❤️Chương 23: Hai mươi ba điểm đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong nhà nghỉ ngơi mấy ngày, chân của Tống Gia Hề gần như đã lành hẳn.

Sau vài ngày không đến lớp, chiều thứ 4 cô được ba Tống đưa đến trường.

Vừa đến trường, Tống Gia Hề nhanh chóng đến ký túc xá, trước khi đến còn gọi điện cho Khương Ánh Sơ, nói hôm nay trở lại trường học, bảo cô ấy chờ mình ở ký túc xá.

"Tiểu Thất!"

Tống Gia Hề vừa đẩy cửa ký túc xá ra, giọng nói của Khương Ánh Sơ truyền tới, Tống Gia Hề sửng sốt, ngẩng đầu lên: "Sơ Sơ, có nhớ tớ không?"

Khương Ánh Sơ nhướng mày cười: "Đoán xem, chân cậu đã lành rồi sao?"

"Ừm ừm, lành rồi tớ mới đến trường học."

Khương Ánh Sơ đứng dậy, cẩn thận nhìn mắt cá chân trắng nõn của cô một hồi lâu, mới gật đầu: "Quả thật đã lành rồi."

Tống Gia Hề cười hì hì, rất sung sướng đáp lời: "Tớ có nói dối đâu."

Khương Ánh Sơ cười nhẹ, nói: "Không lành ba mẹ cậu cũng sẽ không để cậu tới trường học, đúng rồi cảm giác ở nhà thế nào?"

Nói đến đây, Tống Gia Hề cảm thấy vô cùng đau lòng.

Cô ai oán nhìn Khương Ánh Sơ, tủi thân nói: "Ở trong nhà thật sự là nhàn đến mốc meo." Vì ba Tống phải đi làm nên thỉnh thoảng mẹ Tống cũng đến công ty cùng ba Tống ' làm việc ', về phần Tống Gia Hề một người chân không tiện, chỉ có thể buộc phải ở nhà.

Tuy nhiên, ba Tống đã thu di động của cô, nói rằng không có việc gì thì cô cứ ở nhà nghỉ ngơi và đọc sách, tóm lại là mấy ngày nay Tống Gia Hề không liên lạc với ai, di động là buổi chiều khi sắp ra ngoài, ba Tống mới đưa cho cô.

Vừa nhận lại di động, Tống Gia Hề đã gọi điện cho Khương Ánh Sơ, nói rằng buổi tối cô sẽ quay lại trường học.

Nghe vậy, Khương Ánh Sơ bật cười nhìn cô: "Vật nhỏ đáng thương, hiện tại rốt cuộc không phải mốc meo nữa rồi."

Tống Gia Hề rất là nghiêm túc gật đầu: "Sơ Sơ nói rất đúng!"

Cuối cùng cô ấy cũng có bạn chơi cùng!

Hai người nói chuyện với nhau, Tống Gia Hề còn cố ý tìm hiểu mấy ngày nay trong trường có xảy ra chuyện gì không, khiến Khương Ánh Sơ nhìn cô với ánh mắt bỡn cợt.

"Tiểu Thất cậu thành thật nói cho tớ biết, cậu là đang hỏi những người khác, hay là muốn biết chuyện của Trầm ca?"

Tống Gia Hề nghẹn, tự tin nói: "Tớ chỉ muốn hỏi một chút thôi, cậu không biết đâu, đôi khi không gặp nhau mấy ngày rất dễ mất liên lạc với thế giới, huống chi đã mấy ngày rồi tớ không dùng di động."

Khương Ánh Sơ không tỏ ý kiến với lý do thoái thác của cô, nhún vai nói: "Vậy à, hôm nay cậu không thấy tin nhắn Trầm ca gửi cho cậu lúc nhận lại di động sao?"

Tống Gia Hề im lặng một hồi, mới nói: "Thấy cậu ấy thu hồi mấy tin nhắn."

Khương Ánh Sơ: "............gửi cho cậu lúc nào?"

"Nửa đêm."

Hôm nay nhìn thấy tin nhắn, cô còn nhất thời kinh ngạc vì sao Tưởng Mộ Trầm lại gửi tin nhắn cho cô muộn như vậy, cũng không ngủ, định nhìn kỹ hơn thì thấy tin nhắn đã bị thu hồi!

Tống Gia Hề bất lực, càng như vậy, Tưởng Mộ Trầm càng khơi dậy trong cô sự tò mò, muốn biết Tưởng Mộ Trầm đã gửi cho mình cái gì mà lại thu hồi.

Cảm giác giống như có cái gì đó đang cù vào lưng cô, cô rất muốn biết là ai, là thứ gì đang gãi mình.

Đáng tiếc, chuyện này Khương Ánh Sơ cũng không biết, chỉ có thể là nói với cô: "Lát nữa cậu hỏi Trầm ca thử, mấy ngày nay cậu ta đều ở trong lớp."

"Hả?" Tống Gia Hề kinh ngạc nhìn cô: "Mấy ngày nay đều ở trong lớp? Buổi tối?"

"Đúng vậy." Khương Ánh Sơ đứng dậy uống nước, vừa uống vừa nói: "Mấy ngày nay Trầm ca giống như là bị phê thuốc vậy, luôn nghiêm túc học tập, mỗi ngày khi tớ đến lớp, mấy người bọn họ đã ngồi ở trong phòng học rồi."

Tống Gia Hề: "......" Cô nheo mắt, nhìn chằm chằm vào di động, sau đó vô thức cong môi cười.

"Vậy à, cũng tốt."

Khương Ánh Sơ cười, liếc cô một cái nói: "Là quá tốt." Dừng một chút, cô nói: "Nhưng mà Tiểu Thất à, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, bây giờ không phải là lúc."

Lời vừa dứt, ký túc xá yên tĩnh mấy giây, Tống Gia Hề mới gật đầu nói: "Tớ biết rồi, yên tâm đi."

Loại chuyện này, dù Tống Gia Hề có ngốc bạch ngọt đến đâu, cũng có sự chuẩn mực của bản thân.

"Ừm, tớ không có ý gì khác, chỉ cần cậu có giới hạn là được."

"Biết rồi."

Hai người nhìn nhau cười, các cô đã là bạn bè nhiều năm như vậy, những việc này đối với bọn họ luôn rõ ràng.

"Cơm nước gì chưa?"

"Chưa."

"Chúng ta đi ăn trước đi, đừng nghĩ tới những chuyện đó nữa, lát nữa đi học trực tiếp hỏi Trầm ca là được."

"Biết rồi!"

Hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống căn tin dùng bữa.

Sau bữa tối, Tống Gia Hề và Khương Ánh Sơ trở lại lớp học sớm.

Đối với sự cấp bách của Tống Gia Hề, Khương Ánh Sơ không có lời gì để nói, chỉ có thể ngoan ngoãn cùng cô trở về, kẻo không đi theo thì thỏ trắng nhỏ bị lừa đi cũng không biết.

Trong lớp học rất ít người, phần lớn bạn học vẫn đang đi dạo bên ngoài, hoặc là tắm rửa ở ký túc xá xong mới đến, mặt trời đã lặn về hướng Tây, hoàng hôn màu vàng cam hiện ra, cực kỳ đẹp.

Tống Gia Hề từ vị trí của mình nhìn sang, chỉ cảm thấy đẹp đến lóa mắt. Cô chưa kịp nhìn kỹ hơn thì Tưởng Mộ Trầm đã cùng bọn Vương Dực bước vào phòng học.

Nhìn thấy bóng dáng ngồi bên cửa sổ, Tưởng Mộ Trầm dừng một chút rồi đi về phía chỗ ngồi của mình.

Vừa đến gần, Tống Gia Hề nghe được âm thanh liền quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người nhất thời không nói nên lời, không biết phải nói gì.

Vẫn là Vương Dực tương đối chủ động, sau khi nhìn thấy Tống Gia Hề, gân cổ lên hô: "Tiểu khả ái đã trở lại rồi!!!"

"Đúng vậy." Tống Gia Hề mỉm cười, bên cạnh khóe miệng có hai má lúm đồng tiền rất rõ ràng: "Trở về hồi chiều."

Trương Duy gật đầu: "Chúc mừng chúc mừng, chân khỏi rồi sao?"

"Ừm, khỏi rồi."

Vương Dực cười hắc hắc, trêu chọc Tưởng Mộ Trầm: "Trầm ca, tiểu khả ái đã trở lại rồi, sao anh không nói lời nào để hoan nghênh cậu ấy thế?"

Tưởng Mộ Trầm nặng nề nhìn cậu, mím môi không nói gì.

Trương Duy ở một bên ho nhẹ, kéo Vương Dực sang bên kia, đối với tên không có mắt này, cậu bất lực.

"Trầm ca các anh nói chuyện đi, chúng em qua chơi game."

Yết hầu Tưởng Mộ Trầm lăn lăn, thấp giọng ừ một tiếng, xem như đáp lại.

Sau khi hai người rời đi, bên này tiếp tục trở về yên tĩnh, âm thanh náo nhiệt bên kia dường như không liên quan gì đến hai người bọn họ, không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.

Thẳng đến...... Tống Gia Hề chịu không nổi không khí này, đỏ mặt nhéo vành tai, thận trọng nhìn Tưởng Mộ Trầm hỏi: "Tớ nghe nói, hôm thứ hai cậu đánh nhau?"

Vừa nói xong, Tống Gia Hề liền muốn cắn đứt đầu lưỡi......cô rõ ràng không phải muốn nói cái này.

Chuyện đánh nhau này, là biết được từ trong miệng Khương Ánh Sơ, vừa mới hỏi được, nghe nói vào buổi chiều thứ hai, Tưởng Mộ Trầm đột nhiên tìm người đánh nhau, người kia......còn là một bạn nam cùng lớp.

Về phần kết quả như thế nào, hoàn toàn không cần phải suy nghĩ nhiều.

Bạn nam kia phải nhập viện, về phần Tưởng Mộ Trầm, cũng bị giáo viên phạt kiểm điểm trước mặt toàn trường, trước kia cậu đánh nhau chủ yếu với các bạn học trường khác nên cũng không nháo nghiêm trọng như vậy, nhưng lần này thì khác, học sinh lớp cô Trương đánh nhau, nghe nói vào buổi tối thứ hai ba mẹ đối phương đã tới trường gây rối, tuyên bố phải dạy cho Tưởng Mộ Trầm một bài học.

Về phần chuyện xảy ra tiếp theo, Khương Ánh Sơ cũng không biết, mà Tống Gia Hề......càng không biết.

Nghe vậy, Tưởng Mộ Trầm cong môi cười, nhìn cô một cái nói: "Em không đến trường nhưng tin tức còn rất rõ ràng."

Tống Gia Hề nghẹn, trừng mắt nhìn cậu nói: "Tớ không thể quan tâm cậu một chút sao?"

Giọng nói mềm mại, mang theo một tia thận trọng, như đang lo lắng Tưởng Mộ Trầm sẽ tức giận. Nhìn cô với bộ dáng bé nhỏ như vậy, Tưởng Mộ Trầm vô thức nghĩ tới đêm đó......thanh âm bên tai và cảnh tượng trong giấc mơ.

Đột nhiên, Tưởng Mộ Trầm ' chậc ' một cái, từ đứng dậy khỏi vị trí, ném xuống một câu: "Tôi đi ra ngoài một chút."

Ở Tống Gia Hề còn chưa kịp phản ứng, Tưởng Mộ Trầm đã đi ra ngoài. Khi quay lại, mặt và tóc đều ướt dầm dề, dính không ít bọt nước, từ góc nhìn của Tống Gia Hề vẫn mơ hồ nhìn thấy nước từ sợi tóc cậu chảy xuống, lăn trên má, lại......rơi vào bên trong cổ bên, còn sau nó đến chỗ nào, Tống Gia Hề cũng không dám suy nghĩ.

Cô nhìn chằm chằm cổ của Tưởng Mộ Trầm, đột nhiên đỏ mặt, yên lặng nhìn đi chỗ khác, liếm môi khô khốc, rất ngây ngốc nói: "Tớ có chút khát."

Tưởng Mộ Trầm dừng một chút, nhìn cô thật sâu vài giây, khàn giọng nói: "Đưa ly cho tôi."

Tống Gia Hề ngoan ngoãn đưa cái ly hồng nhạt.

Tưởng Mộ Trầm duỗi tay nhận, đi ra ngoài lấy nước cho cô rồi quay lại, nhìn cô uống xong, mới mỉm cười hỏi: "Còn khát không?"

Tống Gia Hề nhấp từng ngụm nước nhỏ, làm dịu cổ họng khát khô và đôi môi nứt nẻ của mình, chớp đôi mắt trong veo nhìn cậu, thấp giọng ừ một tiếng: "Hết khát rồi."

Ánh mắt Tưởng Mộ Trầm nặng nề nhìn cô, hầu kết lăn lăn, thấp giọng nói: "Nhưng tôi khát."

Tống Gia Hề sửng sốt, vô thức đưa ly nước trong miệng qua.

Vừa ý thức được mình mới làm gì, cô liền định lấy lại ly nước của mình, chỉ là động tác của Tưởng Mộ Trầm nhanh hơn cô rất nhiều, trực tiếp đưa tay ra nhận lấy, trước mặt Tống Gia Hề, Tưởng Mộ Trầm cầm ly nước của cô uống một hớp nước lớn.

"Cậu......" Chỉ mới nói một chữ, Tống Gia Hề đã bị Tưởng Mộ Trầm cắt đứt.

"Tống Gia Hề."

"Hả?"

Tưởng Mộ Trầm liếm giọt nước còn sót lại trên môi, khàn giọng nói: "Em không hiểu sao?"

Nghe vậy, Tống Gia Hề theo bản năng trả lời: "Không hiểu cái gì?"

Tưởng Mộ Trầm dừng một chút, sau đó ghé sát vào tai cô nói: "Em đưa ly nước cho tôi, để tôi uống nước."

"Tớ......"

Tưởng Mộ Trầm tiếp tục nói: "Em có biết chúng ta như vậy được xem là hôn môi không?"

Tống Gia Hề ngây ngốc lắc đầu, nghẹn nửa ngày cuối cùng nói: "Không tính."

Hôn môi đâu ra!! Cô lại không phải thật sự ngốc.

Nghĩ, Tống Gia Hề trừng mắt nhìn Tưởng Mộ Trầm một cái, mềm mại nói: "Cậu đừng lúc nào cũng khi dễ tớ, không phải vì tớ thấy cậu khát mới theo bản năng đưa cho cậu sao?"

Tưởng Mộ Trầm cong khóe môi, ý vị thâm trường: "Như vậy à."

"Đúng vậy!" Tống Gia Hề kiên định đồng ý lời này.

Nghe vậy, Tưởng Mộ Trầm cười nhẹ, thanh âm trầm thấp, tiếng cười tựa hồ truyền ra từ lồng ngực, truyền tới bên tai Tống Gia Hề, chỉ để lại những làn sóng tê dại.

Chỉ là nghe tiếng cười của Tưởng Mộ Trầm, cô đã đỏ mặt. Chưa nói đến những gì Tưởng Mộ Trầm nói sau đó. Gần như vào lúc Tưởng Mộ Trầm nói ra, Tống Gia Hề liền cảm thấy ' bùm ', cảm thấy mặt mình đang đỏ bừng, nóng.

Cậu tới gần Tống Gia Hề, giọng nói trêu chọc của cậu vang lên bên tai cô: "Tống Gia Hề, em có biết không?"

"Cái gì?"

Ngón tay cậu cọ xát mép ly, mỉm cười nói: "Ly nước này, mềm và ngọt như môi em vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro