Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"["Ly Hận Kiếm là Lưu Hạo." Diệp Tu nói.

"A?" Tô Mộc Tranh ngẩn ra.

"Ly Hận Kiếm là gì?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

"Lưu Hạo là ai?" Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.

Hàn Yên Nhu lại tránh sang một bên, không đến quá gần. Đường Nhu đã sớm nhìn ra Phong Sơ Yên Mộc và Diệp Tu không phải bạn bè bình thường, mà Lưu Mộc mới đến kia dường như cũng thế. Cô nghe không hiểu lắm những lời họ nói, Đường Nhu cũng không biết có tiện nghe hay không, vì thế lễ phép tránh đi.

"Ly Hận Kiếm học đấu pháp của chúng ta, sau đó giúp người của Gia Vương Triều phá kỷ lục ở bảng thành tích." Diệp Tu giải thích Bánh Bao Xâm Lấn trước đã.

"Ồ, tên này hiếu học nhỉ" Bánh Bao Xâm Lấn thuận miệng khen ngợi, ba giây đồng hồ sau mới  nhận ra: "Đậu móa, thằng này lại là gian tế."

"......" Mọi người hết biết nói gì.

"Tui muốn chửi nó" Bánh Bao Xâm Lấn tỏ thái độ.

"Khiêm tốn nào, tán gẫu là được rồi." Diệp Tu nói.

"À......... Được rồi" Bánh Bao Xâm Lấn vốn chuẩn bị spam chửi trên kênh thế giới, nghe xong đại thần phân phó, vì thế thay bằng tán gẫu riêng tư, gửi một đống tin sang Ly Hận Kiếm đang online, những từ có thể khinh bỉ đều lấy ra khinh bỉ hết.

Diệp Tu giờ mới giải thích cho Hoàng Thiếu Thiên: "Lưu Hạo mở ID phụ, mấy ngày nay vẫn theo tụi anh đánh phó bản này."

"Anh đã phát hiện từ sớm rồi ư?" Tô Mộc Tranh hỏi.

"Đúng vậy á" Diệp Tu nói.

"Thế mà vẫn dẫn gã theo?" Tô Mộc Tranh hỏi.

"Có cao thủ chuyên nghiệp tự mình chạy đến giúp đỡ như vậy, cớ sao phải cự tuyệt a" Diệp Tu nói.

"Quá đê tiện" Hoàng Thiếu Thiên nói, "Anh kéo người ta ở đây giúp mình đánh phó bản, khiến tinh thần người ta nát bét. Trận đấu hôm nay ông anh có xem  chưa? Tên kia y như bị ngu vậy, dám đã coi thi đấu đoàn đội thành đánh bản Mai Cốt Chi Địa luôn rồi nhỉ? Em Tô này, có phải mấy em đã mở đại hội phê bình tên đó rồi đúng không?"

"Anh có kéo cậu ta đâu, là cậu ta tích cực đòi theo, anh chỉ thuận theo cậu ta thôi." Diệp Tu nói.

"Sau đấy lúc tên nhóc kia đánh với tụi bây thì cố ý giữ sức, rồi lại lập một tổ đội khác ra sức đánh bản. Anh tự tin quá nhỉ, dám chắc chắn có thể vượt qua kỷ lục của tên kia luôn?" Hoàng Thiếu Thiên nói.
"Không phải có chú rồi ư?"

"Sao anh biết......" Hoàng Thiếu Thiên nói một nửa liền dừng lại.

"Ha ha, lịch đấu vòng tròn Liên minh đã được sắp xếp hết khi giải đấu bắt đầu nửa năm trước rồi, sao anh lại không biết hôm nay chú em sẽ đến đây chứ?" Diệp Tu nói.

"Đệch, thế mà lên sẵn kế hoạch muốn tui tới góp tay từ lâu rồi" Hoàng Thiếu Thiên nói.

"Thật ra chú có đến hay không cũng chẳng sao cả, cái thân chú ở đâu thì cũng chơi game được hết " Diệp Tu nói.

"Nhưng......" Tô Mộc Tranh chần chờ, "Ở phó bản này, Thiếu Thiên và Lưu Hạo thật ra cũng không kém nhau lắm. Tuy hai anh có thể phối hợp nhau dùng Áp Súng trên không đưa Thây Ma Bailey vào, nhưng...... thời gian chiếm được cũng không nhiều"

"Vốn dĩ không kém mấy, nhưng sau khi Lưu Hạo giúp chúng ta đánh ra kỷ lục chỉ trong một lần kia, liền không giống." Diệp Tu nói.

"Khác chỗ nào?"

"Hơn nhau một thanh Kiếm Quang Hấp Huyết" Diệp Tu nói.

"Đệch, hóa ra đây mới là trọng điểm ông anh tìm tới tui" Hoàng Thiếu Thiên rơi lệ đầy mặt, hóa ra ở đây cần hắn, ý đồ thật sự là vì phát huy được uy lực của món vũ khí cam kia. Ý nghĩa của vũ khí cam chính là tăng khả năng tấn công, gộp cả quá trình phó bản lại thì hiệu quả càng thêm rõ rệt, lại thêm hai người hợp tác hoàn thành Áp Súng trên không, kỷ lục không phá mới là lạ ấy.]"

"Ha ha ha, ha ha ha, không xong rồi Hoàng Thiếu Thiên xem ra chú còn không bằng một cây kiếm." Trương Giai Lạc cười nói.

"Vậy thì sao? Ngược lại người Lão Diệp kiếm chính là tôi mà không phải là chú. Coi như không có kiếm Hấp Huyết Quang thì cũng vậy thôi. Người Lão Diệp sủng ái nhất là tôi." Hoàng Thiếu Thiên nói

Tô Mộc Tranh nói: "Sai rồi, người mà Diệp Tu ca sủng ái nhất chính là em."

"Không sai, người mà anh đây sủng ái nhất chính là Mộc Mộc."

"Từ Mộc Mộc này từ trong miệng anh nói ra cảm giác rất kì lạ."

"Cũng đúng, cũng lâu rồi anh đây không kêu." Diệp Tu sờ sờ mũi nói

"Anh chưa từng kêu tui như dị." Hoàng Thiếu Thiên hét lên

"Thiên Thiên? Ha ha nghe kinh thật sự còn không bằng Thiếu Thiên." Diệp Tu nói

"Thật sự, đúng là nghe thật mắc ói." Hoàng Thiếu Thiên gật đầu nói

"Diệp Tu anh cũng chưa từng kêu tên tôi như vậy." Tôn Tường ngạo kiều lên tiếng

"Tại sao phải kêu cậu? Tường Tường." Diệp Tu nhếch miệng lên

"Phụt, cái này so với tui còn buồn nôn hơn nữa. Tường Tường, há há." Hoàng Thiếu Thiên vô tình cười nhạo

"Tốt nhất vẫn nên gọi cậu là Nhị Tường đi." Diệp Tu nói

Tôn Tường không thể làm gì khác hơn ngoài chấp nhận. Ai bảo cha mẹ đặt tên cho hắn như vậy?

"Này này, các người còn không mau đọc sách? Không muốn đi ra đúng không?" Hệ thống nói

"Muốn chứ, ngươi tại sao không thả chúng ta ra ngoài? Ngươi giúp chúng ta thả ra ngoài không phải được rồi sao còn đọc sách làm chi? Đọc thì đọc thôi, làm dữ với chúng tôi làm gì? Để đọc nhanh thì để cho chúng tôi thảo luận chút có gì đâu? Có đụng đến ai hay gây sự với ai đâu?" Hoàng Thiếu Thiên lên tiếng nói

"Được rồi được rồi, ngược lại là ta không thể thả các ngươi ra ngoài cho nên các ngươi vẫn nên đọc sách nhanh lên đi."

"Tôi mệt rồi, ai đến đọc đi." Lam Hà nói

"Để tôi đọc cho." Nguyệt Trung Miên nói, dù sao thì những người ngồi ở đây đều là đại thần. Ai dám để bọn họ đọc đâu? Đúng rồi! Ngoại trừ Diệp Thần ra, Diệp Thần chính là vô địch.

"["Chú xem, kỷ lục thật ra giúp tụi bây phá mà, không tìm chú thì tìm ai?" Diệp Tu nói.

"Có bại lộ thân phận tui không đấy?"

"Đương nhiên không rồi." Diệp Tu chỉ muốn Lam Hà tạm cho mình một thân phận có thể mời người gia nhập công hội, chuẩn bị kéo Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên vào.

"Được rồi, giờ chính thức phá kỷ lục, mọi người nghiêm túc." Diệp Tu tuyên bố.

"Vừa rồi anh có bảo mình không muốn giúp hắn mà nhỉ?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi Tô Mộc Tranh.

"Có hả? Em không nghe thấy, anh bị choáng đầu rồi" Tô Mộc Tranh nói.

"Móa, hai tụi bây" Hoàng Thiếu Thiên bó tay rồi.

"Chính thức phá bản, tranh thủ một lần thì qua." Diệp Tu tập hợp năm người, vào bản.

Chính thức bắt đầu phá bản, tuy Hoàng Thiếu lại lải nhải suốt đường, nhưng phát huy không chê vào đâu được. Qua được một phần ba phó bản, Diệp Tu thật sự không nhịn được nữa: "Bánh Bao không phải ông muốn hát sao? Hát đi"

"Thế hả? Tui hát cho mọi người bài ca chòm sao trước há" Bánh Bao Xâm Lấn nói xong, lập tức rống họng hát hò.

Nhất thời trong phó bản tràn ngập tiếng lải nhải, tiếng ca hát, tiếng sinh vật Bất Tử bị chém giết mà kêu rên, náo nhiệt chưa từng thấy.

"Nhất định phải thế ư?" Hai cô gái sắp chịu hết nổi rồi.

"Có chết thì mọi người phải cùng nhau chết." Diệp Tu nhàn nhạt nói.]"

"Ha ha ha, đột nhiên đau lòng cho em gái Tô với em gái Đường Nhu." Phương Duệ nói

"Haha, cút." Tô Mộc Tranh nói

"Mộc Tranh à, em cũng không còn là Mộc Tranh đáng yêu khi còn bé chỉ biết nắm góc áo đáng thương gọi anh nữa rồi." Diệp Tu nói

"Em nắm lấy góc áo của anh rồi kêu tên anh một cách đáng thương khi nào?" Đuôi mắt Tô Mộc Tranh nhướn lên

"Hả? Không có sao? Vậy chắc là anh nhớ lầm rồi. Hẳn là tên tiểu tử Diệp Thu kia mới đúng."

"Diệp Thu?" Dụ Văn Châu nắm lấy trọng điểm hỏi một câu

"Ừm, chuyện này quá phiền phức, sau này sẽ giải thích sau." Diệp Tu nói

Tô Mộc Tranh: Diệp Tu ca, anh như vậy Diệp có biết hay không đây

"["Hả, có chuyện gì?" Tô Mộc Tranh quay đầu, thản nhiên cười, cùng gương mặt dữ tợn của Lưu Hạo hình thành hai hình ảnh đối lập rõ ràng.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt nảy lửa.

Tuy rằng vẫn mỉm cười như cũ, nhưng sự cường ngạnh toát ra từ ánh mắt Tô Mộc Tranh khiến Lưu Hạo hơi chút giật mình.

Ở trong mắt họ, Tô Mộc Tranh vẫn là một cô gái có tính tình ôn hòa, đối xử thân thiện với mọi người. Chẳng qua phần lớn thời gian đều ở cạnh Diệp Thu, dường như chưa từng thấy cô có chủ kiến gì. Một cô gái như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy dễ dàng ức hiếp.

Lưu Hạo vừa nãy gào Tô Mộc Tranh như hung thần ác sát, lúc này ánh mắt chạm nhau rồi, người chột dạ lại là gã.

"Nếu không có việc gì, tôi đi trước." Tô Mộc Tranh cười cười, cũng xoay người, rời đi.]"

"Mộc Mộc, cậu thật là đáng sợ." Sở Vân Tú nói

"Không có nha, chỉ là hắn đối xử với Diệp Tu ca như vậy làm tớ khó chịu mà thôi." Ai cũng có thể bắt nạt tớ, chỉ riêng Diệp Tu là không thể bắt nạt được

"À, hiểu rồi." Đường Hạo nói

"Đường đội, khi quay về chú nhất định phải quản giáo Lưu Hạo thật tốt đấy nhé." Vương Kiệt Hi nói

"Quản giáo như thế nào đây? Lẽ nào giống như chú- như một baba mà quản sao?" Diệp Tu nói

"Cậu không phải cũng như thế sao? Baba tốt của Hưng Hân."

"Chậc chậc chậc, ngày ngày hảo đỗi* nha." Trương Giai Lạc nói
(Editor: Không biết đây là cái gì nữa:))) gg dịch không ra nên ai biết chỉ dùm t nha)

"Thích nghe ngóng." Lý Hiên nói

Nguyệt Trung Miên và Lam Hà biểu thị rằng thế giới của đại thần đám phàm nhân như chúng tôi đây không thể hiểu nổi.

"["Lúc trước, lâu rồi. Cái hồi mà chú còn đi cướp BOSS khắp nơi ấy." Diệp Tu nói.

"Đệch đệch đệch lịch sử đen tối không cần khơi ra đâu" Hoàng Thiếu Thiên lo âu. Khi đó hắn vẫn là một người chơi bình thường. Nhưng phong cách theo chủ nghĩa cơ hội của hắn đã thành hình rồi, là tay cướp  BOSS lành nghề. Lúc đầu có rất nhiều quy tắc trong Vinh Quang không giống như bây giờ.

"Là khi đó ấy, anh và thằng bạn cùng nhau làm ra." Diệp Tu nói.

"Vũ khí này...... dường như đặc biệt làm vì tán nhân nhỉ?" Hoàng Thiếu Thiên nói.

"Không sai." Diệp Tu nói.

"Nhưng từ khi khu 3 mở ra cập nhập thêm giới hạn cấp bậc tối đa, xuất hiện nhiệm vụ thức tỉnh nghề nghiệp, tán nhân cũng bị đào thải toàn diện."

Diệp Tu không lên tiếng trả lời, hắn không cần lên tiếng trả lời, bởi vì Hoàng Thiếu Thiên có công năng "tự biên tự diễn".

"Nên cái vũ khí này của ông anh cũng mất đi giá trị, khu 5 mở ra, Thần Chi Lĩnh Vực xuất hiện. Tán nhân không cần thức tỉnh vẫn có thể kiếm kinh nghiệm tiếp tục thăng cấp ở đấy. Có điều, nó cũng đồng thời cập nhập giới hạn lên cấp 60. Tuy nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực không hạn chế cấp bậc, nhưng độ khó lại ở cấp 60. Hơn nữa tất cả nhiệm vụ này phải làm một mình, không thể tổ đội giúp đỡ nhau, thế là tán nhân cũng không thể sống lại lần nữa. Huống hồ khi đó anh còn đang dùng Nhất Diệp Chi Thu chinh chiến tại Liên minh Chuyên nghiệp, danh Đấu Thần cũng đã bùng sáng rồi, vậy nên cũng không cần tự làm khổ thế này." Hoàng Thiếu Thiên quả nhiên tự biên phỏng đoán một lô xích xông.

"Đúng vậy á" Diệp Tu lần này phản ứng lại một chút.

"Giờ anh tính cày lại cái này nữa hả?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

"Đúng vậy á"

"Vậy anh cần gì phải giải nghệ? Tài khoản tùy tiện tìm ai đó luyện thay, vũ khí giao cho câu lạc bộ làm, không phải nhanh hơn? Không nghĩ ra, chỗ này tui nghĩ mãi không thông, sao anh lại giải nghệ?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

"Chú có thể hiểu là "thành tích chiến đội không tốt, đội trưởng tự nhận lỗi nên từ chức"." Diệp Tu nói.

"Thần kinh, thế cũng không cần giải nghệ chứ, mà tui xem hết mấy trận của anh rồi, rõ ràng là đội ngũ có mâu thuẫn, anh bị cô lập. Do Lưu Hạo giở trò đúng không? Tên kia có tướng "lang cố", nhìn là biết tâm địa xấu xa, anh sơ suất quá." Hoàng Thiếu Thiên nói.

"Chú biết xem tướng từ bao giờ thế?" Diệp Tu trêu chọc.

"Không phải tui nói, là Vương Kiệt Hi nói." Hoàng Thiếu Thiên đáp.

"Hai mắt của cậu ta cái lớn cái nhỏ, còn xem tướng cho người khác hả?" Diệp Tu nói.

"Ông anh đừng bảo thế tên kia "thần" thật đó lần trước á......" Hoàng Thiếu Thiên bô la bô lô. Bánh Bao Xâm Lấn vẫn chưa đi đâu cả, lúc này lại nghe không hiểu hai người đang nói gì, đáng thương đứng một bên.]"

"Ừm đúng là tôi đây biết xem tướng." Vương Kiệt Hi nhìn mọi người đều chuyển ánh mắt nhìn về phía hắn

"Ví dụ như Diệp Tu rất thích hợp để làm lão bà của tôi." Vương Kiệt Hi mở to đôi mắt một to một nhỏ kia của hắn
(Editor: Biết lão pà là vợ đó nhưng vẫn thích để lão pà hơn:)) )

"Anh đây từ chối những người xấu xí." Diệp Tu nói
(Editor: quý zị đọc đến đây mong đừng khóc:)) )

"Vì anh, tôi có thể đi chỉnh dung giống như Chu Trạch Khải." Vương Kiệt Hi nói
(Editor: Ý ở đây ảnh muốn chỉnh cho đẹp như Tiểu Chu ha chứ không phải nói Tiểu Chu pttm.)

"Từ chối cậu mang nhà mang người theo." Diệp Tu nói

"Tôi có thể từ bỏ Vi Thảo giao cho Anh Kiệt."

"Đuma Vương đội thật là 666." Lý Hiên nói

"Cảm ơn."

"Tiếp tục đọc đi." Diệp Tu biểu thị tâm mệt

"["Anh chuyển đi rồi còn Mộc Tranh thì sao hả?" Diệp Tu nói.

Hoàng Thiếu Thiên ngẩn ra.]"

Viền mắt của Tô Mộc Tranh đỏ lên: "Không nghĩ đến hoá ra Diệp Tu ca là vì em."

Diệp Tu nói với Tô Mộc Tranh: "Không sao, đều đã qua rồi. Em xem chúng ta còn đem đám lão gia hoả này đánh bại nga, ngoại trừ Tôn Tường và Đường Hạo mấy tên khác đều đã già cả rồi."

"Dù già cũng không già bằng anh! Anh đã 25, 26 tuổi rồi mà còn đánh Vinh Quang, đáng giận nhất chính là còn cầm đi quán quân." Trương Giai Lạc nói

"Bốn à, anh đây không phải là già nhất đâu. Lão Hàn còn lớn hơn anh kia kìa. Còn nữa, Vinh Quang à có chơi thêm 10 năm nữa cũng sẽ không chán." Diệp Tu lắc đầu một cái nói

"Đội trưởng tôi đây không phải là cố ý đâu."

"Trở về, thêm huấn." Hàn Văn Thanh nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro