Chương 15 + 16: Trốn mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❖Chương 15: Tôi tính đi giải khuây một chút.

Cố Thanh Nhượng không biết trước kia mình đối với Giang Sở Sở thế nào, nhưng bây giờ cậu sắp 'chụp mông chạy lấy người' rồi! Cũng bất chấp cái gì gọi là mặt mũi.

"Nhìn thấy trưởng bối không thể gọi một tiếng sao?"

Giang Sở Sở lập tức ngây ngẩn cả người.

Từ trước đến nay, Cố Thanh Nhượng chưa bao giờ dám nói mấy câu này với cô, cậu không giống như trong quá khứ, điên cuồng lấy lòng mình?

Giang Sở Sở ngơ ngẩn rồi lại sửng sốt, sắc mặt từ từ đỏ ửng lên, cô tức giận nói, "Anh dựa vào cái gì lại nói chuyện với tôi như vậy! Anh đã là cái thá gì!"

"Dựa vào việc tôi là anh dâu của cô, đường đường chính chính được hắn cưới về, là phu phu hợp pháp, cô có ý kiến?"

Cố Thanh Nhượng cười lạnh.

"Anh!"

Giang Nhất Thần nhìn thấy bộ dạng tức giận của Giang Sở Sở, bình tĩnh đi tới, không vui nói, "Lại cãi nhau cái gì?"

Cố Thanh Nhượng cười khẽ, "Cô ấy xem nhẹ vị trí vợ của anh. Cô ấy mắng tôi, không sao cả, dù sao chuyện của hai chúng ta cũng chỉ còn vỏn vẹn có hai ngày. Nhưng mà hai chữ 'thê tử' này thật sự quá lớn, nếu để Thẩm Chi Ngôn nghe thấy thì không biết có bao nhiêu khổ sở."

Giang Sở Sở không ngờ Cố Thanh Nhượng sẽ giành quyền cáo trạng trước, cô ủy ủy khuất khuất, nói: "Anh, em không phải có ý đó, em chính là không muốn nhìn thấy cậu ta......"

Giang Nhất Thần lạnh nhạt đáp: "Không muốn nhìn, vậy thì đừng nhìn."

Giang Sở Sở rụt cổ, không dám nói nhiều.

Thẩm thẩm của hắn thấy vậy lập tức bước ra hoà giải, "Thanh Nhượng, thật ngại quá, Sở Sở tuổi còn nhỏ, con cũng đừng so đo với nó, đây cũng không phải chuyện gì đáng để tâm."

"Cô ấy tuổi nhỏ, tôi đương nhiên sẽ không so đo. Nhưng mà thẩm thẩm thúc thúc, hai người cũng nên quản cho tốt vào. Ở nhà thì không sao, nhưng nếu ra ngoài mà vẫn không biết lễ nghĩa thì sẽ bị người ta mắng nhiếc là có mẹ sinh, không có mẹ dạy."

Sắc mặt nữ nhân nháy mắt khó coi.

Giang Sở Sở mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại bị nữ nhân trừng một cái.

Ánh mắt mọi người dừng trên người Cố Thanh Nhượng, tất cả đều có chút phức tạp.

Nam nhân này, hình như có gì đó rất khác lạ.

......

Nói là tiệc sinh nhật, nhưng bất quá cũng chỉ là tiệc gia đình có chút trịnh trọng hơn.

Lão gia tử năm nay cũng đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, ông được bảo mẫu nâng xuống lầu.

Sau khi an tọa, bữa tối lập tức được mang lên, rất phong phú.

Cố Thanh Nhượng ngồi bên cạnh Giang Nhất Thần, định sẽ cố gắng đóng vai một người tàng hình không có giá trị tồn tại.

Nhưng cố tình Giang Nhất Thần lại gắp cho cậu một chiếc xương sườn.

Nằm gọn trong chén, hắn không biết cậu đang giảm cân sao?

Cố Thanh Nhượng trợn trắng mắt, gắp miếng sườn từ trong chén ném vào đĩa không bên cạnh.

Lão gia tử ngồi ghế đối diện vừa vặn nhìn thấy, mi mắt nâng lên, "Thanh Nhượng, ngươi và Nhất Thần cãi nhau sao?"

"Không có, chúng con rất tốt."

Chỉ có điều muốn ly hôn thôi, lão nhân gia.

Nể tình hôm nay là đại thọ nên mới không dám hù dọa ngài.

"Thanh Nhượng, nam nhân ở bên ngoài ăn chơi cũng là chuyện bình thường, ngươi thân là vợ nó thì phải biết thông cảm, đừng vì chút bất mãn mà mặt nặng mày nhẹ. Chuyện tin đồn trên mạng, về sau đừng để ta thấy nữa."

Thông cảm con mẹ nó.

......

Cơm nước xong xuôi, Cố Thanh Nhượng liền muốn rời đi.

Cậu thật sự không thích ở lại Giang gia.

Giang lão gia tính tình cổ hủ, một nhà Giang Sở Sở giả dối gian trá, hơn nữa còn có cái tên Giang Nhất Thần đáng ghê tởm kia.

Thời điểm bước ra khỏi cửa lớn Giang gia, Cố Thanh Nhượng thần thanh khí sảng.

Bát tự của cậu hơn phân nửa là không hợp với người Giang gia, vừa bước ra bên ngoài liền cảm thấy không khí tươi mát hơn nhiều.

"Đi đâu?"

Thanh âm lạnh nhạt bất chợt truyền đến từ sau lưng.

Đệt, âm hồn bất tán.

Mang theo tình nhân còn có tâm tư chú ý tới người khác, đến mắt của Nhị Lang Thần còn phải kém Giang Nhất Thần hắn.

Cố Thanh Nhượng quay đầu, lộ ra tia cười quái dị, "Ông nội nói, nam nhân ở bên ngoài ăn chơi là chuyện bình thường, tôi đang tính đi giải khuây một chút."

"Cố Thanh Nhượng, mời cậu chú ý tới thân phận của mình."

Cố Thanh Nhượng 'à' một tiếng, tựa như vừa tỉnh mộng, "Đúng vậy, anh không nói tôi còn quên mất, tiệc sinh nhật kết thúc, Giang tổng, thời gian trong hiệp định bây giờ đã là cái thẻ kẹp sách, chúng ta có nên đi tới Cục Dân Chính nhanh làm thủ tục hay không? Hay là ngày mai đi, ước lượng thời gian, tôi đều có thể hết."

❖Chương 16: Giang Nhất Thần mang hiệp định chạy rồi!

Đáy mắt Giang Nhất Thần nặng nề, nói, "Cậu thật sự muốn li hôn với tôi?"

Cố Thanh Nhượng cười lạnh, "Giang Nhất Thần, người đề xuất ly hôn là anh, đừng nói với cái giọng rằng tôi mới là người vô cớ gây sự. Anh không thích tôi, hai chúng ta cũng không nên tiếp tục."

"Chuyện trước kia nếu tôi có cái không phải thì tôi rất xin lỗi anh, anh cũng nên quên đi." Cố Thanh Nhượng lạnh nhạt nói, "Nói thế nào thì tôi cũng đã bên anh tận bảy năm, xem như là trả nợ cho tôi trước kia vậy, anh cũng nên hảo tụ hảo tán*."

(*Hảo tụ hảo tán: Gặp nhau vui vẻ, chia tay yên bình.)

Giang Nhất Thần nhíu mày, "Tôi không phải không thích......"

"Anh Nhất Thần."

Cánh tay bỗng nhiên bị kéo lại. Giang Nhất Thần hoàn hồn, lúc này mới phát hiện Thẩm Chi Ngôn từ khi nào đã đứng bên cạnh mình.

Tay phải còn đang kéo cánh tay hắn.

Giang Nhất Thần vội nhìn về phía Cố Thanh Nhượng.

Cố Thanh Nhượng gãi đầu, không để ý tới hắn nữa, ánh mắt có chút châm chọc.

Giang Nhất Thần trầm mặc, vài phút sau mới mở miệng, "Sáng mai mười giờ, Cục Dân Chính, không gặp không về."

Hắn vốn tưởng Cố Thanh Nhượng sẽ có chút khổ sở, nhưng không ngờ cậu tỏ vẻ như vừa trút được gánh nặng, tựa như ném một tay nải nặng trĩu xuống đất, vui sướng thở phào, ném lại một câu "Không gặp không về", sau đó liền chạy đi.

......

Mười giờ sáng hôm sau, tại cửa Cục Dân Chính.

"Giang Nhất Thần, tôi tin lời anh không gặp không về! Vậy mà anh dám để tôi leo cây!"

"Đừng để tôi gặp mặt anh, nếu không tôi con mẹ nó sẽ đập chết tôn tử của anh!"

Nếu không phải có Tiểu Mễ gắt gao ngăn lại thì Cố Thanh Nhượng đã lập tức chạy đến liều mạng với Giang Nhất Thần.

Đồ chết tiệt!

Tối hôm qua, vì để chúc mừng ngày cậu trở về với cuộc sống độc thân, Cố Thanh Nhượng đã cố ý đến Lộ Danh, hào phóng bỏ ra hai mươi vạn, chuẩn bị một buổi party dành cho ngày độc thân.

Đã tìm xong, rượu đầy đủ, soái ca bụng tám múi đang thoát y chờ Cố Thanh Nhượng cậu đến lâm hạnh, kết quả chỉ còn thiếu một bước mà tên Giang Nhất Thần kia lại quay đầu bỏ chạy!?

Chạy mất?!

Hắn chạy rồi thì cậu làm sao ly hôn đây? Sao có thể mở party!?

Hai mươi vạn của cậu không phải đều thả trôi sông hết rồi?

"Nhường nhịn! Nhường nhịn! Anh mau bình tĩnh lại!"

Tiểu Mễ ôm chặt eo Cố Thanh Nhượng, khàn giọng hô lên, "Giết người là phạm pháp! Sắp tới Tết Trung Thu rồi, trong tù không có bánh trung thu cho anh ăn đâu!"

Cố Thanh Nhượng nhấc chân đạp mạnh lên cửa Cục Dân Chính.

Sắc mặt Hạ Phong nháy mắt khó coi, cắn răng nói, "Cố Thanh Nhượng, tôi lặp lại lần nữa, Giang tổng là vì bà ngoại đột nhiên phát bệnh, cho nên mới cấp tốc rời đi, cậu cho rằng Giang tổng không muốn ly hôn với cậu sao? Cậu nằm mơ đi, Giang tổng ngày đêm đều ao ước nhanh chóng li hôn với cậu càng sớm càng tốt đó."

"Anh......"

Hạ Phong hừ lạnh: "Cậu đừng nghĩ tôi không biết, giả bộ tức chết cho ai xem, có thể kéo dài thêm hai ngày không biết trong lòng cậu có bao nhiêu cao hứng. Không hổ là diễn viên, nhưng nếu đem mấy kỹ năng này diễn ở trên phim thì trên mạng không ai dám mắng cậu đâu."

Hàm răng Cố Thanh Nhượng gắt gao cắn chặt, đôi mắt đỏ bừng.

"Giang tổng nói, sau khi bà ngoại thoát khỏi hiểm cảnh thì ngài ấy lập tức trở về, đến lúc đó sẽ liên lạc với cậu bàn chuyện ly hôn."

Hạ Phong nói xong liền ngồi lên xe, khinh thường rời đi.

Hô hấp Cố Thanh Nhượng dồn dập, rất nhanh bị Tiểu Mễ kéo lên xe.

Không khí trong xe lạnh ngắt một mảnh, đáy lòng Cố Thanh Nhượng cũng lạnh lẽo không kém.

Giang Nhất Thần khinh thường cậu, Hạ Phong cũng khinh thường cậu.

Mọi người đều xem cậu là tiện nhân.

Tất cả mọi người đều nói cậu mặt dày mày dạn bò lên giường Giang Nhất Thần, còn nói cậu không xứng.

Nhưng người hiện tại không muốn tiến cũng không muốn lùi cũng không phải cậu, còn không được sao?

Rõ ràng là Giang Nhất Thần dây dưa không chịu ly hôn, vì sao người khác chỉ khinh thường một mình Cố Thanh Nhượng cậu?

Chóp mũi Cố Thanh Nhượng phiếm đỏ, gục đầu vào khuỷu tay.

"Tiểu Mễ, chúng ta tới tìm Giang Nhất Thần trói lại, tôi không tin hắn còn không chịu li hôn."

"Anh Cố, anh cũng đừng khổ sở, em dẫn anh đi ăn ngon nhé."

"Anh đang giảm cân......" Thanh âm Cố Thanh Nhượng nhỏ nhẹ, "Bọn họ nói anh béo...... mắng anh là tên mập chết tiệt. Nhưng anh không mập, chỉ là có hơi nặng một chút......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro