CHƯƠNG 652

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 652 VẬT NHỎ NGƯƠI LÀM NGƯỜI NHÀ CỦA TA ĐƯỢC SAO ?

Nam Tầm ngứa đến run cả người lên.

Hỗn đản này ngươi không cần phải sờ loạn ? có thể không ?

Còn có , ngủ không cần phải tắt đèn hay sao ? đèn như vậy sáng đến đôi mắt nàng, căn bản nàng không ngủ được .

Nam nhân phía sau tựa hồ đã quen ngủ bật đèn , hô hấp ấm nóng phun lên cổ của nàng , hô hấp hắn dần trở nên đều đều.

" Tiểu Bát , đại BOSS ngủ thời điểm đều bật đèn sao?" Nam Tầm hỏi Tiểu Bát

Tiểu Bát trả lời :" đúng vậy hắn có thoái quen ngủ bật đèn, ân , chuyện này có liên quan đến đại boss lúc nhỏ"

Nam Tầm ừ một tiếng không có hỏi lại .

Nàng ngủ không được , lúc nàng xuyên đến thân thể nhân ngư này thì là ban ngày đã nghĩ ngơi qua rồi , bây giờ đã khó ngủ mà hắn còn không tắt đèn nàng hiện giờ vô pháp đi vào giấc ngủ, có lẽ phải chờ nàng tự thích ứng thôi.

Mặt khác , cả thân nàng khô ráo làm nàng thực không thoải mái, nữa người trên còn tốt , nữa người dưới bị vãy bao trùm luôn thích ứng trong hoàn cảnh có nước nay lại bị lau khô , cảm giác rất kì quái.

Chờ tới nữa đêm , nàng thật sự nhịn không được dùng sức bẻ cánh tay đang để trên eo.

Ngụy Xương vốn đang miêng mang ngủ nàng vừa động , hắn lập tức bừng tỉnh:" ngươi làm sao vậy , có chỗ nào không thoải mái hả ?"

Nam Tầm trừng mắt nhìn hắn: hỗn đản buông ta ra, ta muốn nước.

Trong nháy mắt Ngụy Xương liền tỉnh táo , cũng không cởi áo sơ mi của nàng mà lo lắng đem nàng ôm đi vào phòng tắm.

"vật nhỏ đừng sợ , ta đem ngươi đi vào nước"

Ngụy Xương thật cẩn thận mà đem nàng ôm lên , dùng tốc độ nhanh nhất đem nàng vào bồn tấm đã được đỗ đầy nước, sau đó đem tiểu nhân ngư để vào bồn tấm.

Ngụy Xương nghe hai tiếng hừ hừ , ánh mắt khẻ động , trong mắt xuất hiện một tần ánh sáng như đèn trần .

" vật nhỏ ngươi thế nhưng lại phát ra âm thanh?" Ngụy Xương nhịn không được mà lấy tay bắt lấy miệng nàng , muốn nhìn cấu tạo bên trong.

Nam Tầm đột nhiên co rụt lại , hướng hắn mà nhe răng.

Ngụy Xương cười cười:" đừng sợ , ta chỉ muốn xem yết hầu của ngươi thôi. Cùng ta học ,A_______"

Ngụy Xương há miệng thở dốc , ý bảo nàng làm theo cái động tác của mình.

Nhìn hắn giời đây rất là ngốc.

Nam Tầm cười thầm trong bụng , mặt ngoài lại lộ ra biểu tình mờ mịt , đợi đến khi hắn lặp lại động tác tới lần thứ năm nàng mới học theo bộ dáng của hắn mà mở miệng.

Ngụy Xương nâng cầm nàng lên , xoay trái xoay phải , hắn thấy được tiểu răng nanh giấu phía dưới cái lưỡi phấn nộn , hắn còn nhìn thấy được nàng giống như người thường nàng có yết hầu như vậy có phải nàng cũng sẽ nói chuyện được không.

Ngụy Xương đột nhiên hưng phấn, nếu có đủ kiên nhẫn hắn chắc rằng có thể dậy nàng nói chuyện , hắn sẽ làm cho nàng trở nên giốn người bình thường! (*^*)

Nam Tầm lười biếng mà nhìn hắn một cái , hướng bồn tấm co người lại , nhắm mắt mà ngủ.

Ngụy Xương phát hiện một nữa đầu nàng ngâm trong nước, có một tần mỏng vay cá ở phía sau phùng ra , nhìn có chút giống mang cá.

Nàng có thể dùng mang hô hấp , cũng có thể dùng phổi hô hấp , chứng minh rằng nàng có thể ở lại trên mặt đất một thời gian rất lâu , chỉ là vật nhỏ này hình như không thích ứng được với việc thay đổi thời gian sinh hoạt .

Nàng chỉ là tạm thời không thích ứng nhưng sau này nàng sẽ thích ứng.

Ngụy Xương không dám ngủ , hắn sợ chính mình một khi nhắm mắt đến khi hắn tỉnh lại thời điểm thì tiểu nhân ngư đã biến mất .

Nếu như có thể hắn muốn dùng dây xích trói nàng lại , nhưng làm như vậy hắn sợ , hắn sợ mình sẽ chọc tức tiểu nhân ngư , nàng vừa đối với hắn buôn cảnh giác , hắn không thể làm ra một việc ngu xuẩn như vậy.

Nam Tầm nhắm mắt lại vẫn không ngủ được , nàng mở mắt ra ngồi dậy , đột nhiên duỗi tay chỉ đèn trên trần.

Ngụy Xương sửng sốt sau đó cười nhẹ :" ngươi muốn ta tắt đèn"

Nam Tầm nhìn hắn không nói lời nào , chỉ giơ tay chỉ.

" hảo hảo ta đi tắt đèn" Ngụy Xương thỏa hiệp nói.

Tay nam nhân sờ tới công tắc trong phòng tấm , sau khi tắc xong một mảng đen nhánh bao trùm cả phòng tấm , hắn chậm rãi xoay người nhìn về phía bồn tấm đang có nhân ngư ở trong.

Nam Tầm đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh hắn đột nhiên thay đỗi , trở nên có chút kì quái.

Ngụy Xương lập tức đi tới bên cạnh nhân ngư , trong cắp mắt phản xạ ra ánh sáng tối tăm , làm người ta cảm thấy lạnh thấu xương .

Hắn ngồi xổm bên cạnh bồn tấm , ánh mắt âm u dừng trên người nàng , khóe miệng gơi lên một nụ cười , chỉ là nụ cười ấy làm người ta kinh hoàng kiếp đảm.

"vật nhỏ , ngươi biết không , ta không thích bóng đêm , một khi màng đêm buông xuống, ta sẽ nghe được tiếng nam nhân đánh chửi cùng tiếng kêu la thảm thiết của nữ nhân."

Nam Tầm khó hiểu nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ đang hỏi cái gì vậy?

Hắn nhìn tiểu nhân ngư không rành thế sự , nhàn nhạt mà nói:" ta vốn dĩ có một gia đình hạnh phúc , phụ thân là một lão bản , mẫu thân là một ngôi sao ca nhạc , sau khi gã cho hắn liền rời khỏi giới ca hát, nàng một lòng giúp chồng dạy con. thẳng đến trước khi được năm tuổi gia đình thực mĩ mãn, sau đó phụ thân của hắn bắt đầu vướn vào cờ bạc , nhưng hắn đánh bạc luôn thua và hắn luôn hi vọng một ngày nào đó có thể gỡ lại được tất cả , con người mà , một khi trong lòng đã nãy sinh tà niệm thì chỉ có ngày càng bộc phát không thể kiềm chết được nó , rốt cuộc cũng đến một ngày , hắn thu táng gia bại sản , cái gì hắn cũng thua, sau đó chúng ta dọn đến thành phố nghèo G , ở trong căn nhà lụp sụp , mặc dù đã như vậy nhưng hắn cũng không bỏ tật đánh bạc , mỗi ngày sau khi đánh bạc về , hấn liền đem mẹ của ta ra để đánh , hắn đối với nàng mắng chửi , mắng nàng tạp kỉ , mắng ta tập chủng , nhưng lúc đó ta bị mẫu thân dấu trong tủ áo, xuyên qua khe hở , ta đem sắc mặt xấu xí của nam nhân mà khắc sâu vào tâm trí.

Sau đó mẹ ta đem ta chạy thoát . nàng tư sắc không tồi , bị một lão bản ở G thị nhìn trúng, sau đó nàng làm tình nhân của hắn , trước đây nàng rất ghét chuyện này , nhưn giờ nàng lại làm việc chính mình ghét trước đó.

Cha nuôi hỏi ta muốn làm gì , ta nói ta muốn làm lão đại trong giới cờ bạc , sau đó hắn thỉnh chuyên gia lại dạy ta. Ta thực thông minh , ở một nơi không thuộc về ta , hấn từ con nuôi sau đó trở thành trợ thủ đắt lực của hăn"

Hăn nói rất chậm, giọng điệu như đang tán gẫu rất thanh thãn.

" mẹ ta ở một đêm kia nói với ta rất nhiều , sau đó ta vội tham gia một cuộc thi, chỉ trả lời nàng đơn giản vài câu , sau đó ta thắng , trở lại biệt thự thì mẹ ta nàng đã........tự sát"

Hơi dừng lại , nam nhân ánh mắt dừng ở trước mắt bồn tắm:" đúng vậy , chính nàng ở trong bồn tấm , nàng nằm trong bồn tắm này tràn đầy một bồn tắm máu"

Nam nhân ngữ khí thật bình tĩnh , cảm xúc thực bình tĩnh, phản phất như hắn đang nói tới một chuyện nào đó mà hắn không có trải qua.

Nhân ngư tuy rằng nghe không hiểu nhân loại đang nói gì ,nhưng nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác.

Cho nên Nam Tầm chủ động vươn tay , hướng đầu tóc chỉnh tề của hắn mà nhẹ nhàng sờ sờ.

Chiềm trong bóng tối , đôi mắt nam nhân thâm thúy mà lẵng lặng nhìn chằm chằm nàng , tiếp nhận trấn an nàng.

Một lát sau , nàng đem đầu đưa tới.

Dùng chính khuôn mặt của mình cọ với mặt hắn.

Ngụy Xương không có trốn tránh , đôi mắt lười biếng tựa hồ rất hưởng thụ tiểu nhân ngư đối với hăn rất thân mật.

Thẳng đến cảm xúc khổ sở trong măt nam nhân dần lụi tàn , Nam Tầm mới rời đi . chính lúc này Ngụy Xương lại đột nhiên ôm lấy nàng không cho nàng lui về .

Áo sơ mi trắng trên người hắn bị nàng làm cho ướt đẫm , nhân ngư nhẹ nhàn dãy giụa vài cái.

" đừng nhúc nhích , để ta ôm một cái được sao ?" Ngụy Xươnng nhẹ nhàng vỗ sau lưng nhân ngư , cảm xúc ướt lạnh làm cho lòng hắn dân lên ngọn lửa .

" vật nhỏ , ngươi xem ta không có thân nhân , một cái cũng không , ngươi làm thân nhân ta được không ?" Ngụy Xương thấp giọng hỏi.

còn nhiều lỗi mong mọi người bỏ qua và hi vọng có sự góp ý từ mọi người :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro