Chương 37: Tuyên bố ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thanh Nhượng nào còn nghe được tiếng rống giận của Giang Nhất Thần.

Nếu cậu nghe được, nhất định sẽ ban cho hắn một cái tát như trời giáng, sau đó nhảy dựng mắng to một câu, “Cố gia gia tôi đây phát sốt, anh gây chuyện cái rắm.”

Đáng tiếc bây giờ, Cố Thanh Nhượng nóng đến mơ màng, đầu óc hỗn loạn, vô số hình ảnh quái lạ xẹt qua, hàng ngàn cảnh tượng thanh âm như bão táp tiến vào từ mặt biển, nhấn chìm hô hấp vốn dĩ đã nặng nề của cậu.

Lên lên xuống xuống.

Tay chân bức bách như bị trói buộc, đến sức lực kháng cự cũng chả có. Nào còn sức lăn lộn gây rối.

Cố Thanh Nhượng cảm thấy, dường như có gì đó rất mát lạnh chạm vào người cậu, thân thể khô nóng bức bối khiến cậu không thể chịu được. Xúc cảm lạnh lẽo kỳ lạ ấy khiến Cố Thanh Nhượng cảm thấy vô cùng thoải mái, theo bản năng dán sát mình vào vật thể mát rượi đó.

“A Nhượng đừng nháo nữa, tôi đưa em đến bệnh viện.”

Giang Nhất Thần gấp gáp vội vàng, người kia đã nóng đến độ này. Hắn không dám mạo hiểm chờ đợi cả đêm.

Giang Nhất Thần ôm Cố Thanh Nhượng trong tay. Cậu lập tức không thoải mái 'ậm ừ' than thở. Cố Thanh Nhượng vặn vẹo thân mình hòng muốn thoát khỏi người hắn.

“A Nhượng……”

Cố Thanh Nhượng run rẩy nâng mi, trước mắt đong đưa một bóng người tựa lạ tựa quen. Cậu không thấy rõ dung mạo của người nọ, tất cả đều là một mảnh mơ hồ.

Cố Thanh Nhượng khó khăn tiếp thu, trái tim áp bách như bị cự thạch đè nặng, cậu mặc kệ người nọ là ai, liều mạng bám lấy quần áo hắn. Hơi thở mong manh, suy yếu nói, “Thật khó chịu, khó chịu chết tôi……”

Đầu óc Giang Nhất Thần 'ong' một tiếng, đuôi mắt ửng đỏ, thiếu chút nữa đã rơi lệ trước mặt Cố Thanh Nhượng.

“Không sao không sao, lập tức sẽ không khó chịu.”

Hắn không dám trì hoãn, vội vàng dùng quần áo bọc Cố Thanh Nhượng thành con nhộng, bế xốc trước ngực, chạy ra cửa.

Sau khi tổ đạo diễn biết chuyện, bọn họ lập tức liên hệ thuyền, đưa hai người rời khỏi đảo hoang. Giang Nhất Thần sớm ra lệnh cho Hạ Phong chờ ở bờ biển, đợi thuyền cập bến, Giang Nhất Thần lập tức lái xe rời đi, liều mạng chạy đến bệnh viện.

……

“Nhiễm ký sinh trùng.”

Quý Như Lãng đưa bản xét nghiệm cho Giang Nhất Thần xem, giở giọng chế nhạo, “Hai người trên đảo chơi rất vui nhỉ. Nhất Thần, tôi không ngờ cậu còn có bộ mặt không nói nổi này. Tôi quen cậu nhiều năm như vậy, thế mà cũng không phát hiện?”

Giang Nhất Thần không kiên nhẫn đáp, “Đừng nói lời vô nghĩa với tôi, em ấy thế nào?”

“Không phải đã nói sao? Nhiễm ký sinh trùng, sâu bọ vi khuẩn gì đó trên đảo nhiều vô số kể, tổ đạo diễn không chuẩn bị thuốc kháng sinh cho các người, không cảm nhiễm mới là lạ.” Quý Như Lãng không để ý nói, “Nằm viện theo dõi hai ba ngày, theo như kết quả kiểm tra thì nhiễm không nghiêm trọng. Tôi kê thuốc cho cậu ấy, ăn uống đúng giờ, không bao lâu sau sẽ tốt lên.”

Giang Nhất Thần thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn.”

Quý Như Lãng rời đi, Giang Nhất Thần cẩn thận kéo chăn đắp lên người Cố Thanh Nhượng.

Sau khi được chữa trị, lúc này Cố Thanh Nhượng đã an tĩnh không ít. Cơn nóng lui đi, sắc mặt chỉ còn là tái nhợt.

Giang Nhất Thần ngẩn người.

Từ lúc nào Cố Thanh Nhượng đã gầy như vậy rồi?

Khuôn mặt đến một chút huyết sắc cũng chả có, xương quai xanh tinh xảo rõ ràng.

Mười lăm ngày sống ở cạnh nhau, hắn cư nhiên không hề phát hiện.

Giang Nhất Thần thở dài, “Em một hai lăn lộn đến chết mới chịu ngừng phải không? Em đang ép tôi phải tái hôn cùng em sao……”

……

Đợi Cố Thanh Nhượng hồi tỉnh thì đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Ánh nắng mặt trời trong trẻo thanh thuần, dội vào mắt cậu càng thêm đau nhức.

“Tỉnh rồi? Ăn chút gì đi.”

Giang Nhất Thần bưng chén cháo bước tới, gương mặt điển trai quý phái lập tức xuất hiện trước mặt Cố Thanh Nhượng.

“Đậu má……”

Cố Thanh Nhượng ngốc lăng, chuyện gì vậy?

Không phải câu đang ở trên đảo sao?

Giang Nhất Thần nhìn biểu tình như gặp quỷ của cậu, nhíu mày giải thích, “Em phát sốt, tôi đưa em đến bệnh viện.”

Cố Thanh Nhượng:……

“Em lâu ngày chưa được ăn gì, mau ăn cơm đi.”

Bỏ đi, dù sao hắn cũng có công cứu cậu một mạng, lần này cho hắn chút mặt mũi. Quan trọng nhất chính là, cậu đói bụng rồi, đói đến sắp chết.

Cố Thanh Nhượng dựa vào thành giường, được Giang Nhất Thần đút từng ngụm cháo. Sau khi ăn hết non nửa chén, Cố Thanh Nhượng liếm liếm khóe môi, chau mày suy nghĩ.

Cậu, ăn không no.

Mắt thấy Giang Nhất Thần xoay người đi đến nơi phát cháo, hai mắt Cố Thanh Nhượng lập tức sáng lên.

Tặng tên đàn ông này một điểm!

Nhưng nhớ xin thêm nhiều thịt vụn một chút!

Chút ít này sao đủ nhét kẽ rằng của Cố gia gia anh?

Giang Nhất Thần cầm chén quay lại, "Tôi biết em đang giảm cân nên sẽ không ép em ăn nhiều.”

Cố Thanh Nhượng:???

“Không sao, cái này không ép……”

“Được rồi, không cần nhiều lời. Tôi biết em không muốn ăn mà, nói chuyện quan trọng trước đi.” Giang Nhất Thần cắt ngang lời cậu nói.

Cố Thanh Nhượng:……

Này này này? Anh không thể banh con mắt lên nhìn, rõ ràng tôi rất muốn ăn cơm sao?

Ngu ngốc!

Giang Nhất Thần trầm mặc rất lâu, sau đó nói, “Thanh Nhượng, chúng ta tái hôn đi.”

Khóe môi Cố Thanh Nhượng lập tức cứng đờ, “Anh…… Nói cái gì?”

“Tái hôn.”

Cố Thanh Nhượng 'phụt' một tiếng, cười ra nước mắt, “Anh đang đùa cái gì vậy.”

“Sức khỏe của bà ngoại không tốt, bà nói muốn gặp mặt em. Thanh Nhượng, bà ngoại trước đây đối xử với em rất tốt.”

Cố Thanh Nhượng cười hỏi, “Vì muốn tôi đến nhìn mặt bà ngoại, cho nên anh mới quyết định tái hôn?”

Giang Nhất Thần chau chặt đôi mày.

Đây đương nhiên không phải nguyên nhân, đây là cái cớ mà hắn vừa tìm ra.

Giang Nhất Thần hít sâu một hơi, “Nếu tôi nói, tôi thích em thì sao?”

Cố Thanh Nhượng càng nghe càng cười dữ dội.

“Giang Nhất Thần, anh đúng là quá buồn cười, khi thì thích Thẩm Chi Ngôn, khi lại thích Cố Thanh Nhượng. Anh nghĩ mình là Bồ Tát phổ độ chúng sinh à?”

“Tôi không nói đùa với em.” Giang Nhất Thần nắm cổ tay Cố Thanh Nhượng, “Em cho rằng vì sao tôi lại chạy đến đây tham gia show giải trí này?”

“Không phải anh ăn no rửng mỡ à?”

Đáy mắt Giang Nhất Thần lập tức tối sầm, “Là vì tôi thích em, đồ ngốc!”

Cố Thanh Nhượng trợn mắt.

Hắn vừa nói cái gì vậy?

Giang Nhất Thần tiếp tục nói, “Tôi hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ một chút, đừng nên gấp gáp quyết định. Thanh Nhượng, hai chúng ta đã bên nhau nhiều năm, tôi không muốn phải chấm dứt như vậy.”

Cố Thanh Nhượng đẩy tay hắn ra, “Là ai chấm dứt? Không phải do anh muốn ở cùng Thẩm Chi Ngôn sao?”

“Tôi sẽ xử lý Thẩm Chi Ngôn.”

Giang Nhất Thần đứng dậy, sửa sang quần áo, “Mấy ngày này, em nhớ suy nghĩ cho kỹ.”

Hai ba ngày tiếp đó, hai người chưa từng nhắc đến chuyện tái hôn. Giang Nhất Thần một mực cắm rễ tại bệnh viện, ân cần hỏi han Cố Thanh Nhượng, đưa nước đút cơm.

Thiếu điều giúp cậu đỡ tiểu kê kê khi đi vệ sinh.

Cậu cảm thấy vô cùng buồn bực.

Cố Thanh Nhượng mất trí nhớ, cậu không biết trong quá khứ mình đã yêu Giang Nhất Thần đến mức nào. Nhưng Giang Nhất Thần chính là viên đạn bọc đường, cậu cư nhiên nhận ra rằng, thân thể này bất tri bất giác đã rơi vào tầm kiểm soát của hắn.

Đệt, hạ tiện.

Cố Thanh Nhượng thật sự muốn đập đầu vào tường chết quách cho xong.

Đến ngày thứ tư, Cố Thanh Nhượng được bác sĩ cho xuất viện.

Giang Nhất Thần tự mình chở cậu về chung cư. Đợi sau khi hắn rời đi, Cố Thanh Nhượng liền nằm dài trên ghế than thở.

Tên cẩu nam Giang Nhất Thần này luôn biết cách khiến tâm thần cậu không yên.

Vốn tưởng rằng sau khi ly hôn, hai người có thể mỗi người mỗi ngả, đường ai nấy đi. Nào ngờ mới đó không lâu, Giang Nhất Thần đột nhiên đổi ý, muốn tái hôn!

“Lại muốn gây chuyện gì đây?” Cố Thanh Nhượng ôm gối che đầu. Tiểu Mễ ngồi một bên khuyên nhủ.

“Anh Cố, thật ra em cảm thấy Giang tổng đối xử với anh vô cùng tốt. Ngài ấy bỏ thời gian chăm sóc anh liên tục mấy ngày, cảm động chết em!”

Cố Thanh Nhượng tiếp tục giả chết.

Không có lý do nào đủ thỏa đáng để thuyết phục cậu tái hôn với Giang Nhất Thần!

Không có!

Cố Thanh Nhượng cậu, thà chết, dù là nhảy lầu tự sát hay gặp bất cứ tai nạn thương tâm gì, cũng tuyệt đối không tái hôn cùng Giang Nhất Thần!

Tiểu Mễ nói, “Anh Cố, nếu anh tái hôn với Giang tổng thì có thể kế thừa gia sản của ngài ấy. Em đảm bảo, nhất định sẽ có rất nhiều con số trăm triệu.”

Cố Thanh Nhượng lập tức bò dậy ngồi trên sô pha. Hai mắt tỏa sáng.

Tiểu Mễ thở dài, “Anh Cố, em đây là thật lòng khuyên anh, em cảm thấy Giang tổng thật sự rất thích anh. Em là con gái, so với anh, em có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.”

Giang Nhất Thần luôn nhìn về phía Cố Thanh Nhượng, nếu nói không thích, cô thật sự không tin.

Cố Thanh Nhượng im lặng ngồi ngốc trong phòng, nghiêm túc tự hỏi cả một cái buổi chiều. Cuối cùng đã có quyết định của riêng mình, Cố Thanh Nhượng lấy điện thoại ra, gửi cho Giang Nhất Thần một đoạn tin nhắn.

“Anh thật sự quyết định?”

Giang Nhất Thần: Ừm, quyết định, hãy cho tôi một cơ hội, Thanh Nhượng. Tôi sẽ xử lý tốt hết thảy.

Cố Thanh Nhượng: Cái kia…… sính lễ tái hôn thì sao?

Giang Nhất Thần:……

Cố Thanh Nhượng lập tức gửi đến một icon đầy ủy khuất: Không cho thì thôi.

Giang Nhất Thần: Hai trăm triệu, đủ không?

Ngón tay Cố Thanh Nhượng lập tức run rẩy, “Đủ, đủ rồi!”

Một lần kết hôn liền kiếm được hai trăm triệu, tuyệt đối không lỗ!

Giang Nhất Thần: Ngày mai anh tới đón em, nhớ mang theo chứng minh thư và hộ khẩu.

Cố Thanh Nhượng: Ừm.

Cố Thanh Nhượng tắt di động, lúc này mới nhận ra hai má cậu từ lúc nào đã đỏ ửng. Cố Thanh Nhượng ngốc lăng hồi lâu, sau đó sâu kín thở dài.

“Cố Thanh Nhượng ơi Cố Thanh Nhượng, cậu đến tột cùng đã yêu hắn đến mức nào……”

……

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Mễ vội vã chạy vào chung cư của Cố Thanh Nhượng, nhanh chóng kéo cậu từ cơn mơ tỉnh lại.

“Anh Cố, xảy ra chuyện rồi!”

“Làm sao vậy?”

Cố Thanh Nhượng dụi mắt.

Sắc mặt của Tiểu Mễ cực kỳ khó coi, hai mắt đỏ bừng như sắp khóc đến nơi.

“Anh Cố…… là…… là……”

Cố Thanh Nhượng nhíu mày, “Có gì cứ nói thẳng.”

“Anh Cố, hôm qua Giang tổng và Thẩm Chi Ngôn cùng nhau đi vào khách sạn, bị người ta chụp lén.”

Cố Thanh Nhượng 'hả' một tiếng, rất nhanh liền bật cười, “Không sao, không sao, chắc lại là tin giả thôi.”

Tiểu Mễ siết chặt nắm tay, thanh âm nghẹn ngào.

“Là thật đó, Giang tổng vừa mới đăng tin tuyên bố……”

"... Tuyên bố hai người đã ly hôn, chấp nhận đường ai nấy đi, mỗi người mỗi ngả. Yêu cầu mọi người không được công kích Thẩm Chi Ngôn.”

Sắc mặt Cố Thanh Nhượng lập tức trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro