Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã làm biếng mà mê đào hố:))) chắc xỉu sớm quá
=======================
Đội tuyển quốc gia ở Zurich thắng được trận thi đấu cuối cùng, Trương Giai Lạc đưa tay nâng cúp quán quân đồng thời khóc đến nước mắt giàn giụa nhưng vẫn đưa môi hôn cúp quán quân.

Cái cúp quán quân này lấy cũng không dễ dàng, đại gia trên mặt vui sướng tràn trề.

Sở Vân Tú đề nghị đi uống rượu để chúc mừng, phải biết tuyển thủ chuyên nghiệp bình thường không được uống rượu.

Diệp Tu trong miệng ngậm thuốc lá, chuẩn bị từ phía sau trốn không đi quậy cùng bọn họ.

"Ai ai ai, Lão Diệp Lão Diệp, anh muốn làm gì? Muốn chạy? Không được không được không được!!! Anh nhất định phải theo mọi người đi uống rượu, anh không phải là một chén liền gục chứ vì vậy mới không muốn đi theo mọi người ha ha ha"

"Hừm anh đây chính là một chén liền ngã, nếu như Trương Tân Kiệt đi anh liền đi."

"Hừm, nếu như ngày hôm nay vui vẻ như vậy, liền ngoại lệ một lần. Đi thôi." Sau đó đem Diệp Tu uống quá chén, trời tối người im lặng... Trương Tân Kiệt nghĩ, có điều hình như hắn đã quên tuyệt lượng của chính mình.

Diệp Tu nhìn Trương Tân Kiệt một chút, ngươi không còn là Trương Tân Kiệt nghiêm cẩn mà ta biết, hữu nghị Cự Luân phiên.

Trương Tân Kiệt: Như vậy tình yêu Cự Luân có thể giương buồm xuất phát.

Hoàng Thiếu Thiên cầm một chén rượu, cười khanh khách nhìn Diệp Tu, Diệp Tu chỉ cảm thấy một trận sởn cả tóc gáy.

"Lão Diệp Lão Diệp, cạn ly rượu này. Mau mau nhanh!!!" Hoàng Thiếu Thiên kiên quyết nhét chén rượu vào trong tay Diệp Tu để hắn uống vào.

Hiện tại chạy trả lại gấp sao?

Diệp Tu uống cạn rượu,

Sau đó liền uống thêm một bát....

Lại thêm một bát....

Bát....

.......

Dụ Văn Châu cười đem Diệp Tu để ở một bên trên ghế salon, tay lén lút từ trên người Diệp Tu ăn vụng.

Mọi người: cậu cho rằng tất cả chúng tôi đề không thấy sao?

[ Thời gian đường phân cách ]

"Ôi ta thảo, đây là đâu??? Ồ, đội trưởng đội trưởng mau tỉnh lại, đội trưởng!!! Lão Diệp Lão Diệp, tỉnh lại đi."

"Ta thảo, Hoàng Thiếu Thiên cậu ồn ào cái gì?" Sở-thô bạo chếch lậu nữ vương- Vân Tú đạo.
(Cũng không biết thảo là cái gì, mà nhìn tình hình thì chắc là chửi thề rồi.)

"Nơi này không có tính hiệu, cũng không ra được." Hoàng Thiếu Thiên run run rẩy rẩy nói rất rõ ràng hắn bị Sở Vân Tú sợ rồi.

"A." Diệp Tu dụi dụi mắt.

"Làm sao?"

"Đây là đâu?" Vương Kiệt Hi trợn to cặp mắt bên to bên nhỏ của hắn, Tô Mộc Tranh che miệng cười trộm. Vương Kiệt Hi trợn đến hai con mắt bằng nhau.

Mọi người đều dần dần tỉnh lại.

"Hoan nghênh đến thớ giới này." Một muội muội mềm mại dễ thương chỉ đạo.

"Thế giới này là thế giới nào?" Tôn Tường hỏi.

"Ngạch... bởi vì vị diện hỗn loạn cho nên đem cách ngươi đến đây."
(Vị diện là thế giới. Ai đọc mấy bộ như Độc giả và nhân vật chính đích thị là chân tình thì sẽ hiểu rõ á.)

"Vậy thì lúc nào thả chúng ta trở về a." Diệp Tu nâng cằm hỏi.

Mọi người: A a a thật dễ thương.

Hệ thống: ....

"Ngạch... các ngươi cần phải nhiệm vụ ta giao cho các ngươi thì mới có thể trở về."

Diệp Tu mới vừa muốn nói chuyện liền nghe thấy Hoàng Thiếu Thiên balabala ở đâu nói chuyện: "Ngươi có ý gì!!!!? Hả? Để chúng ta làm gì? Làm nhiệm vụ? Gặp nguy hiểm sao?????"

"Bảo Bảo bảo đảm tuyệt đối không gặp nguy hiểm, nhìn đôi mắt to chân thành của ta này."
(Bảo Bảo là tên đó:)))) )

"Phương Duệ, đây là em gái cậu à?" Diệp Tu giễu cợt nói.

"Không phải, ta không có em gái."

"Dễ trêu, bắt đầu rồi!!! Thỉnh xem quyển sách! Dựa theo chiều kim đồng hồ đọc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro