Chương 330: Mục đích.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai da," Trương Văn Hải ôm lại đầu bởi vì say rượu mà đau đớn không thôi, "Tiểu Chanh Tử, người đâu? Mau đem lại đây cho thiếu gia một tách trà!"

Tiểu Chanh Tử ở gian ngoài đang ngủ gà ngủ gật, lúc này nghe thấy tiếng kêu, lập tức bò dậy, ở trên bàn rót một ly trà đưa qua.

"Thiếu gia, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

Trương Văn Hải tiếp nhận trà uống một hơi cạn sạch, một tay ấn ở trên huyệt thái dương xoa nắn, xem ra giữa trưa hôm nay hắn xác thật uống quá nhiều.

Tiểu Chanh Tử đem cái ly đặt lại trên bàn, sau đó cẩn thận giúp Trương Văn Hải ấn huyệt vị, cho hắn bớt đau đầu.

Trương Văn Hải thoải mái thở dài, sau đó hỏi: "Mới vừa rồi ngươi nói ta cuối cùng cũng tỉnh, sao vậy, ta ngủ quá lâu sao? Bây giờ là giờ nào?"

"Hiện tại đại khái đã cuối giờ Thân, ngài ngủ gần hai canh giờ." Tiểu Chanh Tử nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, tay tiếp tục không nhẹ không nặng mà xoa ấn.

Trương Văn Hải hết chỗ nói rồi: "Chỉ ngủ hai canh giờ thôi, ta còn nói ngủ bao lâu! Cái tính tình thích la oang oang này của ngươi khi nào mới có thể sửa lại a?"

Tiểu Chanh Tử tỏ vẻ thực oan ức, nếu không phải Sở công tử dặn dò y sau khi thiếu gia tỉnh bảo hắn đi thư phòng, y mới mặc kệ thiếu gia ngủ bao lâu đó!

Đúng rồi!

"Thiếu gia, ta vừa rồi thiếu chút nữa đã quên, Sở công tử bảo sau khi ngươi lập tức đi thư phòng tìm hắn."

Y vừa dứt lời, Trương Văn Hải cũng đã bỏ tay y ra cuối xuống bắt đầu mang giày, trong miệng còn nói: "Ngươi sao không nói sớm? Chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, về sau nhớ kỹ cho ta, chuyện của Sở huynh chính là chuyện quan trọng nhất, nghe hiểu chưa?!"

Nói xong, hắn đã hướng thư phòng chạy đi.

Sở Từ lúc này đang ở trong thư phòng phê chữa công khóa Phó Minh An, hắn chỉ vào một câu trên công khóa, hỏi: "Câu này xuất xứ thế nào?"

"Những lời này xuất từ 《 Luận Ngữ · Ung Dã 》, Tử viết 'nhất đan tự, nhất biều ẩm, tại lậu hạng*'. Cho nên học sinh viết lòng có mong muốn, nghèo túng ngõ hẹp đan gáo, không có chỗ nào phải sợ vậy."

*Nguyên văn: Nhất đan tự, nhất biều ẩm, tại lậu hạng, nhân bất kham kì ưu, Hồi dã bất cải kì lạc: Một giỏ cơm, một bầu nước, ở trong ngõ hẹp, với người khác thì buồn lo không chịu nổi, riêng Hồi thì không hề thay đổi niềm vui. (Hồi là Nhan hồi, đệ tử của Khổng Tử.)

"Không tồi, học đi đôi với hành, mới là mục đích chúng ta học tập tri thức. Những lời này của ngươi dùng thực tốt, chỉ có người tâm tính cao khiết, không màng hơn thua, mới sẽ không bị ngoại vật làm ảnh hưởng, Lưu Vũ Tích người Đường cũng từng viết《 Lậu Thất Minh 》để tỏ rõ ý chí. Áng văn chương này thực không tồi, tiếp tục nỗ lực." Sở Từ khích lệ, tuổi còn nhỏ đã có thể hiểu được đạo lý này, dĩ nhiên tốt hơn nhiều so với những kẻ chỉ biết ăn nhậu chơi bời ăn chơi trác táng hiếu thắng.

Phó Minh An được tiên sinh khích lệ, lập tức vui vẻ lên, chẳng qua cảm xúc của y không quá lộ ra ngoài, chỉ nghiêm khuôn mặt nhỏ nói: "Đa tạ tiên sinh khích lệ, đồ nhi nhất định giới kiêu giới táo*, quyết chí tự cường, cố gắng viết ra văn chương tốt hơn."

*Giới kiêu giới táo: Tránh tư tưởng kiêu ngạo tác phong nóng nảy.

Sở Từ cười cười, sau đó sờ sờ đầu của y, nói: "Ngựa tốt ngàn dặm, không phải một ngày công. Hôm nay việc học đã hoàn thành, thì đi ra ngoài cùng Thường Hiểu ca của ngươi chơi một lát đi. Đúng rồi, khi ngươi đi ra ngoài bảo Trương Hổ ca đem canh giải rượu lại đây."

Phó Minh An ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó liền đi ra ngoài cửa, trước khi rời đi còn cùng Trương Văn Hải dừng chân ở cửa không bước vào chào hỏi.

Trương Văn Hải thấy y đột nhiên đi ra, cả người cứng đờ, kéo kéo khóe miệng đáp về một gương mặt tươi cười, sau đó thấp thỏm gõ gõ cửa.

"Văn Hải huynh, vào đi." Sở Từ cất cao giọng nói.

"Ai, tới." Trương Văn Hải tựa như một tiểu ca chạy đường, liên thanh kêu vào liền vào liền, "Hì hì, Sở huynh, ngươi tìm ta có chuyện gì a? Mấy ngày nay công việc bận rộn, việc học có chút trì hoãn, nhưng mà ngươi yên tâm, ta hôm nay dù không ngủ cũng nhất định bổ sung!"

Trương Văn Hải chỉ thiếu điều thề thốt, y biết Sở Từ đối với phương diện khoá nghiệp này luôn luôn bắt thật sự nghiêm, nếu như không sớm chút thẳng thắn xin sự khoan hồng, chờ y còn không biết sẽ là trừng phạt gì đâu.

Sở Từ bật cười: "Ngươi đã nói ra miệng, vậy thì nỗ lực làm được. Nhưng mà, ta gọi ngươi tới thư phòng, lại không phải vì việc học."

Nghe xong, Trương Văn Hải liền có chút ảo não, sớm biết vậy đã không tự khai a, ai!

"Đó là bởi vì chuyện gì?"

"Không vội, ngươi trước uống canh giải rượu đi." Sở Từ thấy bóng dáng Trương Hổ.

Trên bàn cũng không có canh giải rượu, Trương Văn Hải theo tầm mắt hắn tò mò quay đầu lại nhìn thoáng qua, mặt lập tức đỏ lên, bởi vì y phát hiện từ góc độ này vừa vặn có thể thấy thứ ngoài cửa. Trách không được Sở huynh không cần nhìn đã biết hắn tới, vừa rồi bộ dáng ngu xuẩn kia của y tin tưởng Sở huynh sớm đã thu hết vào đáy mắt.

Đáy mắt Sở Từ lại hiện ra vài tia ý cười, đợi Trương Văn Hải uống xong canh giải rượu, hắn mới nói: "Ta nghe Tiểu Chanh Tử nói, mấy ngày nay ngươi xã giao đều là vì một mối làm ăn, rốt cuộc là mối làm ăn gì nhất định cần ngươi ra mặt chứ? Ngươi có tú tài công danh, vốn là một chân bước vào trong con đường làm quan, nếu bởi vì lo liệu mua bán, bị người cử báo thì không tốt."

Kỳ thật trong nhà đại thần trong triều đều có sản nghiệp, nhưng bọn họ cũng không tự mình nhúng tay trong đó, như vậy cho dù tra được trên đầu bọn họ, bọn họ cũng có trăm ngàn loại phương pháp có thể thoát khỏi.

Trương Văn Hải nghe xong vô cùng cảm động, y nói: "Đa tạ Sở huynh vì ta suy nghĩ, nhưng mà ta cũng chỉ là ngẫu nhiên một lần, trước kia chuyện mua bán đều giao chưởng quầy ra mặt nói. Lần này người muốn làm ăn cùng chúng ta có địa vị khá lớn, nghe nói y là nhà giàu số một Nam Mân tỉnh đâu! Hơn nữa cá viên của chúng ta muốn vận đi ra ngoài đều phải đi qua tay y, cho nên ta mới theo xã giao vài lần." "Địa vị thế nhưng lớn như vậy?" Sở Từ nhíu mày, người như vậy, cũng nhìn trúng kinh doanh cá viên sao?

"Đúng vậy, ta cùng ông ta xã giao vài lần, phát hiện người này học thức uyên bác, tầm mắt rộng rãi, cách nói năng cũng thực dí dỏm, quan trọng nhất chính là không làm giá một chút nào, làm người khó tránh khỏi tâm sinh thiện cảm." Trương Văn Hải trước kia luôn cảm thấy trong sân mua bán chỉ có cha hắn tính tình hào phóng ngay thẳng, còn không thì là xảo trá dối gạt, không nghĩ tới thế nhưng còn có loại hào hoa phong nhã này.

"Nói như vậy, y là một nho thương." Sở Từ lẩm bẩm, người như vậy, càng nên hiểu rõ những lời nói về ngọc dung hoàn là nói dối mới phải a. Hiện tại thị trường ngọc dung hoàn tuy còn rất lớn, nhưng thứ này muốn buôn bán lớn mà nói phí tổn quá cao, kiếm cũng không được bao nhiêu.

"Đúng đúng, chính là nho thương, ta vừa rồi còn nghĩ đến hình dung y như thế nào mới chuẩn xác nhất." Trương Văn Hải vỗ đùi, cảm thấy Sở Từ cũng thật biết hình dung.

Sở Từ hơi hơi mỉm cười, hỏi: "Nghe Tiểu Chanh Tử nói, người này họ Triệu?"

"Đúng vậy, y họ Triệu, tên là Triệu Khoan." Trương Văn Hải nói ra tên của y.

Triệu Khoan? Tựa hồ nghe qua ở đâu, Sở Từ nhớ lại một chút, sau đó đột nhiên nhớ lại, chính mình nhất định là không phải lần đầu tiên nghe thấy tên này.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên là khi mới tới dịch quán, vị đại gia kia nói cho hắn, vị Triệu Khoan này từ nhỏ là cô nhi, vì báo đáp ân tình bá tánh trong huyện đối với y, cho nên liền ở trong huyện dựng một cái bến tàu, năm đó đã làm kinh tế trong huyện tăng lên gấp bội.

Lần thứ hai lại là ở ngoài bến tàu tỉnh thành, hắn nghe nói khách thuyền thương thuyền lui tới đều phải nộp phí cho nên trong lòng nghi vấn, bởi vì trước đó hắn nghe nói chính là, phàm là bến tàu Triệu Khoan bỏ vốn xây dựng, đều không thu một văn tiền, cho dân chúng sử dụng miễn phí, cho nên y mới có thể được lòng người bá tánh Mân Địa.

Sở Từ nghĩ liền nghĩ đến xuất thần, cho đến khi Trương Văn Hải bên cạnh lo lắng hỏi một tiếng, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

"Sở huynh, Triệu Khoan này có phải có chỗ nào không thích hợp hay không?" Trương Văn Hải là người thực nhạy bén, y lập tức ý thức được phản ứng vừa rồi của Sở Từ chính là bởi vì Triệu Khoan này, trong lòng độ thiện cảm với Triệu Khoan trước đó cũng chậm rãi giảm bớt.

"Ta cũng không thể xác định, chẳng qua, việc này xác thật có chút kỳ quặc. Văn Hải, chuyện làm ăn của các ngươi đã nói xong rồi sao?"

Trương Văn Hải rầu rĩ lắc lắc đầu: "Còn không có. Người này thoạt nhìn tuy hiền lành, nhưng trên chuyện làm ăn lại vô cùng kín kẽ. Mỗi lần đều thỏa mãn một yêu cầu của y sau đó liền đưa ra một yêu cầu khác. Nếu không phải lần này bàn số lượng xác thật rất lớn, ta cũng phải cảm thấy y có phải đang cố ý đùa dỡn với ta hay không."

Sở Từ trầm ngâm một hồi, nói: "Trong lòng ta đối với Triệu Khoan này cũng rất tò mò, Văn Hải huynh, nếu lần sau y lại mời, ngươi hãy gọi ta cùng nhau đi."

Trương Văn Hải có chút kinh ngạc: "Sở huynh, ngươi cũng muốn đến bàn chuyện mua bán?"

Sở Từ cười cười: "Có gì không thể, bàn chuyện mua bán cũng đều là người làm ăn đứng đắn, triều đình chỉ quy định quan viên trong triều không được cùng bá tánh tranh lợi, nhưng cũng không quy định ta không được ngồi nghe."

Trương Văn Hải cũng cười: "Sớm biết Sở huynh nguyện ý, ngày hôm sau ta sẽ mang theo ngươi cùng theo. Triệu Khoan kia cũng từng dò hỏi qua ta ngọc dung hoàn là ai nghĩ ra, hỏi ta có thể gặp hay không, đều bị ta từ chối."

"Ồ? Y hỏi mấy lần?"

"Rất nhiều lần đi," Trương Văn Hải cau mày nhớ lại một chút, sau đó kêu to ra tiếng, "Không đúng, Sở huynh ngươi không thể đi!"

"Vì sao, có phải ngươi phát hiện cái gì hay không?" Sở Từ cũng khẩn trương theo.

"Ta cuối cùng biết Triệu Khoan kia dụng tâm hiểm ác, y vẫn luôn cũng không chịu nhả ra nguyên nhân, chính là muốn gặp ngươi một lần, sau đó có được phương pháp chế tác ngọc dung hoàn, sau đó cướp mối làm ăn chúng ta!" Trương Văn Hải nói lòng đầy căm phẫn.

"...... Ngược lại cũng không hiểm ác như vậy." Sở Từ rất là vô ngữ, hắn không nên ôm chờ mong gì với đầu óc mưu lược của Trương Văn Hải.

"Tri nhân tri diện bất tri tâm! Sở huynh, nếu không ngươi vẫn là đừng đi, để tránh bị y nói lời lừa gạt." Trương Văn Hải vẫn cứ bảo trì hoài nghi.

"Tín nhiệm ta nhiều chút, yên tâm đi. Ta tuyệt sẽ không bị lời nói khách sáo."

Trương Văn Hải còn muốn lại khuyên, lại thấy Tiểu Chanh Tử "Cộp cộp cộp" chạy tới, nói: "Thiếu gia, người vừa bán chuyện làm ăn giờ ngọ gửi một phong thiệp lại đây."

Sở Từ cùng Trương Văn Hải cùng nhau nhìn, phát hiện thiệp này là mời Trương Văn Hải ngày mai đi Cát Tường Lâu bàn chuyện làm ăn, trong lời nói lại lần nữa nhắc tới muốn gặp người sáng tạo ngọc dung hoàn một lần.

Sở Từ tuyệt bút vung lên, phỏng theo chữ viết Trương Văn Hải viết xuống trả lời, làm Tiểu Chanh Tử gửi đi ra ngoài.

Mặc kệ Triệu Khoan y có cái mục đích gì, qua ngày mai liền sẽ rõ ràng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro