Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Tình ngồi khoảng nửa tiếng ở khu nghỉ ngơi tạm thời bên cạnh nơi tuyển thủ thi đấu.

Bên cạnh có mấy giáo viên kỷ luật mấy lần muốn bước lên khuyên họ quay lại thính phòng của lớp mình, nhưng mỗi lần đều chưa kịp nói thành lời, đều bị nam sinh vẫn luôn canh giữ ở một bên dùng ánh mắt cất giấu chút lệ khí ép cho lùi về.

Đến cuối cùng, Tần Tình lại ngượng ngùng trước. "...Văn Dục Phong." Cô bé nhìn nam sinh đang ngồi xổm bên cạnh mình. Chờ Văn Dục Phong ngước mắt nhìn, cô liền nhỏ giọng nói: "Chúng ta quay về đi, chân em không còn đau nữa."

Văn Dục Phong không vội vã trả lời, cúi đầu nâng túi chườm đá trong tay lên, liếc mắt nhìn mắt cá chân của cô bé. Không nhìn còn được, vừa thấy rồi, nam sinh vừa dịu xuống không bao lâu liền nhíu mày lại. Tuy biết sau khi bị trật, càng lúc màu sắc chỗ máu bầm thoạt nhìn càng nghiêm trọng là chuyện bình thường, nhưng lúc vết thương này là ở trên người cô bé của cậu, cậu liền không thể áp xuống được sự tức giận và lo lắng.

Sắc mặt của Văn Dục Phong vừa dịu xuống đã có dấu hiệu sa sầm, Tần Tình kêu khổ trong lòng, cơ thể lại hơi nghiêng về phía nam sinh. "Ngồi ở đây thật sự dễ thấy... Lớp khác cũng đều có thể nhìn thấy, chúng ta vẫn nên quay lại thính phòng của lớp đi."

Trên mặt Văn Dục Phong rõ ràng không có biểu cảm tán thành, chẳng qua lúc thấy cô bé dùng ánh mắt vô hại kia liếc mắt trông cậu không chớp mắt, lời từ chối không thể nào nói ra được. Văn Dục Phong thở dài, đứng lên, gác túi chườm đá trong tay qua một bên. Sau đó cậu cúi xuống chỗ cô bé ngồi ở ghế.

Tần Tình vừa chuẩn bị đứng dậy bị hoảng sợ, theo bản năng trốn sang bên cạnh một chút.

"..." Văn Dục Phong nhíu mày, giữ nguyên tư thế cúi người: "Em trốn cái gì?"

Tần Tình ậm ừ hai giây sau đó mới ngửa cổ lên: "Em có thể tự đi về."

Văn Dục Phong: "Em là định trước mặt học sinh cả trường nhảy về như một con thỏ?" Không đợi Tần Tình phản bác, chân mày cậu nhíu lại: "Là con thỏ chỉ có một chân?"

Tần Tình: "..." Sao trước kia cô không phát hiện người này nói chuyện thích so sánh như vậy...

Chẳng qua giây tiếp theo Tần Tình đã hồi phục lại tinh thần... "Cho dù nhảy về, vẫn tốt hơn là để anh ôm từ đây tới thính phòng."

Văn Dục Phong trầm mặc một lát, làm động tác: "Thế xem ra vẫn nên khiêng thì tốt hơn."

"Đừng..." Tần Tình nhẹ giọng cuống quýt trốn sang bên cạnh. Văn Dục Phong dừng lại cô mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, sau đó cẩn thận nhỏ giọng nói: "Vậy anh đỡ em về được không?"

"..." Đôi mắt nam sinh đen như mực liếc nhìn cô một cái, không dao động: "Vẫn là khiêng đi."

"Đừng đừng đừng..." Tần Tình liên tục xin tha, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, như trái cà tím bị héo. Âm thầm giãy giụa một phen, rốt cuộc Tần Tình cũng buông xuôi, nhắm mắt: "Tùy... Tùy anh."

Câu này thật sự dễ dàng làm người khác hiểu lầm. Khi Văn Dục Phong ngước mắt, ánh mắt là đen trầm, chẳng qua thấy rõ dáng vẻ "làm thịt cá than ôi thương thay" của cô bé, cậu không nhịn được, quay mặt cười nhẹ.

Không khí tĩnh lặng một lát.

Thật lâu vẫn không thấy động tĩnh gì trong lòng Tần Tình khó hiểu, vừa chuẩn bị cẩn thận mở mắt ra, liền nghe thấy trước người có tiếng nói trầm thấp hơi khàn vang lên. "Lên đi."

"..."

Tần Tình tò mò mở mắt ra, liền nhìn thấy Văn Dục Phong đang ngồi xổm trên mặt đất trước mặt, đưa lưng về phía mình.

"Em đừng mong để chân mình chạm đất." Văn Dục Phong liếc mắt nhìn Tần Tình một cái, giọng nói có chút không vui. Tạm dừng rồi cậu lại quay lại: "Anh cõng em về... vậy được rồi chứ?"

"..."

Tần Tình không cầm lòng được mà nhếch khóe miệng.

Ghé vào bờ vai dày rộng của nam sinh, ngửi được mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên thân người đó, Tần Tình liền không nhịn được nghĩ... cô cảm thấy hình như mình cũng học hư rồi. Nếu không sao vừa thấy Văn Dục Phong nhượng bộ hoặc thỏa hiệp với những phản ứng hoặc biểu cảm nhỏ bé của mình, lòng cô lại như gắn một cái lò xo, lên xuống không dừng được?

...

Văn Dục Phong cõng Tần Tình tới cầu thang nhỏ hẹp bên thính phòng, còn chưa bước lên, đã thấy giáo viên kỷ luật và bên cạnh là Thẩm Lương đứng đó. Biểu cảm của hai vị giáo viên đều không tính là tốt. Văn Dục Phong cũng không dừng lại, nhấc chân cõng cô bé bước lên bậc thang, đôi mắt đen trầm lắng cất giấu một chút cảm xúc lãnh đạm.

Cho tới khi Thẩm Lương mở miệng gọi người lại. "Văn Dục Phong." Thẩm Lương xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía nam sinh đang tránh mình và giáo viên kỷ luật bên cạnh, chân mày cau lại: "Em..."

"Thầy Thẩm." Văn Dục Phong ngắt lời Thẩm Lương, dừng ở bậc thang đó, nhưng không quay đầu lại: "Em đưa Tần Tình về trước, sau lại quay lại nghe thầy dạy bảo... Chân em ấy bị thương, không thể theo em chịu phạt."

Giáo viên đứng bên cạnh Thẩm Lương hơi bực: "Văn Dục Phong, em đây là thái độ gì? Không phân rõ nặng nhẹ sớm muộn phải không?! Nếu em còn như vậy tôi sẽ..."

"Thầy Đỗ." Thẩm Lương giơ tay ngăn lại giáo viên sắp phát hỏa: "Học sinh của tôi, vẫn nên để tôi xử lý đi."

"..."

Lần đầu tiên giáo viên bị ngăn bởi Thẩm Lương có tiếng "tiên sinh tốt" trong trường bằng sự mạnh mẽ khiến người ta không thể phản bác như thế, thân hình thầy ấy cứng lại một chút, liền ngượng ngùng gật đầu. "Vậy thầy Thẩm ngài chú ý, nếu không sau này bên trên hỏi trách đến, tôi cũng không dám nói đâu."

"Thầy yên tâm." Thẩm Lương gật đầu một cái với giáo viên kia, rồi đi luôn theo hướng bậc thang. Lúc ngang qua Văn Dục Phong, Thẩm Lương thở dài, "Còn không đi, ở đây chờ cái gì?"

Văn Dục Phong không nói chuyện, nhấc chân theo lên.

Trở về thính phòng lớp sáu, Văn Dục Phong đặt Tần Tình trên hàng đầu. Thẩm Lương cũng ngồi xuống ở đầu hàng đầu, sau đó vẫy vẫy tay về phía Văn Dục Phong.

Văn Dục Phong rũ mắt nhìn cô bé: "Không được lộn xộn."

"......"

Tần Tình lo lắng mà nhìn cậu một cái, nhưng vẫn gật gật đầu. Lúc này Văn Dục Phong mới hơi yên tâm, đi tới bên cạnh Thẩm Lương.

"Ngồi đi." Thẩm Lương nhìn cậu một cái.

Chờ Văn Dục Phong ngồi xuống, Thẩm Lương liền lại thở dài: "Thầy biết em không thích một số quy định cứng nhắc giáo điều ở trường. Nhưng em phải biết rằng, dù sao em cũng là học sinh trường này, chỉ cần em còn ở đây một ngày, em nên tuân thủ quy định một ngày."

Văn Dục Phong: "Mặc dù không hợp lý?"

"Em nhìn thấy không hợp lý chẳng qua là nhằm vào cá nhân mà nói; cái gọi là quy định này, lại vĩnh viễn không phải định ra vì một cá nhân nào."

"Là như thế này."

Văn Dục Phong theo tiếng giương mắt, con ngươi đen nhánh thâm thúy, "Cho nên, quy định khiến đại đa số đó cảm thấy hợp lý sẽ tuân thủ, mà bị số ít cảm thấy không hợp lý vi phạm phá vỡ."

"Em liền phải làm số ít kia?" Thẩm Lương nhíu mày.

Văn Dục Phong cười nhẹ, "Không phải em muốn khác biệt, thầy Thẩm. Em đứng ở đâu, chỉ quyết định bởi quy định này hợp lý hay không, là đúng hay sai - đáp án này, vĩnh viễn là tự bản thân nói cho em biết."

Lúc này đây, Thẩm Lương trầm mặc hồi lâu. Hồi lâu sau, thầy cũng nở nụ cười theo. Chẳng qua, thầy vừa cười vừa lắc đầu: "Cho nên các giáo viên trong trường mới cảm thấy em người này tùy tâm sở dục, tản mạn phóng túng!" Nói như vậy, Thẩm Lương ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Tình. Nhìn hai giây thầy mới quay lại Văn Dục Phong: "Cho hai em ngồi cùng bàn, có lẽ là đúng. Em dạy bạn ấy phương hướng, bạn ấy dạy em kiềm chế, khá tốt."

"......" Văn Dục Phong nhẹ nhíu mi, "Em dạy em ấy phương hướng, thầy Thẩm, thầy chắc chắn không nói sai chứ?"

Thẩm Lương nở nụ cười. "Tuy rằng thầy không thể hoàn toàn hiểu đám trẻ tuổi các em, nhưng lúc nhìn người vẫn sẽ không có sai lầm gì lớn. Từ lần đầu tiên gặp em, thầy liền biết em là có phương hướng của riêng mình... Mà bạn ấy thì khác." Thẩm Lương nhìn về phía cô bé ngồi ở đó, than thở một tiếng: "Bạn ấy vẫn quá non nớt trên phương diện hiểu biết về thế tục, cũng có lẽ là vì quá ưu tú, thể hiện ra quá sớm, cho nên càng khó nhìn rõ bản thân mình rốt cuộc muốn đi theo con đường nào."

Văn Dục Phong như vỡ lẽ: "Chuyện thầy Thẩm muốn nói sau đại hội thể thao hôm nay... chính là có liên quan đến cái này?"

Thẩm Lương cười, "Ở tuổi này của các em, có mục tiêu rõ ràng như em, không cần nhọc lòng mới là số ít; chỉ tiếc, đa số giáo viên đều coi sự khác biệt này là làm phản."

Tất cả hạng mục của đại hội thể thao, kết thúc hoàn toàn lúc gần giữa trưa tan học.

Các lớp rời khỏi, duy chỉ học sinh lớp sáu cao nhị ngồi xuống đất còn một người ở thính phòng. Cả Văn Dục Phong cũng ngồi hàng đầu bên cạnh Tần Tình.

Chủ nhiệm lớp Thẩm Lương lại quay lưng về phía thi đấu, dựa lan can quay mặt về phía các học sinh. Không giống lúc bình thường, trên mặt Thẩm Lương xưa nay luôn cười, lúc này không có nửa điểm tươi cười, mang theo một sự thong dong bình thản.

"Đại hội thể thao kết thúc, thứ hai tuần sau chính là thi tháng. Thi tháng xong trong vòng 3 ngày có thành tích, đồng thời trong 3 ngày này, các em phải nộp cho thầy bản kê khai nguyện vọng tự nhiên hay xã hội."

"......"

Có lẽ là đề tài này hơi nghiêm túc, đám học sinh nghe xong đều không dám thở mạnh, nhìn nhau mấy lần, lại sôi nổi hướng ánh mắt về phía Thẩm Lương.

Thẩm Lương nói tiếp: "Thầy biết, đa số các em, đã sớm bàn bạc, nghiên cứu với cha mẹ hoặc người lớn khác, sau đó đưa ra quyết định." Thầy dừng lại một chút, ánh mắt tuần tra một vòng: "Thầy cũng biết, đa số bạn học có thành tích ưu tú lớp chúng ta, xuất phát từ suy xét việc sau này học lên, vào nghề, người lớn đã cho các em lựa chọn khoa học tự nhiên."

Nghe đến đó, trên mặt rất nhiều học sinh lộ ra cảm xúc phức tạp, hiển nhiên đó là "đa số" trong lời Thẩm Lương. Mà lời nói có thâm ý của Thẩm Lương, làm chúng hơi khó hiểu.

Trong ánh nhìn như vậy, Thẩm Lương tươi cười bình thản. Thầy vẫy vẫy tay: "Các em đừng hiểu lầm, hôm nay thầy đứng đây, không phải muốn nói với các em nên chọn tự nhiên hay xã hội, càng không phải muốn nói với các em tự nhiên hay xã hội cái nào càng kiệt xuất, càng ưu tú, càng đáng giá đi theo. Thầy chỉ muốn nói là... thầy hy vọng học trò của thầy lựa chọn xã hội hay tự nhiên, không phải bởi vì cha mẹ sư trưởng xung quanh em nói với em tự nhiên tốt hơn xã hội, không phải bởi vì cái gọi là "thành tích ưu tú nên đi khoa học tự nhiên", không phải bởi vì bất cứ điều gì mà xã hội này mạnh mẽ cho vào trong ý thức của các em "tôi nên như thế nào...""

Thẩm Lương dừng một cái, tiếng nói thoáng đề cao. Đồng thời, tay thầy ấn ở lan can nắm chặt, gân xanh nổi lên trên trán: "Thầy hy vọng, các em lựa chọn, chỉ là sau khi biết các em thực sự muốn gì, sau này các em sẽ không đi oán trách người khác, về sự lựa chọn theo bản thân mình."

Thẩm Lương dừng lại ở từ cuối cùng, một hơi nói ra đoạn dài làm sắc mặt của thầy đỏ lên. Dừng thật lâu, thầy chậm rãi thở ra luồng khí đè nặng trong lồng ngực kia... "Làm điều các em thực sự muốn làm... muốn cả đời vì nó hăm hở tiến lên, mà không oán trách và chậm trễ."

Trên mặt thầy chậm rãi bày ra một nụ cười tươi như xưa nay vẫn vậy.

"Chỉ có như vậy, một buổi tối nào đó ít nhiều năm sau ký ức đột ngột dội về, các em mới không tiếc nuối những năm tháng tuổi trẻ đẹp nhất của các em, không phải sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro