Chương 36: Sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng bình luận này được rất nhiều người đáp lại.

【Không cần, rất xấu.】

【Tôi không biết quan hệ giữa hai người họ ra sao. Tôi chỉ biết Giang Nhất Thần đang muốn xé quần Cố Thanh Nhượng.】

【Xé quần? Há há cười chết tôi rồi ha ha!】

【Đầu năm nay, ai cũng có thể xào CP với Giang tổng, Giang gia làm từ thiện à?】

【Lầu trên nói đúng rồi, Giang tổng đúng là đang làm từ thiện, tháng trước mới quyên một căn nhà.】

......

Tập đầu tiên của show thực tế chỉ kéo dài ba mươi phút, hai người rốt cuộc cũng mặc váy cỏ vào. Sau đó gặp ngay một vấn đề trọng đại khác, tối nay ngủ ở đâu?

Hoang sơn dã lĩnh, đương nhiên không thể ngủ trên mặt đất. Giang Nhất Thần và Cố Thanh Nhượng đều nhất trí, quyết định ở nhờ một hộ cư dân trên đảo.

Trời chạng vạng, hai người rốt cuộc cũng tìm được một hộ gia đình, khéo léo tỏ vẻ muốn tá túc.

Người dân trên đảo sớm đã bị tổ chương trình 'thu mua', tá túc thì có thể, nhưng trước tiên họ phải hoàn thành nhiệm vụ mà ban tổ chức giao cho, đó chính là -- khiêu vũ.

Khung bình luận nháo nhào một mảnh.

【Tôi muốn xem Giang tổng khiêu vũ.】

【Thần tán thành.】

【Thần cũng tán thành.】

【Câm miệng! Anh Giang sẽ không bao giờ khiêu vũ!】

Đương nhiên, đôi mày của Giang Nhất Thần sắp tích thành nước rồi.

Hắn kéo Cố Thanh Nhượng sang một bên, "Bằng không, chúng ta qua đêm trong sơn động đi."

Cố Thanh Nhượng: "Ai muốn qua đêm trong sơn động với anh? Anh tự đi một mình đi!"

Nói xong, Cố Thanh Nhượng liền giật khỏi tay Giang Nhất Thần, bước đến cổng lớn của gia đình nọ.

Khung bình luận lập tức chấn động.

【Con mẹ nó, mông của Cố Thanh Nhượng thật linh hoạt.】

【Tới đây, sung sướng quá!】

【Bảo bối thật giỏi.】

【Gió độc gió độc!】

【Cố Thanh Nhượng thật 666, không chỉ biết đan váy trực tuyến mà còn biết khiêu vũ.】

【Cố Thanh Nhượng, thanh niên quý báu.】

【Tôi rất muốn nhìn Giang tổng khiêu vũ.】

【Mọi người đều muốn Giang tổng biểu diễn.】

Nhưng Giang Nhất Thần chỉ nhíu mày đứng im tại chỗ, hai tay gắt gao siết chặt.

Bây giờ hắn chỉ muốn tát chết chính mình, vì sao trước đây lại ngu ngốc đồng ý tham gia cái chương trình này!

Đầu óc Cố Thanh Nhượng rõ ràng là có vấn đề, chẳng lẽ ngay cả đầu óc hắn cũng có bệnh sao!

Vì sao hắn không chọn cách dùng tiền ép Cố Thanh Nhượng tham gia một chương trình khác?

Giang Nhất Thần đưa mắt phức tạp nhìn động tác khiêu vũ mềm mại của Cố Thanh Nhượng, thái dương thình thịch nổi gân xanh.

Giây tiếp theo, hắn liền quay đầu rời đi.

"Ây!"

Bên kia, Cố Thanh Nhượng vừa nhảy xong, mắt thấy Giang Nhất Thần bỏ đi dứt khoát như vậy, cậu lập tức đuổi theo.

"Anh đi đâu?"

"Đến sơn động."

"Không được, anh phát điên cái gì? Buổi tối trên đảo rất lạnh." Cố Thanh Nhượng không chút để ý, "Tới đây, khiêu vũ xong, anh liền có giường lớn để nằm."

Giang Nhất Thần cắn răng, "Kẻ sĩ thà chịu chết chứ không chịu nhục!"

"Nhục đại gia anh." Cố Thanh Nhượng ngửa mũi lên trời, "Anh cướp váy cỏ của tôi, còn dám đứng đây nói cái gì mà kẻ sĩ thà chịu chết chứ không chịu nhục?"

Cố Thanh Nhượng gắt gao túm lấy Giang Nhất Thần, "Hai chúng ta cùng chung một đội, nếu anh ngủ sơn động thì tôi cũng phải ngủ theo anh. Tôi cầu xin anh đó, lão đại à, Giang tổng tài, tổ tông, khiêu vũ mà thôi, chỉ vậy đã có thể làm khó anh rồi sao?"

Cố Thanh Nhượng kéo người trở về.

Giang Nhất Thần đứng trong gió đêm, nhìn lên bầu trời. Trong đầu hắn nháy mắt xuất hiện bốn chữ.

Trời muốn diệt hắn!

Khung bình luận ồn ào náo loạn, rộn ràng như tết đến.

【Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, đời này của tôi, muốn nhìn Giang tổng khiêu vũ.】

【Đừng phát bình luận che màn hình nữa! Cùng tôi chống đỡ xem Giang tổng khiêu vũ đi!】

【Giang tổng có lẽ đã từng học nhảy.】

【Con cháu hào môn mà, có lẽ từng học khiêu vũ rồi.】

【Chương trình này thật thú vị ha ha!】

......

......

Một phút sau, mọi người lập tức nhìn thấy Giang Nhất Thần hít sâu một hơi, sau đó bước đến cổng lớn của hộ gia đình nọ.

Khung bình luận che trời lấp đất.

【???】

【Disco?】

【Có lẽ Giang tổng từng thấy qua không ít vũ trường.】

【Giang tổng không tồi không tồi.】

【Ha ha ha ha, làm khó Giang tổng nhà tôi rồi.】

【Em là quả táo nhỏ của anh ~】

【Hình tượng cao lãnh của Giang Nhất Thần sụp đổ rồi......】

【Sự thật nói cho chúng ta biết, tổng tài cũng phải ăn cơm.】

【Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Cố Thanh Nhượng kìa ha ha ha.】

【Cố Thanh Nhượng: mắt không thấy, mắt không thấy.】

......

Thẩm Chi Ngôn nhìn thoáng qua lượt người xem online, đã hơn mười triệu.

Show thực tế của Cố Thanh Nhượng.

Thật sự quá bạo.

Thẩm Chi Ngôn nhìn lại chương trình của mình, sau hơn ba mươi phút, số người xem online đã giảm đi rất mạnh, chỉ còn lại tám trăm nghìn người.

Ngay khi chương trình kết thúc, Thẩm Chi Ngôn lập tức mở Weibo, Giang Nhất Thần khiêu vũ, váy cỏ của Giang Nhất Thần, Cố Thanh Nhượng Giang Nhất Thần, hàng loạt các hot search ùn ùn kéo đến, chữ 'bạo' đỏ tươi chói mắt hung hăng đâm mạnh vào tim Thẩm Chi Ngôn.

Rating show thực tế của Cố Thanh Nhượng đã hoàn toàn vượt qua chương trình của y.

Thẩm Chi Ngôn giận dữ cắn môi, sắc mặt tối đen.

Trợ lý đưa cho y một ly nước ấm, "Anh Ngôn, anh không sao chứ?"

"Không sao......"

Thẩm Chi Ngôn nhạt giọng cười.

"Anh Ngôn, anh nên nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn có thông cáo......"

Đáy mắt Thẩm Chi Ngôn đột nhiên lóe sáng, trầm mặc rất lâu, sau đó mới nói, "Ngày mai hoãn thông cáo giúp anh."

"Hả?"

"Còn nữa, đặt cho anh một vé máy bay."

Trợ lý khó hiểu, "Đi đâu?"

"Giang Châu."

Trợ lý giật mình, Giang Châu, đó không phải quê hương của Cố Thanh Nhượng sao? Cô biết đến nó sau khi nhìn qua lí lịch của Cố Thanh Nhượng.

Cố Thanh Nhượng sinh ra ở một thành phố mỹ lệ gần cửa biển .

...

Lúc tập đầu tiên của chương trình được phát sóng thì Cố Thanh Nhượng và Giang Nhất Thần đã sống trên đảo được mười lăm ngày.

Các tập ghi hình đều đã kết thúc, sắc trời cũng vừa vặn tối đen như mực. Ban đạo diễn vì muốn đảm bảo an toàn nên đã lựa chọn đón khách mời trở về vào sáng mai.

Mọi người cùng tập hợp quây quần với nhau trên đảo, xem như đây là đêm kỷ niệm cho tình bạn ngắn ngủi trong mười lăm ngày này.

Đầu óc Cố Thanh Nhượng có chút choáng váng. Từ chiều đến giờ, thân thể cậu đột nhiên trở nên rất suy yếu, khó khăn lắm mới chống đỡ được cho đến khi đêm tụ hội kết thúc. Cố Thanh Nhượng nặng nề trở về phòng ngủ.

Cậu dứt khoát chui vào ổ chăn, bên tai bỗng dưng ồn ào huyên náo.

"Cố Thanh Nhượng, cậu đúng là không có lương tâm, cút, cậu cút cho tôi!"

"Cố Thanh Nhượng, vì sao cậu lại làm như vậy! Gia đình tôi có lỗi với cậu sao? Vì sao cậu lại hại chúng tôi thảm như thế......"

"Cố Thanh Nhượng, cậu thật đáng chết......"

Cố Thanh Nhượng khó chịu nhíu mày, theo bản năng co người cuộn tròn thân thể.

"Đừng...... đừng mắng tôi...... đừng......"

Thanh âm nỉ non hỗn loạn, bất an và sợ hãi đồng loạt tràn ra từ khóe môi run rẩy.

"Không phải tôi...... Không phải tôi......"

"Tôi không có làm...... Không phải tôi......"

Giang Nhất Thần đẩy mạnh cửa phòng, liếc mắt nhìn đến. Cố Thanh Nhượng vừa vặn đang cuộn tròn thân thể nằm trên giường, cả người run rẩy, miệng lẩm bẩm mơ hồ nói gì đó không rõ lời.

Đáy lòng hắn lập tức trầm xuống, nhanh chân bước đến kéo người dậy.

Sắc mặt Cố Thanh Nhượng đỏ hồng không được bình thường, vầng trán láng mịn phủ kín mồ hôi lạnh, lông mi cong dài kịch liệt rung động vì chủ nhân của nó, thấp thoáng tạo một bóng ma.

Giang Nhất Thần sờ lên trán cậu.

Nóng đến mức khiến hắn hoảng sợ rụt tay về.

"Em phát nhiệt từ lúc nào?!"

Giang Nhất Thần nổi giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro