🐾Chương 13🐾

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐾Chương 13: Hiểu nhầm cuối cùng cũng hoá giải, hai người ôm lấy nhau tỏ tình hôn môi🐾

Tiểu Omega khóc thở hổn hển, gương mặt đều bởi vì thiếu oxy mà trở nên đỏ ửng. Nước mắt thấm ướt hai mắt cậu, làm cậu căn bản không cách nào thấy rõ biểu tình Tống tiên sinh trước mặt . Bờ vai của cậu đang run rẩy, ngực cũng không ngừng phập phồng, thậm chí bụng nhỏ đều khóc run run lên. Gò má tràn đầy nước mắt, cho dù Thẩm Thụy Trạch diện mạo văn nhã tú khí, nhưng hiện giờ cùng chữ “Đẹp” thật không chút liên quan.

Chỉ có cặp môi kia, nhưng thật ra bởi vì khóc nức nở mà nhiễm hồng trạch, càng thêm chọc người trìu mến.

“Ô…… Tống tiên sinh…… Em, em thực xin lỗi ngài…… Ngài như thế nào trừng phạt em đều được……” Trong tiếng nói bi thương cùng đau đớn không phải giả bộ, Thẩm Thụy Trạch thật sự cảm thấy mình sẽ cùng Tống tiên sinh ly hôn, yết hầu bởi vì khóc thút thít quá mức mà khàn khàn, thậm chí mang theo một chút mùi huyết , “Em sẽ không quấn lấy anh…… Nhưng là cầu anh, không cần mang em đi bệnh viện……”

Tay Tống Thế Minh ôm lấy cậu cứng đờ căng thẳng.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, Thẩm Thụy Trạch sẽ nghĩ hắn như vậy.

Trái tim phảng phất rơi vào trong hồ băng, lạnh đến hắn một tia nhiệt độ cơ thể cũng không cảm giác được. Mặc dù hắn bình thường khuôn mặt đều nhất quán vô biểu tình, nhưng lúc này trong đó càng thêm vài phần mờ mịt không thể xem nhẹ . Sự tự tin kiêu ngạo thậm chí cùng mơ hồ một chút tự phụ của đế quốc thượng tướng vào lúc này tiêu tán sạch sẽ, hắn trước mặt Omega mình âu yếm, chỉ là một kẻ thất bại.

Một Alpha thất bại từ đầu đến cuối  .

Hắn an tĩnh nghe Thẩm Thụy Trạch khóc cầu, mãi đến khi tiểu Omega khóc không nổi nữa, cuối cùng mới tìm về thanh âm của mình ——

“Vì sao…… lại nghĩ như vậy?” Mỗi một chữ, đều là những lời từ đáy lòng nói ra, chỉ một câu này đã làm Alpha kiệt quệ sức lực. Hắn mất khống chế hít sâu một hơi, càng thêm siết chặt cái ôm, đem trán cùng dán trên cổ Thẩm Thụy Trạch, “Thụy trạch…… Em vì sao lại cảm thấy…… Tôi muốn cùng em ly hôn?”

Tống Thế Minh phản ứng cùng Thẩm Thụy Trạch nghĩ trước đó hoàn toàn bất đồng.

Cậu ngốc lăng một chút, ngay cả khóc đều quên mất. Cũng đúng lúc này, cuối cùng mới thấy rõ đồng tử tràn ngập bi thương của Alpha . Omega chớp chớp mắt, bỗng nhiên ngực một trận đau nhói, chỉ cảm thấy nhìn bộ dáng Tống Thế Minh hiện tại, so với cậu mới vừa rồi khóc rống còn làm cậu khó chịu hơn vài phần. Ôm đối bàn tay đối phương nhẹ nhàng siết chặt, cậu thấp thỏm lại bất an nhìn, sợ hãi hô một tiếng “Tống tiên sinh”.

Tống Thế Minh thong thả lại thành kính hôn mổ giữa mày Thẩm Thụy Trạch.

Hắn sao có khả năng không thích đối phương?

Hắn rõ ràng thích đến…… Đời này đều không muốn buông tay ra.

Alpha lại mổ mổ giữa mày tiểu gia hỏa , sau khi áp xuống những chua xót không nên xuất hiện ở trên người hắn, mới nghiêm túc lại khàn khàn mở miệng ——

“Thẩm Thụy Trạch…… Tôi yêu em.”

“Trên thế giới này, sẽ không có người nào so Tống Thế Minh càng yêu em.”  Ánh mắt hắn thâm thúy đến gần như muốn đem tiểu Omega hút vào đó, “ Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ ly hôn, cũng tuyệt không sẽ cùng em ly hôn.”

“ Tôi là Alpha của, chỉ cần em nguyện ý…… Tôi sẽ là Alpha của em cả đời .”

Thẩm Thụy Trạch ngốc ngốc ngồi trong lòng ngực hắn.

Cậu thật sự quá mức kinh ngạc, cứ thế đều quên mất ngượng ngùng, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn nam nhân trước mặt nghiêm túc đang thề hứa . Cậu lại lẩm bẩm một tiếng “Tống tiên sinh”, nhưng lúc này lại một tiếng khóc nức nở cũng không có. Tiểu Omega ôm cổ Alpha của mình , đem mặt dán tới ngực đối phương, ngay cả tiếng tim đập nam nhân đều nghe thấy rõ ràng. Cậu hoà hoãn một hồi lâu,  cuối cùng mới xem như lý giải lời nói của đối phương, lại hơi hơi ngẩng đầu lên, nhưng mày lại hơi hơi nhíu lại, tựa hồ là thập phần không hiểu bộ dáng.

“Chính là…… Ngài rõ ràng……”

“Ân?” Tống Thế Minh rũ xuống mi mắt, lại mổ mổ cái trán trơn bóng của cậu, một bên hôn hôn một bên nhẹ giọng hỏi cậu, “Vì sao lại cảm thấy tôi không thích em?”

Thẩm Thụy Trạch ghé vào ngực hắn, bị hôn đến càng thêm mềm mại.

Kỳ thật làm cậu đối với việc này tin tưởng không chút nghi ngờ…… Cũng chỉ có một chuyện thôi.

Tiểu Omega hơi hơi căng thẳng chân, e lệ lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngài…… Ngài không chạm vào em……”

“Chúng ta chỉ ở trong kì động dục…… Sau đó lâu như vậy…… Tống tiên sinh…… Vì sao, không chạm vào em đâu?”

Cậu cố lấy cực đại dũng khí, mới đem chuyện này hỏi ra miệng.

Tống Thế Minh mày nhăn lại, thần sắc phức tạp nhìn Omega trong lòng ngực , ngay cả động tác vuốt ve sống lưng đều dừng một chút.

“Em…… Vẫn luôn ở khóc,” hắn tạm dừng một lát, sắc mặt tựa hồ là có chút ảo não, “ Tôi cho rằng…… em không thích……”

Thẩm Thụy Trạch hơi hơi mở to miệng.

Cậu như thế nào cũng không nghĩ tới, giữa mình và Tống tiên sinh cư nhiên vì chuyện này gây hiểu lầm.

Tiểu Omega trái tim kịch liệt nhảy lên, làm cậu hô hấp đều theo đó dồn dập. Cậu gắt gao ôm lấy Tống tiên sinh của mình, lại lập tức khóc thành tiếng. Nhưng đầu nhỏ lại không ngừng hướng trong lòng ngực đối phương cọ, tựa hồ là muốn làm cả hai càng gần lại nhau một chút ——

“Tống tiên sinh…… Tống tiên sinh……! Ô…… Ô……”

Alpha không biết chính mình là nơi nào lại chọc khóc tiểu gia hỏa trong lòng ngực .

Hắn vụng về ôm lấy người dỗ, nhưng mà trừ bỏ hôn môi cùng chụp vỗ ra, thế nhưng cũng nghĩ không ra biện pháp khác, chỉ có thể khàn khàn lặp lại hai chữ “Không khóc” , giống như lúc trước trong kì động dục vậy. Thẩm Thụy Trạch một bên chảy nước mắt một bên cuộn tròn trong lòng ngực hắn, qua một hồi lâu mới miễn miễn cưỡng cưỡng có thể nói chuyện. Nghĩ đến những cách Tống tiên sinh vụng về bày tỏ tình yêu, tiểu Omega càng cảm thấy ngực chua xót, cũng không nóng nảy giải thích thói quen xấu thích khóc này của mình. Cậu chủ động ngẩng đầu lên hôn miệng đối phương, kết quả lại đem nước mắt của mình ăn không ít, toàn bộ khoang miệng đều là vị chua xót.

“Em cũng thích Tống tiên sinh…… Em rất thích Tống tiên sinh……”

“Thụy trạch……” Tống Thế Minh đồng tử rụt rụt lại, anh tuấn gương mặt lại một lần hiện ra biểu tình vô thố.

Tiểu Omega ghé vào trong lòng ngực hắn  còn đang thút tha thút thít giải thích: “Nhưng…… Nhưng Tống tiên sinh, ngài như thế nào ngốc như vậy…… Ngài sao lại cho rằng em khóc là vì không thích……”

“Em chính là bởi vì thích…… Bị Tống tiên sinh thao quá thoải mái…… Mới vẫn luôn khóc a……”

Thẩm Thụy Trạch dán lên bờ vai của hắn, hút cái mũi chảy nước mắt không ngừng.

Cậu theo bản năng lại lần ngượng ngùng, thiếu chút nữa muốn đem chính mình cuộn thành một quả bóng trốn vào trong chăn, nhưng mà cậu lại thật sự sợ Tống tiên sinh hiểu lầm cái gì, liền đành phải nỗ lực ngước mắt nhìn đối phương, trúc trắc lại vụng về tiến lên hôn môi hắn. Nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy khó chịu thật, nhịn không được nhỏ giọng tiếp tục lẩm bẩm: “Rõ ràng mọi người đều biết đến…… Lời nói trên giường , đều là ngược lại……”

“ Ngược lại?” Tống Thế Minh mím môi.

“Chính là…… Chính là, em có thể nói từ bỏ…… Nhưng là Tống tiên sinh ngài…… Không thể dừng……”

Thẩm Thụy Trạch xấu hổ lỗ tai đều đốt cháy, nhưng vẫn nỗ lực thay Tống Thế Minh làm thầy giáo giảng giải: “Em càng khóc, tức là càng thoải mái…… Không phải có ý chán ghét Tống tiên sinh.”

Nam nhân thâm ám nhìn cậu, ngay cả động tác lòng bàn tay vuốt ve đều thong thả vài phần.

Hắn lúc này mới lộ ra bộ dáng chân chính  —— giống một con dã thú, muốn đem tiểu Omega nuốt ăn đến xương cốt bột phấn đều không chừa lại. Thẩm Thụy Trạch còn không có ý thức được nguy hiểm của mình , như cũ cuộn tròn ở trong lòng ngực Tống tiên sinh mà cậu cho rằng rất thân sĩ , một bên nhẹ giọng khụt khịt, một bên tiếp tục hôn đối phương, “ Ngài thật sự ngốc chết đi được……”

“Ân.” Tống Thế Minh đáp lại lời, ôm lấy tiểu Omega liền đè lên trên giường, “Nhưng sau này…… Sẽ không như vậy nữa.”

🐾Hết chương 13🐾

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro