Chapter 10: Mùa thu tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, Lộc Hàm bị Lộc Hưng nhốt ở trong nhà, dù có thế nào cũng không chịu thả anh ra.

Kế hoạch của Ngô Thế Huân vẫn như cũ.

Đứng lên, vung áo da, hất tay bước chân, giơ tay nhấc chân, hơi thở bao phủ khí chất vương giả. Phác Xán Liệt lấy máy nghe lén dưới giường ra, đưa tới trước mặt Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân nhìn thấy thứ này, nghiêng nghiêng đầu, trong ánh mắt hiện lên quyết tâm nhất định phải thành công.

Nhẹ nhàng hất đi, máy nghe lén rơi trên mặt đất, Ngô Thế Huân không thèm cúi đầu, đưa chân di di thổi thổi nó rồi bụi trên tay.

Phác Xán Liệt vô cùng thích nhìn bộ dáng Ngô Thế Huân khí phách như vậy, đi theo bên cạnh Ngô Thế Huân đi ra ngoài, kéo cửa xe ra, hai người đều lên xe. A Thành ngồi ở ghế lái, có vẻ có chút khẩn trương, lái xe cũng không vững vàng, giống như chuyện hôm nay bọn họ phải làm.

Cầu phú quý trong nguy nan.

Đội của Lưu Sir trực tiếp đi theo sau xe Ngô Thế Huân, đội của Trần Sir trực tiếp đi văn phòng trung tâm của tập đoàn Hoa Hạ, tất cả nhân viên đều bị kiểm tra. Ngô Thế Huân có một nhà xưởng cũng bị Lý Sir phát lệnh niêm phong. Khi Lý Sir đến nhà xưởng, không gian vô cùng yên tĩnh, Lý Sir có cảm giác không ổn, một chân đá văng cửa ra, bên trong trống không.

Sao có thể đâu?

Tiền giả có thể bị tiêu hủy, thiết bị chế tạo cũng không thể giữ lại? Lý Sir đấm một phát vào tường, lấy bộ đàm gọi tổng bộ, Ngô Thế Huân có khả năng lại lừa bọn họ, cần trực tiếp bao vây địa điểm giao dịch, đối tượng một khi lộ diện liền trực tiếp bắt giữ.

Xe của Ngô Thế Huân một đường chạy đến khu sầm uất, xuống xe ở khách sạn lớn của Hong Kong.

Hoàn toàn không hề giống với tin tức cảnh sát thu được. Trong lúc bối rối, họ quan sát gắt gao nơi giao dịch ban đầu, nhưng sao Ngô Thế Huân lại đến khách sạn Hong Kong?

Nếu hiện trường giao dịch không có Ngô Thế Huân mà chỉ có thủ hạ của hắn, như vậy hắn cũng khó thoát khỏi việc có liên quan, việc này hắn không thể không biết.

Mấy người Lưu Sir không dám rút dây động rừng, tìm giám đốc khách sạn lớn Hong Kong nói chuyện. Mấy người thay quần áo phục vụ, hai ba người mặc thường phục giả làm khách, bí mật đi vào.

Ngô Thế Huân đặt chỗ nhà ăn Âu Á, phục vụ là một người phụ nữ trung niên tướng mạo bình thường, nhưng vô cùng giỏi giang. Chị Chu mang theo một cái phục vụ cùng một người cảnh sát đi vào.

Chị Chu tác phong lịch sự, đưa thực đơn cho Ngô Thế Huân: "Kính chào Ngô tiên sinh, đây là menu của chúng tôi, mặt trước là đồ ăn Trung, mặt sau là đồ ăn Tây. Có rất nhiều món ăn là món mới. Ngài có thể tùy theo khẩu vị mà lựa chọn."

Ngô Thế Huân không ngẩng đầu, nhưng trong mắt hiện lên một tia quỷ quyệt lại sắc bén : "Đồ ăn Trung, khẩu vị của tôi tương đối thanh đạm, có gợi ý gì không?"

Chị Chu cầm lấy một menu khác, đưa tới trước mặt Ngô Thế Huân, biểu tình có chút biến hóa rất nhỏ, chỉ vào một món ở giữa: "Đây là Thiển Tiên Khẩu, loại nấm rừng vận chuyển bằng máy bay lại, ăn cùng với canh loãng, là một mỹ vị dưỡng sinh không tồi . Còn có này một món này......"

Ngô Thế Huân thoạt nhìn nghiêm túc nghe giống như thật sự tới ăn một bữa cơm xoàng mà thôi. Hắn đem thực đơn ném cho Phác Xán Liệt: "Không ăn hải sản, những món khác thì có thể gọi."

Chị Chu mỉm cười, phục vụ đem khăn lông cùng ly súc miệng dọn ra, chờ Ngô Thế Huân mấy người dùng xong, lại dọn đi.

Mười phút sau, đồ ăn bắt đầu được lục tục đưa lên, Ngô Thế Huân đụng đũa vào món thứ nhất, không hề có ý định đợi người.

Đại khái hơn bốn mươi phút, một bàn đầy ắp thức ăn đã gần sạch. Cảnh sát không đợi được kết quả mong muốn, người bên ngoài rất nhanh đã mất kiên nhẫn.

Cũng may Jacob bên kia không làm cho người ta thất vọng. Khi mọi người chờ sắp sửa mất hết kiên nhẫn, hắn xuất hiện ở địa điểm giao dịch, hơn nữa tam lão đại Thanh bang cũng ở đó, nam nhân bên người Jacob nhận hàng, liếm một chút, gật đầu với Jacob. Hai bên giao hai cái cặp cho nhau, tiền trao cháo múc.

Hơn hai mươi cảnh sát bao vây điểm giao hàng, nhưng hai bên ngoài dự đoán, lại trở mặt bắn nhau, Lũ đàn em đều chạy thoát, ngược lại các ông lớn đều bắt được hết.

Độc phẩm có độ tinh khiết cao, bắt giữ cả người lẫn tang vật.

Án tử của Ngô Thế Huân đã không thể thoát được. Thanh bang là bang phái cũ của Hong Kong nhưng lại tan rã. Hay quá rồi, Ngô Thế Huân một chiêu mượn đao giết người! Hôm nay người ta căn bản không đi giao dịch, còn bày trò cho Jacob đau đầu.

Ngô Thế Huân dựa vào ghế, tay lắc lư chén rượu, thời cơ tốt như vậy sao có thể không có giao dịch. Chẳng qua hắn trực tiếp cùng "Dã lang" lão đại làm giao dịch, súng ống đạn dược căn bản chưa đi đến cảng, đi rồi biên cảnh Vân Nam sẽ vận chuyển đến Việt Nam.

Ngô Thế Huân thông qua việc xác nhận với Chị Chu, biết được khoản tiền vừa tới là từ tài khoản ngân hàng nước ngoài. Cái tài khoản này, là tên Lâm Liên Hảo. Cảnh sát thì không nào có thể tưởng tượng được, chính mình ở dưới sự quan sát của bọn họ, làm xong giao dịch. Một đám phế vật.

150 vạn Mỹ kim, ba thuyền súng ống đạn dược thêm một cái mạng của Jacob. Jacob kiêu ngạo như vậy, hắn chẳng lẽ không biết đạo lý cây to đón gió lớn, phó lãnh đạo muốn làm đương gia, vẫn còn hơi non.

Nhớ năm đó chính mình dữ dội hành động bừa bãi, ôi người ơi, vì cái gì lại tự tìm đường chết.

Ngô Thế Huân sờ sờ khóe miệng, tâm tình vô cùng vui sướng nói với Phác Xán Liệt cùng A Thành: "Ăn cái gì, anh mang các chú tới thực sự là để ăn gì đó."

Phác Xán Liệt ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, giơ chén rượu lên: "Lão đại, em kính anh một ly, cùng cùng anh bươn trải là phúc phận của em. Em khi nào có thể có một nửa tầm mắt của ngài, em khẳng định em sẽ sướng đến không ngủ được."

A Thành đi theo phụ họa.

Ngô Thế Huân thiệt tình thực lòng cười rộ lên: "Sẽ có một ngày như vậy, năng lực chú mạnh như thế thì lo gì."

Phác Xán Liệt cho rằng một câu này chỉ là trò đùa, không nghĩ tới nhiều năm sau, Ngô Thế Huân cho hắn một con đường, lại là sự thật.

Ngô Thế Huân làm thủ tục rời cảng, tài sản ở trung tâm Hoa Hạ dần dần rời tay. Ngô Thế Huân lui lại làm mọi người đột nhiên không kịp chuẩn bị, hơn nữa hắn là người Hoa quốc tịch Mỹ, cơ chế xử phạt kh thuộc về quản chế của Hong Kong. Chính phủ Hong Kong không có chứng cứ thiết thực , cũng chỉ có thể thả hổ về rừng.

Ngày đó, Ngô Thế Huân ngồi trên phi cơ, liền giáp mặt từ biệt đều không có. Rời khỏi Hong Kong, Phác Xán Liệt đi theo. Lúc sau khi Lộc Hàm biết, Ngô Thế Huân đã đi hai ngày rồi.

Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy như sắp chết, toàn thân xụi lơ mở thư Ngô Thế Huân viết cho anh:

Lộc Hàm!

Tôi rời Hong Kong, về Mỹ.

Ngày đó khi chân tướng bị vạch trần, lòng tôi thực không bình tĩnh. Tôi không tiếp thu được, sự thật anh là anh trai tôi, nhưng tôi tuyệt đối không hối hận.

Đại khái từ khi còn rất nhỏ, tôi đã sống cuộc sống một người. Ba tôi vô cùng tàn nhẫn, cũng là người vô cảm. Lâm Liên Hảo, ở trong thế giới của tôi, trước nay đều là một vết sẹo. Cho nên tôi vẫn luôn cô độc tồn tại.

Cho đến khi, gặp được anh.

Mỗi một ngày, đều giống như đang đươc phơi nắng. Trái tim vẫn còn sống và đập thổn thức.

Anh tới tìm em đi. Anh sẽ đến mà đúng không?

Anh trai?

——1991.10.19

Ngô Thế Huân

Lộc Hàm nắm lấy phong thư, nắm thật chặt. Ngoài cửa Lộc Hưng cảnh giác nhìn anh, Lộc Hàm cúi đầu: "Yên tâm đi, em không đi."

Nói xong, thật cẩn thận đem giấy viết vuốt phẳng, thu vào phong thư, dùng hồ nhão dán lại, nhét vào túi áo khoác.

Lộc Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, Hong Kong đã hạ nhiệt độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#9407