Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đời sống học tập đa dạng ở cao trung, chuyện phân ban nhanh chóng trần ai lạc định*.

*Trần ai lạc định: (尘埃落定) Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết

Khối cao nhị vốn có 34 lớp, chia thành 31 lớp, gồm 1 lớp dự bị đại học ban tự nhiên và 30 lớp bình thường. Trong đó ban xã hội chiếm 10 lớp, loại một, loại hai 5 lớp, xếp hạng lớp bình thường hàng đầu. Mà Tần Tình và Văn Dục Phong trong nhóm học sinh ban xã hội có thành tích trước 50%, lại là ở lớp sáu, dựa theo nguyên tắc thứ tự ưu tiên của lớp ban đầu, liền treo đuôi vào lớp 1 ban xã hội.

Chủ nhiệm lớp một ban xã hội Ngưu Chí Hoài là một giáo viên già, cũng coi như thân đã trải qua các loại học sinh. Nhưng dù như vậy, khi thầy nhìn thấy nam sinh kia bước vào lớp học mang theo ánh mắt của cả lớp, lông mày thô dày vẫn không nhịn được run lên một cái.

...Văn Dục Phong.

Ngưu Chí Hoài thở dài. Mặc dù trước giờ thầy chưa từng gặp học sinh này, nhưng đã sớm nghe tên từ giáo viên cùng tổ ngữ văn dạy lớp sáu. Tạm thời không đề cập tới cái khác, một học sinh như vậy có thể dựa vào thành tích của chính mình, trong kỳ thi phân ban cuối cùng thêm một tiếng trống làm tinh thần hăng hái nhảy vào vị trí có tổng thành tích trước 40%, đúng là làm thầy cảm thấy kinh ngạc.

Mà sau khi phân ban, trước mắt thành tích vào ban xã hội của học sinh này, chiếm trước một phần tư của khối. Thành tích như vậy, đúng thật không tính là nổi bật, nhưng ít ra cũng có thể nói là ưu tú... Đặc biệt là so với những "chiến công" trước đây của học sinh này.

Nghĩ như vậy, Ngưu Chí Hoài vẫy vẫy tay với nam sinh đang muốn đi qua bục giảng. "Văn Dục Phong, em lại đây."

"..."

Văn Dục Phong đang ôm hộp đựng sách dừng bước, quay người lại, nhìn về phía giáo viên già trên bục giảng. Đám học sinh vốn không có động tĩnh gì đột nhiên im lặng, mỗi người dựng anten vô hình trên đỉnh đầu lên, cảnh giác mà chuẩn bị tiếp thu lần đầu tiên xung đột kịch liệt giữa đại ca Nhất Sư trong truyền thuyết này với chủ nhiệm mới.

Chỉ là khiến đa số mọi người bất ngờ chính là, Văn Dục Phong bị gọi tên có vẻ ngạc nhiên tạm dừng lại, rồi bình tĩnh đi qua. Tới bục giảng thì đứng yên, Văn Dục Phong hơi cúi người, thấy rõ ba chữ "Ngưu Chí Hoài" to có lực trên bảng, cậu đứng thẳng người, gật đầu với Ngưu Chí Hoài. "Thầy Ngưu."

Phản ứng "nghe lời" này làm các học sinh cá biệt trong số bên dưới không khỏi há to miệng... Không phải là họ thấy đại ca giả chứ?

Nhưng thật ra một số bạn học cùng chuyển từ lớp sáu qua lại phản ứng bình tĩnh. Trong nửa học kỳ bạn học mới nọ chuyển tới lớp sáu, họ đã sớm chứng kiến quá nhiều kỳ tích không thể nào xảy ra. Cho nên bây giờ trong tình huống nhỏ này, với họ mà nói thật ra không coi là gì.

Đáy lòng Ngưu Chí Hoài cũng hơi kinh ngạc, có điều dù sao ông cũng là giáo viên già, cũng không biểu hiện cái gì.

"Thầy nghe nói thành tích lần này của em tiến bộ, khác biệt to lớn làm đa số giáo viên trong toàn khối đều lắp bắp kinh hãi." Ngưu Chí Hoài nói, không dấu vết quan sát phản ứng của nam sinh.

Chỉ là bất kể biểu cảm rất nhỏ trên mặt, hay là gợn sóng không ngăn được trong ánh mắt, Ngưu Chí Hoài đều nhìn không ra nửa điểm cảm xúc liên quan đến đắc ý. Dưới đáy lòng Ngưu Chí Hoài âm thầm gật đầu, trên mặt lại không lộ ra dấu vết.

"Có điều, thầy cũng nghe nói về biểu hiện trước kia của em... Giờ em đã vào lớp của thầy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong gần hai năm tới, em vẫn sẽ luôn ở lớp của thầy."

Ngưu Chí Hoài hơi dừng, rồi muốn nói ra mục đích của mình. Chỉ là không đợi ông mở miệng, nam sinh đứng dưới bục giảng nhếch môi mỏng, lộ ra ý cười lười biếng.

"Thầy Ngưu, trong khoảng thời gian không đến hai năm tiếp theo, em sẽ cố gắng hết sức không vi phạm nội quy của trường, xin thầy yên tâm."

"..." Cứ việc "cố gắng hết sức" này làm Ngưu Chí Hoài không hoàn toàn vừa lòng, nhưng thái độ của nam sinh lúc này còn tính là phối hợp, thầy liền gật gật đầu. "Được, chỉ cần em cố hết sực chứ không phải có lệ, thầy sẽ coi em là học trò của mình, dạy dỗ đều sẽ không thiếu."

"Cảm ơn thầy." Văn Dục Phong đồng ý, xác định Ngưu Chí Hoài không muốn nói thêm gì khác nữa, cậu liền ôm hòm sách xoay người.

Ánh mắt cậu lướt một vòng cả lớp, nhiều người nhìn thẳng cậu vội vàng tránh đi, nhưng cũng có mấy người đánh bạo mang ánh mắt nóng lòng muốn thử. Chẳng qua đối với những cảm xúc và ý đồ khác biệt sau lưng họ, Văn Dục Phong nhìn như không thấy, chỉ cố định ở một bàn học phía sau trống cả hai chỗ, liền nhấc chân đi qua.

Hòm sách được buông xuống, một tiếng trầm vang không nặng không nhẹ. Học sinh xung quanh chỗ này lại đều hơi chấn động. Văn Dục Phong như không hề nhận ra, mở hòm sách, từ trong lấy ra chia thành hai nửa. Giây lát sau, hai bộ sách vở chỉnh tề được chia ra hai vị trí tương ứng trên bàn.

Học sinh trộm đánh giá nơi này đều nhìn nghi hoặc. Trong đó càng có người tò mò, lôi kéo học sinh từ lớp sáu bên cạnh mình hỏi: "Anh Dục của các bạn, mang bộ sách khác kia cho ai?"

Bạn bị hỏi ngẩng đầu, vừa định nói chuyện, liền dừng lại. Cậu ta hất cằm về phía cửa lớp học: "Không phải đến rồi đây."

Người hỏi chuyện vội vàng giương mắt, liền thấy trước cửa lớp học một cô bé vóc người nhỏ xinh đi vào.

Lúc này, Ngưu Chí Hoài cũng chú ý tới sự xuất hiện của cô bé. Hoặc là nói, từ sáng sớm ông đã đợi cô bé này... Từ bỏ lý hóa những môn học có ưu thế vô cùng như vậy, lại vẫn việc nhân đức không nhường ai thành tích cao nhất trong ban xã hội. Một học sinh như vậy, có lẽ chỉ cần là giáo viên đều sẽ không nhịn được sinh ra ấn tượng tốt đi.

Chỉ là vừa thấy, Ngưu Chí Hoài đã nhận ra điểm không thích hợp. Ông đánh giá cô bé một lần từ trên xuống dưới, liền hơi nhíu mày: "Tần Tình, sách của em đâu?" Làm Ngưu Chí Hoài cảm thấy sai sai, đúng là cô bé chuyển đến lớp mới, bề ngoài quá mức nhẹ nhàng đơn giản.

Cô bé bị gọi lại quay người. "Thầy Ngưu," cô cũng nhìn thoáng qua bảng đen rồi mới đối diện với Ngưu Chí Hoài: "Vừa nãy thầy Thẩm ở lớp cũ gọi em qua, em bảo bạn học giúp em..."

Giọng nói thấp xuống, có tiếng nói mang theo ý cười lười biếng vang ở lớp học... "Ở chỗ em đây."

"...." Sự chú ý của cả lớp bị hấp dẫn qua, Tần Tình khom người với Ngưu Chí Hoài, gương mặt hơi nóng lên mà đi về phía âm thanh truyền đến.

Khi Tần Tình đi qua, nam sinh cũng đã đứng lên, nhìn về phía bục giảng: "Thầy Ngưu, thành tích trước đó của em tiến bộ đều là nhờ công lao của bạn học Tần Tình đây; nếu có thể nói, em hi vọng sau này có thể tiếp tục ngồi cùng bàn với bạn ấy.

"..." Ngưu Chí Hoài trầm mặc nhìn hai người một lát. Lát sau, ông mới chậm rãi gật đầu. "Có thể."

Được đáp án vừa lòng, nam sinh mặt mày tươi cười nhìn về phía cô bé đang đi tới bên cạnh bàn.

Mà học sinh lớp một khiếp sợ, bạn học lớp sáu ngày trước lại mặt vô cảm... Không biết đời trước họ đã tạo tội nghiệt gì, suốt hai năm cao trung này đều phải vượt qua mỗi ngày ở trong địa ngục.

Sau khi phân ban, tiến độ học tập của cao nhị liền bị các giáo viên bộ môn lớp sau tiếp lớp trước tăng tốc lên. Không ít học sinh khó có thể thích ứng với tiết tấu, mà chuyện này cũng khiến cho sau khi phân ban, lần đầu tiên thành tích của các học sinh có một vòng lên xuống với xu thế biến hóa mới.

Đáng nhắc tới chính là, hạng nhất ban xã hội của khối, vẫn bị Tần Tình chiếm cứ không nhúc nhích. Mà sau khi thích ứng với phương hướng và tiết tấu học tập mới, khoảng cách giữa Tần Tình với các thứ hạng dưới cũng dần dần kéo ra. Đặc biệt là thành tích môn toán kia tựa như mỗi lần đều đạt điểm tuyệt đối, càng khiến đám học sinh muốn đuổi kịp thành tích của cô khóc không ra nước mắt... Một kỳ tài như vậy đến cả học sinh cầm cờ đi trước của ban cũng sẽ chạy tới hỏi đề toán, rốt cuộc vì sao lại muốn tới ban xã hội của họ để ngược người ta?

Nếu nói thành tích của Tần Tình còn trong dự kiến của các giáo viên, một người khác kia tiến bộ cực nhanh, lại thực sự làm không ít giáo viên học sinh trong trường mở rộng tầm mắt.

Sáng nay, ngày thứ 4 kết thúc kỳ thi cuối kỳ 1 của cao nhị. Bài thi các môn đều đã chấm xong, bảng thành tích học sinh các lớp cũng đã phát đến tay các vị chủ nhiệm. Mà văn phòng tổ ngữ văn, Ngưu Chí Hoài đối diện với bảng thành tích các môn, biểu cảm phức tạp.

"Thầy Ngưu, lần này điểm trung bình của lớp thầy lại là đứng đầu khối!" Giáo viên bên cạnh nhìn bảng thống kê trên máy tính cảm thán, quay đầu lại thấy thần sắc của Ngưu Chí Hoài, thầy ấy không khỏi sửng sốt: "Thầy Ngưu đang nhìn gì thế?"

Ngưu Chí Hoài run run bảng thành tích trong tay: "Thầy biết Văn Dục Phong lần này, xếp thứ mấy của khối không?"

Vừa nghe lời này, thầy giáo kia sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười ha ha... "Này tôi cũng không dám đoán, thành tích vị học sinh kia của lớp thầy như đã làm sơn xe, lần này trong top 10, lần sau có thể rớt xuống dưới mặt bằng chung, đoán không đoán không."

Nhắc tới chuyện này, biểu cảm của Ngưu Chí Hoài lặng xuống. "Năng lực logic và điều hòa tin tức của tiểu tử kia rất tốt, trí nhớ lại càng không thể chê, nếu không phải cậu ta thường lược bớt đáp án của đề văn đều, thành tích lần nào cũng sẽ không rớt ra khỏi top 10."

Ngưu Chí Hoài dừng lại, qua hai giây, ông lại nhìn bảng thành tích cười: "Nhưng không sao, tôi đã có cách trị cậu ta."

Nghe Ngưu Chí Hoài nói vậy, thầy giáo kia xích lại, vừa thấy vị trí của Văn Dục Phong trên bảng thành tích danh sách thầy liền hơi kinh ngạc...

"Ôi... Anh chàng này, thứ tư trong lớp??" Mang theo chút khó tin, thầy giáo kia nhìn thành tích các môn theo sau, liếc mắt một cái này rồi càng kinh sợ không nhẹ: "Với thành tích tiếng anh này của cậu ta, tổng điểm còn có thể đứng thứ tư lớp??

"..." Ngưu Chí Hoài cười: "Lần này điểm văn của cậu ta, chính là cao nhất khối; toán cũng là thứ ba của ban xã hội."

Thầy giáo bên cạnh bị kinh ngạc một lúc lâu cũng không nói nên lời, lát sau thầy mới không nhịn được hỏi... "Rốt cuộc thầy có cách gì? Có thể làm cậu ta thi đua như vậy?"

Lúc này, Ngưu Chí Hoài cười đến mức híp cả mắt lại, lại không chịu nói ra lời nào.

Cùng lúc đó, trong phòng học lớp một ban xã hội.

Tần Tình kinh ngạc mà chớp chớp đôi mắt hạnh: "Điểm văn hạng nhất?... Trước khi thi cuối kỳ, lần đó thầy Ngưu gọi anh ra ngoài, rốt cuộc là nói gì với anh?"

Văn Dục Phong liếc sách ngữ văn một cái, ánh mắt không tốt. Qua hai giây, nam sinh mới vô cảm mở miệng: "Ông ta nói nếu lần thi cuối kỳ này, anh không vào được top 50 của khối, thì ông ta sẽ chuyển em đến bàn nào cách xa anh nhất."

Tần Tình: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro