Chương 1: Ở rễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: nnttrang
Vì mười vạn lượng bạc, ta bán mình vào Trương gia, với cái danh là ở rễ cho nhà họ.

Tên ta là Vương Nhạc, mồ côi cha, không học hết trung học ta đã phải đi làm công kiếm tiền.

Ở chỗ ta sính lễ hỏi dâu rất quan trọng "Nhất động, bất động, vạn tử thiên hồng, nhất phiến lục.", giải thích đơn giản chính là cần có xe, nhà cửa, thêm một lượng lớn nhân dân tệ, không có cái nào là không đỏ cả mắt, đa phần chúng ta không tìm đâu ra được sính lễ như vậy thì chọn ở rễ, ta cũng không ngoại lệ.

Cho nên khi bà mối nhà Trương gia tìm đến nhà nói điều kiện như vậy với ta, ta suy xét trong giây lát liền đồng ý.

Thật ra thứ nhất do tuổi của ta cũng đã lớn, sắp tới chính là ba mươi, quả thật cũng cần một nàng dâu. Thứ hai nhà Trương gia đưa ra yêu cầu cũng thật là mê người, tặng cho ta mười vạn lượng, hài tử thứ hai sinh ra cũng được theo họ của ta.

Cái điều kiện ở rễ này, trong thôn này cũng chỉ có duy nhất mình ta trước nay có được, nếu nói đến ghen tị thì không đúng lắm, phần lớn mọi người đều cảm thấy nghi hoặc nhiều hơn.

Ta cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi vì ta tự biết điều kiện của bản thân, ta lớn tuổi, nhà lại nghèo, bộ dáng cũng bình thường, trừ bỏ tính tình tốt một chút, còn lại ta cũng không có gì để tự tin.

Quan trọng nhất là, Trương gia vừa nhìn vào hình chụp của ta, lại coi đến bát tự, liền đưa ra lễ hỏi lớn như vậy, nếu bên trong nội tình không có gì, ta mới không tin.

Bà mối nói với ta đừng suy nghĩ nhiều, nhà Trương gia sở hữu một tiệm kinh doanh Âm phủ, kiếm bạc của người chết nên có chút mê tín, chọn rễ cũng đưa ra ba tiêu chí, một là bát tự, hai là tuổi, ba là tướng mạo thích hợp, những tiêu chí này ta đều phù hợp, nếu không thì không đến lượt ta đâu.

Ta cảm thấy có chút an tâm hơn, Trương gia lập tức đề nghị ngày thành thân, sợ ta đổi ý, liền đưa trước một phần tiền lễ hỏi.

Tính từ ngày đính hôn đến thành thân, tổng cộng mười ngày, trong lúc này, ta cùng với cô dâu tương lai của mình có ở chung vài ngài ngắn ngủi.

Nàng tên Trương Mạt, bộ dáng không hẳn là xinh đẹp, nhưng khi cười rộ lên nhìn rất ngọt ngào, thấm sâu vào lòng người, chỉ có tính cách của nàng hơi hướng nội, không thích nói chuyện nhiều.

Nếu đã đến ở rễ, hôn sự cũng sẽ theo nhà Trương gia. Nhà họ tổ chức hôn lễ vào buổi tối, theo tập tục của chúng ta, nếu là lần đầu kết hôn thì tổ chức buổi trưa, còn tái hôn thì làm vào buổi chiều, còn có một loại hôn lễ chỉ tổ chức vào tối muộn, đó chính là minh hôn (âm hôn)

Nhớ tới việc kinh doanh của nhà Trương gia, ta cảm thấy có chút lo lắng, sợ bị họ lừa gạt đi kết một cái âm hôn, liền đến hỏi thăm bà mối một chút.

Bà mối thật sự làm ta tò mò, bà ta nói bà rất rõ tình hình nhà Trương gia, Trương Mạt mồ côi cha, hai mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau, cùng chống đỡ một cái gia nghiệp lớn như vậy quả thật không dễ dàng.

Ta có thể ở rễ nhà họ, một mặt là ta phù hợp ba điều kiện kia, còn có ta không cùng gia đình mình thân thiết, phụ thân không đau, nương không thích, Trương gia liền muốn tuyển một chàng rễ như vậy dưỡng già.

Hôn lễ được cử hành trong viện nhà Trương gia, làm ba mâm cỗ đơn giản, để làm không khí thêm vẻ vui mừng, trong viện không đốt đèn mà treo hơn hai mươi cái đèn lồng màu đỏ, kết quả khiến cho không khí vui mừng không những không tăng, mà bởi vì dưới ánh đỏ của đèn lồng lại có vẻ ma mị đáng sợ.

Nếu không phải có Trương Mạt đang đứng cạnh ta, ta cho rằng Trương gia đang lừa ta kết âm hôn.

Ta vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, Trương Mạt dù sao cũng là một cái khuê nữ, nhưng vào thời khắc quan trọng này, lại an bài đơn giản như vậy?

Mấy bàn khách nhân đều là người thân thích trong nhà cũng có thái độ kì lạ, tất cả đều mặt ủ mày chau, giống như không phải tham dự hôn lễ, mà là tang lễ vậy.

Trương Mạt hôm nay ăn vận lễ phục rất xinh đẹp, nàng khoát một bộ áo cưới màu đỏ hồng thêu hoa vàng, khiến cho dáng người càng thêm thướt tha, đáng tiếc là đầu đội khăn voan đỏ, khiến ta không nhìn rõ được mặt.

Người đứng ra làm nghi thức là bà mối, bà ta yêu cầu ta nắm tay Trương Mạt, đi lên lễ đài nhỏ được dựng sẵn, dựa theo nghi thức truyền thống, bắt đầu bái thiên địa.

Có thể là vì quá mức khẩn trương, bàn tay của Trương Mạt rất lạnh, thân thể cũng có chút cứng nhắt, giống như một con rối gỗ.

Không có màn mời rượu khách khứa, sau khi bái đường, hai chúng ta bị trực tiếp đưa vào động phòng.

Vừa vào đến phòng tân hôn, Trương Mạt tự xốc khăn voan của mình lên, mặt của nàng trắng bệt như tờ giấy, ánh mắt trống rỗng, ta liền hỏi nàng làm sao vậy, nàng không mở miệng, chỉ chằm chằm nhìn ta.

Ta bị nhìn đến sợ hãi, Trương Mạt đột nhiên cử động, bắt đầu thoát xiêm y, chỉ trong chốc lát, cả người liền trần như nhộng.

"Bắt đầu đi"

Không đợi ta kịp phản ứng, sắc mặt nàng không chút thay đổi, lạnh nhạt nói ra ba chữ kia, rồi lại nắm tay kéo ta đến bên hỉ sàng.

Ta có chút hồi hộp, tuy đã sớm mong chờ đến đêm động phòng, nhưng việc này so với trong tưởng tượng của ta hoàn toàn bất đồng, Trương Mạt bây giờ rất quỷ dị, giống như một khối thi thể di động, ta căn bản không thể hứng thú nổi.

Nàng kéo tay của ta, bàn tay lạnh lẽo kia khiến toàn thân ta run lên, vừa nằm lên trên giường, bỗng nhiên có một cỗ dục hỏa mạnh mẽ dâng lên, ta liền không thể không thể khống chế bản thân, e ngại ban đầu cũng biến mất tăm.

Buổi sáng, vừa tỉnh lại, thấy Trương Mạt quay lưng về phía mình, cuộn tròn co rút lại thành một cục, dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, nàng vội vã thức dậy, không giống như đêm hôm qua, nàng như biến thành một người khác, trốn ở trong chăn mặc quần áo.

Ta gọi nàng một tiếng nương tử, Trương Mạt sửng sốt một lát, rồi gật đầu, nhưng vẫn không nói chuyện.

Thấy tình trạng của nàng như vậy, ta liền thử nắm lấy tay nàng, nàng run lên một cái, rụt tay lại, lui về phía sau, sau đó như mới phản ứng kịp, lại cắn môi đưa tay qua.

Ta cho rằng Trương Mạt mới vừa rồi là thẹn thùng, chưa kịp thích ứng, ta liền nắm chặt tay nàng, kéo nàng vào trong lòng, hỏi một chút hôn lễ hôm qua là cử hành theo tập tục nào, tại sao lại an bài vào chín giờ tối như vậy.

Trương Mạt thở hắt ra một hơi, còn chưa kịp lên tiếng, phía ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, sắc mặt nàng trắng nhợt, run nhẹ lên, tránh khỏi lồng ngực của ta, hướng ra ngoài hô một tiếng, "Nương, con lập tức rời giường."

Từ hôm qua tới giờ, đây là câu đầu tiên Trương Mạt lên tiếng, ta có thể cảm thấy được, nàng tựa hồ rất sợ mẹ nàng, cũng là mẹ vợ của ta, Trương Phân.

"Không vội, hai ngươi vừa tân hôn, ngủ lâu một chút cũng phải."

Giọng của mẹ vợ rất bén nhọn, nghe vào trong lỗ tai cực kỳ kì không thoải mái, ngữ khí của bà cũng lạ, như có ý vị trào phúng nhàn nhạt, mà sáng sớm đã tới gõ cửa phòng, chúng ta làm sao có thể tiếp tục ngủ.

Qua một đêm, ta phát hiện ra, không khí ở nhà Trương gia không đúng, không giống với những gia đình bình thường khác.

Mới vừa rời giường, đi xuống nhà, điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn, Trương Mạt cũng có chút ngạc nhiên, tay chân luống cuống trước bàn ăn.

"Ăn cơm đi! Ăn xong nương sẽ dẫn các ngươi làm quen cửa hàng một chút, về sau tất cả đều giao cho các ngươi cả."

Mẹ vợ Trương Phân nhếch miệng cười, hai khóe môi giương giương làm cho gò má bà lại thêm cao, đặt biệt là cặp mắt hẹp dài kia, lộ ra tia sáng âm u.

Trương Mạt cẩn thận vâng dạ một tiếng, lặng lẽ kéo vạt áo của ta, ngồi xuống.

Ta thân ở rễ nhà người ta, mẹ vợ muốn an bài như thế nào thì ta liền làm theo như vậy, bất quá ta cũng tò mò quan hệ của mẹ con các nàng.

Theo lời bà mỗi, Trương Phân cùng Trương Mạt là mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, mẫu từ tử hiếu, nhưng nhìn xem bữa sáng hôm nay, Trương Mạt dường như rất sợ mẹ của nàng, phải nói là sợ hãi mới phải.

Mấy ngày kế tiếp, Trương Phân đem ta đi làm quen với các điểm kinh doanh, tràng hoa, áo liệm, người giấy(hình nhân thế mạng), từ địa điểm nhập hàng đến giá cả bán sỉ, toàn bộ đều bàn giao rõ ràng, thật sự đem toàn bộ cửa hàng kinh doanh giao cho ta, còn bản thân bà làm một chưởng quầy phủi tay sạch sẽ.

Bản thân ta ở rễ, tiến vào gia môn chưa đến một tuần, mẹ vợ liền đem tất cả quyền hành ở cửa hiệu giao cho ta, chuyện như vậy, nói ra ai dám tin.

Còn có Trương Mạt, mẹ vợ nói thế nào liền là thế ấy, nàng chưa bao giờ hỏi lại, cũng chưa từng cãi lại bà ta.

Ban ngày nàng trầm mặc ít nói, trừ lúc giảng giải công việc trong cửa hiệu cho ta, trên cơ bản cũng không nói thêm một lời nào. Nhưng trời vừa tối, nàng như biến thành một người khác, mỗi lần đều chủ động cầu hoan.

Ba bữa cơm đều do Trương Phân làm, rõ ràng là chuyện bình thường, nhưng Trương Mạt vẫn cứ sợ hãi như vậy, rất sợ chọc giận bà ấy.

Đặc biệt là hôm nay, lúc Trương Mạt ăn cháo, không may làm ra mấy tiếng động, Trương Phân liền trừng mắt với nàng, hai môi bà ấy khẽ động, thốt ra một câu, "Có hiểu quy củ hay không hả?"

Trương Mạt bị dọa đến run lên, sắc mặt trở bên trắng bệt, tay chân luống cống nhìn về phía ta, nhưng ngay sau đó lại như nghĩ đến điều gì, lập tức cúi đầu, không kêu một tiếng.

Vốn ta tưởng rằng chỉ có bầu không khí có chút ngượng ngùng kì quái như vậy thôi, nhưng không ngờ một lần tình cờ nghe lén được, khiến cho cuộc sống của ta hoàn toàn thay đổi.

Ngày đó ta để quên điện thoại ở nhà, vừa vội vã trở về lấy điện thoại, ta lại vô tình nghe được một đoạn đối thoại.

"Mạch tượng không đổi ư, như thế nào đến bây giờ vẫn chưa có thai?"

Thanh âm của Trương Phân cực kỳ bén nhọn, còn có chút nóng nảy thấp thỏm.

Trương Mạt nức nở nói "Con cũng không biết làm sao!"

Nghe thấy vậy, ta có chút mê mang, chúng ta vừa kết hôn chưa đầy nửa tháng, cho dù là mang thai, cũng không thể nào là bắt mạch có thể nhìn ra, mẹ con các nàng đang nói gì vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro