Chương 32: Bị đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thanh Nhượng bị Giang Nhất Thần dọa cho ngốc lăng. Nhưng rất nhanh cậu liền phản ứng lại.

Cố Thanh Nhượng trở về nhận tổ quy tông, là chuyện của gia đình nhà cậu. Cậu cũng đâu có đào mộ tổ tiên Giang Nhất Thần lên, hắn kích động làm gì?

Cả hai đều đã li hôn, Giang Nhất Thần lấy tư cách gì mắng cậu to như vậy!

Đáy lòng Cố Thanh Nhượng cười tự giễu, cậu đưa mắt nhìn về phía màn hình điện thoại, cong môi cười đầy mật ngọt.

"Tôi sẽ về, về ngay đây. Về với tổ tiên Cố gia, anh tự mà lo cho thân mình đi, tên đàn ông góa vợ!"

Vừa nói xong, Cố Thanh Nhượng liền giơ ngón giữa về phía Giang Nhất Thần, dứt khoát tắt điện thoại.

Thế giới liền yên bình.

Tiểu Mễ đứng một bên nhịn không được bật cười.

"Cười cái gì?"

Tiểu Mễ che miệng, "Em cảm thấy, hình như Giang tổng đã có ý với anh."

Cố Thanh Nhượng vuốt nhẹ mái tóc, rất hưởng thụ gật đầu, "Thảo nào, anh đây đẹp trai như vậy. Hơn nữa còn là một người đàn ông khiêm tốn. Lúc có được thì không biết quý trọng, bây giờ hối hận liền nghĩ cả thế giới phải dừng lại để chờ đợi hắn ta. Em nói xem, tiện hay không tiện?"

Cố Thanh Nhượng thiếu chút nữa đã nói ra tên của Giang Nhất Thần.

Cậu không ngu ngốc. Sau khi ly hôn, Giang Nhất Thần liền bám theo quấy phá cậu không ngừng, rõ ràng cành đã lìa nhưng lòng còn vương tơ.

Chỉ là, cậu không chấp nhận được việc Giang Nhất Thần mở một hồ sen thơm ngát, bên này kéo lấy Cố Thanh Nhượng, bên kia lại chôn Thẩm Chi Ngôn. Cậu không chịu nổi.

"Tiểu Mễ, anh và hắn chia tay, đây chính là chuyện tốt, hiểu không?"

Tiểu Mễ cầm hành lý, liên tục gật đầu.

"Anh Cố, em hiểu rồi."

Cố Thanh Nhượng nhận lấy hành lý từ trong tay Tiểu Mễ, "Được, không nói chuyện của hắn nữa, em cũng nên quăng Giang Nhất Thần vào sổ đen đi. Anh không muốn liên hệ với hắn ta."

"Được, anh Cố."

......

Nhà cũ Cố gia nằm ở vùng ngoại ô thành phố.

Nghe nói vì sức khỏe Cố phu nhân không tốt nên mới dọn ra đây an dưỡng từ mấy năm trước.

Sở dĩ cậu biết rõ cũng là do trước khi mất trí nhớ, Cố Thanh Nhượng đã nói về Cố gia cho Tiểu Mễ biết. Bây giờ Tiểu Mễ chỉ việc báo cáo lại cho cậu.

Đứng trước cổng lớn Cố gia, Tiểu Mễ nhịn không được sốt ruột.

"Anh Cố, lát nữa đi vào thì phải làm sao?"

Cố Thanh Nhượng nhẹ nhàng kéo Tiểu Mễ sang một bên.

"Nghe đây Triệu Tiểu Mễ. Kế hoạch của anh chính là sau khi anh bước vào nhà, anh sẽ quỳ gối dập đầu, khóc lóc thảm thiết. Nói rằng mình cực kỳ hối hận, sau đó em cứ thuận buồm châm ngòi thổi gió."

"Châm ngòi thổi gió?"

"Đúng vậy, là thêm dầu vào lửa. Em cứ nói rằng Cố Thanh Nhượng ở bên ngoài sống rất vất vả, đến cơm cũng không ăn nổi. Hơn nữa còn bị Giang Nhất Thần hung hăng bạo hành."

"Anh Cố, anh đây là bán thảm."

"Sao có thể nói là bán thảm? Anh vốn dĩ đã thảm." Cố Thanh Nhượng mặt không đỏ tim không run, "Triệu Tiểu Mễ, nghe đây. Nếu như trẫm thuận lợi đăng cơ thì trẫm sẽ phong cho ngươi làm công chúa."

Cố Thanh Nhượng chỉ về hồ nước trong khuôn viên Cố gia, "Nhìn thấy không? Ký hợp đồng, hồ nước này sẽ là của em."

Tiểu Mễ:......

Cố Thanh Nhượng xoa tay, hít sâu một hơi nhìn vào đại môn Cố gia, "Đi thôi."

......

Mười phút sau, Cố Thanh Nhượng bị người của Cố gia ném ra ngoài.

Trên mặt còn in rõ năm dấu tay rất rõ ràng.

Sau lưng đau rát một mảnh-- hiển nhiên là bị nữ nhân bên trong cầm chổi lông gà đánh hai cái.

"Cố Thanh Nhượng, ngươi cút cho ta!"

"Sao ngươi còn dám về đây? Cút! Đừng để ta nhìn thấy ngươi!"

"Ngươi không phải con trai của ta, ngươi không phải! Ngươi chỉ là con chó mà Cố gia nuôi dưỡng, cút đi!"

"......"

Cố Thanh Nhượng ngồi lặng trong xe, đầu dựa vào thành ghế, trầm mặc nhắm mắt, đầu óc "Ong ong" một mảnh.

Tiểu Mễ cầm bình thủy chạy đến, "Anh Cố, đắp lên một lát đi."

Lúc Cố phu nhân tát Cố Thanh Nhượng một cái, Tiểu Mễ thực sự đã bị dọa cho nhảy dựng.

Sức lực đó, rõ ràng là muốn đánh chết cậu. Vì vậy, Cố Thanh Nhượng bị dọa cho ngốc lăng, thuận lợi ăn thêm hai gậy.

Chổi lông gà cứng ngắc nện mạnh vào lưng cậu, trực tiếp gãy thành hai đoạn. Nếu không thì Cố Thanh Nhượng sẽ còn ăn thêm vài cái nữa.

Cái này...... là hận bao nhiêu?

Cố Thanh Nhượng mệt mỏi mở mắt, nhận túi đá mà Tiểu Mễ đưa tới, im lặng áp lên vết bỏng rát trên mặt.

"Tiểu Mễ, rốt cuộc nguyên nhân anh bị đuổi đi là gì?"

Vành mắt Tiểu Mễ hồng hồng, "Em cũng không rõ lắm...... anh Cố, anh ít khi nhắc tới Cố gia. Anh chỉ nói với em là, anh muốn gả cho Giang tổng, cho nên mới cắt đứt quan hệ với người nhà......"

"Thật không?"

Cố Thanh Nhượng có chút châm chọc.

Nhìn bộ dáng hùng hổ ban nãy của Cố gia hận không thể đánh chết mình. Hơn phân nửa là còn có ẩn tình bị che giấu bên trong.

"Anh Cố, anh cũng đừng buồn......"

Cố Thanh Nhượng nén khó chịu trong lòng, cười nhạt, "Không sao, anh không buồn. Ngày mai, anh sẽ quay thêm mấy bộ phim, mua cho em ao cá mới."

Đáy lòng Tiểu Mễ cực kì khó chịu, "Anh Cố, anh đừng như vậy mà. Em biết anh cũng rất khó chịu."

Bị người thân của mình đối đãi như vậy, nếu đổi lại là cô thì nói không chừng cô sẽ khóc đến chết mất.

"Nha đầu ngốc, anh đã mất trí nhớ, có gì mà khó chịu." Cố Thanh Nhượng kéo Tiểu Mễ lên xe, "Được rồi, đi thôi, mau trở về."

Dọc đường đi, Cố Thanh Nhượng cảm thấy vô cùng bức bối, sau lưng đau đến lợi hại, chạm một cái liền cào nát tim gan.

Hơn hai tiếng ngồi máy bay, cả người cậu ướt sũng mồ hôi lạnh.

Cuối cùng, đến đi bộ cũng đi không vững, Tiểu Mễ lo lắng đỡ cậu về chung cư.

Lúc Tiểu Mễ cởi áo Cố Thanh Nhượng ra xem xét, nước mắt liền lộp độp rơi xuống.

Hai vết gậy để lại dữ tợn vô cùng, trên tấm lưng trắng nõn in sâu hai dấu đỏ tụ máu đến gai mắt.

Cố Thanh Nhượng rất gầy, xương hồ điệp rõ ràng tinh xảo. Có trời mới biết khi hai gậy kia đánh vào xương cốt thì cậu đau đớn bao nhiêu.

Xương không bị đánh gãy đã may mắn lắm rồi.

Vậy mà dọc đường đi, Cố Thanh Nhượng đến rên cũng không rên một tiếng.

Tiểu Mễ cắn răng, nước mắt lộp độp, hai tay run rẩy giúp Cố Thanh Nhượng thoa thuốc.

Thuốc vừa thoa xong, điện thoại Tiểu Mễ liền reo lên.

"Là cuộc gọi video từ Giang tổng."

"Cúp đi, không nghe."

Cố Thanh Nhượng đại thương nguyên khí, giọng điệu cũng không còn hữu lực như trước, hơi thở mong manh.

Không biết vì sao, Tiểu Mễ rất muốn cho Giang Nhất Thần xem bộ dáng hiện giờ của Cố Thanh Nhượng. Sau khi ấn nhận cuộc gọi, Tiểu Mễ nhanh chóng nhét điện thoại vào tay Cố Thanh Nhượng.

Cố Thanh Nhượng:???

"Em đang ở đâu?"

Giang Nhất Thần bắt đầu đặt câu hỏi.

Cố Thanh Nhượng không thể không đáp lại, "Đã về rồi, ở chung cư."

Giang Nhất Thần dừng lại, "Em gặp ba mẹ chưa?"

"Ừm, đã gặp."

"Bọn họ không gây khó dễ cho em chứ?"

Cố Thanh Nhượng cười nhạt, "Giang Nhất Thần, anh cũng thật hài hước. Bọn họ là ba mẹ tôi, có ba mẹ nào lại gây khó dễ cho con của mình? Không cần anh lo lắng."

Giang Nhất Thần nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Thanh Nhượng, khẽ nhíu mày, "Sắc mặt em không tốt."

"Say máy bay." Cố Thanh Nhượng tiếp tục cười, "Được rồi, Giang tổng, tôi không nói chuyện với anh nữa, tạm biệt."

Cố Thanh Nhượng không muốn nói nữa.

Giang Nhất Thần này, thích nói chuyện phiếm vậy à.

Cố Thanh Nhượng trả điện thoại cho Tiểu Mễ, sau đó được cô đỡ về phòng ngủ.

Cố Thanh Nhượng nằm ghé trên giường, chôn mình vào chăn kín mít, rất nhanh đã ngủ say. Sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

Tiểu Mễ thở dài, cẩn thận rời khỏi phòng ngủ, sau đó mới nhìn vào màn hình di động.

"Giang tổng."

Tiểu Mễ cầm di động lên.

Giang Nhất Thần: "Hôm nay Thanh Nhượng trở về Cố gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tất cả nói cho tôi biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro