Chương 11: Đêm khuya kinh hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Tris

"Không sao, bình thường ta không bao giờ ăn nhiều như vậy." Thẩm Lạc Lạc rũ mắt xuống, dùng tay xoa xoa bụng: "Nếu không phun được hết những thứ trong bụng ra thì thật sự rất khó chịu."

Theo động tác của Thẩm Lạc Lạc, ánh mắt Hoàng Hậu dừng trên bụng nhỏ của nàng.

Thái ma ma gật gật đầu, ý bảo Hoàng Hậu: đúng là nàng ta đã nôn rất nhiều.

Hoàng Hậu ôn nhu cười nói: "Ai da, tốt tốt. Hai người các các con về sớm đi, mẫu hậu cũng muốn nghỉ ngơi."

Thẩm Lạc Lạc hành lễ với Hoàng Hậu: "Mẫu hậu nghỉ ngơi sớm, ngày khác nhi thần lại tiến cung thăm ngài."

Mục Liên Sanh cũng hành lễ theo.

Hoàng Hậu thấy bóng dáng hai người họ dựa vào nhau đi ra cửa thì hàn ý trong mặt hiện lên: "Bắt đầu từ ngày mai, đầu ngày mới vào cung mẫu hậu học chút quy củ đi. Quy củ Nam Hạ so với Cẩm Thịnh các con nhiều hơn một chút. Học một ít để hầu hạ Thái tử cho tốt."

Thẩm Lạc Lạc dừng bước chân lại, môi dưới cũng sắp cắn nát.

Nàng xoay người, thay sang bộ mặt tươi cười, đáp: "Vâng, mẫu hậu."

Gì cơ!

Đầu ngày mới! Đầu ngày ở cổ đại cũng không phải là 8 giờ sáng a!

Lúc đó trời còn chưa sáng kìa!

Thế mà lão tử lại phải tới cung ngươi chịu tra tấn!

Phiền chết mà!

***

Hai người nọ còn đang dựa sát vào nhau nhưng chỉ vừa mới bước ra khỏi Cung Phượng Nghi liền cấp tốc tách ra.

Hai người, một trái một phải, biểu tình không tốt, nhanh chóng đi ra khỏi cung.

Ra bên ngoài, Thẩm Lạc lạc vừa muốn lên xe ngựa đã bị Mục Liên Sanh ngăn lại.

"Ngươi muốn làm gì?" Thẩm Lạc Lạc khó hiểu.

Mục Liên Sanh lạnh mặt, nâng tay lên nắm lấy mặt Thẩm Lạc Lạc.

Trong mắt hắn ánh lên sự hung ác nham hiểm, giọng điệu dữ tợn nói: "Ta cảnh cáo người, ngươi ở chỗ ta không biết kiêng nể gì thì chỉ có đường chết. Nếu ngươi còn dám chống đối mẫu hậu, ta đảm bảo sẽ giết ngươi ngay."

Thẩm Lạc Lạc bị Mục Liên Sanh nắm đau đến rơi nước mắt.

Nàng nâng tay xoa xoa gương mặt đang đỏ lên, oán hận nhìn chằm chằm Mục Liên Sanh.

"Đi bộ về đi, vừa vặn để tiêu thực." Mục Liên Sanh quay đầu, ra hiệu với Thanh Trúc.

Thanh Trúc lập tức tiến lên, gõ một phát vào gáy làm Cẩm Tâm hôn mê.

"Ngươi làm gì! Buông ra nàng!" Thẩm Lạc Lạc thấy Cẩm Tâm nhu nhược ngã xuống trong ngực Thanh Trúc thì lập tức giận dữ hét.

"Nương nương, ngài trở về sẽ nhìn thấy nàng. Chúng ta để nàng trên xe mang về trước." Thanh Trúc khiêng Cẩm Tâm lên, nói với Thẩm Lạc Lạc xong liền xoay người ném Cẩm Tâm vào chỗ bên cạnh xa phu(*).

(*) xa phu: người kéo xe, người đánh xe.

Thẩm Lạc Lạc nhìn xe ngựa hoa lệ kia càng ngày càng xa mình, trong lòng tràn đầy vô lực.

Mục Liên Sanh, chó con, cẩu tạp chủng, cẩu Thái Tử!

Đêm đã khuya, gió lạnh bốn phía xuyên qua thân thể Thẩm Lạc Lạc.

Trên đường, nhà nào nhà đấy đều đóng chặt cửa, các hàng quán cũng đã sớm dọn về nhà.

Đường phố trống không, phía trước chỉ có một mảnh sương trắng giống nhau.

Trước cửa các hàng quán treo biển hiệu bằng gỗ bị gió thổi lắc qua lắc lại, rồi va vào tường phát ra những tiếng vang "leng keng".

Thẩm Lạc Lạc là một người cực kì sợ bóng tối, đặc biệt là khi không có ai bên cạnh.

Ở trong bóng tối, não nàng suy nghĩ cực kì phong phú sinh động, thật sự có thể tự hù chết chính mình.

Nàng cố gắng thong thả bước về phía trước, thỉnh thoảng lại liếc liếc bốn phía để quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Ngõ nhỏ tối đen, một chiếc bao màu đen bị gió thổi bay trên đường.

"A ——!" Thẩm Lạc Lạc bị dọa đến mức trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, hai tay gắt gao ôm đầu: "Đừng làm ta sợ, đừng làm ta sợ! Quỷ hồn chớ gần! Phật Tổ phù hộ! Cầu xin! Đừng làm ta sợ!"

Âm thanh nàng run lên, chân cũng run run theo.

Một hồi lâu sau, nàng mới lấy tay xuống, quay đầu lại cố kiềm nước mắt mà đi tới nhìn kỹ lại, thì phát hiện ra đó chỉ là một bao tải mà thôi.

Nàng nâng tay lên quệt nước mắt, hít hít cái mũi rồi tiếp tục đi.

"Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa! Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!" (*)

(*) "Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa": là câu cửa miệng của 'canh phu' - người thường đi lại vào ban đêm, đây là một nghề thời cổ xưa. Họ có nhiệm vụ báo hiệu cho mọi người đã gần đến nửa đêm đồng thời nhắc nhở đề phòng trộm cắp, hỏa hoạn.

Bỗng nhiên không biết từ con phố nào truyền đến tiếng nói, dọa Thẩm Lạc Lạc sợ hãi phải dừng bước, không dám đi về phía trước nữa.

***

Trên xe ngựa, Mục Liên Sanh vẫn lạnh mặt như cũ.

Cũng không biết xe ngựa đã đi được bao lâu thì Cẩm Tâm tỉnh lại.

Ánh mắt nàng mê mang nhìn khắp nơi, khàn giọng nói hỏi: "Đây là đâu?"

Thanh Trúc ngồi ở xe bên cạnh nói: "Sắp đến phủ Thái Tử."

Cẩm Tâm ngồi dậy một chút: "Công chúa nhà ta đâu? Công chúa đâu? Ở trong xe sao?"

Thanh Trúc đáp: "Thái tử phi nương nương nói năng lỗ mãng với hoàng hậu nương nương, bị điện hạ phạt đi bộ trở về."

Cẩm Tâm nhìn nhìn sương mù mênh mông trong bóng đêm, trái tim lập tức căng thẳng.

Nàng kéo lấy dây cương của xa phu bên cạnh: "Dừng lại! Dừng lại! Từ nhỏ công chúa nhà ta đã sợ tối! Lại nói nàng là một nữ tử! Đêm khuya đầy nguy hiểm sao các người có thể làm vậy với nàng! Các người đây là muốn mạng nàng! Mau dừng lại!"

"Dừng tay!" Thanh Trúc lại nâng tay lên, đánh hôn mê Cẩm Tâm một lần nữa.

Nhìn thân thể Cẩm Tâm mềm mại ngã xuống, Thanh Trúc bảo xa phu dừng xe lại.

Hắn nhảy xuống, đi đến chỗ xe ngựa đằng sau: "Điện hạ......"

Mục Liên Sanh biểu tình lạnh nhạt, vén rèm lên: "Đến đâu rồi?"

"Còn vài mét nữa là hồi phủ." Thanh Trúc đáp.

Mục Liên Sanh nhảy xuống khỏi xe ngựa, nhìn thoáng qua Thanh Trúc, nói: "Đem nha hoàn kia của nàng mang về trước đi, ta đi tìm nàng."

Thanh Trúc tiến lên một bước: "Điện hạ, để thuộc hạ đi đi!"

"Không cần." Mục Liên Sanh nói.

Nói xong, hắn nâng tay lên, cầm lấy kiếm bên hông Thanh Trúc, một thân một mình hướng con đường vừa nãy mà đi.

Dọc đường đi, hắn không hền nhìn thấy bóng dáng Thẩm Lạc Lạc đâu. Mà sắp đến cửa cung rồi, chuyện này khiến hắn không thể không phát sinh ý nghĩ: Rốt cuộc là nàng ta đi hay chưa, chẳng lẽ vẫn ngồi xổm ngoài cửa cung à.

Hắn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên thấy người nọ mặc bộ xiêm y màu tím, chính là Thẩm Lạc Lạc; nàng đang bó bản thân thành một khối, ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, phát ra tiếng khóc nức nở.

Hắn về phía nàng, bước chân không tự giác mà nhanh lên một chút.

"Ngươi......"

Hắn vừa mới nói một chữ, Thẩm Lạc Lạc bỗng nhiên hét lên.

"Cầu ngươi! Cầu ngươi! Cả đời ta chưa bao giờ làm chuyện xấu! Cầu ngươi không cần làm ta sợ! Ta thật sự sợ quá! Ô ô......, cầu ngươi! Cầu ngươi!" Thẩm Lạc Lạc khóc lóc, thở hổn hển, cúi sâu đầu xuống, hai tay khua loạn xạ.

Mục Liên Sanh đứng trước mặt nàng, vốn đang rất lạnh lùng sau khi nhìn thấy Thẩm Lạc Lạc như vậy, bản thân không khống chế được cả lòng đều mềm xuống.

Không phải chỉ là một mình đi đêm thôi à, sao có thể bị dọa thành bộ dạng như này.

"Là ta, là ta." Mục Liên Sanh dùng tay nắm lấy cánh tay Thẩm Lạc Lạc: "Ngẩng đầu lên nhìn xem, là ta."

Thẩm Lạc Lạc sợ hãi, thần trí đều sắp hỏng rồi; nghe được âm thanh Mục Liên Sanh nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn nàng nước mắt giàn giụa, cũng không biết khăn che mặt đã rơi ở chỗ nào rồi, khóc đến nỗi đôi mắt cùng chóp mũi đều hồng hồng.

Hắn nhíu nhíu mày, trong lòng cũng không quá dễ chịu.

Bộ dạng này của nàng bây giờ có chút đáng thương.

Đến khi Thẩm Lạc Lạc thấy rõ người trước mắt là Mục Liên Sanh, mọi ủy khuất ở trong lòng đều phun trào ra ngoài.

Nàng bẹp bẹp miệng, khóc lớn hơn nữa, hai tay không ngừng đánh hắn: "Vì sao người muốn bỏ ta ở lại! Kể cả trừng phạt đi nữa thì cũng không thể ném ta trên đường lúc nửa đêm như này chứ!"

Mục Liên Sanh đã được cảm nghiệm qua lực tay nàng.

Thời điểm nàng vung tay lên, hắn nhanh chân lùi về phía sau một bước.

Thẩm Lạc Lạc phát tiết xong, vô lực ngồi dưới đất, khóc thút thít.

"Đi thôi, không phải ta tới rồi sao."Mục Liên Sanh dùng tay kéo kéo xiêm y Thẩm Lạc Lạc.

Thẩm Lạc Lạc hít hít vài cái, nỗ lực chống thân mình đứng lên,đi được hai bước, chân vẫn mềm nhũn ra như cũ.

Nàng cúi đầu, không dám nhìn xung quanh.

Bỗng nhiên, từ trong ngõ nhỏ bên tay trái, có thứ gì đó rơi xuống, phát ra tiếng kêu "loảng xoảng".

Lại dọa Thẩm Lạc Lạc sợ tới mức nhảy dựng lên, hét một tiếng chói tai.

------------

TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAD: TRISTEARIN / NHÓM KÍN FB: TRUYỆN NHÀ TRIS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro