❤️Chương 22: Hai mươi hai điểm đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều trời nắng đẹp, tất cả học sinh đi chơi thu đều ngồi xe buýt trở về trường.

Hai người Vương Dực và Trương Duy không về nhà như những bạn học khác, vừa xuống xe hai người đã trực tiếp đi thẳng đến ký túc xá nam, chuẩn bị xem Trầm ca bị ' té ngã ' xuống dưới núi của họ.

Hai người vừa đến cửa phòng của mình, đã bắt đầu la to: "Trầm ca Trầm ca."

"Trầm ca chúng em đã trở lại."

Tưởng Mộ Trầm nhíu mày, ghé mắt nhìn về phía cửa bị mở ra: "Ồn cái gì?"

Vương Dực và Trương Duy nhìn nhau, cười hắc hắc nói: "Còn không phải là chúng em lo lắng cho anh sao, Trầm ca anh không sao chứ?"

Tưởng Mộ Trầm thấp giọng ừ một tiếng: "Không có gì to tát, đúng lúc các cậu trở về, bôi thuốc giúp tôi đi."

"Hả?"

"Bị thương chỗ nào?"

Tưởng Mộ Trầm cũng không nhiều lời với hai người, trực tiếp cởi áo trên người xuống. Dáng người Tưởng Mộ Trầm đẹp, điều này hai người đều biết, nhưng mỗi một lần nhìn thấy dáng người của cậu, hai người vẫn không khỏi cảm thán

Mặc dù bằng tuổi nhau, nhưng dáng người của Tưởng Mộ Trầm lại nhỉnh hơn người bình thường một chút.

Nhưng đáng tiếc loại chuyện này lại không khiến người ta ghen tị, Vương Dực và Trương Duy đều là hai kẻ lười biếng, lại không có được sự kiên nhẫn chuyên tâm tập luyện như Tưởng Mộ Trầm.

Đột nhiên, Vương Dực nói a: "Trầm ca!"

Cậu chỉ vào lưng Tưởng Mộ Trầm, đôi tay hơi run nói: "Sao lưng của anh bị trầy da nghiêm trọng như vậy!" Trên tấm lưng vốn nhẵn nhụi trơn bóng của cậu, giờ đã đầy những vệt đỏ do trầy xước, trên đó còn có không ít máu.

Tưởng Mộ Trầm thấp giọng ừ một tiếng: "Ngã xuống bị vậy." Cậu đưa một cái chai cho Trương Duy, thấp giọng nói: "Bôi thuốc này dùm tôi."

Những vết thương đó, đều là do cậu ôm Tống Gia Hề lăn xuống núi, chẳng qua từ đầu đến cuối Tưởng Mộ Trầm đều không biểu hiện ra ngoài với Tống Gia Hề, mà Tống Gia Hề cũng thật sự tin tưởng Tưởng Mộ Trầm lăn ở đó lâu như vậy nhưng không có chút vết thương, đương nhiên phần lớn nguyên nhân là do chiếc áo phông đen mà Tưởng Mộ Trầm đang mặc, cho dù trên áo có vết máu, thì nhìn bên ngoài cũng không thấy.

Trương Duy nhìn vết thương trải rộng khắp lưng, sửng sốt một chút, nhịn không được nói: "Trầm ca, anh nói anh đây là vì điều gì chứ?"

Tưởng Mộ Trầm dừng một chút, liếc cậu một cái: "Trương Duy, tôi không muốn nghe lại lời này."

Trương Duy trầm ngâm một lát, mới nói: "Anh bảo vệ tiểu khả ái không sai, điều này em có thể hiểu được, nhưng tốt xấu gì anh cũng nên chú ý bản thân một chút chứ."

Nghe vậy, Tưởng Mộ Trầm không nói nữa.

Nếu hai người chú ý bản thân khả năng sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy, nói không chừng, Tống Gia Hề cũng sẽ không bị thương.

Trương Duy và Vương Dực cũng coi như biết tính cậu, nên chỉ nói một câu rồi dừng lại.

"Sẽ đau đó, Trầm ca anh chịu đựng một chút."

"Ừ."

Tăm bông tẩm thuốc từng chút một rơi xuống lưng Tưởng Mộ Trầm, phải nói rằng khi bôi một ít thuốc lên chỗ bị trầy da, cảm giác rất đau.

Nhưng Tưởng Mộ Trầm lại không kêu một tiếng, mãi đến khi bôi thuốc xong, Trương Duy mới đổ mồ hôi lạnh nói: "Xong."

"Cảm ơn."

Trương Duy dừng lại, có chút lo lắng hỏi cậu: "Trầm ca, anh như vậy có thể có vấn đề gì không?"

"Vấn đề gì?"

"Tự anh đi mua thuốc sao?"

"Ừ."

"Không đi bệnh viện khám sao?"

Tưởng Mộ Trầm mím môi, thấp giọng nói: "Không cần."

Vương Dực và Trương Duy nhìn nhau một cái, nhún vai, bọn họ thật sự không có cách với Tưởng Mộ Trầm.

Ký túc xá yên tĩnh một hồi, đột nhiên Tưởng Mộ Trầm lên tiếng hỏi: "Còn nhớ lúc đang xem mặt trời mọc, ai đã chen lấn trước không?"

"A?"

"Hả?"

Hai người đều khó hiểu nhìn Tưởng Mộ Trầm: "Trầm ca lời này của anh là có ý gì?"

Tưởng Mộ Trầm quay đầu nhìn hai người: "Đi hỏi xem tình huống thế nào."

Hai người liếc nhau, đều có chút kinh ngạc: "Trầm ca, anh sẽ không cảm thấy là có người cố ý đấy chứ?"

"Không đến mức đó chứ, không phải bạn học trong lớp chúng ta đều hoà thuận sao?" Vương Dực có chút đơn thuần nói: "Hơn nữa, lúc ấy quả thật có rất nhiều người, cho nên tình huống này cũng khó tránh khỏi."

Nghe vậy, Tưởng Mộ Trầm hừ lạnh một tiếng: "Vậy tại sao ngay từ đầu không có ai lấn đến chỗ chúng ta ngắm bình minh?"

Lời vừa dứt, cả hai lập tức im lặng.

Đúng vậy, lúc đầu Tưởng Mộ Trầm và Tống Gia Hề đang ngắm mặt trời mọc ở bên kia, quả thật không có nhiều người đi qua bên đó, bởi vì ngoài nơi đó ra, cũng có thể nhìn thấy mặt trời mọc ở những chỗ khác. Nhưng sau đó không biết vì lí do gì mà toàn bộ người đều chen lấn qua bên đó, khi Vương Dực nhìn thấy mọi người còn đang bối rối, hỏi vì sao bọn họ đều hướng về phía của Trầm ca, chẳng lẽ mặt trời mọc ở bên kia đẹp hơn sao?!

Nhưng sau khi cả hai lăn xuống, cũng không ai chú ý tới vấn đề này nữa.

Nghe Tưởng Mộ Trầm nhắc đến lần nữa, mới cảm thấy có chút kỳ quái.

Trương Duy cũng lập tức suy nghĩ cẩn thận, thấp giọng nói: "Trầm ca yên tâm, chúng em nhất định sẽ hỏi thăm tình huống cho anh."

"Ừ."

Sự việc giao cho Trương Duy và Vương Dực, Tưởng Mộ Trầm cũng coi như yên tâm hơn một chút.

Cậu cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi nhấc chiếc di động trước mặt lên gửi tin nhắn cho ai đó.

Nhưng rất lâu cũng không được đáp lại.

Sau khi Tống Gia Hề run rẩy nói chuyện với ba một lúc, liền yếu ớt nói: "Con buồn ngủ rồi." Sau đó, ba Tống cũng không tiếp tục thảo luận với cô về giáo bá ngồi cùng bàn cô nữa.

Mà Tống Gia Hề bởi vì chuyện này, mà ngậm miệng cho đến khi xuống xe, cũng không dám chủ động nói chuyện nữa.

Về đến nhà, ba Tống đỡ cô về phòng, Tống Gia Hề ậm ừ: "Ba, con đi ngủ đây."

Ba Tống nhìn cô một cái, nhưng không vạch trần chút tâm tư nhỏ này của cô: "Ngủ đi ngủ đi, dù sao con cũng còn ở nhà mấy ngày."

Tống Gia Hề: "............"

Không đến mức đó chứ!

Cô mở to mắt nhìn ba Tống, yếu ớt hỏi: "Ba."

"Ừm?"

"Vì sao ba muốn thảo luận với con về bạn ngồi cùng bàn mới?"

Ba Tống nhướng mày: "Không phải con nói với ba trước sao?" Ông bình tĩnh nói: "Ừm con vẫn không ngừng khen ngợi bạn ngồi cùng bàn mới của con."

Vẻ mặt Tống Gia Hề như đưa đám: "Ba, con sai rồi."

Ba Tống cong môi, xoa đầu Tống Gia Hề nói: "Ừ, nhưng ba đã nhớ kỹ."

Tống Gia Hề nghẹn, có chút bất lực hỏi: "Ba  không thể như vậy được, con chỉ khen cậu ấy có mấy câu mà thôi."

"Một câu cũng không được, con không biết ba con sẽ ghen sao?"

Tống Gia Hề nghẹn, rất nghiêm túc lắc đầu: "Con thật sự không biết." Cô thật sự không biết ba của mình lại trẻ con như vậy.

Ba Tống hừ một tiếng, xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Ngủ đi, ngủ dậy rồi uống thuốc."

"Vâng ạ." Tống Gia Hề mím môi "Con đi ngủ đây."

"Ừm."

......

Sau khi ngủ trưa một lát, Tống Gia Hề liền ngồi trên sô pha trong phòng khách, cùng mẹ Tống xem phim truyền hình cho nên không nhìn thấy tin nhắn đến trong di động.

Lúc Tống Gia Hề nhớ tới cầm di động, đã là sau bữa tối.

Cô nhìn thấy rất nhiều tin nhắn hiện lên trên di động của mình, sau khi cảm thán liền trả lời người ta từng cái một.

Tin nhắn cơ bản là Khương Ánh Sơ và Ninh Thi Ngôn gửi, ngoài ra còn có một tin nhắn từ Tưởng Mộ Trầm. Tống Gia Hề nhìn chằm chằm tin nhắn của Tưởng Mộ Trầm, sau khi suy nghĩ mấy phút, cô nghiêm túc trả lời cậu.

【 Tống Gia Hề: Tớ không sao, buổi chiều đi ngủ, bây giờ cậu đang ở trong phòng học sao? 】

Tưởng Mộ Trầm nhanh chóng phản hồi tin nhắn.

【 ừm, đang định đi. 】

【 Tống Gia Hề: Vậy thì đi học vui vẻ nhé, notebook của tớ vẫn còn ở trên bàn, nếu cậu có thời gian thì cứ xem nhé tớ không ngại đâu. 】

【 Tưởng Mộ Trầm:......Được. 】

Sau khi tắt di động, Tống Gia Hề đắc ý ăn một miếng kem, mẹ Tống ở một bên nhịn không được tò mò hỏi: "Sao đột nhiên vui vẻ như vậy?"

Tống Gia Hề sửng sốt, nuốt kem trong miệng xuống, kinh ngạc nhìn về phía mẹ của mình: "Mẹ, con vui vẻ chỗ nào?"

Mẹ Tống ừ một tiếng: "Rất rõ ràng, ý cười trên mặt sâu rất nhiều." Bà thần bí hỏi: "Người vừa gửi tin nhắn cho con chính là giáo bá ngồi cùng bàn con đúng chứ?"

Tống Gia Hề: "?????"

Cô chớp mắt, mới hàm hồ hỏi: "Sao mẹ biết?"

Mẹ Tống rất ngạo kiều hừ lạnh một tiếng: "Con là con gái của mẹ, mẹ sao có thể không biết tâm tư nhỏ của con."

Tống Gia Hề nghẹn, có chút cạn lời nhìn mẹ của mình: "Con có thể có cái tâm tư nhỏ gì chứ, huống chi con vừa trả lời một tin nhắn, mẹ liền đoán được người gửi tin nhắn cho con là ai, thật là lợi hại."

Mẹ Tống bất lực trước cô con gái ngốc nghếch ngọt ngào của mình.

Bà không khỏi nói thêm một câu: "Biểu cảm vừa rồi trên mặt con, chỉ thiếu chút nữa là viết ra những gì trong lòng con rồi."

Vẻ mặt Tống Gia Hề nghi hoặc, ngây ngốc hỏi: "Nói cái gì?"

Mẹ Tống bắt chước biểu cảm vừa rồi của cô, nở một nụ cười thật ngọt ngào: "Con chỉ thiếu chút nữa là nói trực tiếp cho mẹ rằng người vừa mới gửi tin nhắn cho con là người con thích."

Tống Gia Hề ngẩn ra, lập tức phản bác: "............Mẹ, con không thích cậu ấy."

Mẹ Tống nhướng mày, nghi ngờ nhìn con gái của mình: "Không thích?"

"Đúng vậy." Tống Gia Hề rất nghiêm túc gật đầu: "Thật sự không thích."

Mẹ Tống nói ồ: "Mẹ còn tưởng con rất thích bạn ngồi cùng bàn nữa đó." Bà dừng một chút rồi nói: "Mẹ cũng chưa nói là thích kiểu gì mà con đã nói không thích? Chẳng lẽ tình cảm giữa các bạn học cũng không có?"

Tống Gia Hề: "............"

Đối diện với ánh mắt đắc ý của mẹ Tống, Tống Gia Hề yên lặng câm miệng, ngoan ngoãn dùng kem lấp kín miệng, không nói chuyện nữa.

Tưởng Mộ Trầm ở trường học, sau khi nhận được tin nhắn của Tống Gia Hề, thật sự đã thu dọn đồ đạc đến phòng học, động thái này khiến Vương Dực và Trương Duy bối rối.

"Trầm ca anh đến phòng học sao?"

"Ừ."

Vương Dực nghẹn, có chút khó xử hỏi: "Trầm ca không phải anh đã nói không đến tiết tự học buổi tối sao?"

Tưởng Mộ Trầm dừng một chút, nói: "Đột nhiên muốn đi."

Vương Dực: "......"

Thôi được, muốn đi thì đi thôi.

Hai người đi theo Tưởng Mộ Trầm đến phòng học, ngoan ngoãn học tiết tự học buổi tối, đây không phải chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là, Trương Duy nhàm chán không có việc gì làm, muốn đến chỗ tiểu khả ái ngồi để nói chút chuyện với Trầm ca. Vừa mới đi qua, Trương Duy còn chưa ngồi xuống, cậu đã phát hiện một chuyện chấn động.

Tưởng Mộ Trầm! Đang đọc sách! Đang đọc sách đó!!!

Thật là một điều đáng kinh ngạc!!!

Điều quan trọng nhất là, Tưởng Mộ Trầm đang xem những ghi chép mà Tống Gia Hề ghi lúc trước, xem rất tập trung.

Trương Duy cúi đầu nhìn, cũng không dám quấy rầy Tưởng Mộ Trầm đang nghiêm túc, yên lặng lui về chỗ ngồi của mình, chia sẻ tin tức này cho Vương Dực.

Hai người đều khó giấu được vẻ kinh ngạc, nhưng vì còn đang đi học, hai người cũng không dám trêu chọc Tưởng Mộ Trầm.

Cho đến khi trở về ký túc xá, Vương Dực cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

"Trầm ca có phải buổi tối anh đã đọc sách không?"

Tưởng Mộ Trầm rất lạnh lùng đáp: "Ừ."

Vẻ mặt Vương Dực như dẫm phải cứt chó nhìn Tưởng Mộ Trầm, há miệng thở dốc hỏi: "Trầm ca anh muốn cải tà quy chính sao?"

Tưởng Mộ Trầm hừ lạnh, liếc cậu một cái: "Cậu đoán xem."

Vương Dực: "......" Cậu làm sao có thể đoán được chứ?

Tưởng Mộ Trầm không để ý đến hai người, trực tiếp lấy quần áo đi tắm rửa, sau khi tắm xong, Vương Dực bôi thuốc lên lưng cho cậu, vừa bôi thuốc vừa lẩm bẩm: "Đúng rồi, làm sao Trầm ca và tiểu khả ái xuống núi được thế, em nghe Ninh Thi Ngôn nói tiểu khả ái bị bong chân."

Nghe vậy, Tưởng Mộ Trầm giật mình một lát, nghĩ đến cơ thể mềm mại buổi sáng, có chút không được tự nhiên ho khan: "Cõng xuống núi."

Vương Dực dừng lại một chút hét lên: "Trầm ca anh cõng tiểu khả ái xuống núi?!"

Tưởng Mộ Trầm trừng mắt nhìn cậu một cái: "Ừ, cậu kích động như vậy làm gì?"

Vương Dực nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Em là kích động thay cho anh đó! Đã tiếp xúc gần gũi với tiểu khả ái đến vậy! Quả nhiên lão đại chính là lão đại, theo đuổi người cũng nhanh như vậy."

Tưởng Mộ Trầm: "............"

Cả đêm, trong ký túc xá nam sinh vang lên đủ thứ chuyện, Trương Duy và Vương Dực suốt đêm trêu chọc Tưởng Mộ Trầm về chuyện cõng Tống Gia Hề xuống núi, cũng may tâm trạng Tưởng Mộ Trầm tốt nên không đánh hai người, tùy ý để hai người trêu chọc.

Chỉ là vừa đến nửa đêm, Tưởng Mộ Trầm liền cảm thấy khó chịu.

Không biết là do nghe những gì hai người nói trước khi đi ngủ hay sao mà trong đầu cậu hiện lên tất cả những chuyện xảy ra lúc sáng, cơ thể ấm áp và cảm giác khi ôm Tống Gia Hề.

Tưởng Mộ Trầm vẫn luôn biết Tống Gia Hề rất gầy, nhưng sau khi dùng tay đo đạc, cậu mới chợt nhận ra người này gầy đến mức nào, bây giờ nghĩ lại, cậu luôn cảm thấy nếu buổi sáng tay dùng một chút lực, là giống như có thể cắt đứt được eo cô.

Cảnh tượng buổi sáng hôm đó không biết hiện lên trong đầu bao nhiêu lần, cũng càng ngày càng sâu sắc, Tưởng Mộ Trầm nghĩ đi nghĩ lại, đến nửa đêm vẫn không thể ngủ được.

Qua hồi lâu sau, Tưởng Mộ Trầm thầm mắng, buổi tối này khỏi ngủ mới được!

Cậu mở mắt nhìn ánh trăng tràn vào ngoài cửa sổ, vô số lần tự nhủ phải bình tĩnh lại, mới trằn trọc ngủ được.

--

Nửa đêm, Tưởng Mộ Trầm có một giấc mơ.

Trong mơ có cậu, còn có Tống Gia Hề. Hai người ở một mình trong một căn phòng.

Đột nhiên, Tưởng Mộ Trầm từ phía dưới nhìn lên, sau khi nhìn thấy gương mặt của Tống Gia Hề, cậu sửng sốt mấy giây mới dời tầm mắt đi, tiếp tục nhìn lên trên.

Tưởng Mộ Trầm nhìn chằm chằm đôi mắt ướt át của Tống Gia Hề, trong trẻo rõ ràng. Nhìn hồi lâu, cậu mới cảm thấy cơ thể nóng rực vô cùng.

Giọng nói mềm như bông của cô vẫn luôn vang vọng bên tai, khi tên Tưởng Mộ Trầm được thốt ra từ miệng cô, chỉ cảm thấy gợi cảm không chịu được.

Cô nhỏ giọng nói: "Tưởng Mộ Trầm......"

Cho đến khi......

"Mẹ kiếp!" Tưởng Mộ Trầm từ trong mộng tỉnh lại, trực tiếp xốc chăn lên thở hổn hển.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rõ qua cửa sổ không có rèm, Tưởng Mộ Trầm thở dốc, một lúc sau cậu mới bình tĩnh lại được một chút.

Đưa tay lau mồ hôi trên trán, Tưởng Mộ Trầm cúi đầu thầm mắng bản thân vài lần trong lòng rồi nhanh chóng đứng dậy, xuống giường, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro