Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Xin được phép nhắc lại làm nữa những lời thoại trong nguyên tác t sẽ đi cop vì để tiết kiệm thời gian vì nếu edit lại nguyên tác sẽ rất lâu.
Nếu không đồng ý t sẽ gỡ và edit lại.
=======================
"[Ha ha, lời này của anh Tường, vị trí này anh ngồi hợp lắm." Mọi người lấy lại tinh thần vội vàng tranh nhau cướp lời kịch.

"Không sai, người nào đó đã già rồi, hết thời rồi!"

"Nhất Diệp Chi Thu phải do anh Tường điều khiển mới thật sự phát huy được thực lực của Đấu Thần chứ."

Đây là tiêu điểm của mọi người lúc này. Tôn Tường, một tuyển thủ thiên tài mới nổi trong giải đấu chuyên nghiệp Vinh Quang. Vừa bước vào liên minh năm ngoái đã vững vàng lấy được giải Người mới xuất sắc nhất, số liệu cá nhân so với MPV (Tuyển thủ có giá trị nhất) năm ấy không thua kém bao nhiêu. Vào mùa giải,Tôn Tường dẫn đầu chiến đội Việt Vân có thực lực bình thường đoạt được hạng 8 trong đấu loại vòng tròn, có triển vọng tiến vào vòng trong thì lại giữa đường chuyển sang câu lạc bộ có thành tích nát bét như Gia Thế. Tất cả chỉ vì Gia Thế tuy có chiến tích không tốt nhưng lại sở hữu tài khoản được vinh danh Đấu Thần trong Vinh Quang: pháp sư chiến đấu Nhất Diệp Chi Thu.

Người thanh niên trẻ tuổi này tiến vào liên minh chưa đầy hai năm, đội viên của Gia Thế lại mặt dày xưng anh, hẳn đã nhìn ra Tôn Tường sẽ là vị lão đại tương lai của chiến đội Gia Thế. Tôn Tường rất thoải mái tiếp nhận những lời nịnh nọt này, cuối cùng cũng chịu quay đầu liếc nhìn Diệp Thu một cái, trong ánh mắt chỉ toàn khinh khi.]"

" Ha ha, Tường ca?" Trương Giai Lạc xem thường nhìn Tôn Tường một chút.

"Quá đáng, thêm huấn." Chu Trạch Khải nhíu nhíu mày.

Tôn Tường hạ thấp đầu lại càng thêm thấp. Nếu như ánh mắt có thì giết người thì Tôn Tường đã bị ngàn đao bằm mình.

"Được rồi, đừng trách cậu ta, ai mà không có thời trung nhị? Tôn Tường người bạn nhỏ còn trẻ vô tri mà." Diệp Tu mở miệng nói đỡ cho Tôn Tường.

Tôn Tường ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Tu, muốn mở miệng nói cảm ơn nhưng bởi vì hắn ngạo kiều cho nên hắn cũng không hề nói gì.

"["Diệp Thu, đưa thẻ tài khoản Nhất Diệp Chi Thu cho Tôn Tường đi!" Quản lý câu lạc bộ nói.

Diệp Thu dù thoải mái thế nào, trong lòng lúc này cũng không khỏi nhói lên. Diệp Thu, Nhất Diệp Chi Thu, nghe tên có thể biết tài khoản này có quan hệ với Diệp Thu, đây vốn là tài khoản hắn dùng khi mới bước vào thế giới Vinh Quang, tài khoản này đã làm bạn cùng Diệp Thu đằng đẵng mười năm, người mới khi đó đã trở thành đại cao thủ được vinh danh bách khoa toàn thư, pháp sư chiến đấu nho nhỏ thuở ban đầu cũng đã trở thành Đấu Thần uy danh lan xa trong Vinh Quang. Nhưng bảy năm trước bước vào giới chuyên nghiệp, sau khi ký kết hợp đồng cùng câu lạc bộ, quyền sở hữu Nhất Diệp Chi Thu đã chuyển sang câu lạc bộ. Diệp Thu sớm biết một ngày sẽ phải chia tay nó, mà ngày đó, cuối cùng đã đến.

Ngón tay Diệp Thu có chút run rẩy. Đối với một cao thủ chuyên nghiệp mà nói, hai tay ổn định là điều phải làm, nhưng hiện tại Diệp Thu, một cao thủ nổi tiếng nhiều năm với tâm lý vững đến không thể vững hơn, lại run rẩy. Tô Mộc Tranh quay đầu đi, cô không muốn nhìn cảnh này, nhưng chỉ đành bất lực.

Dưới ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa của mọi người, chiếc thẻ tài khoản màu xám bạc Nhất Diệp Chi Thu được đưa tới trước mặt Tôn Tường.

Tôn Tường trong mắt thoáng hiện vẻ phấn khích và tham lam, cậu ta bằng lòng chuyển đến câu lạc bộ đã sa sút gần hai năm nay như Gia Thế, chính là vì ở đây có tài khoản đứng đầu Nhất Diệp Chi Thu. Người điều khiển ban đầu của Nhất Diệp Chi Thu – Diệp Thu, mấy năm nay thành tích không tốt, không ngừng cùng câu lạc bộ bùng nổ mâu thuẫn, Tôn Tường có lòng tin trăm phần trăm có thể chiếm được nó.

"Lấy được rồi!" Trong nháy mắt cầm được tấm thẻ tài khoản, Tôn Tường kích động hẳn, kết quả là chợt cảm nhận được sự kháng cự truyền ra từ tấm thẻ.

Tôn Tường cảm giác được sự tiếc nuối của Diệp Thu, cười ngạo nghễ nói: "Buông tay đi anh Diệp. Xem tay anh kìa, run rẩy đến như vậy. Đôi tay như thế này sao có thể phát huy ra thực lực thật sự của Đấu Thần? Cứ để tôi! Tôi sẽ khiến danh hiệu Đấu Thần lại vang dội khắp cả Vinh Quang. Còn anh? Về hưu đi!"

Lời vừa dứt, Tôn Tường nhìn thấy Diệp Thu vẫn luôn thờ ơ, ánh mắt chỉ thoáng tiếc nuối khi giao ra Nhất Diệp Chi Thu chợt lóe lên một tia sắc bén....]".

Trương Giai Lạc nghiêng đầu sang chỗ khác trong đôi mắt ngậm lấy lệ, ai cũng sẽ cùng tài khoản chia lìa trong một ngày nào đó, Diệp Tu xuất ngũ lúc đó khẳng định rất không cam lòng.

Hoàng Thiếu Thiên không muốn nói bất kì lời nào, bởi vì ở thời điểm hắn oan ức và khổ sở, hắn không hề thích nói chuyện chút nào.

Dụ Văn Châu luôn luôn ôn nhu lúc này lại dùng ánh mắt như đao mà mạnh mẽ nhìn Tôn Tường.

Trương Tân Kiệt đẩy mắt kính một cái, nhẹ giọng thở dài.

Sở Vân Tú vỗ vỗ vai Tô Mộc Tranh.

"Ai." Phương Duệ thở dài.

"Yêu, các cậu đều làm sao thế?" Việc này đều đã qua, đừng làm như cha đẻ mẹ ruột chết vậy. Lại nói, anh không phải đã trở về sao? Còn đoạt của các cậu một cái quán quân." Diệp Tu nói.

Hoàng Thiếu Thiên không bình tĩnh: "Tôi conmeno! Anh bớt vẽ mặt đi có được không, lão yêu tinh trở về cướp đi quán quân của chúng tôi, tôi mặc kệ, tôi không ra sâm, tôi muốn Lão Diệp hôn nhẹ."

Hoàng ba tuổi, cậu có phải là muốn nâng cao cao."
(Nâng cao cao là cái trò mà người lớn hai tay luồn vào nách hai đứa trẻ rồi vứt lên trên một chút xong rồi chụp lại.)

"Có thể a."

"Phiền phức."

Hoàng Thiếu Thiên biểu thị bản thân không muốn nói chuyện.

"Được rồi, tiếp tục đọc đi." Đường Hạo nói.

"["Cậu có thích trò chơi này không?" Diệp Thu đột nhiên nhìn thẳng vào Tôn Tường hỏi.

"Cái gì?" Tôn Tường ngạc nhiên.

"Nếu như thích thì sẽ coi tất cả thứ này là vinh quang, mà không phải là khoe khoang."

"Anh nói gì hả? Liên quan gì đến anh?" Tôn Tường bất chợt mất bình tĩnh, trong chớp mắt, không biết vì sao cậu ta cảm thấy mình thấp hơn Diệp Thu cả một cái đầu, cậu không muốn thua khí thế đối phương. Cậu đến đây là để thay thế Diệp Thu, cậu đến đây là vì đã đoạt được Đấu thần Nhất Diệp Chi Thu.

"Cất kỹ nó." Ngay vào lúc Tôn Tường muốn lần nữa lấy lại khí thế, Diệp Thu cũng đã buông tấm thẻ tài khoản ra, nhàn nhạt nói một câu, xoay người chuẩn bị rời khỏi.]"

"Ồ Lão Diệp, anh nói câu này ra dáng lắm a."
(Ý là khi Diệp Tu nói câu này trông ảnh ngầu vcl.)

"Đây là anh nói?" Phương Duệ một mặt không thể tin được.

"Hừm, tôi làm chứng, Diệp Tu ca thật ra có nhiều lúc rất đáng tin."
Tô Mộc Tranh nói.

"Được rồi, tiếp tục đọc đi." Diệp Tu đỡ trán.

"["Diệp Thu!" Nhưng vào lúc này, quản lý đột nhiên gọi hắn.

Diệp Thu dừng bước, hơi nghiêng đầu, nghe thấy quản lý đứng sau hắn nói: "Hiện tại câu lạc bộ vẫn chưa có tài khoản chiến đấu thích hợp nào cho cậu, cậu trước hết làm bồi luyện trong đội đi!"

Bồi luyện... Một cao thủ từng sáng tạo nên một thời đại trong liên minh, giành được tất cả vinh quang cá nhân, vậy mà bây giờ lưu lạc đến mức làm bồi luyện.

Tôn Tường cảm thấy rất thích thú với việc sắp xếp này, lập tức lại gần ha ha cười bảo: "Với trình độ của anh Diệp, huấn luyện nhất định không có vấn đề, bồi luyện đứng đầu của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang không phải anh thì không được nha!"

"Ha ha." Chịu sự sỉ nhục này, vậy mà Diệp Thu vẫn cười được, quay người nhìn về phía quản lý: "Bồi luyện? Tôi nghĩ không cần đâu, hủy hợp đồng thôi!"

"Hủy hợp đồng? Cậu muốn chủ động hủy hợp đồng?" Vẻ mặt của quản lý trông rất đáng suy ngẫm.

"Đúng, tôi yêu cầu hủy hợp đồng."

"Đừng xúc động quá!" Tô Mộc Tranh vội vàng chạy đến ngăn cản. Liên minh có quy định của liên minh, trong thời gian hợp đồng ngoại trừ nguyên nhân đặc biệt, bên nào chủ động đưa ra yêu cầu hủy ước đều phải trả một khoản tiền bồi thường, Diệp Thu bây giờ vẫn còn hợp đồng một năm rưỡi cùng Gia Thế, nếu yêu cầu hủy ước, tổn thất sẽ rất lớn. Nhưng đối với Tô Mộc Tranh, cô càng sợ hãi việc Diệp Thu rời khỏi.

"Ông chủ còn chưa đến mà, chờ ông chủ đến lại nói tiếp!" Tô Mộc Tranh hi vọng Diệp Thu có thể tỉnh táo lại.

Diệp Thu sớm đã nhìn thấy sự mỉa mai trên khóe miệng quản lý, hắn cười khổ quay về phía Tô Mộc Tranh lắc đầu: "Mộc Tranh, em còn không hiểu sao? Muốn anh đi, mới chính là mục đích của ông chủ. Sự tồn tại của anh đối với câu lạc bộ đã không còn bất kỳ giá trị nào, chỉ là một gánh nặng tiền lương thôi."

"Không phải thế, làm sao có thể là gánh nặng, thực lực của anh tuyệt đối không thua bất cứ ai." Tô Mộc Tranh nói.

"Đây không chỉ đơn giản là vấn đề thực lực, đây là kinh doanh, mà anh, từ trước đến giờ đều không có giá trị kinh doanh nào." Diệp Thu đáp.

"Cậu có chứ, nhưng chính cậu lựa chọn vứt bỏ nó." Quản lý lúc này chợt lạnh lùng ngắt lời.

"Không sai, đây là lựa chọn của tôi." Diệp Thu nói. Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang hiện nay phát triển rực rỡ, nhà tài trợ cũng nhiều vô cùng. Siêu sao cao thủ trong liên minh tự nhiên sẽ nhận quảng cáo, làm người đại diện phát ngôn cho nhân vật. Nhưng bản thân Diệp Thu là một tuyển thủ hàng đầu, từ trước đến nay lại luôn từ chối quảng cáo và phát ngôn, thậm chí cả phỏng vấn, họp báo đều từ chối tham gia, hắn cứ như một dân mạng đến từ thời xa xưa, cẩn thận ẩn giấu thân phận của mình trong thế giới giả tưởng này.

Đối với điều này, câu lạc bộ rất bất mãn. Bọn họ nhìn thấy bên người mình mọc một ngọn núi vàng nhưng lại chẳng cách nào đào móc trên đấy một chút lợi ích nào. Cuối cùng thực lực mạnh đến ngang tàng của Diệp Thu khiến câu lạc bộ nổi lên trong liên minh, chiếm đầy vẻ vang, mới khiến bọn họ dễ dàng tha thứ như thế. Nhưng với thành tích khó coi của hiện tại, mọi thứ đã không còn như trước.]"

"Thứ áo, thật quá phận thật quá đáng rồi! Bồi luyện, Gia Thế nghĩ ra cũng thật được a, một Đấu Thần đi làm bồi luyện! Quản lí của Gia Thế đầu óc có vấn đề đi!!"
(Nguyên văn là "có khanh"mà ko biết khanh là gì nên chémmm.)

"Không nên." Chu Trạch Khải cau mày.

"Không hãy theo luyện sao? Các cậu một hai cái là được rồi, Đào Hiên kì thật cũng không làm gì sai."

"Diệp Thần, anh là quá hiền đi." Dụ Văn Châu nói.

Diệp Tu khẽ thở dài một cái, bọn họ không biết Đào Hiên trước đây là như thế nào. Trước đây Đào Hiên như anh trai lớn ở xóm, đối với hắn và Mộc Thu rất tốt. Chỉ có điều Vinh Quang ngày càng thương mại hoá, Đào Hiên cũng là vì lợi ích mà thay đổi không còn là hắn như lúc trước nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro