Chương 2: Chồng cô quả thực phải gọi là yêu nghiệt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chết tiệt.

Mất mặt, Diệp Ninh thế nhưng nhất thời quên phản kháng cô cảm thấy mình hẳn là nhất thời bị sắc đẹp của hắn ảnh hưởng. Nếu không, đường đường là Tố Diện S sao có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy.

Một bên, bảo mẫu Từ Nhung  của Diệp Nịnh đi theo nguyên chủ từ bên nhà mẹ đẻ qua lập tức kêu sợ hã: "A... Tiên sinh, buông tha tiểu thư nhà chúng ta được không, cô ấy thực sự biết sai rồi..."

Bởi vì bà là bảo mẫu từ nhỏ đi theo Diệp Nịnh cùng vì tiểu thư nhà mình buồn thúi ruột," Tiên sinh, nhị tiểu thư nhà chúng ta chính là không hiểu chuyện, cô ấy là nóng lòng muốn cùng ngài hòa hoãn quan hệ, xin ngày nể tình mà buông tha tiểu thư đi..."

Từ Nhung bởi vì là người của cô, lời nói xem như khách khí.

Theo kí ức của cô, thời điểm mà nàng hôn mê, lão thái thái nhà họ Mộ cũng đã tới mắng cô một lần. Gì mà không có giáo dưỡng, tiện nhân, dùng biện pháp hạ tiện này... Không hổ là con gái ngoài gái thú của Diệp gia, không có gia giáo  (nguyên văn là lên không được mặt bàn, nhưng ad ko biết nghĩa đoán bừa, bạn nào biết nhắn ad cái nha!!), khó trách Dạ Lê khinh thường cô.

Kỳ thật, ngẫm lại một chút, Diệp Nịnh cũng thấy phương pháp này quá hạ lưu, bỉ ổi.

Cùng ko biết rốt cuộc nguyên chủ nghĩ như thế nào.

Chỉ là, nguyên chủ vốn là con gái ngoài giá thú của Diệp gia, cha cô ấy là Diệp Ving quang vẫn luôn muốn có một đứa con trai vì vậy mà liền tùy tiên tìm một người phụ nữ ở thôn quê sinh con, kết quả là đứa bé sinh ra lại là một đứa con gái, ông ta lập tức trở mặt tra nam không muốn nhận nguyên chủ. Vì vậy mà nguyên chủ phải lưu lạc ở địa phương nhỏ hẹp này nhiều năm trời, đến năm mười ba tuổi mới được Diệp gia mang về. Đối với gia tộc giàu có như Diệp gia mà nói, nuyên chủ đúng là không có gia giáo, là một nha đầu quê mùa, có thể gả cho Mộ Dạ Lê đều là vì Diệp gia cùng Mộ gia đã qua lại giao hảo với nhau nhiều năm. 

Ánh mắt rét lạnh của Mô Dạ Lê quét qua, môi mỏng khẽ nhếch: "cút."

Người trong phòng lập cũng cảm nhận được sự khủng hoảng, trực tiếp bị dọa lui ra ngoài.

Đến người bị đè phía dưới Diệp Nịnh...

Hắn bóp cổ cô, gằn từng chữ : "Cô cũng dám hạ dược tôi! Nói, cô muốn chết như thế nào?"

Quá hung ác!

Đẹp như vậy có tác dụng gì, tích cách như vậy, mất công nguyên chủ còn cùng với hắn hết mực chung tình.

"Cái gì mà hạ dược cho anh, Mộ Dạ Lê, nếu tôi nhớ không nhầm chúng ta hiện tại hiện đang là vợ chồng, đó là nghĩa vụ vợ chồng, như vậy sao có thể nói là tôi hạ dược cho anh....cái kia cùng lắm là... tăng thêm một chút lạc thú cho đêm động phòng mà thôi..."

Diệp Nịnh vừa nói vừa cảm thấy chột dạ, rốt cuộc thì đây chính là cái cớ để nguyên chủ trói chặt chồng mình.

Nhưng mà, nhưng lời cô nói khiên cho người đàn ông  phía trên có hơi chút sửng sốt.

Cô gái này, sao lại cảm giác có chút không giống trước kia.

Trước đây mỗi lân nhìn hắn ngay cả nói cũng không thành lời, một mặt hoa si, đều là vẻ mặt thèm muốn, tham lam khiến người khác cảm thấy chán ghét. Nhưng lúc này,  lại dám nhìn thẳng vào mắt hắn, càng đừng nói câu nói king người lúc nãy...

Cái gì mà lạc thú đêm tân hôn!

"Tôi phải có nghĩa vụ vợ chồng với cô?" Hắn nhìn chằm chằm cô, cô gái này nếu mà không kể đến trang điểm thì khuôn mặt này cũng tương đối ưa nhìn, nhưng vì quần áo của cô  từ kiểu dáng đến màu sắc trông rất quê mùa  làm cho mọi người xung quanh cảm thấy chán ghét.

Hiện tại, nhìn đôi mắt không còn sót lại một chút sợ hãi nào của cô, hắn liền cảm thấy, đôi mắt này to tròn, lấp lánh như thủy tinh, có thể dễ dàng quyến rũ tấm tư của người đối diện.

Nhất định là hiệu quả của xuân dược còn chưa tan hết.

Nghĩ đên đây, nhín ánh mắt của cô hắn càng cảm thấy chán ghét,  cô dái đáng chết! To gan lớn mật.

" tình thú đêm tân hôn, haa? Tôi hiện tại khiến cô nhìn xem, tình thú là cái gì." Mộ Dạ Lê lại siết chặt tay, một lần nửa đem cô đè dưới thân.

Diệp Nịnh sao có thể cho phép điều đó xảy ra.

Chính là vừa động, cô liền cảm thấy, thân thể hiện tại này đối với cô không quá quen thuộc, cơ thể này quá yếu. Hơn nữa đêm qua còn bị nam nhâm có lực đạo gấp đôi mình lăn lội một đêm, bây giờ cô cảm thấy cả người bủn rủn căn bản không dùng được sức lực quá lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro