Chapter 9: Hai phần nhiệt tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân ngồi cùng anh một hồi lâu, Lộc Hàm mới bớt đi cảm xúc mất mát . Hai người nằm ở trên giường, Ngô Thế Huân sát lại ôm chặt lấy anh, anh không hiểu Ngô Thế Huân định làm cái gì, cả người cứng đờ.

Không ngờ, Ngô Thế Huân chỉ đơn thuần ôm anh. Trong lòng Lộc Hàm ấm áp, môi dán ở trên cổ Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân nằm bên dưới Lộc Hàm, bất động. Ngô Thế Huân nhìn anh, cả người anh đều đỏ ửng, nhìn qua có cảm giác mềm mại. Ngô Thế Huân mỉm cười, hôn lên môi Lộc Hàm: "Anh y hệt một con nai to bự."

Lộc Hàm đỏ mặt trừng mắt, đôi mắt to tròn, mũi cao miệng nhỏ, ôn hòa lại đáng yêu. Bộ dáng tức muốn hộc máu cũng đáng yêu. Ngô Thế Huân nhịn không được phá lên cười, vươn tay gảy gảy lỗ tai anh: "Bây giờ trông càng giống." Nói xong không thèm để cho Lộc Hàm có thời gian phản ứng lại đã cắn cằm anh.

Lộc Hàm bị hắn cắn khó chịu, theo bản năng dùng tay đẩy hắn, hô hấp hai người từ chậm rãi trở nên dồn dập.

Lông mi Lộc Hàm run nhè nhẹ, "Ah ~" một tiếng, đôi mắt đào hoa ngập trong biển sương mù mênh mông, mê đắm nhìn về phía Ngô Thế Huân. Trước mắt là một gương mặt trắng nõn, trên mặt có vài phần tà ác, mày kiếm mắt sáng. Trong mắt phượng hiện lên ánh sáng lấp lánh, giống một con sói kiên nghị.

Môi lưỡi giao nhau, Ngô Thế Huân bị phản ứng của Lộc Hàm làm cho giật mình. Đã không còn tỉnh táo nổi, căn bản hình như không cảm giác được nguy hiểm, hoặc là, anh đang ngầm đồng ý. Tu thành chính quả, lý trí cuối cùng đã tan rã tại đây.

Máu trong người sôi sùng sục, hai người đầy mồ hôi, mùi thuốc lá hòa với hương sữa tắm, giống như băng tan trong nước, hòa vào làm một.

"Lộc Hàm. Tôi có thể gọi anh là Tiểu Lộc không?"

Lộc Hàm nháy mắt bị kéo về hiện thực, trong lòng có khó chịu vì bị cắt ngang khoái cảm, gật đầu không có lên tiếng. Ngô Thế Huân từ từ vuốt ve sau cổ Lộc Hàm: "Thả lỏng." Hai người dán vào nhau, có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim và nhiệt độ cơ thể đối phương. Tim Ngô Thế Huân đập thình thịch liên hồi, làm cho Lộc Hàm muốn nổ tung cả lồng ngực.

"Ah......haa......" Lộc Hàm nhẹ giọng lẩm bẩm, Ngô Thế Huân ôm anh, giường lung lay phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.

Ngô Thế Huân tà tà giương khóe miệng, lật Lộc Hàm lại, Lộc Hàm vươn tay túm lấy vai hắn, "Ah hức~" phát ra một tiếng rên, thần hồn điên đảo. Ngô Thế Huân cũng chẳng khác Lộc Hàm, quấy phá, khoái cảm cùng sự an ủi bao phủ hắn.

Hình tượng Ngô Thế Huân lịch sự tao nhã diện mạo công tử lại thêm một tia dã tính, làm cho Lộc Hàm hoảng hốt đến hoa cả mắt. Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm đang nhìn mình, trong mắt lộ ra sự thỏa mãn.

......

Hai người càng làm càng trở nên cuồng nhiệt. Lộc Hàm có đôi khi quay đầu lại, nhất định sẽ nhìn thấy Ngô Thế Huân nhướng mày với anh, hoặc là cười tà ác. Chỉ cần như vậy tâm trạng Lộc Hàm cũng trở nên tốt lên.

Mấy ngày nay, Phác Xán Liệt nhận được túi văn kiện Ngài KI gửi, lập tức mở ra xem, quả nhiên, dự cảm của hắn là đúng. Phác Xán Liệt huýt sáo, đi đến trước cửa phòng Ngô Thế Huân, đẩy cửa ra: "Lão đại, văn kiện của ngài KI gửi đã tới."

Lần trước xong tiệc rượu ở chỗ ngài KI, ngày hôm sau Phác Xán Liệt đã nói thẳng, hắn đang điều tra Lộc Hàm. Ngô Thế Huân cảnh cáo hắn, trong lòng còn nghĩ Phác Xán Liệt lãng phí ân tình này.

Ngô Thế Huân không thèm xem văn kiện, nói: "Đã biết."

Phác Xán Liệt thấy hắn không xem liền tính toán, lấy túi văn kiện xé mở, đặt ở trước mặt Ngô Thế Huân: "Người này em sớm đã cảm thấy anh ta có chút vấn đề, quả nhiên không ngoài dự đoán. Anh xem, anh ta là cảnh sát nằm vùng. Vậy phải làm sao bây giờ?"

Ngô Thế Huân uống một ngụm cà phê, ngón tay sờ miệng ly, sắc mặt không đổi: "Thế thì sao?"

Phác Xán Liệt không nghĩ tới địa vị Lộc Hàm ở trong lòng đại ca cao như vậy, nhất thời không biết nói gì mới đúng.

"Đại ca sau này chúng ta vẫn có giao dịch với bên Việt Nam, để như vậy nguy hiểm!"

Ngô Thế Huân lắc đầu: "Anh sẽ không xử lí anh ấy, cũng không ai có thể động đến một đầu ngón tay của anh ấy." Vẻ mặt lạnh lẽo giống một con rắn độc.

Phác Xán Liệt nghẹn họng, tức muốn hộc máu hỏi: "Đại ca! Em không mong anh sẽ có mệnh hệ gì, anh định làm gì, anh muốn chỉ đạo như thế nào?!"

Ngô Thế Huân đem tập tư liệu trong tay Phác Xán Liệt quăng đi: "Mày không hề hiểu anh. Một người có tham vọng như anh đây, lại có thể tự đào hố chôn mình à, yên tâm đi, Phác Xán Liệt."

Phác Xán Liệt hoài nghi nhìn lại, hy vọng đại ca thật sự có thể nhẫn tâm, hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp gì có thể vẹn cả đôi đường. Thật sự không rõ tên cảnh sát kia vì sao có có thể lực hấp dẫn đối với Ngô Thế Huân lớn như vậy .

Lộc Hàm ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn xuyên qua cửa kính, anh dù sao cũng không thể từ bỏ sứ mệnh, Ngô Thế Huân thật sự cứ đưa anh vào thế khó xử. Anh tức đến hoang mang, cứ như vậy mà buông bỏ mọi thứ, trở thành nam nhân của đại ca xã hội đen, thế thì anh thật trơ trẽn; lợi dụng tìm hiểu tin tức cho cục cảnh sát đưa Ngô Thế Huân vào ái tình trăm năm, anh không đành lòng.

Mâu thuẫn, cuộc sống luôn có sự do dự, từng bước đi đều gian nan.

Ngô Thế Huân chở Lộc Hàm, hai người cùng nhau trở về chung cư. Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân ôm anh như ôm thú bông: "Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Lộc Hàm sợ nhất Ngô Thế Huân như thế, anh cảm thấy bản thân vô cùng lòng lang dạ sói, không phải con người.

Trầm mặc.

Ngô Thế Huân kéo đầu của anh về phía mình, hôn lên trán anh một cái: "Phác Xán Liệt vẫn luôn ở điều tra anh, hôm nay đã tra được thân phận của anh, báo cáo với tôi, hỏi tôi định xử lí anh như thế nào."

Lộc Hàm nhìn hắn, chờ đợi đáp án của hắn.

"Tôi sẽ không làm gì cả. Tôi muốn cùng anh sống thật lâu."

Lộc Hàm nghe được chuyện như thế, trong lòng bất an: "Có thể ngừng giao dịch không? Khả năng sẽ kịp mà." Nói ra những lời này, trong lòng Lộc Hàm hối hận, anh hổ thẹn cho chính mình, cán cân trong lòng dần dần chếch đi.

Ngô Thế Huân gỡ mắt kính xuống, ném sang một bên, duỗi tay đi xoa đầu Lộc Hàm : "Tôi nói có thể, anh có thể tin tôi không?"

Lộc Hàm nhanh đáp: "Tin." Anh thật sự hy vọng mọi thứ còn kịp.

Ngô Thế Huân lắc đầu: "Nhưng bản thân tôi không tin." Ngô Thế Huân rút ra một điếu thuốc nhét vào trong miệng Lộc Hàm, sau đó chính mình ngậm một điếu, quẹt diêm, châm lửa cho Lộc Hàm, sau đó thò đầu lại gần, dí đầu thuốc vào gần lửa tàn thuốc của Lộc Hàm, hút một hơi. Hai người như ở trong sương mù, giống như một hồi ảo ảnh.

Ngô Thế Huân nghiêm túc nhìn Lộc Hàm: "Làm xong chuyện này sẽ rửa tay gác kiếm, anh có đi theo tôi không?"

Lộc Hàm một mực chắc chắn: "Tôi sẽ không."

Ngô Thế Huân hướng về phía Lộc Hàm phun ra môi vòng khói, khói run run, đôi mắt như ngọc đen lóe sáng: "Chột dạ cái gì ~"

Lộc Hàm dập thuốc, xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, không để ý tới Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân quay đầu đi, ngũ quan như điêu khắc biểu cảm hứng thú, gợi cảm liếm môi, giống con sử tử tràn ngập dã tính, nhìn qua tràn ngập nguy hiểm.

Đêm.

Hai người nằm ở trên giường, cảm nhận được hơi thở đối phương, an ổn đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, trong lúc ngủ mơ màng nghe thấy tiếng đập cửa, Ngô Thế Huân vỗ vỗ Lộc Hàm: "Trốn đi."

Lộc Hàm bị hắn làm tỉnh, tiếp đó mơ mơ màng màng mà nhấc chăn, chui cả người vào trong, hoàn toàn không thèm quan tâm Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nói thầm trong lòng: Tôi đã cho anh cơ hội rồi, không thể trách tôi được.

Ngô Thế Huân đi từng bước ra, hắn biết sau cửa là ai, đêm qua hắn đã thu được tin tức, ba Lộc Hàm là Lộc Sơn nằm viện, nghe nói là Lộc Hưng làm ông tức giận đến phát bệnh.

Hắn biết rõ, hắn đã từng suy nghĩ có thể vĩnh viễn giấu được anh không, sau đó hắn bắt anh rồi làm tình nhân thật tốt. Sau lại lại cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, sẽ có một ngày giấy không gói được lửa. Hơn nữa Ngô Thế Huân cảm thấy có lẽ do Lộc Hàm là anh trai hắn, mới có thể không hề do dự đối thiên vị anh ấy, muốn chiếu cố anh ấy.

Đời trước hắn quá nhạy cảm, cảm thấy không thể hòa hợp với tất cả. Lâm Liên Hảo cũng là một đạo ngăn cách đã ở trong lòng hắn hai đời. Hiện tại ngẫm lại, đây là con dao hai lưỡi, là tình cảm khác với tình yêu, ràng buộc hoàn toàn rũ bỏ cũng không được.

Ngô Thế Huân bước đến mở cửa, hắn đơn giản mặc một cái áo sơ mi màu đen cùng một cái quần tây tơ tằm, ít nhất không như đời trước chỉ quấn khăn.

Nhưng trong lòng Lộc Hưng hiểu rõ, phẫn nộ nhìn hắn, trong mắt như muốn phun lửa. Phía sau là Lâm Liên Hảo nghi hoặc đi theo .

Ngô Thế Huân nheo mắt: "Lại là anh? Anh đến làm gì?" Sau đó mắt nhìn Lâm Liên Hảo phía sau hắn : "Còn mang theo phụ nữ đến đâ."

Lộc Hưng túm cổ áo hắn, quăng sang một bên. Người trong phòng phảng phất nghe được động tĩnh, đi tới: "Ngô Thế Huân, làm sao vậy?"

Lộc Hàm mặc áo ngủ màu đen Ngô Thế Huân mang đến, vừa vặn là một bộ cùng áo sơ mi và cái quần của Ngô Thế Huân, tóc hỗn độn, mặt trắng nõn lười biếng, còn đang ngái ngủ, vò vò tóc.

Lộc Hàm đi tới, Ngô Thế Huân một tay ôm eo Lộc Hàm, xoa xoa mái tóc mềm của anh.

Lộc Hàm thấy Lộc Hưng, nhất thời dừng bước, lại vừa thấy Lâm Liên Hảo đứng ở sau lưng Lộc Hưng đang mở to hai mắt nhìn Lộc Hàm. Lâm Liên Hảo có xuất thân gì, bà sao có thể nhìn không ra hai người có quan hệ ái muội.

Lâm Liên Hảo lảo đảo một chút, suýt nữa không đứng vững được. Lộc Hưng đỡ bà. Tiếng gió chỉ ở bên trong trung tâm Hoa Hạ, bà trước nay không nghe nói qua chuyện Ngô Thế Huân với Lộc Hàm. Lâm Liên Hảo đi lên trước vung một cái tát về phía Ngô Thế Huân: "Mày đúng là cái đồ súc vật!"

Lâm Liên Hảo trở tay còn muốn đánh hắn, Ngô Thế Huân bắt lấy tay bà: "Cút, bà có tư cách gì dạy bảo tôi sao? Lâm Liên Hảo, tôi cùng nam nhân ở bên nhau, bà quản được sao? Hơn nữa Lộc Hàm, là người tôi yêu, chỉ cần tôi yêu là được."

Lâm Liên Hảo giận không nói được gì chỉ tay vào Ngô Thế Huân, ngón tay cũng đang run rẩy.

Lộc Hưng đánh úp, Lộc Hàm chắn trước mặt Ngô Thế Huân : "Anh trai, thật xin lỗi, em......" khóe miệng Lộc Hàm chảy ra tơ máu, má phải bắt đầu sưng lên. Anh không thể chạy trốn, nói cũng không được.

Lộc Hưng hận rèn sắt không thành thép nhìn về phía Lộc Hàm, vô cùng đau đớn, nhấc cả người Ngô Thế Huân lên: "Mày đã làm gì khiến cho em trai tao hư hỏng! Nó từ nhỏ đã là đứa nghe lời nhất!" Lộc Hưng lắc đầu: "Lộc Hàm, anh nhìn thấy em như vậy, thật sự rất đau lòng, em tại sao lại thành ra như thế!"

Ngực Lộc Hàm co cứng lại, khó chịu không thở nổi.

Lâm Liên Hảo ôm ngực, cả người lung lay sắp đổ, khóc thành tiếng, nói với Ngô Thế Huân: "Ngô Thế Huân! Mày tại sao không yêu người khác, tại sao cố tình yêu phải anh trai mày hả! Mày muốn trả thù tao đúng không?! A?!"

Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, Ngô Thế Huân tiến lên nắm cằm Lâm Liên Hảo, một tay chỉ vào Lộc Hàm: "Anh ấy là con bà?!"

Lâm Liên Hảo đẩy hắn ra , ngã ngồi trên mặt đất, một bên khóc lóc một bên gật đầu.

Lộc Hưng hoảng sợ nhìn về phía Lâm Liên Hảo: "Mẹ? Mẹ nói lại đi."

Lâm Liên Hảo như phát điên hét lên: "Hai đứa chính là anh em cùng mẹ khác cha!" Nói xong ngồi trên mặt đất khóc đến chết đi sống lại.

Ngô Thế Huân xoay người, Lộc Hàm bị dọa lui về phía sau vài bước, dựa vào tường, hai tay cào tóc, há miệng thở dốc, nói không ra một câu. Lộc Hàm thở dồn dập, lồng ngực phập phồng, anh lẩm bẩm một chữ đều không muốn nghe nữa.

Lâm Liên Hảo còn đang khiếp sợ khóc thút thít, như bị ủy khuất, Lộc Hưng đấm vào bức tranh trên tường, không ngừng tức giận mắng. Ngô Thế Huân tiến một bước đến chỗ Lộc Hàm, Lộc Hưng điên cuồng đẩy Ngô Thế Huân ra, sau đó thuận tay cầm bình nước lạnh trên bàn hắt vào mặt Lộc Hàm.

"Lộc Hàm! Mày tỉnh táo lại đi! Tỉnh táo lại đi! Không thể trơ trẽn như thế !"

Cả người Lộc Hàm tựa như rơi vào một thế giới khác, cảm xúc bị người khác nắm ở trong tay, bị đè dẹp lép. Bọn họ như là cát qua kẽ tay một trận gió liền hoàn toàn phiêu tán.

Bình nước lạnh rơi trên mặt đất, Lâm Liên Hảo nhặt lên, giơ lên hung hăng đập vào đầu NgôThế Huân. Ngô Thế Huân không kịp phản ứng, kêu đau một tiếng. Nhịn xuống cơn đau, Ngô Thế Huân bước chân đi, Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân càng ngày càng gần, sau đó ôm chầm lấy mình.

Ngô Thế Huân biết, hắn rất khổ sở, cái gọi là yêu, là không bị ảnh hưởng bởi xung quanh, hoàn toàn tin tưởng, Lộc Hàm từ trước chưa từng có được, nên hắn muốn tặng cho anh.

Xoang mũi Lộc Hàm phát ra âm thanh "Hừ hừ", giống như cười, nhưng lại không phải. Anh nâng tay lên, nhìn bóng dáng mơ hồ trước mắt, nhìn anh trai Lộc Hưng dáng vẻ phẫn nộ, nhìn Lâm Liên Hảo đang khóc, ánh trăng đang ôm anh, tỏa ánh sáng chỉ thuộc về anh.

Có một người, yêu mình sâu đậm, tốt đến mức nào.

Lộc Hàm nhắm mắt lại, Lộc Hưng tiến lên lôi đi, Lâm Liên Hảo chỉ chỉ ngón tay, như thể bọn họ là người vô liêm sỉ nhất trên đời. Nhưng cũng không quan trọng, Ngô Thế Huân dúi đầu vào trong cổ Lộc Hàm, cũng khóc.

Người đã nhìn thấy ánh trăng chưa?

Người đã nhìn thấy ngôi sao à?

Đã nhìn qua thiên địa vạn vật, thế gian thì nhỏ bé, thời gian thì vĩ đại sao?

Anh và em chẳn qua chỉ là những con kiến,

Nhìn không thấy vũ trụ,

Cam tâm như phù du,

Có lẽ, buông tay một lần, đã xa hàng tỉ vạn dặm,

Thời khắc nhìn thấy màu sắc chuyển dời,

Thì đã bị vùi lấp với bụi đất,

Trôi đi ở trong gió cuồn cuộn,

Nhưng ta chung quy muốn leo lên,

Sau đó,

Thiên thượng nhân gian,

Thà làm một trận gió tạt qua lửa nóng,

Vì thế hai phần chân tâm,

Không chớp mắt,

Không chớp mắt tương ngộ.

—— đoạn tích Lộc Hàm tiên sinh 2002 năm xuất bản 《 ta cùng với hắn hiện đại thơ 》

Tác giả có lời muốn nói: Cầu xin???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#9407