Chapter 12: "Được thôi!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm rưỡi sau, công ty của Ngô Thế Huân bắt đầu có khởi sắc. Khi nhóm di động XT đầu tiên được ra mắt, đã rất nhiều công ty lớn của nước Mỹ sớm có những loại di động chất lượng cao hơn. Chẳng qua giá của XT so với di động khác rẻ hơn, cũng đã tạo được chỗ đứng, có thị trường nhất định.

Phác Xán Liệt cho thăng cấp loại trò chơi đánh quái "Quái vật toàn truyền", đạt được phản hồi tốt ngoài mong đợi, thừa thắng xông lên thổi quét tâm lý của thanh niên Mỹ. Thậm chí công ty game EA lớn nhất nước Mỹ còn muốn thu mua OP, ngành sản xuất điện tử chuyển tiền tới cực nhanh, khiến Ngô Thế Huân cùng Phác Xán Liệt phải kinh ngạc cảm thán.

Tuy đã ở trạng thái như vậy, vẫn thực sự có người rời đi, nhưng OP có lực hấp dẫn của OP. Ngô Thế Huân cho nhân công chủ lực chia ra làm, cho nên đại bộ phận người vẫn là lựa chọn lưu lại, OP lại tuyển nhân lực mới, quy mô công ty mở rộng, tình hình thuận lợi.

Mà ở bên kia đại dương, Trung Quốc đại lục cũng đang vào giai đoạn kinh tế phát triển. Ngô Thế Huân quyết định đi một chuyến đến Thâm Quyến, Thượng Hải và Thiên Tân.

Hoặc là? Có cả Hong Kong.

Trong một năm rưỡi, cứ mỗi hai tháng Ngô Thế Huân đều viết cho Lộc Hàm một phong thư. Lộc Hàm vẫn luôn không hồi âm. Lúc trước hắn đi đến Mỹ cũng là do muốn dành cho Lộc Hàm một chút thời gian, cho anh suy nghĩ kỹ. Nhưng đã lâu như vậy, kiên nhẫn của hắn thật sự sắp hết sạch.

Hắn biết Lộc Hưng cưới Kim Tuấn Miên, Lâm Liên Hảo đã cùng Tiểu Tôn trở về Đài Loan, Lộc Hàm không còn làm cảnh sát, xuất bản một quyển sách tên là "Sprinkled sunlight", trở thành tác giả có chút danh tiếng. Hắn còn biết đã hơn một năm Lộc Hàm mở đủ các loại họp báo gặp mặt, chỉ tiếc ở nơi đó không có hắn

Cũng không phải không có chút hoài nghi, nhân vật trong "Sprinkled sunlight", được miêu tả, rất giống bản thân.

Tháng sáu, Thâm Quyến giống trong nồi hấp sủi cảo, khí bốc đầy trời.

Ngô Thế Huân chưa kịp quen giờ, đã đi gặp thị trưởng thành phố Thâm Quyến Uông Quốc Hải cùng vài vị trùm xí nghiếp bản địa. Còn có Johan là một vị khách đến từ xí nghiệp Anh quốc, người này đại khái là cũng muốn chia một chén canh.

Một hồi qua lại, gương mặt Ngô Thế Huân có nét phương Đông nên được yêu quý hơn người Anh. Ngoại trừ thị trưởng Uông hoàn toàn không tiếng biết Quảng Đông, những người khác đều nói tiếng Quảng Đông lưu loát, không cần phiên dịch, lại có vẻ càng thân thiết thêm vài phần.

Xã giao qua lại làm Ngô Thế Huân có chút mỏi mệt. Trong đó có một ông chủ thấy Ngô Thế Huân rất vừa mắt, lén lút để lại danh thiếp. Rất nhiều lần giao lưu, cư xử rất phải phép, Ngô Thế Huân gọi ông một tiếng anh Cao, Cao Thư cũng rất coi trọng Ngô Thế Huân.

Hôm nay Cao Thư mời hắn đi "Sàn ca nhạc Toàn cầu", nói là mời nhưng đây là ông chủ của xưởng lớn trong nước nên hắn cũng nhận thức được. Ngô Thế Huân một mực đồng ý.

Sàn ca vũ tòa cầu có tầng một là sảnh lớn, tầng hai là khán đài, tầng 3 là phòng độc lập.

Cao Thư dẫn hắn đến tầng 3 nói: "Hôm nay, Vương thiếu ở Bắc Kinh bày tiệc mời các thanh niên trẻ tài tuấn đến chơi. Hắn đầu năm nay mới tới sản nghiệp Vương gia ở Thâm Quyến rèn luyện."

Ngô Thế Huân đỡ đỡ mắt kính tơ vàng, nhướng mày: "Bắc Kinh, là con cháu của ông à?"

Cao Thư nhìn ra nét khinh thường trong mắt hắn, trả lời: "Không quen biết hắn, chủ yếu là quyền lực của cha hắn rất lớn, cho nên người đến đây đều rất giỏi. Cậu gặp hắn cũng không có hại gì, ở Trung Quốc làm buôn bán so phương Tây kia hoàn toàn là hai chuyện khác nhau."

Ngô Thế Huân ở Đài Loan, Hong Kong cũng đã biết, gật đầu, đi theo sau Cao Thư. Khách sáo với Vương thiếu vài câu, Cao Thư giới thiệu mấy ông chủ có xương linh kiện mà hắn biết, ngược lại thật sự rất có ích.

Hắn nghĩ, nếu OP sản xuất thêm đợt sau của di động và trò chơi thì có thể lấy giấy phép nhập khẩu ở Trung Quốc, sau đó làm xưởng ở đại lục, mua sắm linh kiện từ xưởng linh kiện địa phương, phí tổn có thể bớt đi ba phần. Có thể thu được lợi nhuận.

Ở Trung Quốc còn có bao nhiêu nhân khẩu,thị trường lớn như vậy. Hơn nữa hắn phát hiện người Thâm Quyến vẫn dùng di động loại lớn, căn bản không có khái niệm di động nhỏ, càng muốn tiến vào, nhưng cũng cần tĩnh tâm suy nghĩ.

Ngô Thế Huân nói chuyện với Cao Thư xong, tìm một góc ngồi xuống, mặt không biểu tình bưng ly rượu, hai ly xuống bụng, nhìn qua rất giống một người đang uống rượu giải sầu.

Đột nhiên trước mắt tối đi một ít, đôi chân hiện rõ cùng quần tây xám đậm xuất hiện ở trước mắt Ngô Thế Huân. Một bàn tay chĩa về phía hắn, cầm miệng ly của Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn người tới, tay không thể khống chế run lên, làm một chút rượu rơi vào cổ tay áo đối phương.

Người kia không buông tay, Ngô Thế Huân cũng cố định tại chỗ. Cao Thư hướng bên này nhìn thoáng qua, rất sợ là có cái gì không thoải mái, lập tức tới giải vây.

Cao thư ôn hòa cười, ngữ khí thành khẩn: "Làm sao vậy? Vị tiên sinh này àm dơ cổ tay áo cậu, thật ngại quá, tôi thay em trai đền cho cậu, bên cạnh có khu bách hóa, tôi sang mua cho cậu áo mới?"

Lộc Hàm lắc đầu nói: "Không liên quan, không cần."

Sau đó quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân liếc mắt một cái, ánh mắt Ngô Thế Huân ủy khuất giương lên khiến anh mềm lòng. Lộc Hàm đột nhiên nhớ tới người này vẫn luôn vô cùng ác liệt, da dê bên dưới là da hồ ly, da hồ ly bên dưới còn có da sói.

Vì thế dùng một loại khẩu khí đay nghiến, thấp giọng nói với Ngô Thế Huân: "Ngô Thế Huân. Cậu từ lúc nào đã thành em trai người khác ~"

Ngô Thế Huân giật mình một cái, Lộc Hàm đã thay tâm đổi tính?

Ngô Thế Huân nhìn vào mắt Lộc Hàm, không hề, vẫn là con nai nhỏ, chẳng qua làm bộ như sói xám.

Ngô Thế Huân vẻ mặt thâm tình dán sát vào Lộc Hàm, gằn từng chữ một: "Ai làm anh trai cơ, không, muốn,."

Sau đó quay mặt đi giải thích với Cao Thư: "Cao đại ca, không có việc gì, đây là bạn cũ của tôi, hôm nay cảm ơn anh, tôi xin phép đi trước."

Nói xong liền lôi Lộc Hàm ra cửa, để Cao Thư đầy nghi hoặc.

Ngô Thế Huân cứ như vậy kéo Lộc Hàm chạy xuống , Lộc Hàm không phản kháng, mặt có điểm hồng. Ngô Thế Huân nhìn thấy khí sắc Lộc Hàm rất tốt, trắng trắng hồng hồng. Trong lúc nhất thời vui vẻ vì anh sống tốt, lại đột nhiên không biết tại sao anh có thể tìm được mình. Hai người cũng không biết như thế nào mở miệng.

"Tại sao lại tới Thâm Quyến?"

"Anh thì sao?"

"Tôi tới khảo sát thị trường." Sau đó sợ Lộc Hàm hiểu lầm, lập tức bồi thêm một câu: "Việc đứng đắn."

Lộc Hàm nhìn bộ dáng này của Ngô Thế Huân có điểm buồn cười: "Tôi tới gặp bạn. Đúng rồi, mẹ cùng Tiểu Tôn về Đài Loan, cậu có rảnh thì đi gặp mẹ, bà cũng sống không dễ dàng."

Ngô Thế Huân không nghĩ anh sẽ nhắc đến Lâm Liên Hảo, không trả lời anh.

Lộc Hàm lại hỏi: "Chuyện làm ăn làm thế nào?"

"Cũng không tệ lắm" cả người Ngô Thế Huân lộ ra một luồng khí phách nhìn qua vô cùng giỏi giang, so với lúc trước nhìn trầm ổn hơn nhiều.

Lộc Hàm gật gật đầu: "Cậu ở Mỹ có gặp được cô gái tốt nào không? Tuổi không còn nhỏ, không định kết hôn sao?" Không biết vì sao lại ôm tâm tư như thế, Lộc Hàm hỏi ra một câu khiến chính mình kinh ngạc, anh nhấp nhấp môi, đột nhiên miệng đắng lưỡi khô dòng khí nghẹn lên đến cổ.

Mắt Ngô Thế Huân lạnh lùng, trong giọng nói đột nhiên đã không còn ý cười: "Anh lấy thân phận gì hỏi tôi?"

"Đư...........đương nhiên, là anh trai cậu."

"Gì?" Ngô Thế Huân tay dựa vào lan can, đôi mắt thâm thúy giấu ở dưới một mảnh ánh sáng, bình tĩnh nhìn phía trước, ánh mắt sắc bén không thể ngăn cản: "Tôi không cần anh làm anh trai tôi."

Những lời này mang hàm ý, tim Lộc Hàm có chút đau, nhưng Lộc Hàm kỳ thật cũng biết chính mình đang trốn tránh, đã không cho hắn hy vọng, vì cái gì còn muốn quấy rầy hắn. Chính hắn cũng cảm thấy cách chính mình làm không thỏa đáng, tư quyện cúi đầu. Lộc Hàm hít vào một hơi, bước chân nhanh hơn, Ngô Thế Huân trong nháy mắt đã bị anh bỏ lại.

Ngô Thế Huân phản ứng lại, đen mặt, chạy vội đuổi theo, một phát bắt được tay Lộc Hàm, giận giữ: "Không cho anh đi!"

Lộc Hàm nỗ lực giãy giụa muốn đẩy Ngô Thế Huân ra, Ngô Thế Huân lại từ sau lưng ôm lấy anh.

"Không đúng."

Ngô Thế Huân ôm chặt Lộc Hàm đến không thở nổi: "Trong lòng anh đều biết rõ mà đúng không."

Lộc Hàm cắn cắn môi: "Ngô Thế Huân, anh là anh trai em." Nói ra những lời này, trong lòng Lộc Hàm bỗng nhiên đau xót, cái mũi đau xót, trong ánh mắt nổi lên lệ quang. Ông trời a, sao lại trêu đùa con người ta như thế.

Ngô Thế Huân chuyển người anh, nhìn: "Em đợi anh đã hơn một năm, em muốn chờ anh nghĩ thông suốt. Kỳ thật em rất muốn, rất nhớ anh......"

Lộc Hàm vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân lầm bầm lầu bầu trong miệng: "Em mở công ty điện tử, em hối hận, muốn bắt đầu cuộc đời mới. Em kiếm được rất nhiều tiền, em muốn mua cho anh đồ anh muốn mua mà không mua được. Nếu em thất bại cũng có thể cùng anh nếm trải những ngày đói khổ lạnh lẽo, sau đó sẽ phấn chấn trở lại. Chờ khi chúng ta đều mệt mỏi, không còn trẻ, chúng ta có thể đi du lịch khắp thế giới."

Lộc Hàm nghe Ngô Thế Huân nói như chờ mong, từng giọt nước mắt lăn xuống.Anh sợ hãi nghe tiếp, càng nghe càng cảm thấy lòng mình, thực ra cũng không bình tĩnh.

Ngô Thế Huân dùng tay lau nước mắt trên mặt anh, tiếp tục: "Biệt thự của em ở Mỹ có một cây bạch quả, em nghĩ tới thời điểm chúng ta già, ngồi ở cây bạch quả hóng gió. Dùng hàm răng đã lung lay cắn hạt dưa." Vừa nói Ngô Thế Huân vừa nhếch môi, trong ánh mắt sáng ngời, ánh mặt trời đánh vào phía sau hắn, cả người hắn đều sáng lên, thật giống như hắn là người phúc nhất trên thế giới .

Lộc Hàm không nói gì, đầu dựa vào trong ngực Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cũng dần an tĩnh, phố xá sầm uất người đến người đi, ngựa xe như nước, không ít người nhìn bên này tò mò lại khinh thường.

Lộc Hàm nhẹ nhàng nói: "Được."

Ngô Thế Huân như là gặp ảo giác, không dám tin vào tai mình: "Anh nói cái gì?"

Lộc Hàm lấy hết can đảm ngẩng đầu, ánh mắt kiên định xưa nay chưa từng có: "Được thôi."

Ngô Thế Huân nghiêng đầu muốn hôn anh, Lộc Hàm đánh một phát vào ngực Ngô Thế Huân, ngại ngùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#9407