Chương 287: Thượng bất chính, hạ tắc loạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ quản gia không có dừng lại ở chỗ này lâu lắm, chỉ nghỉ ngơi hai ngày, liền mang theo nhân mã từ thuyền phủ cách vách rời đi. Trong lòng y nhớ tiểu thiếu gia nhà y, tính từ ngày y đi biên thành buôn bán, ước chừng cũng đã có khoảng bốn năm tháng chưa thấy qua nó.

Không biết tiểu thiếu gia ở trong nhà Tần tiên sinh có tốt không, có cao hay không, lần này trở lại, sau này sẽ không bao giờ lại đi nữa. Người già rồi, nên ở nhà ngậm kẹo chơi đùa với con cháu.

Tiễn đi Từ quản gia, đảo mắt đã đến ngày mười chín. Ngày hôm qua là ngày báo danh khoa cử, Sở Từ nhớ rõ, ngày đó hắn đã từng sai người đem tin tức báo danh lại đây cho hắn xem. Vừa lúc hắn còn chưa từng triệu kiến phân tuần đạo các nơi, hôm nay vừa lúc cùng nhau gặp.

Sở Từ buổi sáng tới đề học thính, đã đem công vụ lấy ra xử lý. Hắn phân phó Tiểu Tứ Tiểu Ngũ ở cửa, căn dặn bọn họ có người tới lập tức thông báo, rồi sau đó một lòng lao vào công vụ.

Công vụ này là có liên quan tới kinh phí phân bổ giáo dục Đề Học Tư phát xuống các Thư Viện. Đại Ngụy coi trọng giáo dục, bố trí học điện cho các châu phủ, sản xuất học điền ngoài trực tiếp đưa đến Đề Học Tư, lại từ Đề Học Tư dựa theo cấp bậc đánh giá phát bạc xuống các học đường.

Nói như vậy, chỉ cần là ở nha môn đăng ký học đường, cho dù là Quan Học hay là Tư Thục, đều có tư cách tham gia bình chọn. Nếu không có ghi danh, như vậy sẽ không được tính ở trong.

Khi Sở Từ nhậm chức liền đã tìm hiểu qua, Tư Thục đăng ký tổng cộng có hơn 140 gian, trong đó học sinh không đủ mười người không được mười lăm gian, không đủ hai mươi người 40 gian, không đủ 30 người 57 gian, ngoại trừ các nơi Phủ Học cùng Huyện Học, chỉ có mấy học đường có số học sinh qua trăm người. Như vậy tính xuống dưới, chỉ sợ toàn bộ học sinh Chương Châu phủ cộng lại không vượt quá 5000 người.

Nghĩ về phổ cập giáo dục bắt buộc ở hiện đại, chỉ là cao trung nơi hắn làm việc kia, số học sinh đã không chỉ 5000 người, mà ở nơi này, lại là tổng số cả một cái phủ sinh to như vậy. Sở Từ không biết tình huống địa phương khác thế nào, nhưng chỉ lấy số học sinh Cam Châu phủ cùng nơi này so sánh, đã có thể nhìn ra chênh lệch.

Sở Từ khẽ thở dài một cái, tiếp tục nhìn xuống. Hắn cảm thấy với cảm xúc dao động gần đây của bản thân tới xem, hắn rất có thể có nguy cơ lão hóa sớm.

Chương Châu phủ này đánh giá cấp bậc tổng cộng chia làm bốn cấp. Thư Viện cấp Giáp một năm phát lương một trăm thạch, Thư Viện cấp Ất một năm phát lương 80 thạch, Thư Viện cấp Bính một năm phát lương 60 thạch, Thư Viện cấp Đinh một năm phát lương 40 thạch.

Trong đó, trong một phủ có thể đánh giá bảy cấp Giáp Thư Viện, Thư Viện cấp Ất mười hai chỗ, Thư Viện cấp Bính mười tám chỗ, Thư Viện cấp Đinh 23 chỗ.

Sở Từ gẩy bàn tính sơ qua một chút, cộng toàn bộ những Thư Viện này lại, một năm cần hao phí ước chừng hơn 3600 thạch lương thực. Dựa theo thị trường hiện tại, một thạch lương thực ước chừng cần khoảng 600 văn, nói cách khác, mỗi năm kinh phí chi ra đại khái ở khoảng hơn hai ngàn lượng.

Nhiều nhưng thật ra không tính là nhiều, dù sao nơi này chi phí phụ học gì đó đều là do các nhà thư viện tự mình quản lý, hơn nữa Thư Viện nhà nước ngày từ đầu đã phát học điền cho bọn hắn, quan học tiên sinh, bổng lộc cũng là từ tài chính các huyện chi ra. Đề Học Tư còn có thêm bạc vào chuyển cho bọn họ dùng để tu sửa Thư Viện nhà mình, nhưng này trước hết cần phải nêu ra lại do chuyên gia xem xét, sau khi qua đề học đóng dấu mới có thể phát.

Ngoại trừ cái này, chính là tiền khen thưởng. Phàm là Thư Viện ra Tú tài hoặc Cử nhân, là có thể được đến một khoản tiền khen thưởng, thứ tự càng cao thì được đến càng nhiều.

Giống như Sở Từ năm trước thi đậu Trạng Nguyên, Viên Sơn Huyện Học được tiền khen thưởng đã vượt qua nguyên một năm Huyện Học thu vào, sơn trưởng vui mừng cho toàn bộ phu tử bao lì xì thật dày, các học sinh cũng được trợ cấp một tháng tiền cơm, có thể nói là tất cả mọi người đều vui vẻ.

Một tờ cuối cùng này là kết quả đánh giá năm trước. Sở Từ nhìn thoáng qua tờ đánh giá này, phát hiện ngoại trừ Khê huyện sáu Phủ Học khác đều thuộc về Thư Viện cấp Giáp.

Mà Thư Viện cấp Ất cùng Thư Viện cấp Bính, đa số là Thư Viện tư nhân gánh vác, cấp Đinh là quan tư mỗi bên một nửa. Dựa theo tỉ lệ trên này tới xem, Sở Từ có lý do tin tưởng, khi đánh giá cấp Giáp cho Thư Viện, người Đề Học Tư nhất định mở cho cửa sau, dùng để giữ gìn mặt mũi học quan Chương Châu phủ.

Sau khi Sở Từ xem xong, liền ở phía trước đóng lên ấn. Tình huống năm trước hắn cũng không hiểu biết, cho nên hết thảy vẫn theo chế độ cũ. Nhưng mà đánh giá sang năm, thì phải liệt ra điều lệ mới.

"Đại nhân, phân tuần đạo viên các huyện đều đã tới." Tiểu Tứ nói.

"Mời vào." Sở Từ buông công vụ trong tay, đứng dậy đi đến bên ngoài thính.

"Chúng hạ quan bái kiến đề học đại nhân!"

Trong đại sảnh vốn dĩ trống trải chen vào bảy tám người, nháy mắt liền có vẻ tràn đầy. Sở Từ mới vừa ra ngoài, bọn họ đã đồng thời hành lễ với Sở Từ.

"Các vị đại nhân không cần đa lễ, mời ngồi đi." Sở Từ dẫn đầu ngồi xuống, đợi sau khi những người đó cũng ngồi xuống theo, Sở Từ nói, "Thời gian Sở mỗ nhậm chức hơi trễ, vẫn luôn không có tìm được thời gian rảnh rỗi gặp các vị, hôm nay cuối cùng cũng gặp được. Chỉ là, ta còn không biết các vị đại nhân xưng hô như thế nào?"

"Sở đại nhân, hạ quan là phân tuần đạo viên Giang huyện bên ngoài phủ thành, tên Phùng Mạt, mấy ngày trước đây khi tới học tư làm việc từng có vinh hạnh gặp qua đại nhân một lần." Một người ngồi ở dưới Sở Từ đứng lên, y thoạt nhìn không tính quá lớn, diện mạo ôn hòa tuấn tú, so với những đạo viên khác, quả thực trẻ tuổi hơn rất nhiều.

"Hóa ra là Phùng đại nhân, trước đây ta cũng từng nghe người nhắc tới, nói phủ chúng ta có một vị phân tuần đạo viên tuổi trẻ tài cao, nói vậy chính là ngươi. Chúng ta cùng ở trong phủ thành này, sau này có thể đi lại nhiều một chút." Sở Từ cười nói.

Phùng Mạt cũng cười đáp lại.

"Sở đại nhân, hạ quan là phân tuần đạo viên Quả huyện, Dư Hải."

"......"

"Sở đại nhân, hạ quan là phân tuần đạo viên Bình huyện, Mã Kim Bảo."

"......"

"Sở đại nhân, hạ quan là phân tuần đạo viên Loan huyện, Lưu Dịch Sơn."

Khi một người cuối cùng đứng lên, Sở Từ không có lập tức tiếp đón, mà là nhìn y nhiều vài lần, mới nói: "Lưu đại nhân mời ngồi đi. Hai ngày trước Sở mỗ cũng đi một chuyến đến Loan huyện, nghe nói rất nhiều chuyện, cũng thật thú vị."

Lưu Dịch Sơn cả kinh, cứ cảm thấy lời nói Sở Từ có ẩn ý. Nhưng không chờ y hỏi, Sở Từ lại chuyễn đề tài tới chỗ khác.

"Sở mỗ nguyên quán Tây Giang, cùng các ngươi vốn là hàng xóm. Chỉ là phong tục tập quán cùng quy củ các nơi không phải đều giống nhau, trong khoảng thời gian ngắn khó tránh khỏi rất nhiều chỗ không thích ứng. Cứ lấy Thi Huyện lần này tới nói đi, trước đây thời điểm ở Tây Giang tỉnh cũng chưa từng nghe nói qua có một chuyện Phục Thủ, hơn nữa nghe nói nhân số thi rớt Phục Thủ này tựa hồ so Thi Huyện xoát rớt còn muốn nhiều hơn, làm bản quan thực sự tò mò. Không biết các vị đạo viên nhưng có đi huyện nha lấy danh sách lại đây? Cũng có thể giải thích nghi hoặc cho bản quan."

Sở Từ tuy rằng là cười nói, nhưng có vài vị đại nhân sắc mặt lại không quá đẹp. Bọn họ xác thật mang theo danh sách lại đây, nhưng mà ẩn tình trong đó vừa lật liền biết, bọn họ sợ sau khi vị Sở đại nhân này xem xong, sẽ giận tím mặt. Dù sao trước đó bọn họ đã tìm hiểu qua tính tình vị đại nhân này, nghe nói là kẻ trong mắt không chưa được một hạt cát.

"Làm sao vậy? Không có mang lại đây sao?" Sở Từ thấy bọn họ không có nhúc nhích, khi hỏi chuyện liền cao giọng một chút, mày cũng nhíu lại.

Những đạo viên này vừa thấy, trong lòng lập tức càng thêm thấp thỏm.

"Đại nhân, chúng ta có mang đến......"

"Mang đến thì lấy ra đi. Tiểu Ngũ, đi đem danh sách trên tay các vị đại nhân toàn bộ thu lại đây." Lời nói của Sở Từ mang theo vài phần kiên quyết, cho dù bọn họ không quá nguyện ý, nhưng vẫn phải đem ra.

Thực mau, một chồng danh sách đã được dọn tới bên cạnh bàn Sở Từ. Sở Từ nói: "Còn làm phiền vài vị đại nhân ở một bên uống chút trà trước, Tiểu Tứ, đi pha một bình trà lại đây, thuận tiện lại bưng chút trà bánh lại đây cho các vị đại nhân nhấm nháp một chút."

Nói xong, hắn liền cầm lấy danh sách, từng trang lật xem lên.

Trên danh sách này đăng ký tên họ, ngày sinh cùng quê quán thí sinh. Sở Từ mới nhìn mấy cái, phát giác cũng không có chỗ quá mức dị thường, cũng không biết bọn họ vì sao khẩn trương như vậy.

Nhưng mà càng lật về sau, trạng thái của hắn liền càng không thích hợp, mày nhăn chặt, vẻ mặt cũng càng thêm lạnh lùng.

Lưu Dịch Sơn đạo viên Loan huyện lúc này vô cùng khẩn trương, bởi vì Sở Từ cầm đúng là danh sách huyện bọn họ. Y run rẩy tay nâng chung trà lên, muốn giảm bớt một chút cảm giác căng thẳng, lại vô ý lỡ tay làm ngã nắp chung vỡ nát.

"Loảng xoảng" một tiếng giòn vang, đưa tầm mắt mọi người đều dẫn lại đây. Lưu Dịch Sơn thấy Sở Từ cũng đang nhìn bên này, lập tức đầu gối mềm nhũn, như muốn quỳ xuống.

"Lưu đại nhân không cần để ý, một cái ly không có là gì." Sở Từ nhàn nhạt nói, nói xong lại cúi đầu xuống, tiếp tục xem danh sách này.

Đổi lại là ngày xưa, hắn có lẽ sẽ an ủi vài câu. Nhưng hôm nay, hắn có thể khống chế được không mắng chửi người đã xem như là đã kiềm chế. Hắn rất muốn lấy ra thanh Kim Thước kia dạy bọn họ làm người, nhưng mà hắn không thể.

Trên danh sách Loan huyện này ghi chép, đồng sinh tới báo danh Thi Huyện tổng cộng có hơn 230 người, nhưng trong này, lại có bảy tám chục người tuổi trên 60, thậm chí còn có, đã bảy tám chục tuổi.

Triều đình có văn bản quy định rõ ràng, phàm là người trên 55 tuổi chưa đậu qua trận đầu Thi Huyện, không cho tham gia khoa cử.

Trách không được bọn họ phải tiến hành Phục Thủ, không xoát nhóm người này xuống, bọn họ làm sao dám thả người đi tham gia Thi Huyện đâu?

Sở Từ mang tới than điều, đem nhân số không phù hợp trong danh sách Loan huyện ghi chép lại, sau đó lại mở ra bản danh sách tiếp theo. Tốc độ xem của hắn vô cùng chậm, tốc độ hoàn toàn khác với bình thường xem những cái tiểu thuyết liêu trai đó.

Vài vị đại nhân kia như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mỗi khi Sở Từ viết xuống một bút, liền giống như ở trong lòng bọn họ cắt một đao, làm người thật sự khó chịu. Lúc bọn họ tới mới đúng giờ Thìn, hiện tại mặt trời đã treo trên cao, đã gần buổi trưa, bọn họ đã ở trong sảnh đề học im hơi lặng tiếng ngồi một hai canh giờ.

Nước trà châm rất nhiều lần, bụng mỗi người đều uống đến no căng. Có người muốn đi nhà xí, nhưng mà sau khi bọn họ thấy sắc mặt Sở Từ, lại đem những lời này nghẹn trở về. Hiện tại rõ ràng chính là thời điểm ai mở miệng trước người đó xui xẻo, bọn họ mới không chịu làm kẻ xuất đầu.

Sau khi Sở Từ xem xong một quyển cuối cùng, đem danh sách nặng nề vỗ ở trên bàn, dùng ngón tay điểm điểm con số hắn ghi nhớ, hỏi: "Ai có thể nói cho ta, lần này trong Chương Châu phủ tham gia Thi Huyện hơn 1900 người, vì sao có bảy tám trăm người đều không hợp quy củ?"

Phía dưới lặng ngắt như tờ, mọi người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chính là không chịu đem đối diện cùng tầm mắt Sở Từ.

"Nói!" Sở Từ "Bang" đến một tiếng vỗ ở trên bàn, làm cái ly trên bàn đều nhảy loảng xoảng lên. Quan viên phía dưới đồng thời run bần bậc, hiển nhiên bị lửa giận Sở Từ làm cho hoảng sợ.

"Đại nhân, này...... Kỳ thật không chỉ Chương Châu phủ chúng ta, các châu phủ Nam Mân tỉnh, đều làm như thế này." Rốt cuộc có người nói chuyện, nhưng vừa mở miệng chính là thoái thác, ngược lại làm Sở Từ càng thêm tức giận.

"Ý của ngươi là nói, pháp bất trách chúng*? Chỉ cần nhiều người làm, như vậy cho dù đây là một chuyện sai lầm, cũng không có quan hệ?" Sở Từ cười lạnh một tiếng, nhìn về phía người nói chuyện kia.

*Pháp bất trách chúng: Ý tứ là chỉ hành vi nào đó cho dù chịu pháp luật trừng phạt, nhưng rất nhiều người đều làm như vậy, cho nên cũng không thể trừng phạt.

"Đại nhân, hạ quan không phải có ý tứ này! Nhưng đây cũng là hành động bất đắc dĩ, số lượng đồng sinh phủ chúng ta thật sự quá ít, nếu như không làm như vậy, chỉ sợ cũng không hoàn thành phía trên ra lệnh."

"Phía trên ra lệnh?" Sở Từ hỏi. Hắn nghĩ, quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn! Cũng không biết người bên trên này, có phải là vị hắn nghĩ hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro