Chapter 8: Anh và tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt đi vào, đưa một cái phong thư cho Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân xé mở, là một xấp ảnh chụp.

Ảnh chụp một người đàn ông bị trói quỳ trên mặt đất. Người đàn ông kia thoạt nhìn vô cùng thảm hại, trên quần áo đều là vết máu, khuôn mặt thì vặn vẹo khó coi.

Một ảnh khác là ảnh chụp gần hai tay, ngón tay rõ ràng bị bẻ gãy, thoạt nhìn rất đau.

Ngô Thế Huân nhìn ảnh chụp, đẩy đẩy mắt kính, hỏi: "Làm tốt lắm, những người đó đã bị đưa ra nước ngoài chưa?"

Phác Xán Liệt gật đầu: "Đại ca yên tâm, xử lý sạch sẽ, lúc này có lẽ đã đến Thái Lan. Hơn nữa bọn họ có thù oán với hắn, dù thế nào cũng không tìm đến chúng ta."

Ngô Thế Huân nhấp miệng, trong ánh mắt có chút điên cuồng: "Biết tại sao anh không cho hắn chết không?"

Phác Xán Liệt nghĩ nghĩ: "Muốn hắn chết quá dễ dàng, chết là có lợi cho hắn. Để hắn sống mới có thể càng bị dày vò đau khổ."

Nghĩ đến bản thân đã từng đến địa ngục, gặp qua kia cảnh tượng kia. Ngô Thế Huân hơi nhướng đuôi mắt mang theo một loại mê hoặc, khóe miệng cười làm người run rẩy, rồi lại thực mê người nói ra một câu: "Chú sai rồi, chết cũng không nhất định là giải thoát, nhưng hắn tồn tại anh nhất định phải làm hắn chịu tội."

Phác Xán Liệt cũng giương khóe miệng, đại ca thật là tuyệt vời.

Tiểu Tôn nằm liệt giường, ngón tay cũng đều bị bẻ gãy, nghe nói là kẻ thù biết hắn chạy trốn tới Hong Kong, tìm đến cửa phế hắn, sau đó chạy trốn đến Đông Nam Á. Cảnh sát đã định án rồi, nhưng đối với tội phạm ngoại quốc cũng không có hành động gì.

Lâm Liên Hảo bị đả kích, tìm Ngô Thế Huân bị ảnh hưởng lúc sau lại nhớ tới Lộc Hàm, ai ngờ vừa vặn bị Lộc Hưng bắt, Lộc Hưng vốn dĩ cũng không phải hạng người lương thiện gì, biết được lúc trước Lâm Liên Hảo bị thương mất đi một phần ký ức, đem Lâm Liên Hảo đưa về nhà thấy Lộc Minh, lại gạt đi chuyện chính mình đã từng đẩy Lâm Liên Hảo té ngã.

Một nhà đoàn tụ, Lộc Hàm mới biết được Lâm Liên Hảo hóa ra lại là mẹ đẻ biến mất đã lâu. Trong lúc nhất thời cảm thán thế sự vô thường, Lâm Liên Hảo thiếu tiền, Lộc Hàm kiếm 7000 đô la Hồng Kông đưa cho bà. Ngồi chưa đến 2 phút, máy đã thu được tin Lý Sir đưa.

Lộc Hàm tâm tình phức tạp đi vào phòng an toàn, thần sắc Lý Sir nghiêm túc, trong lòng Lộc Hàm"lộp bộp" một cái, có dự cảm không tốt.

Lý Sir đưa Tôiy mời ngồi: "Tôi đại diện cục cảnh sát hỏi cậu ba câu hỏi."

Cách nói này làm Lộc Hàm căng thẳng, đỡ ghế dựa ngồi đối diện Lý Sir.

"Thứ nhất, thứ sáu tuần trước cậu cấp tin tức bảo chúng Tôi đi bến tàu bắt người, nói là tập đoàn Ngô Thế Huân giao dịch giấy tờ giả. Trên thực tế chúng Tôi bị điệu hổ ly sơn, sau khi theo dõi mới biết, giấy tờ được gắn ở sàn xe của cảnh sát khi đã rời khỏi bến tàu?"

"Tôi không biết! Sir, tôi thật sự không biết!" Lộc Hàm trong lòng cả kinh, là chính mình bị bẫy?! Ngô Thế Huân từ lúc nào biết anh là nằm vùng?

"Thứ hai, cậu có phản bội sứ mệnh của cậu hay không?"

Trong mắt Lộc Hàm kiên định: "Tuyệt đối không bao giờ!". Biểu cảm vẫn là trấn định, nhưng lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, tay ở trong túi áo đã nắm chặt thành quyền.

Lý Sir gõ gõ cái bàn: "Thứ ba, cậu với Ngô Thế Huân có phải là quan hệ tình nhân hay không?"

"Không phải. Tôi với hắn không có quan hệ gì cả." Lộc Hàm nghẹn lại , quả thực muốn không thở nổi. Trong lòng tắt lửa.

Lý Sir nở nụ cười đầy công nghiệp: "Được rồi. Cảnh sát Lộc Hàm số 1220u44, nhiệm vụ nằm vùng của cậu đến đây kết thúc. Thời gian tới giao lại cho cục cảnh sát. Chúng tôi từ nguồn khác đã thu được ít tin tức của Ngô Thế Huân, ít ngày nữa sẽ thu lưới."

Lý Sir vỗ vỗ vai Lộc Hàm: "Cậu nghỉ ngơi nửa tháng, trong cục cũng sắp xếp cho cậu đi vừa thư giãn vừa huấn luyện thể chất, sau khi thông qua kiểm tra, cục sẽ tạm thời điều cậu đến văn phòng, cố gắng thích ứng với vị trí mới một chút."

Lộc Hàm cả người rét run, vô lực hỏi: "Lý Sir nói như thế là có ý gì?" Như đoán được gì, Lộc Hàm bắt lấy bả vai Lý Sir: "Lý Sir?! Tôi không làm phản, tôi là cảnh sát, tôi ở đây, vật lộn khó khăn, anh lại nói với tôi, tôi bị tạm thời cách chức???!"

Lý Sir lắc đầu: "Cũng không phải tạm thời cách chức, cậu cũng đừng nghĩ nhiều cho nhẹ đầu, không cần tra xét."

Lộc Hàm mất kiểm soát lắc vai ông: "Tôi không làm! Tôi không hề làm! Tôi sao có thể! Tôi sao lại nhận kết quả này? Ha ha ha ha ~" Lộc Hàm phẫn nộ, giải thích, sau đó nhìn biểu tình không thể cãi lại trên mặt Lý Sir, đột nhiên ngăn không được cười to, cảm thấy chính mình là trò cười nhất trên đời.

Lý Sir đẩy anh ra, nhìn bộ dáng Lộc Hàm, cảm thấy tình hình không thể cứu vãn: "Nghe tôi nói một câu, là tạm thời đình chỉ."

Nghe câu nói Lộc Hàm cười càng thêm bất cần, vừa cười, nước mắt vừa từ khóe mắt vừa chảy ra, cũng không ngừng được.

Tôi, Lộc Hàm không làm chuyện hại nước hại dân, ông trời, vì cái gì đối với tôi như vậy! Không công bằng, không công bằng......

Lộc Hàm trở lại chung cư, một mình uống rượu, nản lòng thoái chí ngồi ở thềm, nhất thời cười, lúc thì nghẹn ngào nước mắt, lúc lại phẫn nộ quăng hết đồ vật bên người. Náo loạn được một lúc, lại mất hết cảm xúc, giống như đang giả làm một pho tượng đang nhập định.

Ngô Thế Huân mở cửa, Lộc Hàm thấy hắn đến cũng không phản ứng gì. Cho dù hắn sớm có kế hoạch, nhưng tính kế Lộc Hàm, nhìn thấy Lộc Hàm như vậy, hắn vô cùng đau lòng.

Ngô Thế Huân cướp lấy rượu của Lộc Hàm, Lộc Hàm vẫn như cũ không them nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, như một con rối gỗ. Ngô Thế Huân đem rượu ném sang một bên, xoa xoa thái dương cho Lộc Hàm, từ mi mắt, miết một đường xuống phía dưới, lăn lăn vai anh, niết lấy vài cái.

Lộc Hàm nghiêng đầu, làm chính mình tận lực bình tĩnh: "Anh biết từ lúc nào?"

Ngô Thế Huân đoán được anh sẽ hỏi, ngày này tới: "Mới mấy ngày." Nói xong lại đi ấn cổ cho anh.

"Anh lợi dụng tôi."

"Anh thì không?"

Lộc Hàm đúng là không có tư cách nói người khác, anh bị hắn lừa đến không còn lời nào để nói. Lập tức cướp súng của Ngô Thế Huân, chỉ vào đầu của hắn.

Ngô Thế Huân một chút cũng không hoảng hốt, tiến lên ôm lấy Lộc Hàm, đầu óc Lộc Hàm đình trệ tại chỗ, sống mũi cay cay. Ngô Thế Huân ôm lấy anh đang loạng choạng, tay dịu dàng vỗ lưng anh. Không biết vì cái gì, Lộc Hàm lập tức thả lỏng, ghé vào đầu vai Ngô Thế Huân, thanh âm nghẹn ngào đến đáng thương, nức nở vang lên, khóc đến khi áo sơ mi Ngô Thế Huân ướt nhẹp.

Ngô Thế Huân tin rằng không ai có thể hiểu Lộc Hàm hơn hắn. Bọn họ giống nhau khuyết thiếu tình yêu, giống nhau khát vọng có người yêu mình, khác nhau nhưng cùng loại người. Điểm khác duy nhất chính là, Lộc Hàm thiện lương hơn hắn.

Lộc Hàm buông súng, hai tay rũ xuống bên thân.

Ngô Thế Huân vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của anh, hai thân ảnh hài hòa đẹp một bức tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#9407