Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đăng vì sự buồn không hề nhẹ của ngày mai:))) ngày chấm dứt chuỗi ngày nghỉ của tuiiiiiiii. BGD ơi cháu vẫn muốn nghỉ tiếp mà huhuuuuuuu
====================
"Tập hoả kiếm khách kia của Lam Khê Các." Tiểu Nguyệt Nguyệt lớn tiếng hét lên, sau đó hắn phát hiện ra. Ồ hắn đang ở đâu? Ô kìa? Diệp, Diệp, Diệp Tu đại thần. A a a thật nhiều đại thần.
(Tập hỏa: dồn hết sự tấn công vào một người. Mấy ông game thủ hay gọi vui là hiếp zâm tập thể á.)

"Này này, cậu có phải là có oán hận với kiếm khách hay không? Hả? Tôi cùng người đó đều là kiếm khách, là một nghề nghiệp tốt đẹp đến cỡ nào, là một chức nghiệp thần thánh, cậu làm sao có thể tập hỏa hắn a? Balabala" Hoàng Thiếu Thiên còn lải nhải nói, Nguyệt Trung Miên trợn to hai mắt của hắn, hắn cứ nghĩ rằng bên ngoài trận đấu sẽ rất "yên tĩnh". Hiển nhiên hắn đã sai.

"Thiếu Thiên, im lặng. Cậu là ai? Cậu biết rõ quy tắc ở đây sao?" Dụ Văn Châu ôn nhu nói.

"Tôi tên Nguyệt Trung Miên. Quy tắc tôi biết rồi Dụ đội.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, đến đây ngồi với anh này. Diệp Tu nói. Mọi người:!!!!! Bọn họ làm sao biết được là kẻ tên Trung Miên này liệu có phải là đối với Diệp Tu có dã tâm gây hại hay không.

"Tôi đọc mệt quá, tôi không đọc nữa." Hoàng Thiếu Thiên biểu thị rằng hắn rất không kiềm chế được, hắn cần được Diệp Tu hôn nhẹ.
(Ầy có raw rồi thấy nhiều cái mình chưa được mượt:) để bữa nào siêng sửa lại.)

"Vậy đến tôi đi." Tiếu Thì Khâm cười nói.

"Ừ."

"["Đệt, cậu đến cái này cũng không biết? Còn phải coi hướng dẫn?" Nếu không phải thẻ tài khoản hàng thật giá thật kia, Trần Quả đánh chết cũng không tin tên này có tuổi game 10 năm.

"Mấy cái thứ cho người mới thật sự đã nhiều năm không làm rồi, sao còn nhớ rõ a!" Diệp Tu bình thản đáp.

"Lẽ nào từ trước đến giờ cậu không kéo người mới, không hướng dẫn người mới nào?" Trần Quả nói.

"Về mặt này... quả thật không có." Diệp Tu nói.

"Không có lòng vì cộng đồng gì cả." Trần Quả khinh bỉ.

"Là không có thời gian." Diệp Tu nói.

"Người không có thời gian sẽ không chơi game, người chơi game chính là đang dư thừa thời gian." Trần Quả nói.

"Tôi là đang bận chơi game đó." Diệp Tu còn nghiêm túc đáp.

"Vậy cậu làm gì?" Trần Quả nói.

"Chơi game a!"

"Ồ, là game thủ đó hả?" Trần Quả nói.

Diệp Tu cười cười: "Còn là loại rất cao cấp."

"Cao cấp? Tuyển thủ chuyên nghiệp?" Trần Quả ngạc nhiên.

Diệp Tu tự hào gật đầu.

"Giải nghệ rồi!" Trần Quả nói.

"Sao chị biết?"

"Vớ vẩn, tuổi của cậu kìa." Trần Quả nói.

Diệp Tu cười khổ.

"Chị nói mà, sao chỉ 40 giây đã giết được thằng kia, hóa ra là một tên tuyển thủ chuyên nghiệp, tuy không có danh tiếng." Trần Quả nói.

"Không có danh tiếng?"

"Cao thủ chuyên nghiệp nổi tiếng chị đều biết, Diệp Tu? Chị chưa từng nghe qua, không phải không nổi thì là gì?" Trần Quả hỏi.]"

"Ha ha ha, thật muốn nhìn vết mặt của chị chủ ở thời điểm biết anh là Diệp Tu a. Nhất định là rất thú vị." Phương Duệ cười lớn. Nguyệt Trung Miên kế bên cũng không nhịn được cười.

Diệp Tu lắc lắc đầu, "Chị chủ sau khi biết anh là Diệp Thu cũng không có phản ứng gì a?"
(Giải thích chút nếu các bạn hoang mang, câu này ko phải Diệp Tu nói nhé.)

"Ha ha ha, Lão Diệp, anh hành hạ liên minh một đời a, chị chủ thế mà lại không phản ứng? Không thể tin được." Phương Duệ nói và mọi người liền gật gù theo.

"Ừm, thật vậy, tất cả mọi người đang ngồi ở đây chính xác là bị anh bón hành mà lớn lên a."

"Anh cút." Tôn Tường nói sau đó nhận được những ánh mắt sắc như đao đến từ mọi phía và một tiếng thêm huấn nhỏ nhẹ của Chu Trạch Khải.

"["Ha ha, hóa ra là vậy." Diệp Tu cười.

"Đừng vờ vịt nữa, thật ra cậu không phải giải nghệ mà không có chỗ cạnh tranh nên bị đào thải chứ gì?" Trần Quả nói.

Diệp Tu trầm ngâm.

"Thật ngại..." Trần Quả nhận ra những lời này hơi đụng chạm đến chỗ đau của đối phương.

"Không sao." Diệp Tu thở dài.

"Đừng nản chí, 25 tuổi không tính là già, luyện cho tốt, một lần nữa quay trở về." Trần Quả an ủi.

"Đang có ý này." Diệp Tu cười.

"Nếu có ngày đó, chị có việc phải nhờ cậu." Trần Quả nói.

"Chuyện gì?"

"Xin chữ ký." Trần Quả nói.

"Việc này cần gì phải đợi ngày đấy, giờ tôi ký ngay cho chị cũng được!"

"Đừng có tưởng bở! Ai muốn chữ ký của cậu, chị là nhờ cậu xin chữ ký thần tượng kìa." Trần Quả nói.

"Ý? Ai?"

"Tô Mộc Tranh, còn Diệp Thu nữa, Diệp Thu có lẽ hơi khó, tên kia rất thích chơi trò thần bí." Trần Quả nói.

"Thế cơ à?" Diệp Tu rơi lệ đầy mặt, đồng chí Diệp Thu đang nói chuyện trước mặt chị nè chị hai.

"Đúng vậy, anh ấy hầu như không hề lộ mặt. Chị bảo cậu này, tuy trong giới chuyên nghiệp cậu không hề nổi, dù sao vẫn là người lăn lộn trong nghề, cái này cũng không biết?" Trần Quả bảo.

"Biết chứ, tôi đương nhiên biết rõ, nói chị nghe một bí mật, thật ra tôi chính là Diệp Thu." Diệp Tu nói.

"Ồ thế à? Chị cũng nói cậu nghe một bí mật, thật ra chị là Tô Mộc Tranh." Trần Quả nói.

"Tôi thật sự là Diệp Thu." Diệp Tu khóc.

"Chị thật sự là Tô Mộc Tranh." Trần Quả nói.

"Tôi..."]"

"Phốc, thì ra còn có chuyện này, Quả Quả sao lại không nói với em?"

"Chị chủ nói rồi, không cho phép anh nói ra, nói ra thì sẽ chết."

"Ai dám?" Tôn Tường nói, sau đó đổi được cái nhìn của mọi người như nhìn một kẻ thiểu năng.

"Sáu hạt hạch đào." Trương Tân Kiệt nói, sau đó sáu hạt hạch đào nằm trong tay của Trương Tân Kiệt, Trương Tân Kiệt đem sáu hạt hạch đào đưa cho Tôn Tường. Nói một tiếng: " Không cần khách khí."

"[Nhưng sau khi tầm mắt trở về trên màn hình máy tính, Trần Quả nhịn không được lại nói một câu: "Nhiệm vụ dành cho người mới cậu không hiểu chỗ nào cứ hỏi chị là được."

"Tôi muốn tìm tòi một chút, làm mấy nhiệm vụ thưởng điểm kỹ năng và điểm thuộc tính thôi, những nhiệm vụ chỉ thưởng điểm kinh nghiệm và trang bị, vậy thà vào phó bản càn quét còn nhanh hơn." Diệp Tu nói.

"Đúng nha, lúc này mới giống suy nghĩ của dân lão làng, nhưng cậu không cần tự mình tìm, kéo đến trang cuối hướng dẫn nhìn đi!"

"A?" Diệp Tu nghe xong liền chọn trang cuối nhìn, nhất thời xấu hổ một hồi. Ngẫm lại cũng phải, nhiệm vụ người mới chưa từng biến đổi trong mười năm qua, đã bị người chơi thấu hiểu đến không thể thấu hơn. Suy nghĩ chỉ làm nhiệm vụ có giá trị như hắn, người chơi lâu năm đều sẽ chọn, sao lại không có ai viết một bài hướng dẫn tổng kết được chứ? Lúc này xuất hiện trước mắt chính là hướng dẫn mà hắn cần. Diệp Tu chuẩn bị dựa theo hướng dẫn mà làm, tức thì lệ rơi đầy mặt. Bản thân là người đàn ông được vinh danh bách khoa toàn thư của Vinh Quang! Vậy mà bây giờ phải đi coi hướng dẫn nhiệm vụ dành cho người mới, chuyện này làm sao chịu nổi?]"

"Hhhhhhh, lão Diệp, anh thì ra là như thế này? Anh còn không thấy ngại là sách giáo khoa của Vinh Quang à?" Hoàng Thiếu Thiên nói.

"Hừm, sách giáo khoa của Vinh Quang không nhất định là cái gì cũng biết được chứ? Mọi người đều gọi Diệp Thần thì anh ấy là thần à?" Đôi mắt Vương Kiệt Hi rực sáng với tình yêu.

"Anh đây thật sự là thần không sai a, ít nhất anh đây có thể ngược đãi các chú." Diệp Tu chống cằm.

Mọi người viết: MMp, có đạo lí chúng tôi không phản bác được.

Nguyệt Trung Miên: Tôi đã rất hưng phấn khi nhìn thấy Diệp Thần các vị đại thần vĩ đại. Có phải Diệp Thần không thích họ? Như vậy thì tôi có thể theo đuổi Diệp Thần?

Mọi người: Cậu lăn đi, Diệp Tu là của chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro