C1: Cảm ơn ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Yến Vân Đình đi vào Dưỡng Đức Điện đã là đêm khuya, ngoại thần vốn không được ngủ lại trong cung, nhưng đương kim Trần quốc thiên tử Yến Triều lâm trọng bệnh, cả Thái Y Viện nổi danh đều bó tay không biện pháp, tiên liệu Trần đế chỉ sợ chịu không nổi đêm nay.

Trong hoàng cung náo động bất an, Vân Huy tướng quân Yến Vân Đình tay cầm quyền cao, lúc này mới ngủ lại nội cung trấn thủ bên cạnh thiên tử đang bệnh nặng.

Tiên đế chỉ lưu có tam tử, kế thừa ngôi vị hoàng đế chính là chính thất hoàng hậu sinh ra - Yến Triều, mặc dù hắn đã kế vị nhưng vẫn luôn kiêng kị hoàng đệ cùng cha khác mẹ là Yến Húc —— cũng là một thân Càn nguyên, nên đã tống cổ Yến Húc ra xa kinh thành, phong làm Lĩnh Nam vương.

Nói đến tiểu đệ Yến Chiêu, y và Yến Húc là huynh đệ thân sinh, lại là Khôn Trạch, năm nay mới cập nhược quán, vì thế cho phép y lưu tại trong kinh thành khai phủ kiến nha.

Hiện giờ Yến Triều hơi thở thoi thóp, mà dưới gối không con, các cung nhân đều lén phỏng đoán, chỉ sợ giang sơn này vẫn là phải rơi vào tay Yến Húc. Lĩnh Nam Vương Yến húc cũng nhận được tin tức, lấy cớ huynh trưởng bệnh nặng, dắt vợ dắt con không chiếu thư rời đất phong, mới hôm qua đã vào kinh.

Cung nhân trong Dưỡng Đức Điện đều quỳ gối ngoài điện chờ, Yến Vân Đình đi vào thấy chỉ có một người ở trước giường bệnh.

Ánh đèn dầu le lói, có lẽ lúc hắn tiến vào vạt áo mang theo gió, làm ngọn nến đang cháy dao động, người trước giường thân hình hơi run rẩy, buông khăn gấm trong tay, hắn nhìn thấy một bên mặt người nọ trắng bệch.

Người này hiện giờ chính là Trần quốc Đế hậu —— Bùi Anh, Bùi Vãn Trúc.

Y đã ở Dưỡng Đức Điện hầu bệnh nhiều ngày, tóc hơi rối, sắc mặt có chút tái nhợt, nốt ruồi đỏ giữa ấn đường đẹp như chu sa cũng ảm đạm nhan sắc. Ánh nến hắt lên gò má trắng bệch lạnh lẽo của y một đốm mây đỏ, đôi mắt kia phảng phất tựa như cháy lên một đám lửa, y như vậy nhìn mình, so với ngày thường giếng cạn không gợn sóng thì dáng vẻ sống động hơn nhiều.

Yến Vân Đình hô hấp muốn ngừng lại, bất cứ lúc nào chỗ nào nhìn thấy Bùi Anh, dáng vẻ Khôn Trạch này thủy chung sẽ làm hắn có một lát si mê.

Bùi Anh thấy hắn không nói lời nào, hơi nhướng mày thu tầm mắt, thấm ướt khăn bằng nước lạnh trong thau đồng, vắt khô nước lại đặt lên trán nóng hổi của Yến Triều. Yến Triều nằm trên giường, bệnh nặng tra tấn đến không còn dáng người, nơi nào còn có thể nhìn ra cửu ngũ chí tôn uy nghiêm, hốc mắt xanh đen hãm sâu, đôi môi khô nứt trắng bệch, có lẽ là quốc sự lao lực vất vả, tóc mai hắn sớm đã bạc. Cùng người bên cạnh Bùi Anh mà so, hiện giờ hắn thật giống như phụ thân của Bùi Anh.

Yến Vân Đình gỡ bội kiếm trên người đặt lên bàn, đến đứng phía sau Bùi Anh, vóc người cao lớn đem thân thể Bùi Anh hoàn toàn bao phủ, y cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm lau đi khóe miệng Yến Triều đang chảy nước dãi.

"Điện hạ đối bệ hạ, thật là nhất vãn tình thâm."

Bùi Anh lông mi run lên, rũ mắt nói giọng khàn khàn: "Cô chính là Hoàng hậu bệ hạ người sắc phong, bệ hạ hiện giờ bệnh nặng, cô tất nhiên phải ở bên phụng dưỡng."

Yến Vân Đình quỳ một gối bên cạnh Bùi Anh, bỗng nhiên duỗi tay cầm cổ tay người nọ, lòng bàn tay bên dưới cổ tay trắng nõn thon chắc, vuốt ve bàn tay gợi lên xúc cảm quả thực sẽ làm người ta nghiện. Yến Vân Đình hạ mày, trong mắt nổi lên nhiều loại cảm xúc phức tạp, làm người thấy không rõ cũng đoán không ra, "Vãn Trúc, nếu như người nằm ở chỗ này là ta, ngươi cũng sẽ như vậy lo lắng sao?"

Bùi Anh ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn, nốt ruồi đỏ giữa mày đẹp đến muốn bỏng rát mắt hắn, Bùi Anh giãy ra khỏi tay Yến Vân Đình, lạnh nhạt mở miệng nói: "Tướng quân đi quá giới hạn, nơi này là Dưỡng Đức Điện."

"Đúng rồi." Yến Vân Đình nhấp môi cười, "Nhưng thật ra người có lẽ đã quên, điện hạ trọng nhất luân lý cương thường, có một số việc không cần thần nói, trong lòng điện hạ chỉ có người là rõ nhất."

Bùi Anh ánh mắt như mũi tên nhọn, giương mắt chẳng qua bao lâu, mà như đã cùng Yến Vân Đình đối chọi mấy hiệp. Y tránh thoát, cổ tay đã bị cầm đếm phiếm hồng, khóe miệng treo lên ý cười lạnh buốt, "Vân Huy tướng quân là đương bắt chẹt nhược điểm của cô?

Yến Vân Đình ngơ ngẩn nhìn ánh nến rọi qua người Bùi Anh, làn da trắng sứ, môi đỏ ướt át, thêm đôi mắt hẹp dài cũng làm hắn nhìn ra ba phần tình ý. Cổ họng hắn một trận lăn lộn, duỗi tay đem Bùi Anh ôm vào trong lòng ngực, hắn đem cằm gác trên vai Bùi Anh, ngửi được mùi hương hoa lan sau cổ y, "Vãn Trúc, Vãn Trúc."

Hắn vỗ về tóc dài sau lưng Bùi Anh, thấp giọng lẩm bẩm, "Chuyện ngươi giao ta đã làm thỏa đáng, ngươi muốn, ta đều nguyện ý cho ngươi."

Bùi Anh lông mi buông xuống, ánh nến nửa phần cũng nhập không được mắt y, hàng mi dài thu lại trong đó là hỗn loạn suy nghĩ, y tựa vào trên vai Yến Vân Đình sâu kín thở dài, thanh âm nhẹ như một sợi khói lượn lờ bay lên từ lư hương.

"Nguyên Huy à, cảm ơn ngươi."

Đem giang sơn Yến thị phụng tới tay ta rồi.

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro