Chương 13 + 14: Dẫn hồ ly về nhà?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❖Chương 13: Gửi gắm ai?

Nói thật thì hiện tại Cố Thanh Nhượng rất không thích Giang Nhất Thần.

Cả hai người đều đã ly hôn nhưng hắn vẫn còn dây dưa không rõ. Nếu bị truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì?

Trong lòng cậu thầm mắng một tiếng, tay kia click mở WeChat, trên đó là một hàng chữ nhỏ ngắn ngủn.

"Những bình luận trên mạng, tôi đã thấy."

Bình luận? Bình luận của 《Phong Tiềm Doanh》, mắng cậu là tên mập chết tiệt đó sao?

Cố Thanh Nhượng tắt máy chạy bộ, mang một thân mồ hồi ướt dầm ướt dề bước xuống. Cậu cầm lấy ly nước đặt bên cạnh, 'ùng ục ùng ục' uống hết.

Di động lại vang lên.

"Tôi sẽ tìm thuỷ quân giúp cậu áp xuống."

Cố Thanh Nhượng dựa lên bàn, trực tiếp dùng tin nhắn thoại trả lời hắn.

"Không cần! Giang tổng, thay vì tiêu tiền cho những việc không đâu thì ngài có thể mua lại mấy bức ảnh chụp chúng ta bước vào khách sạn đi, ngàn vạn lần đừng để phóng viên nhìn thấy."

Giang Nhất Thần lập tức phản hồi, "Đánh chữ! Tay cậu bị đứt sao?!"

Dù cách một lớp màn hình nhưng Cố Thanh Nhượng vẫn có thể nhìn ra biểu tình khó chịu của Giang Nhất Thần.

Được được được, bên cạnh đại gia đang có mỹ nhân nên không có nhu cầu nghe giọng nói của cậu.

Vậy thì cậu liền làm theo.

Cố Thanh Nhượng gõ gõ mấy chữ, gửi cho Giang Nhất Thần, hắn lập tức đáp lại.

"Sự kiện đó, cậu không cần xen vào. Cậu muốn diễn Phong Tiềm Doanh sao?"

"Ừ, nửa tháng nữa là có thể tiến tổ rồi."

"Chi Ngôn cũng ở đó, nếu cậu thấy thì nhớ chiếu cố y nhiều một chút."

Cố Thanh Nhượng sửng sốt, chợt cười lạnh.

Cậu sớm đã biết Giang Nhất Thần chồn chúc tết gà quả thật không có ý tốt mà. Trước kia, khi cậu bị người ta mắng thảm đến mức không có cơ hội ngẩng đầu thì hắn vẫn một mực không quan tâm đến. Hôm nay, hắn vậy mà còn nghĩ tới chuyện muốn tìm thuỷ quân cho cậu.

Hóa ra cũng là vì Thẩm Chi Ngôn.

Cố Thanh Nhượng lách cách gõ gõ.

"Giang tổng, anh đang muốn chết có phải không?"

Giang Nhất Thần: "......"

"Nếu không muốn chết, vậy thì tại sao anh lại gửi gắm cậu ta cho tôi?"

Giang Nhất Thần: "......"

"Giang Nhất Thần, Thẩm Chi Ngôn là nam chính, là quả tim sủng ái của cả đoàn phim, sẽ có rất nhiều người chiếu cố cậu ta, tôi chỉ là nam thứ, chăm sóc cậu ta làm gì? Tôi là nam phụ, mà nam phụ thì không ai thèm ngó ngàng tới đâu, nói chi đến chuyện được người ta để ý, tôi có tư cách chăm sóc tiểu nhân gia à?"

"Giang tổng, nếu anh đau lòng bảo bối nhà anh sẽ bị người ta khi dễ thì hôm nào anh mời đạo diễn ăn bữa cơm đi. Không thì đầu tư mấy ngàn vạn cũng được. Mà không, hay anh đừng đến công ty nữa, trực tiếp mang ghế đến đoàn phim ngồi xổm, có Giang tổng tọa trấn, còn ai dám bạc đãi bảo bối nhà anh? Anh đó, đừng có trông cậy vào tôi nữa, làm tôi mặt nóng dán mông lạnh tâm can nhà anh, thật có ý tốt mà."

Vừa dứt lời, "Cạch--" một tiếng ngắt điện thoại.

Nói một tràng dài dòng như vậy, trong lòng thực khó chịu.

Cậu còn chưa chính thức rút lui mà Giang Nhất Thần đã chờ không nổi muốn bợ đỡ tiểu tam, bợ thì bợ đi, còn kéo cậu bợ chung làm gì, hắn rốt cuộc có mặt mũi không đấy?

Cố Thanh Nhượng chỉ cảm thấy ở cổ họng có một ngụm khí cuồn cuộn, nuốt thế nào cũng nuốt không trôi.

Bảy năm kết hôn, tất cả đều cho chó ăn.

Cậu đã mất trí nhớ, nhưng cậu vẫn cho rằng mình sẽ không sao cả, nhưng tâm lại nhịn không được mà khó chịu, cảm thấy thật nghẹn khuất.

Cố Thanh Nhượng lần nữa leo lên máy chạy bộ, muốn biến nỗi nghẹn khuất thành năng lượng, ước chừng một tiếng sau mới xuống.

......

Trước ngày nhận phim, sinh nhật của ông nội Giang Nhất Thần đã tới rồi.

Tối trước ngày sinh nhật, Giang Nhất Thần còn cố ý gửi cho cậu một tin nhắn, tóm gọn việc hắn muốn cậu làm.

Sáu giờ chiều ngày hôm sau, Giang Nhất Thần quả nhiên đã lái một chiếc Land Rover màu đen đến đây.

"Sao lại ăn mặc như vậy?"

Vừa nhìn thấy Cố Thanh Nhượng, Giang Nhất Thần lập tức nhíu mày.

Cố Thanh Nhượng cúi đầu nhìn nhìn, T shirt trắng, quần đen, giày thể thao, xác thật đúng là phi thường tùy ý.

"Giang tổng, hai chúng ta đều đã ly hôn, hôm nay tôi chịu khó cùng anh đến buổi sinh nhật của ông nội đã là nể tình cảm bảy năm phu phu của chúng ta lắm rồi......"

"A, cậu không phải vì một trăm triệu kia nên mới đồng ý sao?"

Giang Nhất Thần không khách khí chọc thủng tim đen Cố Thanh Nhượng, ánh mắt hài hước.

Cố Thanh Nhượng ho khan vài tiếng, không biết xấu hổ cười gượng đáp, "Đương nhiên không phải, tôi đây là nể tình bảy năm kết hôn của chúng ta."

Giang Nhất Thần nhíu mày, tựa hồ đã thỏa hiệp, "Lên xe."

Cố Thanh Nhượng đi đến cạnh xe, kéo mở cửa, sắc mặt nháy mắt cứng lại.

Thẩm Chi Ngôn mặc một bộ tây trang màu trắng, trên đó còn cài một chiếc nơ đỏ xinh đẹp, toàn thân như viết to bốn chữ "Tôi rất có tiền", an an tĩnh tĩnh ngồi trên ghế phụ xe, chớp đôi mắt ngây ngô nhìn Cố Thanh Nhượng.

Khóe môi Cố Thanh Nhượng nháy mắt cương cứng.

❖Chương 14: Muốn mắng liền mắng, cậu đang chọn ngày chết sao?

Thẩm Chi Ngôn tươi cười ấm áp.

"Anh Thanh Nhượng, em......"

"Cút ra sau đi."

Cố Thanh Nhượng trực tiếp đánh gãy lời nói của y.

Sắc mặt Thẩm Chi Ngôn cứng đờ, "Anh Thanh Nhượng, em sẽ ra sau xe ngồi, anh có thể đừng mắng em không? Hôm nay là sinh nhật của ông nội......"

"Tôi con mẹ nó muốn mắng liền mắng đó, cậu đang tìm ngày chết à?" Cố Thanh Nhượng cười lạnh, "Còn nữa, mẹ tôi không sinh cho tôi bất cứ em trai em gái nào, đừng có hết một câu lại một câu anh trai, ghê tởm chết tôi."

Đôi mắt Thẩm Chi Ngôn đỏ lên, bối rối xin lỗi, "Xin lỗi, em chỉ muốn có quan hệ tốt với anh...... em sẽ ra sau xe ngồi."

Miệng nói như vậy, nhưng mông lại không động dù chỉ một chút.

Cố Thanh Nhượng cười lạnh, "Vậy thì mau cút xuống đi, còn muốn tôi thỉnh cậu đi à."

Đáy mắt Thẩm Chi Ngôn đỏ lừ.

Nói tới nói lui nửa ngày cũng không có động tĩnh.

Giang Nhất Thần nhíu mày, "Được rồi, cậu lại muốn gây sự à, Cố Thanh Nhượng, cậu nói chuyện hùng hổ doạ người như vậy là muốn thể hiện rằng cậu rất lợi hại sao?"

"Tôi lợi hại?" Cố Thanh Nhượng phất tay, mặt đầy vẻ châm chọc.

"Tôi lợi hại, nhưng cũng không lợi hại bằng Giang tổng, mới đó đã dìu già dắt trẻ đến ra mắt trưởng bối, mang vợ mang con không nói, anh con mẹ nó vậy mà vừa mang theo vợ vừa mang cả tình nhân! Lần đầu tiên tôi thấy đó, đúng là mở mang tầm mắt, phim truyền hình tám giờ cũng không cẩu huyết như anh."

Sắc mặt Giang Nhất Thần nháy mắt tối sầm.

"Cố Thanh Nhượng!"

"Làm sao?"

"Cút lên xe!"

"Vị trí của tôi đã bị chiếm rồi, lên thế nào? Ngồi lên đùi tình nhân của anh à? Anh không sợ thân thể nhỏ bé kia sẽ bị tôi ép chết sao? Tới lúc đó anh đau lòng, người bị vạ lây lại là tôi."

"Chỉ một chỗ ngồi mà cậu đã phá tới mức này?"

Cố Thanh Nhượng cũng lười vòng vo, trực tiếp tỏ thái độ, "Nếu cậu ta không cút xuống thì tôi sẽ không đi."

"Cậu dám!"

Giang Nhất Thần giận đến nghiến răng.

"Dù sao đều đã ly hôn, còn có cái gì mà tôi không dám? Tôi đã không còn giống trước đây hầu hạ anh như chủ nhân. Anh nên thu lại mộng mơ đi."

Thẩm Chi Ngôn lau nước mắt, xen mồm vào nói: "Hai người đừng cãi nhau nữa, tôi ngồi phía sau là được rồi."

Nói xong còn ủy ủy khuất khuất nhìn về phía Giang Nhất Thần, chờ hắn mở miệng kéo mình lại.

Đáng tiếc, Giang Nhất Thần cái gì cũng không nói, Thẩm Chi Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ xuống xe, yên lặng một thân một mình ngồi ở hàng ghế sau.

Cố Thanh Nhượng lúc này mới chịu lên xe, "Mở cửa sổ."

"Trong xe có máy lạnh, mở cửa sổ làm gì?"

"Mùi khó chịu." Cố Thanh Nhượng xoa xoa cánh mũi, bổ sung một câu, "Mùi hồ ly tinh."

Sắc mặt Thẩm Chi Ngôn lập tức trắng bệch.

Cố Thanh Nhượng nói xong cũng không nói tiếp nữa, đeo tai nghe lên, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa Giang gia.

Cố Thanh Nhượng một mình bước xuống xe, căn bản cũng không đợi hai người đang ở phía sau, trực tiếp nhấc chân bước vào phòng.

Lão gia tử còn đang nằm trên lầu nghỉ ngơi, trong phòng khách ngồi một nhà ba người, một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi vừa nhìn thấy Cố Thanh Nhượng liền lập tức đứng lên.

Cô chạy đến trước mặt Cố Thanh Nhượng tỏ vẻ cợt nhả, "Anh vậy mà cũng tới?"

Tuy Cố Thanh Nhượng đã mất trí nhớ, nhưng cậu rất nhanh cũng nhận ra, cô gái này tên Giang Sở Sở, là em họ của Giang Nhất Thần, cũng là con gái một của thúc thúc hắn.

Ngày thường cũng không thích cậu mấy.

Bên kia, Thẩm Chi Ngôn và Giang Nhất Thần rất nhanh đã đến, Giang Sở Sở nhìn hai người họ rồi lại khinh thường nhìn Cố Thanh Nhượng, "Anh cũng thật đáng thương nha, anh trai tôi đã mang người khác về nhà rồi, anh còn trông mong đến đây sao? Tôi cũng bội phục anh, da mặt không biết phải dày bao nhiêu lớp mới có thể làm được chuyện này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro