🐾Chương 12🐾

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐾Chương 12: Chân tướng bại lộ, Thụy Trạch khóc cầu thượng tướng đừng bắt mình phá thai🐾

Kế tiếp mấy ngày quân huấn, Lục Hữu An cũng muốn giúp Thẩm Thụy Trạch xin nghỉ.

Ở trong mắt cậu, sau khi mang thai thì nên hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi, Omega không có Alpha làm bạn cùng sủng ái đã đủ đáng thương rồi, chẳng lẽ còn muốn đi sân thể dục tham gia phạt đứng tập thể sao? Nhưng Thẩm Thụy Trạch lại chỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại cũng không tiêu cực ủ rũ. Cậu thậm chí chủ động ăn cơm trưa Lục Hữu An mang về cho cậu, lại xem bản hướng dẫn bác sĩ cho cậu kê những loại thuốc nào, rồi lấy nước uống thuốc, bộ dáng dường như đã lần nữa tỉnh táo lại. Lục Hữu An một bên nhẹ nhàng thở ra một hơi, một bên lại nhịn không được dò hỏi đối phương:

“Thụy Trạch…… Cậu thật sự không tính nói chuyện này cho Alpha của cậu sao?”

Omega ngồi trên ghế ôm sữa bò uống  ngừng lại một chút, hơi hơi lắc đầu.

Thời điểm mới biết chính mình mang thai , cậu xác thật là kinh hoảng thất thố, căn bản không có sự chuẩn bị nào với một sinh mệnh đột nhiên đến bên cậu này. Cậu cũng không phải một phụ thân Omega đủ tư cách, có lẽ cũng không xứng có một cái hài tử như vậy. Nhưng mà cậu thật sự quá mức tịch mịch, căn bản không muốn buông tiểu gia hoả cùng mình có quan hệ huyết thống này ra ……

Có lẽ người thường không thể hiểu sự chấp nhất này của cậu, nhưng Thẩm Thụy Trạch là cô nhi cha mẹ đều mất sớm, cậu đã một mình tịch mịch lâu lắm rồi.

Cho nên, cậu quyết định lưu lại đứa nhỏ này.

Giấu Tống tiên sinh lưu lại bé con.

“Ân…… Cậu phải giúp tớ bảo mật nga.” Thẩm Thụy Trạch khẽ cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng nhỏ còn đang bằng phẳng đến cực điểm của mình .

Lục Hữu an nhìn cậu, lại bộp bộp bộp nước mắt liền rơi không ngừng.

Rõ ràng người không làm Tống tiên sinh thích là Thẩm Thụy Trạch, hiện giờ đã mang thai còn muốn một mình gánh vác trách nhiệm cũng là Thẩm Thụy Trạch, cậu lại như người chịu khổ đều là mình , một bên lau nước mắt một bên ôm lấy đối phương. Tiểu Omega bị ca ca sủng hư căn bản là không sợ cái gọi là đế quốc thượng tướng, một bên ôm Thẩm Thụy Trạch khóc một bên lẩm bẩm lầm bầm mắng đối phương: “Tống Thế Minh người này…… Hắn quá xấu xa rồi, thật sự quá xấu xa luôn……”

“Hắn như thế nào có thể lòng dạ hẹp hòi như vậy …… Cậu rõ ràng vô tội như vậy , hắn ngay cả lúc đi học cũng phải khi dễ cậu……” Cậu khóc thút tha thút thít, “Hiện tại cậu đều mang thai, hắn làm Alpha còn phát hiện không ra, thật một chút đều không quan tâm tới cậu mà?”

“Tống tiên sinh cũng là muốn tớ học nhiều tri thức một chút.” Thẩm Thụy Trạch bất đắc dĩ dỗ đối phương, “Hảo…… Cậu đừng khóc nữa, buổi chiều còn phải đi tập quân huấn.”

“ Cậu còn muốn đi?” Lục Hữu An lập tức ngẩng đầu lên, lại nghiêm khắc mà giận trừng mắt cậu, “ Tớ không cho phép……! Cậu hiện tại hẳn nên hảo hảo dưỡng thai, hảo hảo nghỉ ngơi ——”

“Hữu An.” Thẩm Thụy Trạch thở dài, không nhịn được nhấp môi nở nụ cười, “ Tớ lại không phải bệnh nặng, chỉ là trong bụng có bảo bảo mà thôi…… Cũng không cần mỗi ngày ngốc trên giường đi? Lúc phải chạy bộ tớ sẽ xin ở bên cạnh nghỉ ngơi là được, những hạng mục khác tớ đều tham dự sẽ tốt hơn.”

“ Cậu cũng biết…… Nếu là tớ vẫn luôn không đi, khả năng lại sẽ có lời đồn đãi lung tung rối loạn truyền ra nữa.”

“ Cậu…… Cậu sao tới giờ còn hướng về hắn!” Lục Hữu An tức tới phồng miệng thành cá nóc, nhưng tức hồng hộc nửa ngày cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, chỉ yêu cầu Thẩm Thụy Trạch chiều nay kiên quyết không thể đi nữa, đến ngày mai dưỡng đủ tinh thần lại nói. Thẩm Thụy Trạch gật đầu đáp ứng, lại bị đưa lên giường, nằm trong ổ chăn ấm áp . Lục Hữu An cũng không chê thời tiết nóng nực, rất chiếu cố đem điều hòa tăng lên hai độ, miễn làm đối phương bị cảm lạnh.

Tiểu Omega cuộn tròn nằm nghỉ, trộm mở ra máy truyền tin của mình.

Nếu tính toán một mình nuôi nấng đứa nhỏ này, tiền là vấn đề cần giải quyết nhất trực tiếp nhất. Trong quá khứ mười mấy năm, cậu tích góp không ít phí sinh hoạt từ phụ thân bằng hữu giúp đỡ, đột nhiên nhìn qua tựa hồ cũng đã tiết kiệm được không ít, thế nhưng đã có năm sáu vạn. Nhưng cậu lúc trước cũng không phải sinh hoạt ở đế đô, mọi chi phí đều rất thấp, một tháng dùng hết đại khái 400-500 tệ. Năm sáu vạn đối với cậu lúc trước mà nói là một số tiền lớn, nhưng  ở chỗ này hôm nay…… Lại không tính là gì.

Chỉ đi bệnh viện khám thai đơn giản một chút thôi, khả năng đã phải tốn năm sáu ngàn.

Càng không cần nhắc những cái xét nghiệm kỹ càng tỉ mỉ hơn……

Tiểu Omega hơi hơi cúi đầu, vuốt bụng của mình phát sầu.

Cậu nghèo như vậy , có lẽ ngay cả chống đỡ tới lúc đem hài tử sinh ra đều làm không được; nơi nào có thể nuôi nấng bé con lớn lên đâu? Huống chi cậu đến lúc đó cùng Tống tiên sinh ly hôn, ngay cả nơi mình ở đều không có……

Cậu ngay cả bản thân mình đều chăm sóc không tốt.

Lục Hữu An cho rằng cậu đã ngủ, tay chân nhẹ nhàng đi tắt đèn.

Bất đồng với Thẩm Thụy Trạch hiện giờ gặp phải khốn cảnh, Tống Thế Minh ở quân bộ rất là bận rộn.

Hắn một mặt có rất nhiều sự vụ thường ngày phải xử lý, mặt khác lại không thể không sắp xếp các loại tình huống đột phát khi tiến hành nghi thức duyệt binh , mỗi ngày còn phải đi thao trường xem huấn luyện, tự mình quan sát tình huống của binh lính . Alpha bận rộn ngay cả thời gian ăn cơm đều không có, càng miễn bàn thời gian nghỉ ngơi. Hắn tựa hồ lập tức trở lại sinh hoạt khi còn chưa kết hôn, nhưng mà mỗi đêm cuối cùng lúc rảnh rỗi, trong văn phòng nghỉ ngơi, hắn trước sau đều nghĩ đến tiểu Omega của mình .

Hắn cố ý dặn dò người phụ trách trung ương đại học quân huấn quân khu bộ đội, để bọn họ hạ thấp tiêu chuẩn đối với Omega, lấy việc bảo đảm thân thể khỏe mạnh của học sinh làm điều quan trọng nhất, kiên quyết không thể để xảy ra vấn đề gì. Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn nhịn không được lo lắng chính mình Thẩm Thụy Trạch, sợ cậu dưới ánh nắng chói chang bị cảm nắng. Alpha bất công  thậm chí có ý định để người thúc giục giảm thời gian huấn luyện, dù sao mấy ngày nay thật sự mặt trời quá mức chói chang , một chút cơ hội nghỉ ngơi cũng không cho nhóm học sinh này hơi quá mức. Nhưng mà hắn thật sự không tìm thấy lý do thích hợp an bài, bởi vậy chỉ có thể đem ý định đó giấu trong lòng thôi.

Tay ở trên máy truyền tin dừng một chút, hắn chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái, liền có thể gọi cho Thẩm Thụy Trạch một cuộc điện thoại ——

Nhưng mà đã quá muộn.

Vẫn là bỏ đi.

Tống Thế Minh rũ mắt, không muốn quấy rầy tiểu Omega nghỉ ngơi.

Ngày mai buổi sáng 9 giờ là đại điển đế quốc duyệt binh, hắn làm thượng tướng, sẽ trực tiếp theo sau hoàng đế cùng nhau duyệt binh. Cả nước tất cả các trường học đến lúc đó đều sẽ thống nhất an bài xem phát sóng trực tiếp, nói vậy Omega của hắn cũng sẽ……

Hắn muốn xuất hiện với tinh thần và tư thái tốt nhất.

Nam nhân tắt đèn, nhắm mắt lại cưỡng ép bản thân nghỉ ngơi.

Tống Thế Minh ngày hôm sau xác thật tinh thần sáng láng.

Hắn trước sau đều thẳng sống lưng, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú phía trước, kẻ nào đứng trước đều không dám thả lỏng qua một tí. Duyệt binh đại điển đúng hạn bắt đầu, hắn đi theo sau đế vương, cùng vài vị trung niên thượng tướng khác đứng chung một chỗ, quả thực là ánh mắt tiêu điểm của mọi người. Ngay cả radio phát sóng trực tiếp đều luôn muốn đem màn hình TV quay đến chỗ Tống Thế Minh, để cả nước nhân dân đều nhìn một cái mặt lạnh thượng tướng của bọn họ.

Chỉ tiếc, Thẩm Thụy Trạch cũng không trong hàng ngũ này.

Cậu một mình suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra cách gì có thể nhanh chóng kiếm tiền, cuối cùng đành phải thành thành thật thật đi tiệm cơm gần trường học, tìm một công việc part-time tạm thời. Cậu ở sau bếp giúp đỡ rửa chén, đôi khi sẽ ngồi xổm trên mặt đất lặt rau, tóm lại cần cậu làm cái gì, cậu liền đi làm cái đó. Cậu cũng biết chính mình thân phận bạn lữ của thượng tướng sẽ gây nhiều người chú ý, bởi vậy mỗi lần đều sẽ mang khẩu trang đi làm, cơ hồ che khuất hơn nửa gương mặt. Tuy có chút ngợp thở, không thông khí, nhưng dù sao so với bị người nhìn thấy rồi truyền tin tức ra ngoài vẫn tốt hơn nhiều.

Lão bản tiệm cơm là một đầu bếp không biết chữ , cho nên mới không giống những người khác ý thức được thân phận của Thẩm Thụy Trạch.

Ông như những lão bản khác, có một chút thiện tâm, nhưng cũng sẽ áp bức công nhân, khi tiền lương của công nhân chỉ đủ sống mới bủn xỉn cho thêm chút xíu xìu xiu nữa. Mặc dù tiền lương này cũng không có cách nào giảm bớt khốn cảnh hiện tại của cậu, nhưng rốt cuộc vẫn có một phần thu nhập, so với trước đó không có năng lực sinh tồn đã tốt hơn một chút.

Thẩm Thụy Trạch trước sau đều gạt Lục Hữu An.

Cậu biết Lục Hữu An gia đình có rất nhiều tiền.

Nhưng là cậu cũng không tính mượn đối phương.

Có lẽ là đã chịu đủ sự chăm sóc của đối phương nên cảm thấy không được tham lam, ước chừng lại sợ đoạn quan hệ thuần túy này bị cậu làm cho thay đổi hương vị, Thẩm Thụy Trạch chỉ cùng Lục Hữu An nói mình mỗi ngày đều về nhà nghỉ ngơi, không có bại lộ chuyện mình ở bên ngoài làm công. Tiệm cơm lão bản làm ăn không tệ, lại không thể dùng tiền lương rẻ như vậy tìm được công nhân khác nguyện ý làm việc, cho nên vẫn luôn thúc giục cậu tới đi làm nhiều chút. Tiểu Omega rối rắm hồi lâu, ngay cả duyệt binh đại điển cùng nhau xem cũng xin nghỉ, lấy lí do thân thể không khoẻ chạy ra bên ngoài ngồi xổm rửa rau.

Nhưng mà sau khi quân huấn kết thúc, cậu lại không có cách nào buổi tối chạy ra đi làm.

Sau khi cách bảy ngày lần nữa nhìn thấy Tống tiên sinh, Thẩm Thụy Trạch thậm chí có một loại ảo giác hai người đã xa nhau rất lâu. Tống Thế Minh đứng ở cạnh bàn nhìn chăm chú cậu, ngay cả quân trang trên người đều không cởi.

“Em đã trở lại.” Nam nhân cẩn thận quan sát bộ dáng Omega từng chỗ, phảng phất như dùng ánh mắt biểu đạt cảm xúc thương nhớ cực kì nghiêm túc. Nhưng ánh mắt hắn trắng trợn như vậy làm Thẩm Thụy Trạch chột dạ khẩn trương, lui về sau một bước, đeo cặp sách lắp bắp chào hỏi. Sau đó cậu liền tránh tầm mắt, nỗ lực giả vờ bình thường ——

“Tống tiên sinh cũng đã trở lại…… Ngài đói bụng sao? Em làm người máy đi chuẩn bị bữa tối……”

“Đã chuẩn bị.” Tống Thế Minh khắc chế ý niệm muốn ôm tiểu Omega của mình .

Hắn chỉ là đi tới trước mặtThẩm Thụy Trạch , nhận lấy đối phương cặp sách, lại cùng tiểu gia hỏa đi lên lầu, cùng nhau đổi quần áo ngủ ở nhà, sau đó mới xuống dưới nhà dùng cơm. Bọn họ hai người ở chung khi luôn thật an tĩnh, ngay cả thanh âm chiếc đũa chạm vào mâm đồ ăn đều có thể nghe đến rõ ràng . Thẩm Thụy Trạch sợ ngốc hồi lâu sẽ bị Tống tiên sinh nhìn ra chút gì đó, bởi vậy ăn một cái xong bữa cơm, liền thấp đầu nói dối nói:

“Tống tiên sinh…… Em hôm nay có chút mệt, đi ngủ trước.”

“Ngài…… Ngài có thể dùng cơm thêm chốc lát.”

Alpha ngừng lại một chút.

Hắn không nói mình từ kho hàng cố ý về nhà, duyệt binh đại điển pháo hoa dự bị trong viện đang chờ hắn đi thắp lửa; hắn cũng không hỏi cảm nhận của tiểu Omega đối với hắn trong đại điển kia. Hắn chỉ là gật gật đầu, lại trầm thấp “Ân” một tiếng.

“Đi thôi.” Hắn ngẩng đầu lên, “ Tôi còn có việc phải làm.”

“Tốt, vậy…… Tạm biệt.” Thẩm Thụy Trạch không dám nhìn biểu tình của nam nhân , vội vàng chạy trên lầu.

Nếu cậu có thể xem nhiều hơn một cái, liền có thể phát hiện Tống tiên sinh trước nay đều mặt vô biểu tình cư nhiên ngây người một lát, cư nhiên sẽ lộ ra một chút biểu tình vô thố. Nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cho dù cậu đứng ở trước thang lầu, cũng không có cơ hội bắt giữ khoảnh khắc kia. Cậu trốn vào phòng ngủ, tim đập mới không dồn dập như vậy nữa, còn có chút thấp thỏm, bộ dáng tựa hồ không cách nào an tâm xuống dưới.

Thẩm Thụy Trạch vào phòng tắm, ngồi trong bồn tắm sờ sờ bụng nhỏ vẫn như cũ bằng phẳng.

Cậu ban đầu cho rằng sau khi mang thai, bụng thực nhanh sẽ phồng lên, nhưng trên thực tế hiện tại đã 3 tháng, thể tích túi thai thậm chí còn không bự bằng cái bụng khi cậu ăn no nữa. Cậu vừa thấy may mắn lại thấy tiếc hận, nhịn không được chờ mong khoảng khắc có thể cảm nhận được thai động. Tiểu Omega ngây ngốc ngồi trong bồn tắm, chờ đến khi nước có chút lạnh xong mới vội vàng bò lên, lau sạch bọt nước thay áo ngủ lên giường. Mép giường còn thả huân hương quen thuộc, tự cậu duỗi tay châm lên, trong nhàn nhạt hương khí, thực nhanh liền ngủ mất.

Trong quá khứ cậu nằm trên giường này, thường xuyên có một ít giấc mộng kiều diễm, đến sáng hôm sau đều tàn lưu cổ khoái cảm bí ẩn kia, nhưng mà tối nay, cậu lại một đêm yên giấc, ngay cả mộng đều không xuất hiện nửa cái. Chắc là do ngủ sớm, tiểu Omega khó có được tỉnh lại trước Tống tiên sinh , kinh ngạc phát hiện chính mình giống như là bạch tuộc ôm lấy Tống tiên sinh. Tống Thế Minh ước chừng là bị cậu ôm đến không có cách nào, đành phải duỗi tay ôm eo cậu, một cánh tay còn lại lót ở phía sau cổ cậu.

Alpha chưa từng tỉnh lại, an tĩnh nằm bên cạnh cậu ngủ.

Bất đồng với ngày thường lạnh nhạt, Tống Thế Minh nhắm mắt lại ngủ ngược lại toát ra vẻ nhu hòa, là bộ dáng ngày thường hoàn toàn khó có thể tưởng tượng ra. Thẩm Thụy Trạch ngực lại nhảy một cái, muốn sinh ra ảo giác chính mình cùng Tống tiên sinh là một cặp tình nhân thật sự. Nhưng cũng may cậu đã nhắc nhở chính mình nên đối mặt hiện thực, thực nhanh liền đem những chờ mong không nên có đều đè ép xuống, lặng yên không tiếng động bò xuống giường. Cũng không biết vì sao, Tống Thế Minh vẫn không tỉnh lại,  tiếp tục an tĩnh ngủ, thuận tiện đem chăn ấm áp ôm vào trong ngực, giống như muốn ôm tiểu Omega tiếp tục ngủ.

Cậu biết Tống tiên sinh phải đi làm.

Huống chi hôm nay là thứ ba, Tống tiên sinh còn phải đi trường học giảng bài cho bọn cậu.

Chính là không biết vì sao, cậu có một chút luyến tiếc, không muốn đánh thức đối phương.

Thẩm Thụy Trạch ở phòng tắm đánh răng rửa mặt xong, lại đi xuống dưới kêu người máy chuẩn bị cơm sáng. Cậu chạy đến ngoài phòng nhìn nhìn, xe chuyên dùng phụ trách đón đưa Tống tiên sinh  còn chưa tới, có lẽ vẫn có thể tiếp tục ngủ thêm một lát. Bốn cái bánh bao thịt đã được hấp xong, nóng hầm hập đặt trên bàn. Tiểu Omega lại nhìn nhìn, mới bước lên cầu thang trở về phòng ngủ, ngồi xổm bên mép giường nhẹ nhàng gọi đối phương.

“Tống tiên sinh…… Nên rời giường rồi.”

Cậu thật ra buổi sáng một vài tiết không có môn học, tính đi tiệm cơm hỗ trợ một lát.

“Ân……?”

Nam nhân mang theo giọng mũi thấp thấp hừ một tiếng.

Hắn gần như không ngủ nướng, bởi vậy mặc dù còn chút mệt mỏi, nhưng như cũ theo bản năng mở mắt, nhìn về phía Thẩm Thụy Trạch trước mặt đang ngồi xổm trên mép giường nhìn hắn . Ý thức còn chưa thanh tỉnh, Tống Thế Minh híp híp mắt, trực tiếp vươn cánh tay, đem tay vỗ tới gương mặt non mềm của Thẩm Thụy Trạch .

Theo sau, liền dùng lòng bàn tay thô ráp , nhẹ nhàng ở trên mặt cậu vuốt ve.

Là tiểu Omega của hắn .

Tống Thế Minh khẽ cười cười.

Thẩm Thụy Trạch mở to hai mắt nhìn.

Cậu bị Tống tiên sinh bất ngờ sờ soạng không kịp phản ứng lại, trái tim đều ngừng đập trong chớp mắt, kế tiếp lại lung tung rối loạn nhảy lên lên. Cậu lúng ta lúng túng hô một tiếng “Tống tiên sinh”, nhưng căn bản không có nghị lực tránh né bàn tay đang chạm đến gương mặt cậu kia. Mặc dù không có phóng thích tin tức tố, nhưng Omega vẫn ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Alpha. Mùi hương mang theo chút sữa tắm cùng dầu gội đầu, cẩn thận ngửi ngửi, giống như còn có thể ngửi được hơi thở thương hỏa than thạch .

Mèo🐾: Tui lười tìm lại raw xem nó là ý gì nên để nguyên hán việt luôn😅

Chỉ tiếc, Tống Thế Minh đã tỉnh.

Vốn có thể không chút gánh nặng tâm lý vuốt ve tiểu Omega ngay lập tức dừng động tác, cũng không màng tới không khí xấu hổ, thu tay về. Ánh mắt hắn một lần nữa khôi phục thâm thúy, phảng phất nụ cười vừa rồi chỉ là một giấc mộng. Thẩm Thụy Trạch mờ mịt trong chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, đối phương đã ngồi dậy. Tống Thế Minh liếc mắt nhìn đồng hồ, cũng biết hôm nay mình ngủ hơi lâu một chút, lập tức đứng dậy thay quần áo.

Chỉ là sau động tác gọn gàng đó, Alpha trong tối nhớ lại dư vị gương mặt non mềm của tiểu Omega, bất động thanh sắc vuốt ve chính mình mặt trong ngón tay cái.

Tâm trạng Thẩm Thụy Trạch khó lắm mới tốt một chút , lại vì chuyện này xấu đi không ít.

Lúc Tống Thế Minh đi xuống lầu, xe chuyên dụng đã tới đón, bởi vậy nam nhân cũng không trì hoãn, ngay cả cơm sáng cũng không ăn liền ra cửa. Omega ngồi ở bên cạnh bàn, cảm giác mình giống như bốn cái bánh bao thịt đang từ từ nguội lạnh, kết cục đại khái là bị ném vào thùng rác đi. Mấy suy nghĩ lung tung làm cậu sinh ra chút đồng tình với bốn cái bánh bao, thế là bắt đầu nỗ lực muốn đem chúng nó toàn bộ ăn sạch.

Kết quả là cậu ghé vào phòng vệ sinh, khó chịu nôn ra đồ ăn vì ăn quá nhiều mà nghẹn mất.

Nôn mửa xưa giờ đều tổn thương thân thể, huống chi trong miệng vẫn luôn đọng lại cổ chua xót kia, bất kể cậu súc miệng như thế nào đều không mất đi. Cậu không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng cổ không khoẻ, một mình đeo khẩu trang đi tiệm cơm tiếp tục làm công. Tuy rằng chỉ mới sáng sớm, nhưng vẫn có không ít khách, với vì phải chuẩn bị đồ nấu cho bữa trưa, cậu cần phải rửa sạch không ít đồ chuẩn bị mới được. Thẩm Thụy Trạch ngồi xổm trên mặt đất sau bếp dùng thùng nhựa đổ nước lạnh vào bồn, bắt đầu bẻ ra từng lá từng lá cải trắng còn dính bùn đất rửa sạch .

Bàn tay tinh tế trắng nõn đều bị nước lạnh ngâm đỏ.

Cậu như là không cảm giác được lạnh lẽo, tận chức tận trách làm việc của mình , rửa cải trắng xong lại đi rửa củ cải trắng, đem cành lá và bùn đất trên củ cải đều rửa sạch sạch sẽ. Lão bản thấy cậu làm việc nghiêm túc, càng đem mấy việc lung tung rối loạn đều đẩy cho cậu. Thẩm Thụy Trạch thật vất vả rửa sạch một bồn củ cải, còn phải đem tất cả cắt thành khối nhỏ, lại ngâm trong nước lạnh sạch sẽ để tiện sử dụng.

Cậu có chút mệt.

Nhưng chỉ một chút mệt mà thôi.

Tiểu Omega cười cười, lại bị lão bản kêu đi làm chuyện khác.

Chắc là do liên tiếp bảy ngày quân huấn trước đều không đi học, cậu không biết như thế nào lại quên mất mình còn có tiết, như một con quay ở sau bếp bị lão bản kêu trước kêu sau. Tay bị ngâm trong nước lâu, lòng bàn tròn vo đều có chút nếp uốn, ngón tay đã thoáng sưng lên một chút, ước chừng đã bị nước lạnh đông quá mức. Nhưng có lẽ là bản năng loài thỏ, cho dù đem lông ở bụng cậu nhổ trọc, cậu cũng muốn cố gắng vì đứa con còn chưa ra đời xây một cái ổ ấm áp. Thẩm Thụy Trạch không có chút oán trách, ngược lại càng thêm nỗ lực, tận chức tận trách hoàn thành công việc của mình ——

Trong phòng học, Tống Thế Minh đang từng chút từng chút rà quét toàn bộ phòng học, tìm kiếm tiểu Omega của mình.

Hắn ngày trước chỉ cần tùy tiện quét mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Thụy Trạch, nhưng hôm nay, hắn lại chỉ thấy Lục Hữu An, không có thấy chút bóng dáng nào của tiểu Omega. Lục Hữu An ở phía dưới cũng sốt ruột không được, không ngừng gửi tin nhắn gọi điện cho Thẩm Thụy Trạch.

Nhưng mà trước sau không người nghe máy.

Nguyên nhân rất đơn giản —— Thẩm Thụy Trạch vì phòng ngừa lúc rửa rau làm nước thấm vào làm hỏng máy truyền tin, đem cặp sách cùng máy truyền tin cất ở ngăn tủ sau bếp.

Nhưng mà Tống Thế Minh tâm tình lại lập tức không tốt.

Hắn nhíu mày, vẫn chờ đến khi tiếng chuông vang lên khi cũng không thấy Omega nhà mình tiến vào. Nam nhân thấp giọng bắt đầu giảng bài, nhưng mà lại trước sau không cách nào tập trung lực chú ý, không ngừng nhìn cửa phòng đã đóng lại. Không khí toàn bộ lớp học  cũng đặc biệt áp lực, căn bản không có ai dám phát ra chút tiếng động nào.

Alpha chỉ nói được mười phút.

Nội dung chương trình học hắn sớm đã thuộc lòng, cho dù không xem sách, hắn cũng có thể đem cả quyển sách giảng từ đầu đến đuôi. Nhưng mà chậm chạp không thấy Thẩm Thụy Trạch, hắn căn bản không cách nào tiếp tục giảng bài. Tống Thế Minh hít sâu một hơi, chậm rãi nắm nắm tay, đơn giản đem sách giáo khoa đặt ở trên bàn, lạnh thanh cùng mọi người nói một câu “ Tiết học này mọi người tự học”. Xong, hắn liền bước nhanh ra phòng học, lập tức yêu cầu thư kí định vị vị trí máy truyền tin của Omega  .

Thư kí nghe ngữ khí của hắn, còn tưởng rằng là Thẩm Thụy Trạch bị người bắt cóc.

Lập tức bắt đầu dùng vệ tinh tìm định vị, nhưng khi tra đến vị trí cụ thể, lại nhíu lông mày đem tin tức chuyển cho cấp trên của mình . Tống Thế Minh bình tĩnh gương mặt nhìn thoáng qua, cũng không nhịn được hơi hơi ngơ ngẩn, tựa hồ cũng không hiểu Omega nhà mình đi nơi đó làm cái gì.

Một tiệm cơm nhỏ bên cạnh rường học  ……

Nhưng hắn vẫn vội vàng đuổi qua đó.

Mặc quân trang, lại thêm gương mặt người dân toàn đế quốc đều nhận biết, khi Tống Thế Minh tiến vào tiệm cơm, học sinh đang ở bên trong ăn bữa sáng học sinh đều dại ra. Bọn họ còn không có kịp lên tiếng chào “Tống thượng tướng hảo”
Tống Thế Minh đã bước nhanh đến sau bếp, ngay cả bước chân đều mang theo sát khí. Ở bên ngoài thu ngân của tiệm còn tưởng rằng cửa hàng nhà mình chọc phiền toái, sửng sốt một chút cũng vội vàng theo sau, vừa sợ hãi lại vừa khẩn trương. Nhưng mà Thẩm Thụy Trạch còn ở phía sau bếp ngồi xổm trên mặt đất , vô tri vô giác xoa rửa cây cải thìa cuối cùng trong tay .

Làm xong cái này…… Lại đi đem tỏi cắt nhuyễn, buổi sáng hôm nay liền kết thúc.

Cậu trong lòng nghĩ, giơ tay xoa xoa cái trán đầy mồ hôi.

Sau bếp vốn ồn ào nhốn nháo bỗng nhiên an tĩnh lại, ngay cả thanh âm băm thớt đều không có. Thẩm Thụy Trạch nắm lấy trong đồ trong tay, bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, mới ngây ngốc ngẩng đầu nhìn một cái. Nhưng ánh mắt cậu còn chưa chuyển một vòng, đã thấy một đôi chân thẳng tắp mặc quân trang đang đứng ở bên cạnh mình. Hô hấp của cậu bỗng nhiên cứng lại, lại ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt Tống Thế Minh, đại não đều trống rỗng.

Cậu thậm chí ngay cả nói chuyện đều quên.

Alpha trong mắt tựa hồ cũng đang đè ép lửa giận, một câu đều không có nói liền đem cậu từ mặt đất kéo lên, gắt gao ôm vào trong lòng ngực. Thẩm Thụy Trạch tim đập hụt mấy nhịp, lúc này mới sợ hãi lên, run run rẩy rẩy bắt đầu chảy nước mắt. Cậu theo bản năng muốn giải thích, chính là cậu có thể giải thích cái gì……?

Nói cho Tống tiên sinh, mình muốn tự cấp bảo bảo kiếm tiền mua sữa bột sao?

Tống Thế Minh không nói một lời, chống trên cổ Omega hít một hơi thật sâu.

“Về nhà.” Hắn không hỏi Thẩm Thụy Trạch vì sao ở chỗ này, cũng không có hỏi nhân viên khác của cửa hàng, chỉ là khàn khàn nỉ non, “ Tôi mang em về nhà.”

Thẩm Thụy Trạch trực tiếp bị ôm lên, căn bản không có cơ hội tránh thoát nào.

Đại não cậu hỗn loạn như là hồ nhão, căn bản không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, cậu nên tìm lý do gì. Tiểu Omega quá mức ấu trĩ, căn bản cũng không biết hành động của mình căn bản không thể gạt được đối phương. Cậu cứng đờ bị Tống Thế Minh ôm lên xe, muốn tự mình ngồi đều bị cánh tay rắn chắc gắt gao ôm chặt. Tống Thế Minh thâm ám đôi mắt, trước sau đều đem người ôm chặt trong ngực, chống ở cổ cậu không ngừng ngửi ngửi.

Khi đến nơi, Omega cũng bị ôm vào cửa.

Tống Thế Minh không ngừng lại giây nào, ôm Thẩm Thụy Trạch trực tiếp đi nhanh lên lầu, sau khi đi vào phòng ngủ mới thoáng bình tĩnh lại. Hắn lại một lần nhìn gương mặt Thẩm Thụy Trạch , kết quả lại thấy tiểu Omega đã sợ tới mức nước mắt đầy mặt , một bên run rẩy hô hấp một bên nhìn hắn. Tất lửa giận cũng được, nôn nóng cũng được, ở gương mặt đang khóc thút thít như pha lê. Hắn cũng há miệng thở dốc một lát, cuối cùng mớ đè nén xuống buồn bực trong ngực mình, vừa bi thương lại bất đắc dĩ, giọng nói dò hỏi vang lên:

“Vì sao…… Một mình ở chỗ đó?”

Hắn như cũ luyến tiếc làm Omega nhà mình sợ hãi, lúc dò hỏi còn duỗi tay vuốt ve đầu đối phương, giúp cậu chà lau nước mắt trên má , “Vì sao…… lại muốn một người đi chỗ đó?”

Thẩm Thụy Trạch hơi hơi giương môi, thật sự là ngăn không được nước mắt.

Cậu sợ muốn chết, giống như em bé làm sai chuyện bị cha mẹ bắt gặp, thiếu chút nữa ngay cả hô hấp đều không dám. Nhưng mà đối mặt với Tống tiên sinh dò hỏi, cậu lại không cách nào biện giải cho mình. Tiểu Omega nghẹn ngào một hồi lâu, mới cuối cùng run rẩy trả lời đối phương:

“Tống tiên sinh…… Em…… Em chỉ là đang làm thêm…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”

“Vì cái gì muốn đi làm thêm?” Tống Thế Minh đem cậu ôm lên, cũng không hề khắc chế chính mình, một chút một chút hôn trán tiểu Omega, “Là tôi cho em sinh hoạt phí không đủ sao? Em muốn tiền trực tiếp nói với tôi là được…… Vì sao muốn đi nơi đó làm thêm?”

Hắn tiếng nói cũng có chút khàn khàn, chỉ là không có nước mắt thôi.

Tất cả cảm xúc —— phẫn nộ cũng được, bi thương cũng được, hoang mang cũng được, lúc này đều hóa thành nụ hôn nóng bỏng thấm ướt cái trán Omega . Thẩm Thụy Trạch bị hắn hôn môi ngược lại khóc càng thêm lợi hại, suýt chút nữa  ngồi không xong. Hắn bị Tống Thế Minh gắt gao ôm, thân thể mềm đi xuống liền theo bản năng rúc vào lòng ngực đối phương , ngược lại càng thêm gần sát vào nhau vài phần.

“Tống tiên sinh…… Thực xin lỗi……”

“ Tôi không trách cứ em.” Nam nhân mổ hôn giữa mày cậu, nếm tới một chút nước mắt, “Thụy trạch, tôi chỉ là muốn biết…… Vì sao.”

Omega run run thở dốc vài cái.

Cậu biểu tình tràn đầy hốt hoảng, hiển nhiên là có chuyện đang gạt đối phương. Tống Thế Minh cũng không thúc giục, liền an tĩnh ôm cậu tiếp tục hôn mổ. Nước mắt rơi xuống bị hắn liếm láp, lại như là rơi vào ngực hắn giống nhau, làm Alpha cũng cảm thấy ngực đau như đao cắt. Nhưng hắn vẫn là kiên nhẫn dỗ tiểu Omega nhà mình, dùng bàn tay to không ngừng nhẹ vỗ về sống lưng của cậu.

“Không khóc, tôi không trách cứ em, em không cần sợ.”

Bức tường trong tim Thẩm Thụy Trạch thật vất vả mới dựng lên lại bị một kích như vậy bất kham đánh sập.

Cậu nguyên bản là không chịu khóc thành tiếng, nhưng lúc này lại lập tức run rẩy lên, liền hô hấp đều phá lệ thô nặng. Cậu gắt gao ôm Tống tiên sinh, một bên khụt khịt một bên xin lỗi: “Thực xin lỗi…… Tống tiên sinh, thực xin lỗi……”

“Em quá sợ…… Em thật sự quá sợ……”

“Vì cái gì?” Tống Thế Minh nhìn cậu thương tâm như vậy , càng đau lòng càng ôm hôn không ngừng, “Vì sao lại sợ? Còn có tôi đây…… Không khóc, không khóc.”

“Ô……” Thẩm Thụy Trạch còn há to miệng thở hổn hển, “Em…… Em……”

“Em mang thai……”

Tống Thế Minh hôn mổ nháy mắt cứng lại.

Nam nhân gương mặt bình tĩnh lúc này lại tràn ngập bất ngờ, thế nhưng so Thẩm Thụy Trạch biết được việc này khi còn muốn càng thêm kinh ngạc vài phần. Hắn bản năng từ sâu trong nội tâm mừng như điên, thiếu chút nữa muốn đem Omega trong lòng ngực  ôm hôn thật sâu. Nhưng mà Thẩm Thụy Trạch đang nằm trong lòng ngực hắn còn khóc không ngừng, tự chìm đắm trong cảm xúc đem bí mật nghẹn một tháng không dám nói tất cả đều nói ra ——

“Em mang thai…… Trong bụng có bảo bảo…… Chính là Tống tiên sinh ngài lại không thích em, em sao có thể lại cho ngài thêm gánh nặng đâu? Ngài khẳng định là không muốn bé con…… Chúng ta về sau khẳng định sẽ ly hôn…… Chính là em không có tiền, ngay cả tiền khám thai cũng đóng không nổi……”

“Tống tiên sinh, em sai rồi…… Ô…… Cầu ngài, cầu ngài không cần xoá bỏ bé con…… Em sẽ mang nó đi, tuyệt không thêm chút phiền toái nào cho ngài.……”

🐾Hết chương 12🐾

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro