Chương 3: Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phú bà tương lai
Beta: Phú bà mê sầu
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up.

Đó là mùa hè năm 2017 cũng là năm cô 16 tuổi.

"Nguyên Nguyên! Nguyên Nguyên! Mau sắp xếp đồ đạc đi! Sắp muộn rồi!"

Chu Lệ giục cô con gái lớn đang chập chững vào phòng khách sau đó cúi đầu nói với cô con gái út: "Mau ăn cơm đi, lát nữa mẹ sẽ đưa con đi nhà trẻ."

Nguyên Hàm ngay sau đó chạy đến phòng khách, lấy một cái bánh bao nhét vào miệng, mơ hồ nói: "Mẹ, con đi trước."

Chu Lệ nhíu mày, cầm một hộp sữa đậu nành đuổi theo Nguyên Hàm đang thay giày ở cửa, "Cầm lấy cái này trên đường uống."

Nguyên Hàm cười nói: "Cảm ơn mẹ!"
"Vậy con đi đây. Tạm biệt mẹ! Tạm biệt Nguyên Lai!"
Giọng nói trẻ con của Nguyên Lai vang lên: "Tạm biệt chị!"

Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học của lớp 10 cũng là ngày đầu tiên vào cấp 3 nên cô không thể đến muộn được. Ngay lối vào khu dân cư có một trạm xe buýt, chỉ cách đó vài phút, Nguyên Hàm may mắn bắt được chuyến xe buýt tiếp theo khi vừa đến bến xe. Vì là buổi sáng nên có rất nhiều người đi. đi làm nên xe buýt khá chật chội.

Nguyên Hàm quẹt thẻ đi ra phía sau xe. Ghế đã hết mà cô không cao nên không thể với tới thanh kéo phía trên, chỉ có thể bám vào lưng ghế của người khác. Đến trạm tiếp theo, lại một làn người lên xe buýt, Nguyên Hàm cảm thấy không gian xung quanh càng thu hẹp lại. Cô nhẹ nhàng nhấc đôi chân đứng lâu mà đau nhức, vô tình đụng phải một ông chú phía sau.

Nguyên Hàm giật mình tránh đi: "Xin lỗi chú."
Chú cười hiền lành: "Không sao đâu cô bé."

Tuy đối phương đang cười nhưng Nguyên Hàm lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Không lẽ cô nghĩ nhiều rồi? Nguyên Hàm lắc đầu.

Đột nhiên xe buýt lắc lư, có người đè lên lưng Nguyên Hàm. Cả người Nguyên Hàm cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn đối phương. Là người chú kia, hắn ngượng ngùng cười với cô.

Nguyên Hàm cho rằng cô suy nghĩ quá nhiều, tránh sang một bên để tránh xa hắn nhưng không biết có phải do cảm giác của mình hay không, cô cảm thấy hắn cũng đang lại gần mình.

Hay là do đông quá nên mới di chuyển lại gần cô?

Mấy ngày trước, Nguyên Hàm bị mẹ ép đọc một mẩu tin tức về biến thái trên xe buýt, bảo cô bảo vệ mình ở bên ngoài nhưng cô sẽ không vì tin tức đó mà nghi ngờ bất kỳ ai có ý xấu với mình. Đột nhiên có một người khác đang áp sát vào cô còn đang cọ sát vào người cô.

Nguyên Hàm lập tức nổi da gà, quay đầu lại nhìn hắn. Hắn ta thấy cô đang nhìn mình thì cười ngại ngùng. Lúc này Nguyên Hàm cảm thấy của hắn như ma quỷ, không khỏi buồn nôn. Sắc mặt Nguyên Hàm trong nháy mắt tái nhợt, bộ đồng phục học sinh to lớn bao bọc thân hình gầy gò của cô càng khiến cô càng thêm yếu đuối.

Nguyên Hàm theo bản năng muốn chạy trốn, chen vào trong đám người đông đúc, thu hút ánh mắt khó chịu của một số người. Nhưng lúc này Nguyên Hàm hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ​​của người khác, cô chỉ muốn chạy trốn nhưng hắn vẫn ở phía sau cô. Cô bước một bước hắn cũng bước theo sau.

Nguyên Hàm sợ muốn chết, tim đập thình thịch, tháng chín nhiệt độ cao nhưng cô không ngừng đổ mồ hôi. Đột nhiên, một mùi chanh tươi mát ập đến, lúc này, một bóng người màu trắng che ở phía sau Nguyên Hàm. Nguyên Hàm cũng bị người đàn ông làm giật mình, cô theo phản xạ lùi về phía sau hai bước, lại vô tình giẫm phải giày của người đó.

"A!" Bên tai Nguyên Hàn vang lên một tiếng hít thở.

Nguyên Hàm trong phút chốc quay đầu lại, không ngờ lại đối diện với một đôi mắt sâu thẳm và sáng ngời. Nhịp tim của Nguyên Hàm dường như lỡ mất một nhịp, cô vẫn bất động, nhìn chằm chằm vào người phía sau, không phản ứng gì cho đến khi người đó xấu hổ quay đầu lại cô mới nhanh chóng cúi đầu lùi lại:
"X-Xin lỗi!" Nguyên Hàm cảm thấy mặt mình nóng đến sắp cháy, lỗ tai nóng bừng, lắp bắp nói xin lỗi.

"Không sao." Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói có chút khàn khàn. Giọng nói nghe có vẻ lười biếng nhưng Nguyên Hàm trong nháy mắt nghĩ tới tiếng suối nhỏ trong trẻo trước nhà bà nội, sạch sẽ gọn gàng.

Nguyên Hàm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịp tim dần dần bình tĩnh lại nhưng cô vẫn sợ hãi, quay đầu nhìn xem người đó đang ở đâu. Người đó còn ở xung quanh cô hay không? Lúc này, một cặp tai nghe nhét vào tai cô. Tiếng nhạc nhẹ nhàng truyền vào tai, chậm rãi di chuyển vào lòng cô.

Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ đỉnh đầu: "Đừng nhìn, nghe nhạc đi."

Không biết vì lý do gì, Nguyên Hàm không còn muốn quay đầu lại, yên lặng nghe bài " Thiên bá độ", tâm trạng dần dần bình tĩnh lại. Hoá ra anh ấy cũng thích nghe nhạc của Hứa Tung.
Trình Chiêu vốn đang ngủ say ở ghế sau xe buýt. Anh ngủ không sâu lắm vì xe buýt liên tục dừng ở các trạm. Khi nghe thấy tiếng huyên náo trước mặt, anh ấy cau mày và mở mắt ra. anh nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Nguyên Hàm đang trốn phía sau và người đàn ông khốn nạn phía sau cô.

Trình Chiêu dường như nghĩ đến cái gì, anh cau mày mắng một tiếng. Anh không chút do dự đứng dậy đi về phía Nguyên Hàm, kéo dãn khoảng cách giữa cô và người đàn ông đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên này. Không phải vì lý do trên xe, Nếu không phải vì có nhiều người, gây rắc rối cho cô gái thì anh đã đánh người đàn ông khốn nạn này rồi. Hắn bao nhiêu tuổi rồi còn làm loại chuyện hèn hạ này? Chính hắn không có con gái hay sao?

Không đúng, loại người này không xứng có con!

Có điều, sao Trình Chiêu lại cảm thấy cô gái này ngốc nghếch? Còn nhìn chằm chằm anh!
Anh hơi mất tự nhiên khi anh bị cô nhìn chằm chằm như thế này vì anh không thường xuyên tiếp xúc với các cô gái.

Bởi vì nam sinh ở phía sau cô nên hắn ta cuối cùng cũng không đến gần cô nữa, Nguyên Hàm thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu hắn ta lại lại gần, cô chuẩn bị báo cảnh sát, may mắn có nam sinh phía sau cô.

Nguyên Hàm lặng lẽ quay đầu nhìn về phía thiếu niên phía sau.Cô chỉ chạm tới vai của thiếu niên. Từ góc độ của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy quai hàm đẹp của thiếu niên và hầu kết nhô lên của thiếu niên. Nghĩ tới khuôn mặt thiếu niên vừa lướt qua, nhịp tim của cô dường như dừng lại một nhịp rồi đập nhanh như đánh trống.

Trong không gian ồn ào dường như có điều gì đó dần dần nảy mầm.

Nguyên Hàm muốn nói lời cảm ơn với anh nhưng trong tim đập thình thịch, có phần không dám. Đúng lúc cô đang cân nhắc xem có nên nói lời cảm ơn hay không thì đã đến trường học. Thiếu niên xuống xe, Nguyên Hàm hơi kinh ngạc, anh cũng là học sinh cấp 3 sao?
Sao anh không mặc đồng phục học sinh? Anh học lớp mấy? Lớp 10, lớp 11 hay lớp 12? Chắc là lớp 10 đi? Nếu bạn là học sinh lớp 11 và 12 thì mọi người đều phải mặc đồng phục học sinh.

Nguyên Hàm đi theo thiếu niên xuống xe, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng thiếu niên. Dáng người thiếu niên thon dài, mặc áo phông trắng và quần thể thao màu đen, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên một chút lười biếng. Nguyên Hàm hối hận vừa rồi không nhìn kỹ mặt anh trên xe buýt, trong nháy mắt anh nhớ tới đôi mắt của anh. Đó là mắt gì?

Từ ngữ của cô không phong phú lắm nên không biết miêu tả ra sao nhưng lúc đó cô nghĩ đến tất cả những gì tốt đẹp nhất: ánh nắng, gió nhẹ, hoa tươi, sương sớm. Trực giác khiến cô cảm giác sẽ nhớ đôi mắt ấy rất lâu rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro