Chương 329: Sinh ý.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ thìn một khắc ngày ba mươi tháng tư, nha môn Đề Học Tư.

"Ai da, các ngươi nghe nói hay chưa?" Vương Minh sáng sớm từ nhà xuất phát, sau khi xếp hàng điểm mão xong, lập tức muốn chia sẻ một tin tức lớn.

"Đương nhiên nghe nói! Thật không nghĩ tới a, những người đó thế nhưng sẽ có liên quan tới hải tặc, trong số bọn họ nhưng đều là nhà giàu tỉnh thành a, mỗi người gia tài bạc vạn, lại vẫn lòng tham không đủ." Ngô đại nhân hôm qua tuy tránh được một kiếp, nhưng cả người vẫn giống như chim sợ cành cong, khi nói chuyện giọng nói đều phá lệ nhỏ hơn so với người khác chút.

"Này có gì kỳ quái? Không có thương nhân nào không gian dối, đám gian thương vì ích lợi ngầm cho bọn cướp chút tin tức cũng không phải không có khả năng. Nếu không phải có chứng cứ vô cùng xác thực, khâm sai đại nhân làm sao dám đem bọn họ đẩy đến cửa chợ chém đầu thị chúng chứ? Kia chính là sống sờ sờ hơn 70 hơn mạng người a!" Một vị khác nói lên, rõ ràng là Giang đại nhân mấy ngày hôm trước ăn đòn.

"Theo lời ngươi nói, thương hộ thì sao chứ? Những người bị chém đầu đó cũng không hoàn toàn là thương hộ đi, nghe nói trong đó còn có người trong nha môn. Lại nói, Đề Học Tư chúng ta nếu không phải kinh doanh được ngọc dung hoàn, những phu tử phía dưới đó đã sớm không ở lại được. Đến lúc đó ngươi hãy ở trong Đề Học Tư treo cái chức không đi." Nhà Vương Minh có thân thích làm thương nhân, dĩ nhiên không vui khi Giang đại nhân nói thương hộ khó nghe như vậy.

"Nói đến ngọc dung hoàn này a, nghe nói đã bán đắt nhất địa phương. Quý nhất địa phương, một đồng bạc mới được một viên, hơn nữa cho dù ra giá cũng không có người bán đâu!" Ngô đại nhân sợ hai người ồn ào lên, liền bắt đầu nói sang chuyện khác. Y chức quan không cao, một tháng mới mấy chục lượng bạc, ngoại trừ chi tiêu mỗi tháng cùng các loại xã giao, thỉnh thoảng còn phải vung tiền ở trên tranh chữ y yêu thích, căn bản là không để dành được tiền gì, lúc này khi nghe thấy giá cả này khó tránh khỏi có chút líu lưỡi.

"Ăn cũng không tệ, nhưng sở dĩ có thể bán đắt như vậy, lại không phải bởi vì nó ăn ngon, mà là bởi vì thứ này khó có thể vận chuyển. Chương Châu phủ chúng ta không có bến tàu, trước dùng xe ngựa vận đến Duyên Châu phủ, mới có thể thông qua các nhà thương thuyền vận chuyển đến các nơi, trung gian phí xe thuyền đã đem phí tổn nâng cao không ít. Lại thêm, thứ này trời nóng dễ thay đổi mùi vị, cho nên thứ này trời lạnh mới xuất hiện, liền phải dùng ướp lạnh, bá tánh tầm thường mấy khi có thể thấy băng? Đơn giản chỉ là băng, chỉ sợ cũng phải tiêu tốn thật nhiều tiền."

Giang đại nhân đem lề lối trong này nói ra, mấy người khác liền tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, chả trách sau khi thứ này vận lại đây bán đắt như vậy, quả nhiên đắt cũng có đạo lý của đắt.

"Chỉ là, Giang đại nhân ngươi sao lại rõ ràng như thế, hay là?" Vương Minh suy đoán, có phải Giang đại nhân ngầm xếp nhân thủ tiến vào xưởng làm ngọc dung hoàn kia hay không, bằng không sao biết rõ như thế chứ?

"Nương tử ta là nghe người ở cửa hàng Trương thị nói, có nơi khác làm buôn bán nghe nói ngọc dung hoàn ăn lên tư vị tươi ngon, vào miệng là tan, cho nên cũng muốn đến phân một ly canh, ai biết giá vừa báo, bọn họ đã sợ hãi. Để không cho những người này phá hỏng danh tiếng bọn họ, chưởng quầy mới có thể đem đầu đuôi nguyên do trong này giải thích rõ ràng." Giang đại nhân nói, đây là nương tử hắn khi đi ra ngoài mua đồ nghe thấy trở về nói cho hắn nghe, lúc ấy nàng còn may mắn các nàng vẫn luôn sinh hoạt ở Chương Châu phủ, chỉ cần tiêu tốn ít tiền, liền có thể mua được một cân, nhưng mỗi người cũng chỉ được hạn một cân.

"Các ngươi nói, chủ cửa hàng Trương thị này có quan hệ gì với Sở đề học chúng ta? Ta cảm thấy hẳn là thân tín của Sở đề học, cho nên mới có thể đem chuyện buôn bán ngọc dung hoàn này giao cho bọn họ làm......"

Bọn họ bên này nói chuyện hừng hực khí thế, chỉ nghe bên ngoài có một tiếng ho khan, mấy người lập tức phân tán ra, trở lại trên chỗ ngồi của mình, đợi một người mặc quan phục màu xanh lá từ ngoài cửa đi qua, sau khi không còn nghe một chút tiếng bước chân, mới lau cái trán thấm ra mồ hôi, bắt đầu một ngày làm việc.

Còn ngồi tầm phào, đó là không dám nữa, ai biết Sở đại nhân kia có thể giữa đường vòng trở về xem hay không chứ? Bọn họ cũng không biết, một người trẻ mới hơn hai mươi tuổi rốt cuộc đâu ra nhiều tâm trí cùng mọi người đấu trí đấu dũng như vậy, dù sao mấy ngày nay, người bị hắn phê bình còn không ít.

......

Sau khi Sở Từ tuần tra toàn bộ nha môn Đề Học Tư một vòng, phát hiện mọi người đều đang cẩn trọng làm việc, lập tức cảm thấy có chút an ủi.

Hắn trở lại đại sảnh đề học, bắt đầu xử lý công vụ. Ngoại trừ trong Đề Học Tư đệ lên công văn cần hắn cân nhắc đóng dấu, còn có các phân tuần đạo phía dưới các huyện trình lên bảng đánh giá chất lượng các học sinh các huyện. Đây cũng là nhiệm vụ trước đó hắn bố trí xuống, người phía dưới hoàn thành công việc chính là nghiêm túc hơn so với những người trong Đề Học Tư một chút.

Thời gian cứ như vậy từng chút từng chút qua đi, chờ đến khi Sở Từ thả xuống bút phục hồi tinh thần lại, đã là buổi trưa.

Sở Từ hướng hai tiểu ca trông coi viện hắn chào hỏi, sau đó mới đi ra sau nha môn. Khi đang trở về, hắn thấy rất nhiều quan viên ghé vào cùng nhau nói cái gì, mơ hồ có thể nghe thấy một cố từ ngữ cái gì "Tư muối", "Hải tặc", "Cấu kết" này. Sở Từ ở trong lòng tiến lên nghe một chút, ai ngờ khi đến gần những người đó vừa thấy hắn tới thì im tiếng, sau đó cung kính chào hỏi, lại nhanh chóng rời đi.

Ban đầu Sở Từ còn tưởng rằng bọn họ thực sự có việc gấp, nhưng một người hai người đều như vậy, Sở Từ dĩ diên hiểu ra bản thân đã bị xa lánh.

Hắn không tiếng động mà thở dài, xem ra mấy ngày nay thủ đoạn lôi đình xác thật có hiệu quả, phỏng chừng hắn ở trong lòng mọi người, cùng Diêm La truy hồn đòi mạng kia cũng không có gì khác nhau.

Sở Từ nặng nề đi về tới nhà, tiến qua cửa, Thường Hiểu liền đi đón: "Lão gia, ngài đã về rồi, là ai chọc ngài không vui sao?"

"Không sao, chỉ là lâu rồi không có từng ngồi ngay ngắn một buổi sáng, có chút mệt mỏi thôi, không có gì đáng ngại." Sở Từ nặn ra một nụ cười, chứng minh chính mình thực tốt.

"Đợi lát nữa ta đấm bóp cho ngài đi?" Thường Hiểu có chút lo lắng, "Nếu không ta lại nhờ Đại Hổ ca hầm cho ngài con gà bồi bổ một chút?"

Sở Từ vội vàng lắc đầu, lần này trở về chỉ mới năm sáu ngày, gà ngược lại đã ăn ba bốn con. Cũng không biết trong mắt Trương Hổ, chủ tử nhà y rốt cuộc là thư sinh yếu ớt như thế nào. Để nói sang chuyện khác, Sở Từ quay đầu khắp nơi nhìn nhìn, sau đó hỏi: "Trương công tử đâu? Y sao lại không ở?"

Thường Hiểu lắc đầu: "Trương công tử đi ra ngoài nói chuyện làm ăn, trước đó y còn bảo Tiểu Chanh Tử ca ca tiện thể nhắn lại, nói hôm nay ở bên ngoài ăn."

"Nếu ta không có nhớ lầm, Văn Hải đã liên tục bốn ngày ở bên ngoài tửu lầu ăn đi? Đêm qua còn trở về khuya, có phải thế không?"

Sắc mặt Sở Từ có chút ngưng trọng, cũng không biết là mối làm ăn này là hết sức quan trọng hay là có người cố ý làm khó, ngày xưa đều là chưởng quầy cửa hàng Trương thị đi bàn chuyện, lần này lại liên luỵ Trương Văn Hải mấy ngày này vẫn luôn ở bên ngoài xuất đầu lộ diện.

Nếu y chỉ là xuất thân thương hộ bình thường, xử lý chuyện làm ăn vốn chính là chức trách của y. Nhưng Văn Hải y đã là một tú tài, ngày sau còn phải tiếp tục cầu học, thật sự không nên hành sự như vậy.

Ăn xong cơm trưa cũng không thấy Trương Văn Hải trở về, Sở Từ đi đến trước nha lại ngồi một buổi trưa, sau khi rời nha lại vội vàng trở về.

"Lão gia, Trương công tử đã  trở lại, lúc này đang ở trong phòng y ngủ, bởi vì khi trở về y uống đến say khướt." Thường Hiểu nói.

Sở Từ nhíu mày, nói: "Ngươi gọi Tiểu Chanh Tử lên, ta hỏi y một chút rốt cuộc có chuyện gì?"

Tiểu Chanh Tử canh ở gian ngoài phòng Trương Văn Hải, nghe Thường Hiểu gọi liền đi ra, lại vừa nghe là Sở Từ tìm y có việc, lập tức chạy chậm đi ra ngoài.

"Sở công tử, ngài tìm tiểu nhân có chuyện gì sao?"

"Tiểu Chanh Tử, công tử nhà ngươi mấy ngày gần đây là đang bàn chuyện làm ăn gì sao? Ta thấy y mỗi ngày đi sớm về trễ, việc học cũng chậm trễ, người cũng tiều tụy không ít, cho nên muốn hỏi một chút là có chuyện gì?"

Tiểu Chanh Tử nghĩ nghĩ, nói: "Sở công tử, thiếu gia nhà ta mấy ngày nay đúng là đang bàn một mối làm ăn, là có một chủ thuyền giới thiệu người mua số lượng lớn ngọc dung hoàn. Vốn dĩ nên là Hà chưởng quầy đi tiếp đón, ai biết bên kia nói lần này làm ăn lớn, chỉ phái một chưởng quầy tới bàn với bọn họ là khinh thường bọn họ, thiếu gia nhà ta không có biện pháp, lúc này mới tự mình đi."

"Làm ăn rất lớn?"

"Đúng vậy, nghe nói đối phương lai lịch không nhỏ đâu! Hình như là người gì nổi danh. Nhưng mà ta thấy người nọ ngược lại rất bình thường." Tiểu Chanh Tử có chút kỳ quái, nào có phú thương nào không ăn mặc lăng la tơ lụa, cả người mặc vàng đeo bạc? Người nọ ngồi cùng công tử nhà y, thoạt nhìn thật sự bình thường.

Sở Từ tâm niệm vừa chuyển, hỏi: "Ngươi có biết người này gọi là gì không?"

Tiểu Chanh Tử chần chờ một lát, đáp: "Hình như là họ Triệu đi? Còn tên húy của ông ta, ta xác thật không biết."

Sở Từ nghĩ nghĩ, họ Triệu? Hắn cứ cảm thấy, cái họ này hắn giống như nghe qua ở đâu rồi, hơn nữa không chỉ một lần......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro