Chương 286: Cố nhân tới chơi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Biện pháp của bản quan kỳ thật rất đơn giản, mời toàn bộ tất cả nhân sự có liên quan đến thi Huyện tới, sau đó rút thăm quyết định người nào đi địa phương nào. Tỷ như nói, Chương Châu phủ chúng ta tổng cộng có bảy Huyện thành, đó chính là bảy vị phân tuần đạo. Cùng với sơn trưởng Huyện Học các nơi, chính là mười bốn vị. Sau đó mười bốn vị này cùng rút thăm, trên giấy viết địa phương phải đi, rút được nơi nào thì đi nơi đó. Nhưng mà, kết quả rút thăm này tạm thời trước không công bố, chờ đến trước Thi Huyện một ngày mới có thể thông báo thiên hạ." Sở Từ nói.

Mọi người không quá rõ ràng, người thì vẫn là những người này, đơn giản chỉ là đổi một chút vị trí là có thể đủ để ngăn chặn phát sinh hiện tượng làm rối kỉ cương sao?

Có người đưa ra nghi ngờ, Sở Từ sau khi nghe xong, nói: "Nếu vẫn để hai huyện giao nhau giám thị, như vậy nhất định sẽ có người muốn sử dụng những loại thủ đoạn đường ngang ngõ tắt đó hối lộ quan chủ khảo. Làm theo biện pháp của ta, trừ phi y có thể đem thu mua toàn bộ những người này, nếu không, ai cũng đều có khả năng trở thành chủ khảo huyện bọn họ."

"Nếu đại nhân có phương pháp thoả đáng, bọn hạ quan cũng an tâm rồi. Thi Huyện năm nay, cứ làm theo lời đại nhân nói đi." Người trong lòng có ý tưởng dĩ nhiên có, nhưng đa số người đều không phản đối, bọn họ tùy tiện xuất đầu, nhất định sẽ rước lấy nghi kỵ, cho nên cũng không lên tiếng.

......

Đảo mắt đã là mười lăm tháng giêng, sau một hội hoa đăng vô cùng náo nhiệt, ngày tháng thanh nhàn đã đi qua. Cho dù là quan phủ hay là bá tánh bình thường, đều khôi phục lại trạng thái cuộc sống bận rộn trước đây.

Bảng cáo thị của Đề Học Tư về Thi Huyện lần này cũng thông qua trạm dịch đưa đến các huyện nha, để cho bọn họ dán ở cửa thành cùng phố xá sầm uất, hơn nữa phái người ở bên cạnh giảng giải.

Sau khi bảng cáo thị các nơi dán lên nửa canh giờ, những thư sinh đó liền đều tụ ở trước bảng cáo thị, cẩn thận xem xét thời gian cũng những thứ cần chuẩn bị cho báo danh Thi Huyện năm nay.

Đột nhiên có người kêu lên: "Các ngươi xem nhìn phía dưới, quy củ năm nay nghe nói cùng năm rồi có chỗ khác nhau!"

Mọi người theo ánh mắt y nhìn xuống, phát hiện quả thực như thế. Nhưng mà bên trên viết thực rõ ràng, sau khi bọn họ xem xong, cảm thấy lần cải biến này kỳ thật cũng không có quan hệ lớn tới các học sinh, chỗ cải biến là phương thức giám thị cùng ra đề mục. Mọi người nhìn kỹ xong, phát hiện loại phương pháp này so với trước đây càng thêm công bằng hơn, trong lúc nhất thời, trên đường có mấy nhà vui mấy nhà sầu. Vui mừng, tự nhiên đều là nhân tài có thực lực sợ hãi bị người chặn ngang. Kẻ phát sầu còn lại là kẻ không có bản lĩnh gì có tâm tư không tốt.

Sở Từ hoàn toàn không để bụng mọi người nói như thế nào, hắn hiện tại đang đi xe ngựa tuần tra khắp nơi.

Trước đó hắn đi Quả huyện, thăm dò đại khái tình huống nơi đó. Nhưng mà Chương Châu phủ này tổng cộng bảy cái huyện, hắn đều phải đi một lần mới được.

Nơi hắn tới lúc này gọi là Loan huyện, là một huyện cách Chương Châu phủ thành xa nhất, tiếp giáp với một huyện Duyên Châu phủ Nam Mân tỉnh. Nhưng mà, Duyên Châu phủ bên kia bởi vì có một cái bến tàu lớn, cho nên cuộc sống của các bá tánh tương đối giàu có.

Bá tánh bình thường ở Loan huyện làm buôn bán đều sẽ đi Duyên Châu phủ, nơi đó thương nhân rất nhiều, đồ vật đều có thể bán giá cao, không giống ở nơi này của bọn họ, đồ dù có tốt cũng vô dụng. Người bình thường làm buông bán, sau khi kiếm được tiền đều dứt khoát ở Duyên Châu phủ mua nhà mua đất, quanh năm suốt tháng cũng hiếm khi trở về vài lần. Trong nhà có tiền, cho dù không dọn qua, cũng sẽ đưa hài tử nhà mình đến Tư Thục bên kia.

Sau khi Sở Từ từ trong miệng thôn dân hiểu biết được mấy tin tức này, trong lòng nhịn không được thở dài. Xem ra, nếu muốn kiên quyết ép buộc giáo dục, thật đúng là khó a. Đời sống kinh tế theo không kịp, dân chúng căn bản chính là lòng có dư mà lực không đủ, huống chi, bọn họ căn bản là không có lòng nhập học.

Sở Từ mang theo một chút tâm tình buồn bực về tới Đề Học Tư, mới vừa vào cửa, đã có người tiến lên bẩm báo, nói có người tới tìm hắn, còn nói là cố nhân của hắn, người nọ biết được hắn không ở trong phủ, thì để lại một cái địa chỉ, để sau khi Sở Từ trở về lại sai người tới cửa gọi y.

Sở Từ thực nghi hoặc, cố nhân? Chẳng lẽ là mấy người Trương Văn Hải kia? Cũng không có khả năng là từ kinh thành tới đi?!

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Sở Từ có chút vui sướng không rõ, tuy rằng hắn biết cơ hồ là không có khả năng, nhưng vẫn dùng ngữ khí tràn ngập hy vọng hỏi: "Người này có nói y họ gì, từ đâu tới đây không?"

Nha sai ở cửa nhớ lại một chút, sau đó nói: "Y nói y họ Từ, từ thành bên tới."

Sở Từ đầu tiên là thất vọng, rồi sau đó lại là sửng sốt, người thành bên tới họ Từ?

"Bộ dạng y như thế nào?"

"Ách...... Một cái lão đầu nhi gầy gầy cao cao, để chút chòm râu, luôn tươi cười, thoạt nhìn như là lão gia nhà ai."

Sở Từ trong lòng có cơ sở, hắn lấy địa chỉ từ chỗ nha sai, rồi lại ra cửa.

Người nọ ở tại khách điếm Vân Lai, đây là một gian khách điếm tốt nhất phủ thành. Sau khi Sở Từ tới cửa, liền dò hỏi tiểu nhị có một vị khách nhân họ Từ ở trọ hay không. Tiểu nhị này có lẽ đã được phân phó qua, vừa nghe có người hỏi, liền lập tức chỉ cho hắn phương hướng, để hắn lên lầu hai đi phòng chữ thiên số 3.

Sở Từ lên lầu, sau đó theo lời tiểu nhị nói tìm được phòng chữ Thiên số 3.

"Cộc cộc cộc!"

"Tới!" Trong cửa truyền đến một tiếng đáp lại, rồi sau đó cửa liền chi một tiếng mở ra.

"Sở đại nhân?!" Từ quản gia đứng trong cửa kinh hô một tiếng, "Ngài sao lại tự mình lại đây? Mau mời vào trong ngồi."

Sau khi Sở Từ ngồi xuống, hỏi: "Từ bá, ngài là qua bên này làm buôn bán sao?" Niềm vui tha hương gặp cố nhân làm trên mặt Sở Từ tươi cười vô cùng xán lạn.

Từ quản gia lắc đầu: "Sở đại nhân, lão hủ là đặc biệt tới nơi này tìm ngươi."

"Từ bá không cần xa lạ với ta như thế, ngươi gọi ta A Từ là được." Sở Từ nói, Tĩnh ca nhà hắn nói qua, Từ quản gia cũng giống như người nhà bọn họ, "Không biết Từ bá tìm ta có chuyện gì?"

"Là thiếu gia nhà ta, hắn bảo ta tìm mấy người công phu tốt lại đây bảo hộ ngươi. Năm trước ta nhận được tin đã lập tức đuổi đến đây, đáng tiếc trên đường gặp chút chuyện, trì hoãn mấy ngày, bằng không, đã tới từ mấy ngày trước rồi." Từ quản gia nói, để sớm đến nơi này, thời điểm y đi ngang qua Tây Giang tỉnh còn không có trở về gặp tiểu thiếu gia nhà y.

"Bảo hộ ta?" Sở Từ bật cười, "Ta là làm đề học, làm sao sẽ có người gây bất lợi với ta." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn kỳ thật rất vui.

"A Từ, ngươi còn không biết sao? Nam Mân bên này có hải tặc, thiếu gia nhà ta sợ ngươi gặp phải bọn họ, liền kêu ta chọn mấy người công phu tốt cho ngươi, như vậy nhỡ đâu đụng phải, cũng thể kịp thời thoát thân."

"Hải tặc?" Sở Từ có chút kinh ngạc, "Vì sao ta chưa bao giờ từng nghe nói qua chứ?"

"Ngươi không có nhận được thư của thiếu gia sao?" Từ quản gia cũng rất kỳ quái, "Trên thư hắn nói vô cùng rõ ràng, còn nói đã gửi cho ngươi vài phong thư, nhưng mà chưa bao giờ nhận được hồi âm."

"Có lẽ là trên đường gặp sự cố đi? Ta cũng gửi thư cho hắn, nhưng mà thư hắn gửi tới, ta một phong cũng chưa nhận được." Sở Từ thực buồn bực, đây là chỗ không tiện lợi của cổ đại a, hơn hai ngàn dặm lộ trình truyền qua các trạm dịch các nơi, phàm là trên đường có chút sai lầm, thư này cũng không đưa đến được trên tay đối phương.

"Nơi này của lão hủ còn giữ thư tín lúc ấy thiếu gia đưa tới, ngươi trước nhìn xem đi." Từ quản gia nói, từ trong bao quần áo lấy ra phong thư tín được cất giữ kỹ lưỡng.

Sở Từ tiếp nhận, mở ra xem, càng xem mày nhăn càng chặt.

Hành động của đám hải tặc này cùng giặc Oa kiếp trước vô cùng tương tự, đều là cướp xong rồi lập tức chạy, hành động vô cùng nhanh chóng. Bọn họ lấy đảo nhỏ trong biển rộng làm điểm căn cứ, một khi quan phủ đuổi theo, liền tứ tán thoát đi, chờ mọi chuyện lắng xuống, lại lén đi gây án, quả thực đáng giận tựa giống như tiểu cường đánh mãi không chết. (Tiểu cường: Con Gián)

"Ta tới Nam Mân tỉnh cũng có một đoạn thời gian, nhưng lại chưa từng nghe qua tin tức này, chắc là quan phủ bên kia cố ý áp xuống tin tức, để tránh làm bá tánh hoảng sợ." Về phương diện khác, có lẽ là bởi vì không quá coi trọng, dù sao bọn chúng hiện tại chỉ cướp bóc mấy chỗ, hơn nữa cũng không có thương đến tánh mạng.

Từ quản gia nói: "Xác thật, nếu như các bá tánh biết chung quanh hải vực này ẩn nấp một đám hải tặc, chỉ sợ ngay cả ra biển cũng không dám."

"Hy vọng có thể sớm ngày một lưới bắt hết bọn họ."

"Thủy sư Mân Địa tựa hồ rất coi trọng chuyện này, tự khi vào hải vực Mân Địa, thuyền chúng ta cách một hai ngày liền sẽ bị ngăn lại kiểm tra một lần, có lẽ bọn họ cũng là sợ có hải tặc ngụy trang thành bộ dáng khách thương bình thường trà trộn vào đây đi."

Nghiêm như vậy? Sở Từ từ giữa ngửi được một chút mùi khác thường. Nếu chỉ là hải tặc bình thường, cần gì đến nỗi này? Trong đó khẳng định còn có vài thứ không muốn người biết.

Chỉ tiếc trên thư Khấu Tĩnh không công đạo rõ ràng như thế nào, dài dòng đều là chọn lựa nhân thủ như thế nào bảo hộ hắn, Sở Từ xem tới ngượng ngùng. Cũng không biết Từ quản gia có biết quan hệ của hắn cùng Khấu Tĩnh hay không? Sở Từ đoán y hẳn là không biết, nếu không không có khả năng bình tĩnh như vậy.

Từ quản gia xác thật không biết, nhưng y đã quen thấy thiếu gia nhà y đối tốt với Sở Từ. Sau khi hai người hàn huyên một trận, Từ quản gia liền chuyển đến chủ đề chính.

"Ta có một đội nhân mã, hàng năm đi theo ta chạy thương khắp nơi, cũng coi như là thấy qua chút việc đời, người thực trung tâm, võ công cũng rất cao, còn mong A Từ ngươi không ghét bỏ, thưởng bọn họ một bữa cơm ăn." Từ quản gia cười tủm tỉm nói, y đang lo sau này mình không còn chạy thương các huynh đệ này không biết đưa đi đâu. Nhóm người này mỗi người đều không chịu được nhàn rỗi, nếu như đưa bọn họ vào các cửa hàng, chỉ sợ sẽ chịu giày vò.

Sở Từ vội vàng nói: "Từ bá ngài sao lại nói những lời này, những hảo hán này chịu tới bảo hộ ta, ta cảm kích còn không kịp, lại làm sao có thể ghét bỏ chứ? Chính là chỗ ta ở có chút nhỏ, không biết tổng cộng có mấy vị hảo hán, ta cũng dễ sắp xếp chỗ ở cho bọn họ."

"Không nhiều lắm, tổng cộng có tám. A Thiết, mang các huynh đệ lên bái kiến chủ nhân mới."

Từ quản gia gân cổ hô lên một câu, giọng nói mới rơi xuống, đã có người đẩy cửa đi vào. Đi đầu chính là người tên A Thiết kia, y vóc người không tính là quá cao, diện mạo thường thường, nếu như ném vào biển người nháy mắt liền tìm không thấy. Lúc sau tiến vào vài vị cũng như thế, đều là bộ dáng không dễ thấy được.

Sở Từ trong lòng có chút nói thầm, tuy rằng hắn biết đạo lý không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mà những người này nhìn qua thật sự không giống cao nhân gì, ngay cả Trương Hổ bên cạnh, tựa hồ đều so với bọn họ còn muốn hung hãn hơn chút.

Di, không đúng! Sở Từ phát hiện, tự sau khi bọn họ tiến vào, Trương Hổ liền có chút kỳ quái, y gắt gao nhìn chằm chằm mấy người kia, cả người cơ bắp căng chặt, một bộ dáng vẻ vận sức chờ phát động.

"Đại Hổ, ngươi làm sao vậy?" Sở Từ hỏi, Trương Hổ trời sinh thần lực, có đi theo đám người Khấu Tĩnh luyện một đoạn thời gian, ngày thường hiếm khi xuất hiện bộ dáng này.

Từ quản gia cười ha hả nói: "Hẳn là có chút khẩn trương. A Thiết, bảo các huynh đệ thu liễm chút, đừng làm sợ hãi vị tiểu huynh đệ này."

"Vâng, Từ gia." A Thiết mới vừa trả lời xong, cảm giác tồn tại của cả đám người tựa hồ trở nên yếu đi, Trương Hổ bên cạnh Sở Từ, cũng thả lỏng một chút.

Sở Từ có chút xấu hổ, chẳng lẽ là hắn quá yếu, cho nên căn bản phát hiện không thấy khí thế mấy người này phóng xuất ra sao?

Từ quản gia nhíu nhíu mày, nói: "A Thiết, còn không mang theo các huynh đệ hành lễ?"

Nói xong lại quay đầu nói với Sở Từ: "Bọn họ cái gì cũng tốt, chính là tính tình quá mức chất phác, giống như bàn tính hạt châu, gẩy một cái động một chút, sau này còn mong ngươi thông cảm nhiều hơn."

Sở Từ lắc đầu tỏ vẻ không ngại, chất phác chút cũng tốt, không có những người tâm địa gian xảo, nếu không có thể hắn cũng quản chế không được bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro