Chapter 11: Bắt đầu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm xảy ra một trận mưa, đến sáng sớm tiết trời lại đột nhiên hửng nắng. Phác Xán Liệt dựng một cái lều ngoài bãi cỏ của biệt thự, Ngô Thế Huân lười biếng dựa vào ghế nằm ra, thời tiếthai mươi độ ngập tràn nắng ấm.

Hắn mặc một cái áo thun màu trắng, một cái quần dài mỏng màu đen, không cần chải tóc, không vuốt keo, tóc tai tùy tiện rủ xuống, thoạt nhìn giống như học sinh, rất có sức sống.

Hắn đã rất lâu không có thời gia nghỉ ngơi thư giãn nhẹ nhàng như vậy, bình thường đều là tây trang giày da, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng.

Uống rượu là giao tế, ăn cơm là xã giao, đánh golf cũng đều là để bàn chuyện làm ăn.

Lâu lắm rồi chưa từng cảm nhận, ăn cơm là ăn cơm, uống rượu là uống rượu, vận động là vận động, đơn giản.

Phác Xán Liệt chiên bò bít tết cùng hành tây, bưng tới cho Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân nếm nếm, thịt bò được ướp nhiều hương liệu quá mức, hương vị tương đối nặng. Ngô Thế Huân cắn hai miếng, buông dĩa, uống rượu, vừa nghĩ phải tìm phố người Hoa mời mời đầu bếp về nhà mới được.

Phác Xán Liệt nhìn bò bít tết Ngô Thế Huân ăn thừa, cúi đầu thu dọn hỏi: "Đại ca, hôm nay đi leo núi sao? thời tiết đẹp thế này không đi thì thật đáng tiếc."

Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, đã đến đây nhiều ngày như vậy, cũng chưa đến bờ biển. Nghe nói bãi cát của vùng duyện hải phía bắc xếp thành từng khối, khi mặt trời mọc khi mặt trời lặn đều đẹp giống như tiên cảnh.

Lái xe tới vùng ven biển, đi dọc theo bán đảo. Dọc đường đi có rất nhiều người đi đường, San Francisco là thành thị nhiều người Hoa nhất nước Mỹ, những gương mặt da vàng không ít, nhưng người da trắng và da đen vẫn chiếm đa số.

Có đôi vợ chồng người da trắng mang theo đứa con 3,4 tuổi, không giống người Hong Kong chiều chuộng con cái, động một chút lại ôm ôm, để con tự nghỉ. Cho dù đứa bé đi rất chậm, bọn họ cũng sẽ không thả chậm bước chân quá mức, đại khái đi rất dài một đoạn sẽ dừng lại nghỉ ngơi vài phút, sau đó lại tiếp tục đi. Lần đầu tiên Ngô Thế Huân chú ý tới cách người phương Tây giáo dục con cái so với phương Đông không hề giống nhau.

Ngô Thế Huân bước một bước dài, thẳng một đường đi tiếp. Một thiếu niên da trắng chạy theo một cô bé da đen. Cô bé có làn da ngăm đen, đôi mắt to mà có hồn, thành thục lại gợi cảm, có vài phần giống nhà Houston. Chàng thanh niên kéo tay cô bé lại nói nhất định sẽ cưới nàng, hắn sẽ nỗ lực làm việc , cho nàng một cuộc sống tốt, cô bé nói rõ với hắn, cô ấy phải gả cho một kẻ có tiền, nhóc con không có cơ hội.

Dọc đường đi, Phác Xán Liệt cùng hắn đi rất nhanh, đường bắt đầu khó đi, người đi đường cũng dần thưa thớt, trừ hai bọn họ thì chỉ có hai ba người cùng đi, tầm nhìn trước mắt lại trống trải.

Ngô Thế Huân đứng ở đỉnh núi, ở đây đại khái là đường ven biển bồi cao lên. Đi lên mới nhìn lại, có một quần đảo nhỏ ở không xa cuối đường, một vòng lại một vòng, núi non bị nước bao quanh, nước va vào đá. Hắn ngồi ở bên bờ biển nhìn khoảng nước xa xa, sóng xô ầm ầm, bọt nước văng khắp nơi, cảm thấy vui vẻ thoải mái, trước mắt sáng ngời, trong lòng nhộn nhạo.

Gió biển phất tới, ánh mặt trời hỗn loạn lại có một tia lạnh lẽo.

Ngô Thế Huân nhìn phương xa, nói với Phác Xán Liệt: "Anh đã từng muốn trở thành một người oai phong một cõi, ngồi ở trên đỉnh núi cao nhìn xuống muôn trùng đất đai rộng lớn."

Phác Xán Liệt nằm xuống, trong lòng cười nhạo chính mình.

Ngô Thế Huân thấy hắn không nói chuyện, nhìn qua. Phác Xán Liệt cảm nhận được Ngô Thế Huân, tránh đi ánh mắt hắn, chột dạ mở miệng: "Em đã từng cũng có ý nghĩ như thế, rất giống của anh."

"Huh?"

"Em muốn trở thành người có thể hỗ trợ anh, xem mọi người thay đổi." Phác Xán Liệt lần đầu tiên mở miệng nói như vậy, trước khi Lộc Hàm xuất hiện, bọn họ vẫn luôn là quan hệ bạn giường cùng cấp trên cấp dưới. Sau khi có Lộc Hàm, Phác Xán Liệt là phó lãnh đạo, là thủ hạ trung tâm đáng tin cậy nhất của hắn .

Thì ra đã là con người, cuối cùng vẫn sẽ không lý trí như vậy, hắn cho rằng lời này Phác Xán Liệt vĩnh viễn cũng sẽ không thể nói.

Ngô Thế Huân há miệng thở dốc, trong lòng nghĩ nghĩ tìm từ.

Phác Xán Liệt chưa cho hắn cơ hội nói chuyện: "Em biết. Em chỉ là không hy vọng chính mình sẽ tiếc nuối. Giống như anh, em cũng muốn buông thả chính mình một lần."

Phác Xán Liệt ngồi dậy, trước sau không có liếc mắt một cái nhìn Ngô Thế Huân, đi sang bên kia, tự đốt một điếu thuốc, sau đó thật lòng mà nở nụ cười. Không phải cười thống khổ, cũng không phải tự giễu. Là đột nhiên, một nụ cười nhẹ nhàng.

Ngô Thế Huân quay đầu lại, hai người giống như chưa từng phát sinh điều gì.

Phác Xán Liệt hút thuốc, nói ra chuyện nghẹn trong lòng từ lâu, Ngô Thế Huân cũng không nói lời từ chối, làm hắn có một tia chua xót, nhưng nhiều hơn, là một loại vui mừng khi phát tiết. Sau đó lại trở lại như bình thường.

Ngô Thế Huân nhắm mắt lại nằm ở mặt cỏ, mùi đất hỗn loạn xộc vào mũi. Ngô Thế Huân nghĩ kiếp trước kiếp này, rất nhiều chuyện vặt vãnh, buồn bực trong lòng nhiều năm như vậy nên bỏ đi thôi, rộng lượng lên.

Ngô Thế Huân đột nhiên mở to mắt, nhìn bầu trời xanh thẳm: "Phác Xán Liệt, chúng ta mở công ty ở Mỹ đi. Mở một cái công ty trong sạch."

Phác Xán Liệt cười: "Tuyệt vời, anh muốn kinh doanh cái gì, đại ca?"

Ngô Thế Huân lấy di động trong túi ra: "Thời đại phát triển quá nhanh, kinh doanh doanh nghiệp điện tử đi, chú có ý tưởng không?"

"Em sao, em muốn làm về trò chơi, chúng ta hồi đi học không phải chơi qua rất nhiều sao. Nhưng là điện tử cho nước Mỹ, khối thị trường này lực cạnh tranh rất lớn, chúng ta muốn tìm nhân viên nghiên cứu khoa học kỹ thuật cũng không dễ , muốn ăn được cáo bánh kem này lại càng khó."

Ngô Thế Huân sờ sờ cằm, nghĩ: "Thế thì ngoại thương đâu, thời điểm anh và chú ở Hong Kong đều nhìn thấy, Hong Kong có rất nhiều doanh nghiệp dời đến đại lục, đại lục hiện tại chính sách rất ưu tiên xí nghiệp nước ngoài, phí tổn cũng thấp. Khi trở về chú đi điều tra một chút, anh cảm thấy cũng được."

Phác Xán Liệt gật đầu: "Vâng."

Tháng này, đối với Lộc Hàm mà nói, vô cùng gian nan. Ba Lộc Minh bệnh tình nguy kịch, bác sĩ nói vị trí não bộ xuất huyết tuy rằng tương đối không nguy hiểm, nhưng lượng xuất huyết quá lớn, tiên lượng không khả quan.

Lộc Minh đã liệt nửa người, nửa bên mặt lẫn khóe miệng nghiêng lệch, nửa ngày nói không rõ một câu. Cắm ống ăn, chất lỏng thay thế một ngày ba bữa, bởi vì cảm giác bị trì độn, đại tiểu tiện đều mất khống chế.

Nhìn Lộc Minh trong bộ dạng này, chỉ sợ bệnh tình đã không thể khống chế được, đã khai lô một lần, lại làm tiếp phẫu thuật, nguy hiểm sẽ gia tăng, hiệu quả cũng sẽ không tốt.

Cả người Lộc Hàm không chỗ nào lành lặn, Lộc Hưng Sinh cũng đã hối hận không nguôi. Hai người buổi sáng, buổi tối mỗi buổi thay phiên nhau chăm sóc phụ thân. Lâm Liên Hảo bỗng nhiên đến đây, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy, trông như đã già đi mười tuổi. Bà còn phải chăm lo cho Tiểu Tôn, ai cũng thông cảm cho nhau.

Tháng 1 năm 1992 Ngô Thế Huân ở nước Mỹ thành lập công ty "OP", thông báo tuyển dụng mười mấy sinh viên lĩnh vực điện tử máy tính, tuy rằng không cần trường học đứng đầu nước Mỹ, nhưng cũng phải có trình độ nghiệp vụ tối thiểu, đối với một công ty nhỏ coi như đủ.

Máy tính để bàn sớm đã được phổ cập ở Mỹ, Phác Xán Liệt muốn làm trò chơi đánh bài, lại trời xui đất khiến, trò chơi trở nên hấp dẫn hơn, bắt đầu dẫn dắt đoàn đội đi khai phá trò chơi máy tính.

Trong khoảng thời gian này hai người cùng công ty trên dưới bận đến quay cuồng, tiền từng bó lớn thu về, không thể nào tính nổi lợi nhuận.

Phác Xán Liệt nhận được một cuộc ưđiện thoại, xoay người kéo cửa, đi vào phòng công tác của Ngô Thế Huân : "Boss, ba của Lộc Hàm, chết vì bệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#9407