Chương 47: Dưa sau ngon hơn dưa trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì, thôi vợ ư?

Vừa nghe tiểu thái giám nói xong, mọi người đều không khỏi sửng sốt.

Yến Xu cũng quên bẵng mất cuốn thịt vịt trong tay, vội vàng quay qua nhìn.

Chuyện gì thế này?

Tần An Công thế tử - người dù biết mình bị cắm sừng nhưng vẫn nín nhịn đó thế mà lại muốn thôi vợ ư?

Hơn nữa còn lựa ngay lúc đang ăn tiệc trong cung???

... Chẳng lẽ nàng đã bỏ lỡ mất chuyện quan trọng nào rồi sao???

Đương nhiên, người kinh ngạc nhất trong điện lúc này là Tần An Công phu nhân và con dâu Nhạc thị của bà ta.

Tần An Công phu nhân nghe xong thì ngẩn người: "Thằng bé này say quá nên ăn nói bậy bạ rồi, nghĩ sao mà lại nói như thế không biết nữa."

Nhạc thị thì vô cùng xấu hổ, hơn nữa trong sự xấu hổ còn trộn lẫn một chút tủi thân, cô ta nhìn sang mẹ chồng của mình, nói: "Thưa mẹ, sao thế tử lại say đến mức này ạ?"

Thái Hậu cũng lấy làm lạ về chuyện này, bà ta hỏi: "Thằng bé A Khang này từ nhỏ đã hiền lành thành thật, sao tự dưng nó lại nói như thế chứ?"

Tiểu thái giám tới báo tin tỏ vẻ khó xử: "Nô tài cũng không biết ạ, xin nương nương thứ tội."

Thái Hậu thấy thế thì chỉ đành nhìn về phía mẹ chồng nàng dâu ở bên kia: "Thôi thôi, nếu bệ hạ đã lên tiếng thì hai ngươi cứ sang đó một chuyến đi."

Đôi mẹ chồng nàng dâu kia lập tức bẩm vâng, sau đó chuẩn bị đứng dậy.

Thái Hậu ra lệnh cho Lam Hòa - cung nữ đang hầu bên người bà ta trong bữa tiệc: "Ngươi cũng qua đó xem thử xem sao."

Lam Hòa bẩm vâng, sau đó đi theo hai người nọ sang bên kia.

Sau khi ba người họ đi xong, trong điện chỉ còn lại Thái Hậu, Yến Xu, Chu phi, Vương chiêu nghi, con gái Kiều thị của Tần An Công, và cả cô con gái của Nhạc gia - người theo chị mình vào cung nữa.

Yến Xu cũng rất bội phục cô gái này, Kiều thị ít nhiều gì cũng là cháu ngoại gái của Thái Hậu, cả hai còn có cái để trò chuyện với nhau, còn nàng ta chỉ là người lẽo đẽo theo chị mình vào cung "ăn chực" thôi, giờ chị mình đi rồi mà nàng ta vẫn ung dung ngồi đây cho được.

Chậc, xem ra cũng là một nhân tài rất có lòng cầu tiến.

Có điều...

Bản thân Yến Xu đã có chút ngồi không yên rồi đây.

Rốt cuộc trong điện Tường Vân đã xảy ra chuyện gì thế?

Vì sao Tần An Công thế tử lại muốn thôi vợ?

Bằng kinh nghiệm ăn dưa nhiều năm của mình, nàng cá chắc là bên đó đã xảy ra chuyện gì rồi!

Nói không chừng chút nữa sẽ có phim hay để xem đó...

Nàng cũng muốn đi xem mà trầu quơ!!!

Nghĩ như vậy xong, vịt nướng trong tay dường như cũng không còn ngon nữa.

Sau khi miễn cưỡng ăn một chén canh cá chua cay thì Yến Xu chợt thấy Lam Hòa tất tưởi chạy về, vừa thở hổn hển vừa nói với Thái Hậu: "Nương nương ơi, không... không xong rồi, Tần An Công thế tử vừa nhìn thấy thế tử phu nhân là đã nhào lên bóp cổ bảo là muốn giết chết ngài ấy... Giờ bệ hạ cũng mời ngài qua đó đấy ạ."

Cái gì?!

Trong lòng của mọi người trong điện đều hô lên câu này.

Chỉ có Yến Xu là hí hửng, hai mắt nàng sáng quắc lên —— quả nhiên nàng đoán không sai mà, xuất sắc quá chừng luôn!!!

Thái Hậu vội nói: "Sao lại thành ra như thế? Mau chuẩn bị kiệu cho ta, nhanh lên!"

Dứt lời, bà ta lập tức đứng dậy bước vội về phía điện Tường Vân.

Thấy cảnh này, Kiều thị - người là em gái của thế tử - cũng không thể ngồi được nữa, nàng ta nhanh chân đuổi theo Thái Hậu.

Cô con gái của Nhạc gia thấy vậy cũng hết cách, lúc này mới tiếc nuối đứng dậy đi theo Kiều thị.

Lúc này trong bữa tiệc đã không còn bao nhiêu người.

Trái tim của Yến Xu đập thình thịch, sau khi thấy Chu phi và Vương chiêu nghi cũng tính đứng dậy rời khỏi thì nàng cũng len lén theo đuôi đám người Thái Hậu.

—— Ồ de ~~

Dù sao hiện giờ trong điện Tường Vân chắc cũng thành một mớ bòng bong rồi, nếu vậy có thêm một người là nàng thì cũng không sao đâu nhỉ?

~~

Chờ Yến Xu đi theo đoàn người tới nơi, Tần An Công thế tử Kiều Vĩnh Khang đang bị người ta ra sức cản lại, gương mặt tròn của hắn ta đã đỏ bừng như con tôm luộc, rõ ràng là uống quá say.

Mà vợ hắn ta - Nhạc thị - thì đang tránh sau lưng mẹ chồng khóc sướt mướt, trên cổ còn có một vết dấu tay đỏ ửng.

Tần An Công tức giận đi tới tát con trai mình hai cái, liên tục mắng: "Đồ cái thứ hỗn hào, sao ngươi dám làm càn trước mặt bệ hạ như thế? Mới uống có mấy chén rượu thôi mà đã quên mất mình đang ở đâu rồi sao?"

Tần An Công phu nhân cũng mắng: "Phải đó, ngươi còn nói bậy cái gì thế? Thôi vợ là có ý gì!"

Bà ta vừa nói như thế, Nhạc thị càng khóc to hơn.

Nghe được tiếng khóc của nàng ta, Kiều Vĩnh Khang đột nhiên quát to: "Cha mẹ không biết gì hết! Hai người không biết là con đã phải nhẫn nhịn đến mức nào đâu!"

Kiều Vĩnh Khang vừa dứt lời thì nhìn thấy Thái Hậu bước vào trong điện, hắn ta đột nhiên nhào tới quỳ gối ở trước mặt Thái Hậu rồi bật khóc nức nở.

"Cháu xin dì, dì hãy làm chủ cho cháu đi..."

Thái Hậu hoảng sợ, vội nói: "Sao thế? Đàn ông trai tráng sao lại khóc bù lu bù loa như thế, có gì từ từ nói."

Kiều Vĩnh Khang lập tức chỉ vào người vợ Nhạc thị của mình: "Thái Hậu không biết đó thôi, con đàn bà này là cái thứ lăng loàn! Ả ta giấu cháu, lén lút ăn nằm với gã phu xe Bao Lão Tam suốt bao nhiêu năm nay! Cháu thương tình ba đứa nhỏ cho nên mới muốn cho ả một cơ hội hối cải, thế mà ả ta chẳng những không thay đổi mà càng quá mức hơn, trên đường tới kinh thành lần này ả ta cũng không quên lêu lổng với gã Bao Lão Tam đó..."

Cái gì?

Tằng tịu với nhau???

Hắn ta vừa nói như thế, không chỉ một mình Thái Hậu và các đại thần trong điện sửng sốt mà ngay cả hai vợ chồng Tần An Công và người trong phủ cũng sững người.

Yến Xu không khỏi trừng to mắt, trong lòng thầm bái phục Kiều Vĩnh Khang!

Má ơi, không ngờ lại dám nói thật ra luôn kìa!!!

Xuất sắc, xuất sắc quá, tiếp đi nào, hãy bùng choáy lên như ngọn lửa trên cao nguyên đi!!!

Về phần Nhạc thị, lúc này nàng ta cũng đờ người ra, thậm chí còn quên cả khóc, chỉ có thể trố mắt ra nhìn chồng mình.

Mọi người trong điện như bị thiên lôi đánh trúng, cả đám đứng chết trân nhìn hai vợ chồng kia.

Qua một lúc, Tần An Công phu nhân mới lấy lại tinh thần, bà ta xấu hổ mắng con trai: "Ngươi say quá nói lung tung cái gì thế! Còn không mau câm miệng lại cho ta!!!"

Kiều Vĩnh Khang vẫn tiếp tục quát: "Con không có nói bậy! Sao mẹ lại không chịu tin con? Con đã bị con ả này cắm sừng, trở thành trò cười cho thiên hạ, thế mà mẹ lại không chịu tin con sao!!!"

Trong câu nói này chất chứa biết bao tủi nhục trong mấy năm qua của hắn ta, Tần An Công phu nhân bị quát đến mức cả người run rẩy.

Sau khi thở dốc một lát, bà ta đã tỉnh táo lại và chuẩn bị mắng tiếp, đáng tiếc không chờ bà ta kịp mở miệng thì Kiều Vĩnh Khang đã bò tới trước mặt của quân vương, khóc ròng nói: "Bệ hạ, xin bệ hạ hãy nghe thần khuyên một câu, người đừng cưới con gái của Nhạc gia, bọn họ là cùng một giuộc, là thứ lả lơi ong bướm, bệ hạ tuyệt đối đừng cưới họ!!!"

Thấy cảnh đó, Tần An Công phu nhân lảo đảo suýt té xỉu.

Tần An Công cũng vội chạy tới mắng: "Sao ngươi lại dám làm phiền bệ hạ như thế? Còn không mau ngoan ngoãn đi về cho ta!"

Đúng lúc này, chợt nghe quân vương nói: "Khoan đã."

Vũ Văn Lan nhìn về phía Thái Hậu, nói: "Trước nay anh họ Vĩnh Khang luôn điềm đạm và chất phác mà hôm nay lại thành ra như thế này, Trẫm cảm thấy có gì đó không đúng, có lẽ trong chuyện này thật sự có vấn đề đấy."

Vừa nghe hắn nói như thế, Kiều Vĩnh Khang lại khóc nấc lên: "Bệ hạ hiểu thần, chỉ có bệ hạ là hiểu thần thôi! Bệ hạ ơi!!!"

Giọng gào của hắn ta lớn tới nỗi cả điện như cũng run rẩy theo, ai không biết còn tưởng Hoàng đế xảy ra chuyện gì.

Thái Hậu xoa xoa ngực vì giật mình, sau đó mới gật đầu nói: "Đúng thế, xưa nay thằng bé này luôn thật thà, sao hôm nay lại làm ra chuyện như thế? Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì quá uất ức ư? Theo ý của ai gia thì cứ cho người tra xét một phen đi."

Bà ta vừa dứt câu thì Nhạc thị lập tức cứng đờ, nàng ta đột nhiên khóc ròng: "Thần phụ... thần phụ không còn mặt mũi nào đi gặp ai nữa..."

Nói xong, nàng ta đột nhiên lao về phía cây cột, bộ dạng như thể đang muốn đập đầu tự vẫn để chứng minh cho sự trong sạch của bản thân.

Cũng may nhờ có thị vệ cản lại cho nên nàng ta mới không tự sát thành công.

Yến Xu thấy thế thì âm thầm lắc đầu ——

Khóc thật trân kiểu này ai không biết còn tưởng là nàng ta bị oan thật.

Có điều Thái Hậu cũng không phải là kiểu người dễ bị nắm mũi dắt đi.

Quả nhiên khi thấy cảnh này, bà ta lập tức sầm mặt trách mắng: "Ngươi có biết nơi này là nơi nào không? Trước mặt bệ hạ mà ngươi lại dám làm bậy như thế à? Nếu thật sự xảy ra chuyện, máu văng tung tóe làm bẩn mắt bệ hạ thì sao hả?"

Vừa nghe Thái Hậu nói như thế thì Nhạc thị lập tức sợ tới mức không dám ra tiếng, ấy vậy mà em gái của nàng ta lại dám đứng ra nài nỉ: "Xin nương nương bớt giận, là do chị bị oan cho nên mới luẩn quẩn trong lòng thôi ạ..."

Thái Hậu lại cười lạnh: "Có oan hay không thì tự khắc sẽ có người khác điều tra và trả lại sự trong sạch thay cho nó!"

Nói xong, bà ta lập tức ra lệnh cho người bên cạnh: "Trang ma ma, bà lập tức cho người đi giúp Tần An Công điều tra đi, chuyện hôm nay đã làm ầm ĩ đến mức này rồi thì chúng ta phải cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng, xem xem điều A Khang nói có phải là sự thật hay không!"

Trang ma ma lập tức bẩm vâng.

Thái Hậu vừa dứt câu thì Nhạc thị - người ban nãy còn một hai đòi sống đòi chết - lập tức nằm bẹp trên mặt đất, mặt mũi nàng ta trắng bệch như tờ giấy, nhìn qua không biết là đang sợ hãi hay là đang tủi thân nữa.

Tần An Công phu nhân vô cùng xấu hổ, bà ta chỉ đành hành lễ với Thái Hậu: "Cảm ơn ân điển của Thái Hậu."

Lúc ngẩng đầu lên, bà ta phát hiện con trai của mình còn đang quỳ gối trước mặt quân vương gào khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy đầy đất.

Mọi người: "..."

Tần An Công cố nén tức giận dẫn theo con gái và con rể tới kéo hắn ta trở về, sau đó lại quay sang nói với Hoàng đế và Thái Hậu: "Đều do lão thần không biết dạy con, hôm nay đã làm phiền các vị quý nhân, cũng khiến các vị đại nhân chê cười rồi, thần sẽ dẫn nó về dạy dỗ đàng hoàng lại ngay."

Dứt lời, ông ta lập tức kéo con trai mình rời khỏi điện.

Thấy cảnh này, Tần An Công phu nhân cũng chỉ có thể dập đầu với Hoàng đế và Thái Hậu sau đó cụp đuôi đi theo.

Các đại thần hóng chuyện xong cũng vội vàng cáo lui với Hoàng đế và Thái Hậu rồi nối đuôi nhau rời khỏi điện.

Yến Xu ăn dưa no nê nên cũng tìm cơ hội chuồn ra ngoài, trong lòng thầm than thở quả nhiên không uổng công mình mò tới đây!

Tần An Công phu nhân tính toán đủ đường nhưng lại đâu ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, bây giờ xem như đã tự vạch áo cho người xem lưng mất rồi.

Nàng đoán Trang ma ma sẽ không nương tay đâu, không biết bà ta sẽ tra xét ra được bao nhiêu thứ đây, chậc chậc.

Nàng phải chuẩn bị sẵn sàng để ăn dưa tiếp thôi!

Vũ Văn Lan nghe thấy tiếng lòng của nàng thì vội nhìn quanh tìm kiếm, đáng tiếc chỉ kịp nhìn thấy một làn váy mã diện dần khuất xa.

Vũ Văn Lan cười nhẹ, hắn biết chắc là nàng sẽ đến mà.

~~

Không thể không nói, thân là cánh tay trái đắc lực của Thái Hậu, Trang ma ma đúng là cũng có chút bản lĩnh.

Bởi vì phủ Tần An Công cách đây xa ngàn dặm cho nên bà ta quyết định bắt đầu tra xét từ tỳ nữ của Nhạc thị, sau khi bắt được người này thì lập tức cho thuộc hạ tra tấn dã man để thẩm vấn, chỉ mới qua chừng nửa ngày thôi là đối phương đã khai ra sạch sẽ về gian tình giữa Nhạc thị và tên phu xe Bao Lão Tam rồi.

Mãi đến lúc này, hai vợ chồng Tần An Công mới biết thì ra những gì con trai mình nói là sự thật.

Thật không ngờ người con dâu mà họ cho là đảm đang có tài đó lại tằng tịu với người hầu trong phủ hơn hai năm trời.

Mà con trai mình đã phát hiện chuyện này từ một năm trước, có điều vì sợ bị cả hai quở trách cho nên chần chừ mãi không dám mở miệng, chỉ biết nghẹn ứ ở trong lòng, cũng vì thế nên hôm nay mới thành ra cơ sự này.

Hai vợ chồng vừa tức vừa giận, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

...

Sau khi giúp đỡ Kiều gia tìm ra chân tướng, sáng sớm ngày thứ hai, Trang ma ma lập tức trở về trong cung báo cáo lại cho Thái Hậu nghe.

Hai vợ chồng của Tần An Công cũng vào cung để dập đầu xin lỗi quân vương và Thái Hậu về chuyện ầm ĩ trong bữa tiệc ngày hôm qua.

Lúc đó Vũ Văn Lan đang bận chuyện triều chính cho nên nhờ Thái Hậu tiếp kiến hai người đó thay cho hắn.

Vì thế nên hai vợ chồng này vào thẳng trong cung Từ An.

Hai người hành lễ với Thái Hậu, Tần An Công hổ thẹn nói: "Đều do lão thần không nghiêm khắc về việc trong nhà, không biết cách dạy con nên hôm qua mới làm phiền Thái Hậu, bệ hạ và các vị nương nương, lão thần tội lỗi đầy mình, xin nương nương cứ giáng tội."

Tần An Công phu nhân cũng nói: "Cũng do thần phụ có mắt không tròng, không ngờ lại để xảy ra chuyện tày trời như thế trong phủ, xin Thái Hậu thứ tội."

Thái Hậu ngồi trên sạp nhìn về phía hai người: "Ai gia nhớ chị họ cũng là một người thông minh, sao lại để thứ đàn bà đó ức hiếp A Khang đến mức này? Một người thật thà chất phác như nó mà hôm qua lại khóc lóc thảm thiết như thế, còn bảo không có ai làm chủ thay cho mình... Không phải ai gia xen vào việc nhà của người khác đâu, nhưng hai ngươi làm cha mẹ kiểu gì thế hử?"

Tần An Công chỉ đành cúi đầu: "Là do thần vô năng, khiến Thái Hậu phải chê cười rồi."

Tần An Công phu nhân cũng cúi đầu nói: "Vâng, đã để nương nương phải chê cười rồi ạ."

Hai người vừa nói dứt câu, Trang ma ma ở bên cạnh lập tức mở miệng: "Tỳ nữ của Nhạc thị đã khai hết về gian tình của hai người kia, tên phu xe đó cũng đã nhận tội, không biết tiếp theo chúng ta nên xử lý như thế nào đây ạ?"

Thái Hậu nhìn về phía hai vợ chồng kia: "Đây là chuyện nhà của các ngươi, hai người tự về xử lý đi."

Hai vợ chồng Tần An Công vội vàng bẩm vâng.

Đúng lúc này, Thái Hậu lại đột nhiên bổ sung: "Có điều theo ai gia thấy, tên gian phu kia dám can đảm nhúng chàm chủ mẫu như thế thì chẳng khác nào dẫm lên mặt mũi của chủ tử nhà mình, thật sự là hoang đường không tả nỗi, tuyệt đối không thể tha thứ nhẹ nhàng cho gã ta được. Về phần Nhạc thị..."

Thái Hậu nhìn về phía chị họ của mình rồi nở nụ cười châm biếm: "Ai gia thấy chị họ rất thích nó nhỉ, nếu vậy chị họ hãy tự quyết định đi."

Tần An Công phu nhân nghe Thái Hậu nói như thế quả thực chỉ muốn tìm cái khe đất chui vào cho rồi, đáng tiếc bà ta chỉ có thể cố nén cảm giác nóng bừng trên mặt và đáp: "Đều do thần phụ không có mắt nhìn người, đã khiến nương nương chê cười rồi, thần phụ về nhà chuyến này sẽ bảo Khang Nhi viết giấy thôi vợ ngay."

Thái Hậu gật đầu, sau đó bảo bọn họ đi ra ngoài.

~~

Ngày thứ hai, Yến Xu ngủ một giấc dậy xong thì nghe được tin tức về gia đình của Tần An Công truyền tới.

—— Nghe nói là Kiều gia đã sai quản gia đến Kinh Triệu Phủ báo quan để bắt tên phu xe dám nhúng chàm chủ mẫu vào tù, Kiều thế tử thì viết một bức thư thôi vợ, cho người đưa Nhạc thị và em gái nàng ta về nhà mẹ đẻ cách đó ngàn dặm, từ đây đôi bên không còn liên quan gì với nhau nữa.

Hai vợ chồng Tần An Công vốn còn đang nghi ngờ về dòng máu của cháu trai và cháu gái, cũng may tính tình của Kiều Vĩnh Khang thiện lương cho nên vẫn giữ ba đứa nhỏ lại bên mình.

Bởi vì cả thiên hạ đều đã biết chuyện này, dẫn tới việc ba đứa bé cũng trở thành vết nhơ của Kiều gia, từ đây Tần An Công phu nhân im re như thóc, không còn dám khoe khoang khoác lác khắp nơi nữa.

Thậm chí vì quá tức giận nên còn đổ bệnh luôn.

Thái Hậu hay tin thì cũng nhớ tới tình xưa, thế là cho ngự y tới khám bệnh cho bà ta.

...

Nghe xong tin này, Yến Xu không khỏi thầm than, xem ra người thắng bộn lần này là Thái Hậu rồi!

Nhưng mà sau khi than thở xong, nàng đột nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng ——

Má ơi, tiểu thuyết mới của nàng còn chưa ra thì cả thiên hạ đã biết cặn kẽ về việc này mất rồi.

Nếu thế thì tiểu thuyết của nàng còn gì mà giật gân nữa...

Kiểu này thì sao mà xuất bản được đây trời!

Móa! Thế chẳng phải là nàng đã uổng phí cả ngày để viết tiểu thuyết mà không kiếm chác được gì hay sao?!

Tức bay màu rồi trời đất ơi!!!

Yến Xu còn đang buồn bực thì chợt nghĩ tới một vấn đề quan trọng khác ——

Kiều thế tử đã bị cắm sừng lâu như vậy nhưng hắn ta luôn nhẫn nhục chịu đựng kia mà, lúc còn ở Tây Bắc cũng chưa từng hé răng, cớ sao hôm qua vừa uống rượu vào thì đột nhiên lại bộc bạch hết ra như thế?

Chậc chậc, sao cứ cảm giác như đang có âm mưu gì ấy...

~~

Hôm nay có hơi bận rộn, chờ Vũ Văn Lan bước vào điện Cam Lộ thì Yến Xu đã tắm gội xong rồi.

Nhìn thấy mỹ nhân với đôi gò má ửng hồng, cánh môi đỏ thắm, trong lòng của quân vương cũng nhộn nhạo không thôi, thế là hắn nhanh chóng tắm gội rồi ôm nàng lên giường.

Vũ Văn Lang đang muốn âu yếm thì lại bị Yến Xu giơ tay ngăn cản, nàng nghiêm túc nói: "Thần thiếp có một chuyện muốn hỏi bệ hạ ạ."

Vũ Văn Lan nhướng mày: "Chuyện gì cơ?"

Yến Xu hỏi ngay: "Thần thiếp nghe nói tính tình của vị Tần An Công thế tử kia luôn thành thật chân chất, hoàn toàn không phải là người thích uống rượu, sao hôm trước hắn ta lại uống say trước mặt bệ hạ như thế?"

Ồ?

Vũ Văn Lan hơi khựng lại.

Sao tự dưng nàng ấy lại muốn hỏi chuyện này?

Hắn ra vẻ bình tĩnh đáp: "Có lẽ là do trong lòng quá đau khổ chăng, dù sao sức chịu đựng của con người đều có giới hạn, có lẽ ngày hôm đó anh họ không thể nhịn được nữa cho nên mới quyết định nói hết ra. Nàng thử nghĩ đi, trên đường tới kinh thành mà đôi gian phu dâm phụ đó còn dám tằng tịu với nhau, anh họ không khó chịu mới là lạ, vừa hay ngày ấy có rượu, cho nên hắn ta đã không kìm chế được uống quá nhiều."

Hình như cũng có lý.

Nhưng sao Kiều Vĩnh Khang không "xổ" lúc khác mà lại nhè ngay bữa yến tiệc để trút bầu tâm sự, Yến Xu vẫn cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, trùng hợp đến mức kỳ lạ.

Thế là nàng lại nhìn sang hắn, vẻ mặt hoài nghi nói: "Thật sao ạ?"

Vũ Văn Lan thản nhiên gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi, chứ không lẽ Trẫm lại cố ý chuốc say hắn ta?"

Yến Xu thầm nghĩ đúng là nàng đang nghi ngờ như thế đấy.

Yến Xu đoán là do Vũ Văn Lan nghe tiểu thuyết của mình xong đã đoán ra người đó là Kiều Vĩnh Khang, hắn nể tình anh em bà con cho nên quyết định chuốc say hắn ta để người nọ tự nói ra chân tướng, sau đó hắn sẽ giúp hắn ta có lý do chính đáng để thôi vợ.

Nhưng mà nghĩ lại thì, Hoàng đế là người tốt bụng như vậy sao?

Vũ Văn Lan nghe xong thì âm thầm gật đầu.

Đúng thế, hắn không tốt bụng như thế đâu.

Lần này là do hắn cảm thấy khó chịu khi Tần An Công phu nhân có ý định nhúng tay vào hậu cung cho nên mới muốn tặng cho đối phương một bài học mà thôi.

Cũng nhân tiện giúp Kiều Vĩnh Khang tự đưa ra sự lựa chọn cho bản thân.

Nhưng cũng lạ, sao nàng ấy lại đột nhiên để ý đến việc này như vậy?

Hôm nay mình gọi nàng ấy đến hiện trường để hóng chuyện trực tiếp, chẳng lẽ nàng ấy không thích sao?

Vì thế hắn thử hỏi: "Sao nàng lại rối rắm về chuyện này như vậy? Chẳng lẽ Kiều Vĩnh Khang uống say và làm ầm ĩ như thế có ảnh hưởng gì tới nàng ư?"

Yến Xu tức giận đáp: "Đương nhiên là có ảnh hưởng rồi ạ. Hôm trước thần thiếp có kể cho bệ hạ nghe về quyển tiểu thuyết mới, trùng hợp là nó lại giống hệt với chuyện của Tần An Công thế tử. Hiện giờ cả kinh thành đều đang bàn tán về chuyện này, nếu thế thì tiểu thuyết của thần thiếp còn gì là mới mẻ nữa? Có xuất bản cũng không có gì đặc sắc cả."

—— Phải biết rằng điểm đặc sắc nhất trong tiểu thuyết của nàng chính là sự giật gân, làm người đọc sốc tới óc, cho nên nó phải xuất hiện đầu tiên mới được.

Bây giờ bị nẫng tay trên thế này, ai mà thèm xem "hàng đú theo" nữa chứ!

Vũ Văn Lan: "..."

Hắn thật sự không nghĩ tới vấn đề này, thế là đành phải an ủi nàng: "Nếu thế thì tạm thời chúng ta không xuất bản quyển này, chờ viết được truyện mới thì lại xuất bản tiếp cũng được mà."

Chỉ thấy nàng bĩu môi nói: "Nói thì nghe nhẹ nhàng lắm, nhưng thần thiếp viết một quyển cũng mệt lắm đấy ạ!"

Chậc, nếu biết trước là vậy thì nàng đã nằm trên giường ngủ luôn cho rồi.

Mệt chết mệt sống viết xong cuối cùng chỉ tổ lãng phí!

Nghĩ thôi đã thấy ứa gan rồi á trời!

Vũ Văn Lan yên lặng nghe xong thì không khỏi hơi áy náy.

Hay là mình tự tiếp tế tiền bán tiểu thuyết cho nàng ấy đi?

Nhưng không chờ hắn mở miệng thì đã nghe nàng nói: "Tóm lại việc này xảy ra trong lúc bệ hạ đang chiêu đãi hắn ta, cũng vì thế nên thần thiếp mới lãng phí nguyên một quyển tiểu thuyết, ít nhiều gì bệ hạ cũng phải chịu trách nhiệm một chút chứ nhỉ?"

Vũ Văn Lan: "..."

Hắn biết ngay mà.

Nàng ấy là cao thủ vòi tiền đấy, còn cần hắn phải lo lắng sao?

Hắn thử hỏi: "Thế nàng muốn giải quyết chuyện này như thế nào?"

Yến Xu đảo đảo tròng mắt, cười nói: "Thần thiếp cũng không muốn gì quá quắt cả... Hay là bệ hạ cứ đền bù lại số bạc tương ứng với lần tổn thất này của thần thiếp đi ạ."

Vũ Văn Lan. "..."

Quả nhiên là muốn vòi tiền.

Thôi vậy, hắn gật đầu nói: "Cũng được, thế Trẫm sẽ trả cho nàng 100 lượng bạc nhé, xem như là tiền mua quyển tiểu thuyết này, thế nào?"

Chậc, nếu kiểu gì cũng phải bỏ tiền thì thôi để hắn chủ động một chút vậy.

Hắn đã chịu trả tiền rồi thì hẳn là nàng sẽ không còn oán niệm nữa đâu nhỉ?

Ai ngờ hắn lại nghe thấy nàng nói: "Bệ hạ à, dạo này tiểu thuyết của thần thiếp bán tận 120 lượng một quyển cơ..."

Vũ Văn Lan: "???"

Cái gì?

Nàng ấy thật sự muốn tính toán chi li với hắn như vậy sao?

Cũng may ngay sau đó Yến Xu lại sửa miệng: "Nể mặt của bệ hạ cho nên thần thiếp sẽ bỏ qua số lẻ kia, nhưng mà... Bệ hạ có thể đồng ý với thần thiếp một chuyện không ạ?"

Vừa dứt lời, nàng lập tức sáp lại gần hắn, vừa chớp chớp đôi mắt hạnh vừa nhoẻn miệng cười.

Vũ Văn Lan cảm giác một cơn gió thơm phả vào mặt, kèm theo đó là sự ấm áp của riêng nàng, thế là hắn cũng thuận thế ôm lấy nàng rồi khàn giọng hỏi: "Nàng còn muốn gì nữa?"

Yến Xu cười tươi rói: "Thần thiếp muốn xuất cung để thưởng thức mấy món ngon ạ..."

—— Khụ khụ, lần trước trên đường tới Lầu Cát Phúc nàng có thấy một quán cơm Thanh Châu ở phố Tứ Phương, nhìn sơ qua thì hình như có rất đông thực khách.

Đó là hương vị quê nhà của nàng đó, nàng đã thèm nó lâu lắm rồi!

Vũ Văn Lan: "..."

Xem ra ngoài tiền ra thì chỉ có ăn nhỉ.

Hắn nhướng mày, dùng ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi nàng một cái: "Nàng đấy, cả ngày chỉ toàn nghĩ đến chuyện xuất cung thôi..."

Lời còn chưa dứt, một đôi môi mềm mại đã dán lên môi hắn.

Rõ ràng nó rất nhẹ, chỉ như một chú chuồn chuồn lướt qua mặt nước, thế mà lại khiến trái tim hắn không thôi xao xuyến.

Ánh mắt của Vũ Văn Lan hơi tối đi, chuẩn bị đuổi theo cánh môi đó, nào biết nàng lại lui về phía sau, che môi nói: "Bệ hạ phải đồng ý xong mới được hôn..."

Có điều còn chưa nói xong thì Yến Xu đã bị Vũ Văn Lan ôm vào lòng.

Hắn thu lại nụ cười: "Nàng là người đầu tiên dám bàn điều kiện với Trẫm đấy."

Nói xong lập tức gỡ tay nàng ra và hôn lên đó.

...

Khụ, vì là người đầu tiên nên hắn sẽ dung túng nàng một chút vậy.

Không sao cả, Trẫm cho phép.

~~

Buổi tối ngày thứ hai, điện Cam Lộ không dùng bữa tối.

Lúc người khác đang ăn tối thì Yến Xu đã thay đổi quần áo xong xuôi, sau đó ngồi chung xe ngựa với quân vương ra khỏi cửa cung.

Mục đích của chuyến đi này rất rõ ràng, đó là quán cơm Thanh Châu trên phố Tứ Phương.

Phố Tứ Phương vốn là một nơi sầm uất, hơn nữa bây giờ còn là cuối xuân đầu hạ, người đi đường càng ngày càng nhiều.

Hai người xuống xe, đập vào mắt là khung cảnh phồn hoa sầm uất, phố xá lên đèn rực rỡ.

Chưa đi chưa mấy bước, cả hai đã tới quán cơm Thanh Châu kia, lúc này trong quán đang rất đông khách, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Yến Xu dùng nhiều tiền đặt một gian phòng riêng, hai người vào ngồi xong xuôi thì bắt đầu gọi món với tiểu nhị.

Hôm nay ăn món Thanh Châu cho nên đương nhiên phải do Yến Xu chọn rồi.

Ban nãy vừa vào quán là nàng đã chấm sẵn mấy món, cho nên bây giờ không cần phải suy nghĩ gì nhiều: Cá chép chua ngọt, mì căn xào lửa lớn, mề gà và dạ dày heo kho, những món này đều là những món tủ của quán mà bàn nào cũng gọi.

Nàng quan sát thực đơn, phát hiện không ngờ còn có cả món gà hầm An Đức, thế là cũng vội gọi một con.

Không bao lâu sau đồ ăn đã được mang đến.

Yến Xu đã không chờ nổi nữa, nàng mời Vũ Văn Lan xong là lập tức ăn ngay.

"Phu quân, chàng mau nếm thử món cá chép chua ngọt này đi, nếu như món này mà ngon thì chứng tỏ quán này có hương vị rất chính tông đó ạ."

Vũ Văn Lan ừ một tiếng, sau đó giơ đũa gắp lên ăn thử.

Ừm, món cá này bên ngoài vàng giòn, bên trong thì vẫn giữ được độ mềm mại của thịt cá, kết hợp với nước sốt chua ngọt thì đúng là không tồi chút nào.

Vũ Văn Lan uống một hớp trà tráng miệng, lại thấy Yến Xu đã gấp gáp nếm tới món mì căn xào lửa lớn rồi.

Chu choa, món mì căn này có vỏ ngoài giòn rụm, bên trong lại mướt mượt vừa cắn đã tan ra, hương vị thơm ngon nồng nàn, bắt cơm phết chứ đùa.

Vũ Văn Lan thấy thế cũng bắt chước nàng nếm thử món này, ai biết còn chưa kịp nuốt khỏi cổ thì đã thấy nàng chuyển mục tiêu sang món mề gà và dạ dày heo kho rồi.

Oa, mề gà và dạ dày heo đều được khía thành hình hoa, làm thế này sẽ giúp chúng dễ thấm gia vị hơn, đầu bếp cũng căn lửa rất chuẩn, vừa cắn vào có thể cảm giác được sự giòn sực và trơn mềm, vừa mặn mà vừa thơm ngon, đúng là hương vị quê nhà chính cống rồi.

Món cuối cùng chính là món gà hầm An Đức nổi tiếng.

Da gà bóng bẩy đẫy đà, chỉ cần xé nhẹ một cái thôi là thịt đã lìa khỏi xương, cắn vào thì hương thơm bung tỏa khắp khoang miệng, thịt gà mềm nhừ ngon không tả nổi.

Yến Xu kích động nói với Vũ Văn Lan: "Bệ hạ mau nếm thử món này đi, đây là gà hầm An Đức ở quê thần thiếp đấy ạ, quán này làm chuẩn bài lắm!"

Vũ Văn Lan thấy thế cũng xé thử một miếng, sau khi nhấm nháp thì gật đầu bảo: "Đúng là không tồi."

Nói xong, hắn nhìn qua Yến Xu, lại phát hiện đôi mắt của nàng đang ầng ậng nước mắt.

Vũ Văn Lan: "..."

Chẳng lẽ việc nếm lại hương vị quê nhà đã khiến nàng ấy cảm động như vậy sao?

Đúng vậy, hiện giờ trong lòng của Yến Xu đang rất bùi ngùi.

Lúc trước bởi vì cha quá liêm chính cho nên trong nhà không giàu có gì cho cam, mỗi lần muốn ăn gà hầm thì nàng đều phải chờ đến ngày cha được phát lương bổng, bởi vì khi ấy cả nhà mới đủ tiền ăn.

Lần cuối cùng nàng được ăn gà hầm là sau khi đậu đợt tuyển mỹ nhân và sắp rời nhà vào kinh.

Hôm đó cha mẹ mua một hơi hết bốn con gà hầm cho nàng, ai nấy đều nghĩ lần chia tay này chỉ sợ sẽ khó có ngày trùng phùng...

Cũng may bây giờ cha, mẹ, em trai và bà nội đều đã đến kinh thành, bọn họ có thể gặp nhau dễ dàng hơn rồi.

...

Sau khi yên lặng nghe xong đầu đuôi câu chuyện của nàng, Vũ Văn Lan im lặng một chút rồi gọi vọng ra bên ngoài: "Cho thêm hai con gà hầm đi."

Thấy nàng kinh ngạc nhìn mình, hắn nói: "Nàng thích thì cứ ăn nhiều một chút, không sao đâu."

Tưởng gì, gà hầm thôi mà?

Bao nhiêu hắn cũng mua nổi.

Cứ thế, chờ sau khi ăn sạch mấy con gà thì bụng của Yến Xu đã tròn xoe, thậm chí khi đi còn phải vịn tường mới đi nổi.

Đêm nay thật sự rất vui, nàng còn cố ý đóng gói một con gà mang về cho Nhẫn Đông nếm thử.

Cơm no rượu say rồi thì cũng đã đến lúc nên về cung.

Yến Xu đứng dậy chuẩn bị đi theo Vũ Văn Lan ra khỏi phòng riêng.

Căn phòng này nằm ở lầu hai, cửa sổ đối diện đường cái, lúc đứng dậy nàng vô tình nhìn lướt ra ngoài, phát hiện ven đường có một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa đang đỗ lại.

Thùng xe được khảm ngọc bích, bánh xe nạm đồng thau, quả thật có thể xưng là vàng son lộng lẫy.

Nhưng phong cách này... sao mà quen thế nhỉ?

Trong lúc đang lấy làm lạ, nàng chợt thấy có một đám người đi ra từ đám đông bên đường.

Người đi tuốt đằng trước là một người phụ nữ, hơn nữa còn khá quen mắt.

Yến Xu vội gọi Vũ Văn Lan lại: "Phu quân, chàng mau xem kìa, hình như đó là Trưởng công chúa thì phải?"

Trưởng công chúa?

Vũ Văn Lan cũng nhìn ra cửa sổ theo hướng nàng chỉ.

Tuy bây giờ nàng ta không ăn mặc phô trương như lúc vào cung, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra ngay người đó chính là Vũ Văn Yên.

Có điều lúc này bên cạnh nàng ta còn có một người đàn ông khác đi theo, vóc người của hắn ta khá cao lớn, tóc hơi ánh màu nâu, mũi cao mắt sâu.

Hai người đi tới trước xe ngựa, sau đó còn lên xe chung và cùng rời đi.

Trong lúc hắn còn đang khó hiểu thì chợt nghe Yến Xu "oa" một tiếng: "Trưởng công chúa có nam sủng mới sao? Nhưng hình như không phải người Trung Nguyên nhỉ?"

Hệ thống đáp:【 Đúng vậy đó bà, nam sủng mới của Trưởng công chúa là mỹ nam đầu bảng của Như Ý Phường trên phố Dương Lâu, tên là Phan Tái An, đến từ Nhu Nhiên á. 】

Yến Xu trừng to mắt:【 Như Ý Phường trên phố Dương Lâu? Ủa móa, hình như đây là quán "vịt" (1) có tiếng ở đây mà? 】

Chú thích:

1. Quán "vịt": Ý chỉ kỹ viện mà "nhân viên" trong đó là nam thay vì nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro