từ một thứ vải vô tri bằng ma thuật của bà ta.
Nhưng có lẽ tình yêu ấy bắt đầu từ trước cả khi đó chăng, khi hắn còn là một đồ vật? Hắn không rõ.
Hắn chỉ biết là hắn vô dụng, sợ những cuộc chiến giữa con người và quái vật.
Hắn chỉ biết trốn chạy bằng năng lực của mình.
Chưa bao giờ giúp ích cho chủ nhân, dù hắn rất muốn.

Một ngày, những Anh hùng đặt chân đến nơi đây.
Biết rằng nơi đây sắp tan thành tro bụi do Ma vương.
Họ quyết tâm ngăn cản.
Sau khi đánh tan tác binh đoàn quái vật, họ đã tìm tới toà tháp nơi bà ta ở.
Họ nhận ra, Ma vương chỉ là một cô gái trẻ, mang nhiều phần hình dạng quái vật xấu xí.
Tuy vậy, Ma vương cần phải bị tiêu diệt.
Để trả giá cho những tội lỗi đã gây ra và để ngăn thế giới không lụi tàn.
Búp bê, kẻ còn sống sót duy nhất trong binh đoàn quái vật, bị Ma vương khinh bỉ và ruồng bỏ bởi sự hèn nhát của mình.
Món quà chứa đựng tình cảm của cả cô và anh, Ma vương không muốn nó biến mất.
Búp bê đứng trước hai lựa chọn.
Chạy trốn và bảo vệ chủ nhân.
Một đồ vật.
Một con búp bê vải.
Một tạo vật được ban sự sống.
Là cảm xúc nhưng cũng là ý chí, hơn nữa...
Hắn nhận ra lý do hắn yêu cô nhiều tới vậy...
Lần đầu tiên sử dụng năng lực để bảo vệ kẻ khác.
Hắn bẻ cong không gian bằng toàn bộ Ma lực của bản thân, tạo thành chiếc hộp nhốt những anh hùng.
Tuy vậy, điều đó chẳng thể cản bước được họ.
Phá hủy chiếc hộp, ném con quái vật đã kiệt sức sang một bên, họ tấn công Ma vương.

Một trận chiến nảy lửa diễn ra.
Ma vương rất mạnh, nhưng cũng chẳng là gì nếu các anh hùng hợp sức.
Cô đã bị đánh bại toàn diện, mất đi toàn bộ sức mạnh quái vật.
Ma vương bị dồn vào một vách đá dựng đứng.
Cô giờ chẳng hơn gì một con người bình thường với hình dạng xấu xí.
Sức mạnh của cô đã cạn
Không thể chống cự.
Cô nhắm mắt.
Cậu lần này không thể ra tay cứu cô được nữa.
Một tấm khiên hiện diện trước mặt cô.
Thứ trông như những mảnh không gian bị biến dạng.
Toàn bộ năng lượng ma thuật duy trì sự tồn tại của búp bê bị mang ra dùng cùng một lúc.
Dẫu có trở lại thành vật vô tri.
Dẫu cô không nhận ra cậu.
Thì cậu vẫn phải bảo vệ cô.
Mái tóc bạc trắng như tuyết ấy.
Thứ ảo ảnh thoáng qua ngoài cửa sổ ấy.
Cậu phải bảo vệ, bằng mọi giá.
Đáng lẽ cô phải nhận ra sớm hơn.
Không phải tự nhiên mà trái tim con người lại chính là bảo vật gắn kết linh hồn và thể xác.
Hai người chưa bao giờ rời xa nhau...
Lần thứ hai, giọt lệ ấy lại rơi.
Nhưng lần này, người sống phải là cậu.
Đẩy lùi được những anh hùng bằng chút sức tàn của bản thân, cậu mở ra một lối thoát dành cho cô.
Búp bê quay lại, Ma vương đã biến mất.
Không còn chút dư ảnh, tựa như chưa từng tồn tại.
Bên dưới vách đá...là biển.

Cậu tạo một vùng không gian bao quanh cô, để cô không bị sặc nước.
Nếu bây giờ bơi lên, cô sẽ sống.
Nhưng cô lắc đầu.
Tại sao?
Vì bây giờ chúng ta đã cùng chung một thế giới rồi, không phải sao?
Cô cười, trong khung cảnh mờ ảo của làn nước.
Từ lúc được tạo ra, búp bê chưa bao giờ thấy cô cười.
Nhưng trước đó thì có, nụ cười khiến cậu an tâm, nụ cười mà cậu muốn bảo vệ.
Những bảo vật trong áo kéo cô xuống đáy biển tối tăm ngày càng nhanh.
Nhưng linh hồn cô đã tới một nơi khác rồi.
Một chiếc hộp của ảo ảnh...
Một chiếc hộp khoá kín quá khứ...
Chỉ có hai người trong một không gian trống rỗng...
Chìm vào vô tận của hư vô và vĩnh hằng.

Những ngọn sóng thủy triều đánh tới tấp vào bờ đá.
Thứ duy nhất những Anh hùng nhìn thấy, cũng là bằng chứng cuối cùng rằng nàng Ma vương ấy đã từng tồn tại...
...Là một con búp bê bằng vải.
Nhấp nhô trong làn sóng phía xa, nó trôi về phía chân trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fantasy