Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Đó là một nghĩa địa hiu quạnh trong buổi hoàng hôn. Những hạt tuyết bay dập dờn không tiếng động, len qua khe hở giữa những cành cây. Một người phụ nữ đang đứng trước bia mộ vừa mới dựng. Đó là một cô gái trẻ khoác trên người bộ đồ tang

       "Làm ơn... Hãy cho tôi biết..."

        Giọng khàn đặc, cô gái gào lên.

        Thứ cô đang nhìn là một cổ xe ngựa

     Cổ xe ngựa hình hộp đen tuyền đỗ tại một góc nghĩa trang. Một con búp bê được đặt bên bậu cửa sổ, con búp bê sứ xinh đẹp quấn quanh mình bộ đầm đem thẫm.

     Cô gái quỳ gối trên thảm cỏ héo tàn, như thể đang dâng lời nguyền về phía con búp bê sứ đó.

        "Xin người hãy ban cho tôi tri thức. Cầu xin người... Cho tôi sức mạnh để hoàn thành tâm nguyện của người đàn ông đó... Xin người... "

      Giọng nói run rẩy khe khẽ của cô bị cơn gió lạnh lẽo làm cho dần tan biến. Tưởng rằng lời cầu nguyện của mình sẽ không đến được nơi nó cần phải đến, cô gái gục đầu, dáng vẻ như bỏ cuộc, nhưng ngay sau đó, cánh cửa của cổ xe ngựa khẽ khàng mở ra. Một cuốn sách chìa ra từ khe cửa.

       Bìa cuốn sách có vẽ một vài họa tiết đơn giản cùng với dòng tiêu đề được chạm nổi kì công. Lớp bọc da bên ngoài tuyệt đẹp, vừa như một ấn phẩm mới tinh được tạo tác chưa lâu, lại cùng vừa giống một cuốn cổ thư đã có tuổi lâu đời hàng trăm năm đằng đẵng.

        Một giọng nam giới phát ra từ bên trong xe ngựa.

            " Ảo thư đã chọn cô."

    Cô gái ngẩng mặt lên, cặp mắt sưng húp vì khóc quá nhiều. Bằng những đầu ngón tay run rẩy, cô đón lấy quyển sách mà người đàn ông chìa ra.

             " Tôi giao thứ này cho cô. Từ giờ cho đến hạn đã được quy định, cô chính là chủ nhân của cuốn Ảo thư này. Tuy vậy, chỉ có một điều là cô không được quên."
 
    Cô gái hỏi lại bằng giọng sợ sệt.

            " Không được quên... cái gì... ?

     Câu trả lời của người đàn ông rất ngắn gọn, được thốt ra bằng chất giọng khàn khàn như như vọng lại từ một nơi xa xăm nào đó.

             "Rằng trên thế giới này tồn tại những thứ không nên biết đến... "

     Cánh cửa lại một lần nữa khép chặt và cổ xe ngựa chầm chậm chạy đi. Chỉ để lại âm thanh trầm thấp vang ra từ vó ngựa, cổ xe dần dần biến mất, như thể hòa tan trong màn đêm.

     Nó bỏ lại phía sau một cô gái đơn độc, vận tang phục, ôm cuốn sách vào trong lòng.

     Mặt trăng sáng lên một màu đỏ máu như đang vô cảm nhìn khung cảnh đó từ nơi xa.

             
       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro