Chương 32: Vừa được ăn ngon vừa được xem kịch hay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương nhiên Yến Xu cũng chỉ nghĩ như thế mà thôi.

Đây là chuyện lớn đó, cho dù đề tài có giật gân cách mấy thì cũng đâu thể viết ra được, đúng không?

Vũ Văn Lan thở phào nhẹ nhõm, lúc này lại nghe nàng cân nhắc:【 Thôi thôi, mình nên viết về các đại thần trong triều thì hơn, nhân tiện giúp hoàng đế quét sạch triều đình luôn, ít ra thì nó cũng có thể lợi nước lợi dân. Để xem ngày mai viết về ai đây ta? À, hay là viết về chuyện cháu trai của Thị lang bộ Lại ức hiếp bạn học ở Quốc Tử Giám vào năm ngoái đi? 】

Vũ Văn Lan âm thầm nhíu mày, còn có việc này ư?

Xem ra đêm nay lại là một đêm mất ngủ đây.

~~

Ngày thứ hai, mọi người trong triều đình kinh ngạc phát hiện Thông chính sử Tây Nam Tạ Bồi đột nhiên ngã bệnh.

Chậc chậc, cơn bệnh lần này đến cũng lạ nhỉ, rõ ràng hai ngày trước ông ta còn tung tăng nhảy nhót muốn vạch tội một quyển tiểu thuyết kia mà, sao hôm nay lại đột nhiên đổ bệnh rồi?

Lại qua hai ngày, Đô Sát Viện bất ngờ đứng ra hạch tội ông ta, nguyên do là vì một vụ án trộm cướp cách đây nhiều năm.

Thì ra hơn hai mươi năm trước, người này đã từng trộm ngân lượng của bạn đồng hành khi đang trên đường đi thi, sau khi may mắn đỗ cao, ông ta liên tiếp lợi dụng chức quyền của mình để hãm hại khổ chủ, khiến con đường thi cử của người nọ liên tục thất bại.

"..."

Lúc này mọi người mới ngộ ra chân lý, thì ra nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết 《 Gã Đàn Ông Tham Tiền Chết Dưới Bóng Hoa 》đang rất thịnh hành kia là ông ta.

Chậc chậc chậc, không ngờ người này chẳng những trộm cắp ngân lượng của bạn đường mà còn có đam mê đi dạo lầu xanh à?

Không biết ông ta có bị bệnh hoa liễu thật không nhỉ...

Trong lúc mọi người đang sôi nổi suy đoán thì lại có tin tức mới truyền đến —— theo điều tra của Đô Sát Viện, cấp dưới và tôi tớ trong nhà của ông ta đều đã khai ra, bọn họ nói ông ta đúng là có sở thích dạo chơi chốn phong trần, hơn nữa còn từng vì tranh giành một cô hoa khôi ở bờ sông Tần Hoài mà vung tay đánh nhau với một người thương nhân, cũng mướn người đánh đối phương tới tàn phế...

Mọi người: "..."

Giờ thì lại khớp với quyển 《 Người Vợ Hung Dữ Khéo Léo Trừng Trị Gã Đàn Ông Trăng Hoa 》 kia...

Chậc chậc chậc, thì ra nhân phẩm của người này kém đến thế sao! Xứng đáng làm vật tế đầu tiên cho chiếu lệnh mới này!

Nửa tháng sau, Thông chính sử Tây Nam Tạ Bồi bị cách chức quan, cũng bị đánh hai mươi gậy về tội trộm tiền của người khác năm đó.

Có điều niệm tình người nhà không biết chuyện, cho nên việc trừng phạt cũng không có liên lụy đến người nhà.

Về phần gã Tạ Bồi này, ông ta vốn đã bị té một cú đau điếng, bây giờ còn bị đánh hai mươi gậy, trình độ thê thảm càng không cần phải nói, nghe đâu cuối cùng còn phải nhờ người khác khiêng về nhà.

Mà theo chuyện gièm pha của ông ta bị bại lộ, người vợ của ông ta cũng tức giận cực kỳ, bà ấy chẳng những không dịu dàng như xưa nữa mà còn hoàn toàn ngó lơ, mặc kệ ông ta tự sinh tự diệt.

Chuyện này rất giống với kết cục trong tiểu thuyết.

Cũng vì lẽ đó mà mọi người càng thêm tò mò, không biết rốt cuộc vị tác giả "Tiêu Dao Công Tử" đó là thần thánh phương nào, vì sao lại có thể biết rõ tường tận về một chuyện xảy ra cách đây nhiều năm như vậy?

~~

Chờ vụ "án to" mở bát cho năm mới kết thúc, thời gian cũng đã gần đến tết Nguyên Tiêu.

Buổi sáng, quân vương đang phê tấu chương trong Ngự Thư Phòng thì lại thấy Phú Hải tiến vào bẩm báo: "Bệ hạ, hoa đăng do Tuyền Châu tiến cống tới rồi ạ."

Đây là một nghi thức trong tết Nguyên Tiêu trong cung.

Hằng năm, dân gian sẽ tiến cống hoa đăng vào trong cung, mang ngụ ý quốc thái dân an, mà quân vương sẽ dùng những chiếc hoa đăng này để hiến cho cung Từ An của Thái Hậu cũng như thưởng cho phi tần các cung, tỏ ý thiên tử cùng vui với dân.

Phú Hải vừa dứt câu, Vũ Văn Lan cũng bất chợt nhớ tới một chuyện.

Hình như cũng có một cô gái rất thích hoa đăng đấy nhỉ.

Khi trước, cho dù chỉ là một chiếc đèn kéo quân bình thường cũng đã đủ làm nàng ấy vui vẻ suốt mấy ngày.

Vì thế hắn bảo: "Đưa sang điện Cam Lộ đi, nói Nghi tần chọn trước mấy cái."

Phú Hải bẩm vâng rồi đi ra ngoài, thầm nghĩ quả nhiên Nghi tần nương nương rất được bệ hạ yêu thích.

Có điều ông ấy còn chưa đi được vài bước thì lại nghe quân vương nói: "Khoan đã."

Phú Hải vội vàng dừng bước: "Vâng, nô tài đây ạ."

Chẳng lẽ bệ hạ còn muốn ban thưởng cái gì nữa sao?

Đáng tiếc ông ấy đã đoán sai, Vũ Văn Lan chỉ bất ngờ đổi ý mà thôi: "Gọi Nghi tần lại đây chọn đi."

Phú Hải ngẩn người —— gọi Nghi tần tới cung Càn Minh để chọn đèn ấy hả?

Không sai, ý của Vũ Văn Lan đúng là như thế.

—— Hắn cảm thấy tuy năng lực đặc biệt của Yến Xu rất tốt nhưng lại không có chọn lọc, không ngờ còn để nàng ấy biết cả chuyện giường chiếu của người khác...

Thật sự là không ổn cho lắm.

Cho nên nếu có cơ hội thì vẫn nên để nàng ấy ra ngoài nhiều một chút, dời đi lực chú ý được chút nào hay chút đó.

Chỉ tiếc người khác lại không hiểu dụng tâm lương khổ của hắn.

Phú Hải ngẩn người trong giấy lát, sau đó lập tức lấy lại tinh thần ngay —— chẳng lẽ là bệ hạ nhớ nhung mỹ nhân cho nên nhân cơ hội này gọi người tới để gặp mặt?

Rõ ràng chỉ mới chia tay nhau vào buổi sáng mà thôi, ôi chao, tình cảm của hai người đúng là gắn bó như keo sơn mà.

Thế là ông ấy vội vàng 'vâng' một tiếng rồi vui sướng chạy tới điện Cam Lộ.

Vũ Văn Lan: "..."

Khụ, dạo này hắn biểu hiện ra ngoài rõ ràng như vậy rồi sao?

~~

Lúc này, Yến Xu đang lười biếng ở trong điện Cam Lộ.

Từ sau khi làm lão già Tạ Bồi kia rơi đài, nàng vui vẻ thả lỏng mấy ngày, sau đó bắt đầu... chây lười.

Trong lúc đang cầm bút chơi đùa, nàng đột nhiên thấy Phú Hải tới.

"Nô tài thỉnh an Nghi tần nương nương, hoa đăng mà phủ Tuyền Châu tiến cống nhân dịp tết Nguyên Tiêu vừa tới cung ban nãy, cho nên bệ hạ mời nương nương đến cung Càn Minh để chọn đèn ạ."

Yến Xu có chút ngoài ý muốn: "Bảo ta đến cung Càn Minh chọn đèn ư?"

Phú Hải vội gật đầu: "Đúng vậy, nhân lúc còn chưa tặng cho các cung khác nên bệ hạ mới gọi nương nương sang chọn trước chiếc đèn mà mình thích đó ạ."

Ánh mắt của Yến Xu lập tức sáng lên, thật tốt quá, nàng siêu thích hoa đăng luôn!

Dù sao hiện tại cũng đang buồn chán, thế là nàng vội đồng ý, sau khi đổi một bộ xiêm y thì vội vàng đi sang cung Càn Minh.

Đợi đến khi vào cửa cung Càn Minh, nàng thấy Vũ Văn Lan đã đứng chờ sẵn ở trước hành lang từ bao giờ.

Dáng người của hắn cao lớn thẳng tắp, trên người mặc một bộ áo dài màu xanh đen với ống tay áo rộng, mái tóc đen dài được vấn gọn trong mão vàng càng tôn lên vẻ tuấn tú của hắn.

Người đẹp luôn có thể khiến tâm trạng người khác trở nên thoải mái hơn, Yến Xu tiến lên hành lễ: "Thần thiếp tham kiến bệ hạ."

Vũ Văn Lan 'ừ' một tiếng, cũng đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới.

Chỉ thấy hôm nay nàng mặc một chiếc áo gấm hai mặt phối với váy mã diện, bộ dáng xinh xắn hệt như chồi non đầu mùa vươn mình đón xuân.

Hắn cũng vui vẻ trong lòng, thế là ôn tồn bảo: "Đây là hoa đăng do Tuyền Châu tiến cống, rất nổi danh đấy, Trẫm bảo người hầu đặt ở đây, nàng đi lựa hai chiếc mà mình thích đi."

Thật ra ban nãy vừa vào cửa cung là Yến Xu đã thấy rồi, mấy chục chiếc đèn lồng với đủ loại màu sắc rực rỡ được treo dưới mái hiên, quả thật là đẹp hết chỗ chê.

Nàng vui vẻ đồng ý, sau đó bắt đầu đi chọn.

Ui chao, không xem không biết, đúng là đợt hoa đăng lần này xịn xò hơn hẳn luôn nè!

Hơn nữa bởi vì là từ nơi khác tiến cống nên phong cách chế tạo cũng mới lạ hơn so với những chiếc đèn trong cung làm.

Trừ đèn kéo quân và đèn hoa sen các thứ ra, không ngờ lại có cả đèn "không xương" được ghép nối với nhau từ các mảnh giấy cứng, bên trên còn được vẽ các bức tranh phong cảnh cực kỳ đẹp mắt.

Còn có đèn chạm khắc được chạm rỗng tám mặt, thấy Yến Xu có vẻ tò mò, tiểu thái giám vội vàng đốt nến trong đèn cho nàng nhìn, bởi vì được chạm rỗng nên ánh đèn rất sáng, nhìn qua hệt như một vầng trăng nhỏ.

Nàng không nhịn được vỗ tay khen: "Oa, cái này đẹp quá nè!"

Vũ Văn Lan hỏi: "Vậy nàng muốn cái này hử?"

Yến Xu cười hì hì gật đầu: "Cám ơn bệ hạ! Có điều thần thiếp chỉ lấy một chiếc là được rồi ạ."

Loại đèn chạm khắc này hiếm lắm, chỉ có mấy cái thôi, vừa nhìn đã biết là hàng quý, còn phải chừa lại để hiến cho Thái Hậu chứ, nàng không dám đoạt với Thái Hậu đâu.

"Thần thiếp lấy thêm một chiếc đèn hoa sen kia nữa là được."

Từ lần trước là nàng đã muốn nó rồi, chẳng qua là chưa kịp mở miệng thôi.

Vũ Văn Lan gật đầu, bảo tiểu thái giám gỡ đèn xuống cho nàng.

Đúng lúc này, Phú Hải đột nhiên chạy tới bẩm báo: "Bệ hạ, có Trâu đại nhân cầu kiến ạ."

Trâu đại nhân?

Ánh mắt của Yến Xu sáng lên, chẳng lẽ là vị học sĩ viện Hàn Lâm có gu đọc truyện siêu đỉnh đã giúp nàng xuất bản tiểu thuyết kia sao?

Chỉ nghe Vũ Văn Lan lên tiếng: "Bảo ông ta vào đi."

Phú Hải bẩm vâng, vội chạy đi truyền lời.

Không bao lâu sau, Trâu Mặc Trung đã vào tới nơi, thấy Yến Xu cũng có mặt, ông ấy vội vàng hành lễ: "Thần tham kiến bệ hạ, tham kiến Nghi tần nương nương."

Yến Xu gật đầu, lại nghe Vũ Văn Lan hỏi: "Chuyện của Quốc Tử Giám đã xử lý xong rồi sao?"

—— Tân sinh vào Quốc Tử Giám mỗi đầu xuân thường sẽ do Đại học sĩ Ngụy Như Chương của lầu Văn Hoa dẫn dắt, nhưng từ khi Ngụy Như Chương bị cách chức vì vụ bê bối bắt cóc bình dân năm ngoái thì công việc này đã rơi xuống đầu của viện Hàn Lâm.

Trâu Mặc Trung vội nói: "Chúng thần đã thương nghị với Quốc Tử Giám rồi ạ, dự tính lần đầu sẽ tuyển chọn ra 40 người từ quan viên trong triều và vương hầu công tước; lần thứ hai thì sàng lọc ra 60 người từ những học sinh ưu tú khắp mọi miền; cuối cùng lại lấy thêm 50 người từ các thí sinh thi rớt. Không biết ý của bệ hạ như thế nào ạ?"

Vũ Văn Lan nói: "Đợt đầu giảm 10 người đi, chuyển vị trí trống đó sang nhóm thứ hai."

Đám con cháu thế gia này phần lớn đều là một lũ không học vấn không nghề nghiệp, chỉ muốn dựa vào cơ hội này đi vào Quốc Tử Giám ngồi chơi xơi nước, hoặc thậm chí giống với đứa cháu trai của Thị lang bộ Lại Khang Quang Lượng kia, chỉ giỏi tài ức hiếp con cháu bình dân, làm ô uế bầu không khí trong Quốc Tử Giám.

Nếu đã như thế thì còn cần bọn họ làm gì?

Trâu Mặc Trung vội bẩm vâng.

Quân vương lại tiếp tục bổ sung: "Còn lại 30 người này cũng phải sàng chọn cho cẩn thận, tuyệt đối không thể "mở cửa sau" cho bọn họ chỉ vì có quen biết hoặc nhà kẻ đó có quyền có thế, nếu không một khi tra ra được hành vi gian dối nào thì sẽ xử kẻ đó theo tội không làm tròn trách nhiệm."

Trâu Mặc Trung nghiêm túc đáp: "Bệ hạ nói chí phải, phải tuyển chọn thật khắt khe, như thế mới dễ bề đốc xúc mọi người chú tâm học hành để sớm ngày thành người tài phục vụ cho đất nước ạ."

Vũ Văn Lan gật đầu: "Trâu khanh hiểu là tốt rồi, Quốc Tử Giám chính là gương mặt đại biểu cho triều đình, cũng là nơi bồi dưỡng người tài cho quốc gia, tuyệt đối không thể để nó trở thành trò cười cho thiên hạ được."

Trâu Mặc Trung liên tục gật đầu.

Chuyện lớn nói tới đây là chấm dứt.

Trâu Mặc Trung dừng một chút, sau đó đột nhiên hỏi: "À phải rồi bệ hạ, mấy ngày gần đây không thấy có bản thảo mới của Tiêu Dao Công Tử nhỉ, chẳng lẽ bệnh của người này đã nặng hơn rồi sao ạ?"

Hử? Tiêu Dao Công Tử?

Nghe thấy bút danh của mình, Yến Xu vội dỏng tai lên hóng hớt.

Vũ Văn Lan liếc nàng ấy một cái, nói: "Không có, người nọ gần như khỏe hẳn rồi."

Trâu học sĩ lại hỏi: "Nếu thế sao dạo gần đây người nọ lại không ra thêm tác phẩm mới vậy ạ?"

Chuyện này ấy hả...

Yến Xu có hơi chột dạ.

Vũ Văn Lan nhìn thoáng qua nàng ấy rồi cười bảo: "Chắc là do bận việc gì khác thôi."

Yến Xu đỏ mặt.

Khụ, hai ngày này nàng đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng vì quật ngã được đối thủ, thành ra có hơi buông thả, kết quả là mấy ngày liền vẫn chưa viết được thêm bộ truyện mới nào.

Trâu học sĩ đột nhiên 'ôi chao' một tiếng, vô cùng sốt ruột nói: "Không biết người nọ đang bận cái gì nhỉ? Bệ hạ không biết đó thôi, người bên ngoài đều đang chờ xem tiểu thuyết mới của công tử đấy ạ."

Ông ấy vừa nói xong, Yến Xu không nhịn được hỏi: "Ý của Trâu đại nhân là các độc giả bên ngoài đều đang đợi tiểu thuyết mới của Tiêu Dao Công Tử sao?"

Trâu Mặc Trung vội đáp: "Thần nào dám nói bừa ạ, nương nương không biết đâu, mấy ngày nay không biết có bao nhiêu người cứ sáng sáng là tụ tập ở trước cửa tiệm sách, bọn họ không phải vì cái gì khác, chỉ vì muốn được xem tiểu thuyết mới của Tiêu Dao Công Tử thôi đấy ạ, có người chờ không được, thế là đêm về khó ngủ, cơm nuốt không trôi, cả ngày bứt rứt vò đầu bứt tai luôn."

Yến Xu: "!!!"

Thì ra có nhiều người cần mình tới vậy sao!

Vũ Văn Lan: "..."

Không chờ hắn kịp mở miệng, nàng đã kích động nói với Trâu Mặc Trung: "Bảo mọi người đừng có sốt ruột, tiểu thuyết mới sẽ ra mắt sớm thôi."

Trâu Mặc Trung có phần ngạc nhiên, vội hỏi: "Chẳng lẽ nương nương cũng quen biết với vị Tiêu Dao Công Tử này hay sao ạ?"

"Quen chứ, quen thân là đằng khác." Yến Xu cười nói: "Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi hối thúc người nọ."

Trâu học sĩ mừng như điên, liên tục nói lời cảm tạ: "Vậy thần thay mặt các độc giả cám ơn nương nương ạ."

"Không cần khách sáo." Yến Xu khoát tay cười đáp.

Vũ Văn Lan mở miệng nói: "Nếu Trâu khanh không còn chuyện gì khác thì lui đi."

Trâu Mặc Trung vội 'vâng' một tiếng, sau đó rời khỏi cung Càn Minh.

Cuối cùng nơi này cũng không còn người ngoài, Vũ Văn Lan nhìn về phía Yến Xu, ngay lúc hắn đang muốn mở miệng thì lại thấy nàng ấy vội vã hành lễ với mình: "Thần thiếp cáo lui trước ạ."

Nói xong lập tức muốn đi ra ngoài.

Vũ Văn Lan giữ chặt cánh tay nàng, nhíu mày hỏi: "Nàng trở về làm gì?"

Hiện tại đang là giữa trưa, hắn còn đang tính ăn cơm trưa chung với nàng ấy đây.

Nào biết Yến Xu lại đột ngột hô to: "Ban nãy bệ hạ không nghe thấy sao ạ, đang có nhiều người đọc chờ đợi thần thiếp lắm đấy, thần thiếp phải mau về viết tiểu thuyết mới được!"

Vũ Văn Lan: "...Chờ một chút thì có sao đâu? Nàng không cần phải vội vàng như vậy."

Chờ một chút thì có sao đâu?

Yến Xu lập tức nhướng mày: "Thế nếu có đại thần vội vã muốn tìm ngài để bẩm báo chuyện quan trọng, lúc đó ngài có chờ được không ạ?"

Vũ Văn Lan: "..."

Đúng là không chờ được thật.

Lúc này hắn lại nghe nàng tấm tắc trong lòng:【 Thân là một tác giả tiểu thuyết, các độc giả chính là áo cơm cha mẹ của mình rồi còn gì? Sao mình có thể để cho các phú ông phú bà yêu quý chờ cho được! 】

Vũ Văn Lan: "???"

Phú ông... phú bà?

Là sao?

Nhưng mà không chờ hắn kịp nói thêm câu nào, nàng ấy đã cầm lấy chiếc đèn mình chọn hành lễ với hắn rồi vội vàng lao ra ngoài.

~~

Chờ trở lại điện Cam Lộ, Yến Xu lập tức múa bút thành văn, thậm chí cả bữa cơm trưa cũng chỉ ăn qua loa lấp bụng.

Chẹp, vừa nghe bảo người đọc đang ngóng trông mình như thế là linh cảm của nàng bùng nổ ngay, Yến Xu không biết mệt mỏi mà viết một hơi đến tận buổi chiều.

Nhẫn Đông đến nhắc nhở nàng: "Chủ tử ơi, đêm nay có tiệc Nguyên Tiêu đấy ạ, ngài mau đi trang điểm và thay quần áo đi chứ không thôi là chúng ta muộn mất."

Tiệc Nguyên Tiêu?

Lúc này Yến Xu mới nhớ ra, thế là nàng đành phải dừng bút: "Ừ, để ta đi."

—— Đây là bữa tiệc đầu tiên sau khi nàng thăng chức, hơn nữa còn là ngày lễ quan trọng như tết Nguyên Tiêu, cho nên nàng cần phải ăn mặc cho đứng đắn, nếu không chẳng phải sẽ làm mất mặt của hoàng đế hay sao?

Thế là dưới sự nỗ lực của đám Nhẫn Đông và Liên Tâm, hôm nay nàng mặc bộ áo váy giao lĩnh lộ vai màu hồng anh đào mà Thượng Y Giám vừa đưa đến mấy ngày trước, bên trên có thêu hoa văn hoa cúc tinh xảo, tóc dài được búi thành búi nghiêng, bên trên cắm trâm hoa mai đa bảo trông quý phái vô cùng.

Sắc trời ngoài cửa đã nhá nhem tối, Nhẫn Đông lại lấy một chiếc áo choàng lông chồn đến cho nàng, sau khi khoác xong thì Yến Xu ra cửa.

Nhưng xui rủi là, trên đường đi vào điện Nhu Nghi thì nàng lại trùng hợp gặp phải Chu phi đang bước từ trên kiệu xuống.

Yến Xu vội dừng bước hành lễ: "Tham kiến Chu phi nương nương."

Ôi, một phi tần không có phong hào gọi ra miệng cứ quái quái thế nào ấy, hơn nữa trước đây luôn có An tần theo sau Chu phi, bây giờ chỉ còn một mình nên trông nàng ta thiếu uy phong hơn hẳn.

Chu phi chỉ liếc nàng một cái, sau đó bắt đầu nở nụ cười quái dị: "Ô, không phải Lý quý nghi đây sao, à không đúng, bây giờ phải gọi là Nghi tần nhỉ, hôm nay ngươi ăn mặc nổi bật quá ha, bổn cung nhớ khi trước ngươi thích kiểu mộc mạc đơn giản hơn mà?"

Yến Xu vờ như không nghe thấy ý châm chọc của nàng ta, chỉ ngây ngô cười nói: "Thần thiếp không dám, thần thiếp sao bằng được một phần vạn của nương nương ạ, nương nương mới là người nổi bật nhất."

Nổi bật?

Chu phi cảm thấy câu này có gì đó sai sai, nàng ta vừa định gây khó dễ tiếp thì lại có một cỗ kiệu khác dừng cách đó không xa.

Cung nữ bên kiệu vội vàng vén màn lên, ngay sau đó, có người lập tức bước xuống kiệu.

Không phải ai khác, người nọ đúng là người đã bị cấm túc trong bữa tiệc biểu diễn băng một tháng trước - Ninh phi.

Cũng phải, hôm đó là 15 tháng chạp, hôm nay là 15 tháng giêng, vừa tròn một tháng, cho nên lệnh cấm của nàng ta cũng được gỡ bỏ.

Yến Xu đành phải hành lễ lần nữa: "Tham kiến Ninh phi nương nương."

Còn cách nào đâu, chức vị của vị này cũng cao hơn nàng, nếu nàng không hành lễ thì sẽ bị người ta mượn cớ kiếm chuyện liền.

Ninh phi lại không buồn để ý đến nàng, nàng ta nhìn sang Chu phi trước.

Bị cấm túc suốt một tháng, nàng ta rốt cuộc đã suy nghĩ cặn kẽ vấn đề, thì ra khi đó là con ả Chu phi này cố tình sai người đưa tin tức cho mình, khiến mình trở thành vũ khí thay cho ả.

Kết quả, nàng ta bị nhốt trong điện suốt một tháng, chẳng những mất một cánh tay đắc lực là Lệ tần mà còn liên luỵ đến thím của mình là Trưởng công chúa nữa!

Tuy trong lòng đã cầm dao xọc Chu phi nát bươm nhưng ngoài mặt, Ninh phi chỉ nhướng mày cười nói: "Ô kìa, đây chẳng phải là quý phi nương nương, à đâu, là Chu phi chứ nhỉ, đã lâu không gặp ngươi."

Hiện giờ Chu phi ghét nhất là ai dám đề cập đến việc mình bị giáng cấp, nghe Ninh phi nói như vậy, sắc mặt nàng ta lập tức lạnh hẳn: "Không phải ngươi bị cấm túc sao, hôm nay được bỏ lệnh cấm rồi à?"

Ninh phi cố nén tức giận, vẫn mỉm cười đáp: "Đúng vậy, mới không ra ngoài một thời gian thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi sao? Hiện giờ hai ta cùng cấp bậc với nhau nhỉ, nếu vậy ta cũng không cần phải hành lễ. Ta nhớ ngươi nhỏ hơn ta nửa tuổi, nếu vậy ta gọi ngươi là Chu phi muội muội nhé."

Chu phi trợn mắt liếc nàng ta một cái, nói: "Bổn cung không muốn xưng tỷ muội với ngươi, nghe bổn cung khuyên này, mới được bỏ lệnh cấm thì nên cẩn trọng lời ăn tiếng nói một chút, lỡ như chọc giận Thái Hậu hay bệ hạ thì lại bị nhốt đấy."

Nói xong lập tức cất bước đi lên bậc thang vào trong điện.

"Ngươi..."

Ninh phi chậm một bước, chỉ đành nuốt ngược nửa câu sau vào bụng. Lúc này nàng ta mới nhớ tới Yến Xu, sau khi đánh giá nàng một phen, Ninh phi bảo: "Lý quý nghi, à không, hiện tại là Nghi tần, nghe nói ngươi dũng cảm đứng ra hộ giá cho nên mới bị thương, không biết hiện tại sao rồi?"

Yến Xu vội nói: "Thần thiếp đã khá hơn nhiều, cám ơn nương nương quan tâm ạ."

Lại nghe đối phương nói tiếp: "Tuy bị thương nhưng lại có được chức Tần, tính ra ngươi cũng không lỗ nhỉ."

Nàng ta vừa nói như thế, Nhẫn Đông đứng bên cạnh Yến Xu lập tức khựng người, ý của Ninh phi là chủ tử dùng vết thương để đổi cấp bậc ư?

Thật quá đáng, nào có ai dám liều mình bỏ mạng chỉ vì được thăng bậc đâu cơ chứ!

Yến Xu lại chỉ cười nói: "Thật ra lúc đó thần thiếp chỉ hành động theo bản năng mà thôi, may mắn là chỉ bị thương nhẹ, còn chuyện thăng chức là do hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Nhưng thần thiếp tin nếu lúc đó có nương nương ở, nương nương nhất định cũng sẽ làm như vậy, đúng không ạ?"

Ninh phi sững người, nàng ta có ý gì đây, là đang chế giễu mình vì lúc đó còn đang bị cấm túc à?

Ninh phi đang muốn vặn hỏi thì lại thấy xe rồng tới, chờ xe dừng ổn, hoàng đế cũng bước xuống xe.

Hôm nay Vũ Văn Lan mặc một bộ đoàn long bào màu đen tuyền, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt như đao, Ninh phi thấy thế vội cúi đầu hành lễ: "Tham kiến bệ hạ."

Yến Xu cũng hành lễ theo.

Vũ Văn Lan chỉ nói: "Bên ngoài lạnh như thế, các ngươi không vào trong điện mà đứng ở ngoài này làm cái gì?"

Ninh phi không dám hó hé thêm câu nào, chỉ nhẹ giọng 'vâng' một tiếng rồi đi theo hoàng đế vào trong.

Sau khi vào điện, mọi người sôi nổi trở về chỗ ngồi của mình.

Không bao lâu sau Thái Hậu cũng tới rồi, đáng ngạc nhiên là An tần lại đi theo bên người bà ta.

Chu phi sửng sốt, lập tức dùng ánh mắt hình viên đạn trừng An tần.

Giỏi thật, nàng ta còn đang thắc mắc tại sao con tiện nhân này lại dám cãi lời mình, thì ra là đã bò sang ôm đùi Thái Hậu rồi!

Ninh phi thì lại nở nụ cười chế giễu.

Con đàn bà ngu xuẩn, bây giờ ngươi đã bị chúng bạn xa lánh, còn bị người cô ruột là Thái Hậu từ bỏ, một kẻ như vậy thì có tư cách gì mà kiêu ngạo?

Chờ mọi người hành lễ với Thái Hậu xong, Trưởng công chúa và phò mã Triệu Thành Văn cũng vào trong điện.

—— Bởi vì vụ hành thích vào mùng ba năm nay nên bây giờ trong cung rất khắt khe, ngay cả bữa tiệc quân thần vào tết Nguyên Tiêu cũng bị hủy bỏ, tiệc rượu tối nay trừ bỏ Thái Hậu và đế phi ra cũng chỉ mời mỗi hai vợ chồng Trưởng công chúa mà thôi.

Khí thế của Trưởng công chúa vẫn mạnh mẽ như ngày nào, đưa mắt nhìn quanh, trong điện này không có một người phụ nữ nào có thể sánh được với nàng ta cả. Chờ khi đến gần, Trưởng công chúa mới hành lễ với hoàng đế và Thái Hậu: "Thần tham kiến mẫu hậu, tham kiến bệ hạ, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, thần kính chúc hai vị thân thể an khang."

Khiếp, người này thế mà lại dám bơ thẳng toàn bộ phi tần trong điện luôn kìa.

So với nàng ta, vị phò mã bên cạnh vẫn trầm mặc ít lời như cũ, hắn ta chỉ ngoan ngoãn hành lễ theo Trưởng công chúa, bộ dạng này quả thật không khác gì mấy cô vợ nhỏ e thẹn nép bên người chồng vậy.

Thái Hậu gật đầu: "Không cần đa lễ, đều là người trong nhà cả, mau về chỗ ngồi đi."

Trưởng công chúa bẩm vâng, dẫn theo phò mã về lại vị trí, khi đi ánh mắt nàng ta còn đảo về phía Ninh phi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Lòng tự tin của Ninh phi lập tức bành trướng hẳn.

—— Con ả Chu phi ngu xuẩn kia mất đi Thái Hậu làm chỗ dựa, nhưng mình thì vẫn còn người thím là Trưởng công chúa, cho nên, cuối cùng vẫn là mình thắng.

Thấy người đã đến đông đủ, bữa tiệc tối cũng được bắt đầu.

Mọi người thay phiên nhau kính rượu với Thái Hậu và quân vương, Thái Hậu thở dài nói: "Mới chớp mắt một cái thôi mà ngày Tết đã trôi qua mất rồi, những chuyện xảy ra trong nửa tháng này thật sự làm người ta nghĩ đến mà sợ, hỵ vọng các ngươi phải biết quý trọng hiện tại, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình."

Mọi người đồng thanh hô 'vâng', sau đó bắt đầu hân hoan dùng bữa và uống rượu trong tiếng nhạc và ca múa của Giáo Phường Tư.

Qua một lát, Thái Hậu bất ngờ bắt chuyện với Vũ Văn Lan: "Mùa xuân tới, các nơi bắt đầu nối đuôi nhau tiến cống cho triều đình, chủ tử và các nô tài cũng đổi sang trang phục mùa xuân, mọi việc trong cung phức tạp hẳn, cho nên ai gia muốn tìm một người giúp đỡ xử lý Nội Vụ Cục, tránh cho xảy ra sự cố."

Bà ta vừa nói thế, trái tim mọi người ở đây đều như lỡ một nhịp, Thái Hậu muốn đề bạt ai ư?

—— Chu phi hiển nhiên đã bị từ bỏ, Ninh phi lại là người của Trưởng công chúa, Thái Hậu tuyệt đối không có khả năng dùng nàng ta, cho nên cuối cùng chẳng phải chỉ còn mỗi An tần hay sao?

Nào biết Trưởng công chúa lại nói: "Nếu mẫu hậu không chê thì nhi thần có thể tiến cử một người cho ngài, tâm tư của Ninh phi nương nương tinh tế, hành xử chu đáo, nhất định có thể gánh vác trọng trách này."

Yến Xu đang ung dung dùng bữa, nghe thấy nàng ta nói như thế, nàng thầm tấm tắc trong lòng, Trưởng công chúa lỗ mãng quá, hành động lần này của Thái Hậu rõ ràng là muốn đề bạt An tần, nàng ta lại đi tiến cử Ninh phi, chẳng lẽ còn muốn ép Thái Hậu phải đồng ý hay gì?

Thái Hậu cũng không phải kẻ ăn chay, đương nhiên không có khả năng đáp ứng nàng ta.

Quả nhiên, chỉ thấy Thái Hậu cười nói: "Ngươi ở ngoài cung lâu rồi, cho nên không rõ ràng chuyện trong cung như bổn cung đâu, bàn về tinh tế thì ai gia cảm thấy An tần càng tốt hơn, cho nên cứ để nàng ta làm đi."

Ý tứ trong lời này rất rõ ràng —— Trưởng công chúa đã gả ra ngoài thì cũng như bát nước đổ đi, còn có tư cách gì mà can thiệp chuyện trong cung?

Yến Xu đang lặng lẽ hóng chuyện, nghe tới đây thì lập tức bái phục sát đất luôn, quả nhiên là gừng càng già càng cay mà, Thái Hậu vừa nói như vậy thì Trưởng công chúa và Ninh phi hoàn toàn mất tư cách cạnh tranh còn gì.

Nào biết Trưởng công chúa lại chưa hề từ bỏ ý định: "An tần tốt thì tốt thật đó, nhưng đáng tiếc là cấp bậc của nàng ta..."

Nàng ta còn chưa dứt câu, Thái Hậu lại cười chen vào: "Cấp bậc chỉ là thứ tạm thời, huống chi ta cũng chỉ cần người giúp đỡ xử lý một ít chuyện của Nội Vụ Cục mà thôi, đều là chủ tử cả, chẳng lẽ Nội Vụ Cục còn dám trông mặt mà bắt hình dong hay sao?"

Nghe bà ta nói như thế, tổng quản Trương Lai Thuận của Nội Vụ Cục đang chờ một bên lập tức quỳ xuống nói: "Nô tài không dám ạ."

Thái Hậu gật đầu cười "Được rồi, thế cứ để cho An tần làm đi, nếu nàng ta làm không tốt thì đổi người khác là được."

Tuy giọng nói rất hiền hòa nhưng thái độ của bà ta lại kiên quyết tới cùng.

An tần nghe thế vội đứng dậy nói: "Thần thiếp chỉ sợ mình không khéo miệng, không gánh nổi trọng trách này."

Thái Hậu bảo: "Đừng phụ lòng tin của ai gia, cố gắng làm tốt là được."

Lúc này An tần mới bẩm vâng, tâm tình sung sướng mà ngồi xuống.

Ninh phi đương nhiên là khó chịu muốn chết, nhưng nàng ta cũng không buông tha cơ hội có thể "đâm ngược" lại kẻ địch cũ của mình, thế là cười nói với An tần: "Trước đây An tần thường xuyên đi theo Chu phi nương nương, nhất định đã học được không ít biện pháp hay nhỉ, yên tâm đi, ngươi nhất định có thể đảm nhiệm vị trí này mà."

An tần nghe nàng ta nói vậy thì hơi sững người, mà Chu phi thì lại hoàn toàn không kiềm được cơn giận của mình.

Con tiện nhân này! Sao ả ta dám châm chọc mình như vậy!

Thế là Chu phi cũng cười nói: "Ninh phi cũng có kém đâu, đúng rồi, kẻ hay đi theo sau ngươi lúc trước là ai đấy nhỉ? Lâu rồi không thấy nàng ta làm ta suýt quên luôn đây này."

...

Yến Xu núp ở một bên vừa ăn uống vừa xem kịch vui.

—— Đánh nhau đi, đánh nhau đi!

Nàng đang chán chết đây này, cho nên quyết định thử quan sát trận hỗn chiến này xem ai cao tay hơn ai, nói không chừng còn có thể học hỏi kinh nghiệm để tương lai còn viết vào tiểu thuyết nữa chứ.

Vũ Văn - cũng đang chán chết cho nên lén chú ý nàng - Lan: "???"

Cái này mà nàng ấy cũng muốn viết vào trong tiểu thuyết á hả?

Chẳng lẽ sắp tẩu hỏa nhập ma rồi hay gì?

Tuy mắt Yến Xu đang xem kịch vui nhưng miệng của nàng cũng không quên dùng bữa, món sườn dê nướng vừa bưng lên ban nãy đã nằm gọn trong dạ dày của nàng rồi.

【 Ui chao, món sườn dê này ngon ghê á chứ, cắn một ngụm là nước mỡ tươm ra, hương thơm vấn vít ở môi răng mãi không tan luôn nè. 】

【 Món canh hoa huệ cũng thơm khỏi phải chê, ăn vào đỡ ngán cực. Hơn nữa hoa huệ quý lắm, không biết một năm có thể ăn được mấy lần, cho nên mình phải biết trân trọng mới được, ai biết qua hôm nay còn được ăn nữa không. 】

Vũ Văn Lan: "..."

Đúng là không có gì cản được đam mê ăn uống của nàng ấy mà.

Đó là đương nhiên.

Đối với Yến Xu mà nói, vừa được ăn ngon vừa được xem kịch hay mới là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời này!

Hơn nữa không chỉ xem mà nàng còn kiêm luôn cả bình luận viên nữa ——

Thái Hậu và Trưởng công chúa mà đấu với nhau thì nhất định là Thái Hậu giỏi hơn rồi, bởi vì bà ta đa mưu túc trí, còn Trưởng công chúa thì hữu dũng vô mưu.

Chu phi và Ninh phi thì lại là kẻ tám lạng người nửa cân, một người thì mới "hết hạn chấp hành án phạt" nên được thả, một người thì mới vừa bị giáng cấp, ấy thế mà cả hai lại không biết hai chữ "e dè" được viết như thế nào, còn dám công khai cãi vã trước mặt của hoàng đế như thế.

Có điều Thái Hậu đã từ bỏ Chu phi, mà Trưởng công chúa thì vẫn còn giúp Ninh phi, cho nên ở điểm này thì Ninh phi tương đối may mắn hơn.

Nàng vừa nghĩ như vậy, hệ thống lại đột nhiên "ô hô" một tiếng:【 Ninh phi cũng không an toàn đâu bà, người chú Trưởng phò mã của nàng ta lén nuôi mấy người thiếp ở bên ngoài lận á, Trưởng công chúa mà biết thì coi như hai chú cháu bay màu luôn. 】

Yến Xu:【 ??? 】

Dưa gì mà thần kỳ dữ!

Editor có lời muốn nói:

Chồn bệnh mệt xỉu nên chương này ra chậm ơi là chậm luôn, mong là sẽ nhanh lấy lại được phong độ QvQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro