Chương 2: Tiếng tim đập nhanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Hàm hỏi thầy Tôn: "Có thể cho tôi đọc thư tình được không?"

Trong nháy mắt đó, hai mắt Nguyên Lai mở to: "Đừng!"

Nguyên Hàm khó hiểu hỏi: "Tại sao?"

Nguyên Lai vắt óc tìm lý do: "Là...nó...."

Dáng vẻ ấp a ấp úng của Nguyên Lai khiến Nguyên Hàm cau mày. Đây là lần đầu cô thấy dáng vẻ này của Nguyên Lai. Không lẽ đúng là do Nguyên Lai viết.

Cô nhóc này vậy mà còn biết yêu rồi?

Nguyên Hàm nhìn nam sinh lần nữa. Cậu khá đẹp trai, lông mày sắc bén, đôi mắt sáng như sao chỉ là quá bình tĩnh. Nguyên Hàm đến đây lâu như vậy vẫn chưa thấy biểu cảm nào trên khuôn mặt cậu.

Lúc này, cửa phòng làm việc lại có tiếng gõ, thầy Tôn đoán: "Có lẽ là phụ huynh của Trình Tự đến rồi."
Trình Tự?
Cái tên này sao lại kỳ lạ như vậy?

Đột nhiên có một bóng người xuất hiện trong tầm mắt cô, còn có giọng nói hơi gấp gáp:
"Xin lỗi thầy, tôi đến muộn rồi. Tôi là chú nhỏ của Trình Tự."

Nguyên Hàm nhíu mày, sao giọng nói này lại quen thuộc như vậy?

Cô quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, người mà cô cho rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại.

Người đàn ông mặc một cái áo khoác màu xanh đậm, dáng người cao lớn. Bởi vì vừa mới chạy lên tầng nên tóc trên trán của người đàn ông bị gió làm cho hơi rối nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự kinh ngạc của Nguyên Hàm đối với anh.

Cô nhất thời sững sờ, tứ chi không thể cử động chỉ có ánh mắt theo phản xạ như cũ tìm kiếm hình bóng ấy.

Trình Chiêu ! Không phải là Trình Chiêu năm 18 tuổi mà là Trình Chiêu vừa xa lạ vừa quen thuộc. Có lẽ là ánh mắt của Nguyên Hàm quá nóng bỏng cũng có lẽ là do Trình Chiêu rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, ánh mắt sắc bén của anh đối diện trực tiếp với ánh mắt của Nguyên Hàm.

Đối diện với ánh mắt của Trình Chiêu, Nguyên Hàm như bị bỏng, lập tức không nhìn nữa, không liếc ngang liếc dọc nhìn ra phía khác.

Trình Chiêu !
Thật sự là anh!

Sau đó cô nhìn thấy Trình Tự từ lúc cô đến không có phản ứng chậm rãi đi đến bên cạnh anh: "Chú nhỏ."

Chú nhỏ?

Không chỉ Nguyên Hàm ngạc nhiên, Nguyên Lai cũng rất kinh ngạc, chú nhỏ của tên mặt liệt đẹp trai như vậy? Chỉ là có hơi quen mắt, hình như cô nhóc từng thấy ở đâu đó?

Trình Chiêu nhìn Trình Tự, nói với Thầy Tôn: "Thầy, Trình Tự sao thế?"

Thầy Tôn lại kể lại chuyện vừa nói cho Nguyên Hàm cho Trình Chiêu. Anh nghe xong, ánh mắt không rõ ràng nhìn về phía hai chị em. Anh không ngờ tới lại gặp được cô ở đây, anh hơi ngạc nhiên.

Nguyên Hàm không phòng bị gì mà đối diện với anh, phản ra theo điều kiện trốn tránh ánh mắt anh. Trình Chiêu nhíu mày, sợ anh?

Cô nhéo nhẹ lòng bàn tay, không ngăn được tiếng tim đập. Cảm giác tim đập nhanh này đã rất lâu rất lâu chưa cảm nhận được, lâu đến mức vừa xa lạ vừa quen thuộc còn xen lẫn một chút sợ hãi.

Thầy Tôn nhớ lại câu của Nguyên Hàm nói trước đó, xoay người đến ghế của mình, đưa cho Nguyên Hàm một tờ giấy.
"Cô Nguyên, đây là thư tình của Nguyên Lai."
Nguyên Hàm nhận lấy, khóe mắt lại liếc thấy Nguyên Lai đang rụt đầu lại? Sợ hãi? Nguyên Hàm nhìn tờ giấy quen thuộc còn có chữ ký quen thuộc trên bức thư tình.

Đây má nó không phải là thư tình do chính cô viết hay sao?

Bức thư tình hơn 10 năm trước lúc nào bị cô nhóc này lấy ra rồi? Còn mang đến trường học? Đây là tình huống gì đây? Đối tượng viết thư tình còn cách cô hai bước chân.

Nguyên Hàm nhìn thoáng qua mở đầu đã không xem nổi nữa, quá khó xử rồi. Lúc đó vì viết bức thư tình này cô đã mua loại giấy không phai màu này. Đến nay đã là hơn 10 năm, màu giấy vẫn như vậy. Vì thế mà các thầy cô mới có cảm giác bức thư tình này được viết không lâu.

Nguyên Hàm gấp tờ giấy lại làm đôi, tóm lấy Nguyên Lai đang giả làm chim cút bên cạnh đến trước mặt thầy Tôn: "Thầy Tôn, là tôi không dạy dỗ Nguyên Lai tốt, để con bé còn nhỏ không học tập còn biết viết thư tình..."

Nguyên Lai nghe chị nói ngạc nhiên đến mức không giả làm chim cút nữa, vội vàng phủ nhận: "Không..."

Nguyên Hàm vội vàng che miệng cô nhóc: "Còn cố chấp à. Xem về nhà chị xử lý em thế nào? Xin lỗi nhé, thầy Tôn."

"Xin lỗi, bạn học Trình Tự còn có chú của em. Nguyên Lai gây thêm phiền phức cho mọi người rồi. Tôi về nhà nhất định sẽ dạy dỗ nó. Sau này nó nhất định sẽ không viết nữa."

Nguyên Lai: ?
Trình Chiêu: ?
Trình Tự vẫn như cũ không có biểu cảm gì.

Thầy Tôn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Nguyên Hàm, có hơi lo lắng: "Vậy cô Nguyên, trẻ nhỏ cũng không cố ý, cô bình tĩnh, tuyệt đối không thể đánh trẻ con."

Nguyên Hàm cũng không nghe thấy lời tiếp theo của thầy Tôn, che miệng Nguyên Lai tạm biệt mọi người.

Cô kéo cô nhóc ra khỏi văn phòng. Nguyên Hàm rời khỏi phòng làm việc buông tay ra, liếc nhìn Nguyên Lai rồi rời đi.

Nguyên Lai cảm thấy có chút lo lắng nhưng cô nhóc cũng không phải cố ý làm như vậy.

Cuối tuần trước khi làm bài tập vật lý, cô nhóc phát hiện mình quên mang theo sách, có một số kiến ​​thức cô nhóc không hiểu, chị gái cũng không có ở nhà. Cô nhóc tưởng tài liệu giảng dạy không có gì thay đổi sau ngần ấy năm nên cô ấy đã nhắn tin cho chị gái nói rằng muốn dùng cuốn sách vật lý cấp 3 của chị. Nguyên Hàm không trả lời nên cô nhóc vội vàng lôi ra cuốn sách vật lý cũ của chị gái từ gác xép.

Không ngờ phần kiến thức không hiểu cũng không tìm được lại tìm thấy bức thư tình đã cất nhiều năm. Nguyên Lai tò mò muốn đọc nhưng cô nhóc lại nghĩ đến mánh khóe của chị mình. Cô nhóc nghĩ thầm quên đi, muốn làm nhưng không có dũng khí.

Cô nhóc thề chỉ đọc đoạn đầu, "Trình X:..."
Sau đó cô nhóc không đọc nữa, tùy tiện bỏ bức thư tình vào sách vật lý sau đó lại mang  nhầm sách vật lý đến trường. Cô nhóc định cuối tuần mang về nhà nhưng không hiểu sao bất ngờ bị phát hiện! Còn bị người nhìn thấy!

Cô nhóc còn chưa xem đâu! Bây giờ cô nhóc vẫn không biết thư tình viết cái gì, không hiểu sao bị gọi đến phòng giáo viên, không hiểu sao bị cho là viết thư tình cho Trình Tự.

Cái tên mặt liệt đó, cô nhóc còn chướng mắt!

Sau khi Nguyên Hàm nghe lý do của Nguyên Lai chỉ để lại cho cô nhóc 6 chữ: ......

Nguyên Hàm hôm nay gặp lại người xưa trong lòng bất an cũng không có tinh thần mắng Nguyên Lai, chỉ nói với cô nhóc hai câu rồi để cô nhóc quay về lớp.

Nguyên Hàm chậm rãi rời khỏi tòa nhà lớp 10, vô cùng không bình tĩnh. Hình bóng người đàn ông vừa rồi không ngừng xuất hiện trong đầu còn xen lẫn ký ức về thời cấp 3 lúc trước.

Ảnh hưởng của hai khoảng thời gian khiến Nguyên Hàn không có thời gian để suy nghĩ. Tại sao những người rõ ràng đang ở nước ngoài lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Đã gần mười năm kể từ lần gặp nhau nhưng Trình Chiêu vẫn không thay đổi nhiều. Anh vẫn chói lóa như thời cấp ba, nhìn thoáng qua là có thể khiến người khác ghi nhớ.

Nguyên Hàn chợt nhớ tới lần đầu gặp Trình Chiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro