Chương 9 + 10: Say rượu qua đêm trong khách sạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❖Chương 9: Giang Nhất Thần chính là đã phế!

Nam nhân bên cạnh Cố Thanh Nhượng tên là Lộ Danh, là bằng hữu thời đại học của cậu và cũng từng ở chung ký túc xá.

Quan hệ bốn người trong ký túc xá rất thân thiết, sau khi tốt nghiệp chân trước chân sau bước vào giới giải trí, nhưng vẫn chỉ có thể nằm liệt giữa đường a.

Sau khi Cố Thanh Nhượng kết hôn với nhân vật nhà giàu, tên tuổi đột nhiên thăng tiến rất nhanh. Cái gọi là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên* chính là như thế, người liên quan như Lộ Danh cũng dính chút ảnh hưởng.

(*Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên: ý chỉ khi một người đắc đạo thành tiên thì cả nhà, ngay cả gà, chó cũng được theo người này lên trời.)

Cố Thanh Nhượng thường xuyên mời ba người bọn họ đến sòng mạt chược của Giang gia, hào ngôn tráng ngữ*'Ảnh đế nam nhân phụ trợ' cũng bị Cố Thanh Nhượng sửa thành 'Mẹ nó một tổ bốn người'.

(*Hào ngôn tráng ngữ: ý chí hùng mạnh.)

Bất quá, chuyện Cố Thanh Nhượng không thể uống rượu cậu thật ra cũng mới biết. Lúc còn đi học, nhà trường quản lý rất nghiêm, sau khi Cố Thanh Nhượng kết hôn, trong nhà lại càng bị quản nghiêm a.

Cố Thanh Nhượng đáng thương lang thang nơi thảo nguyên rộng lớn, sống trong cảnh một cô vợ nhỏ bị ác bà khi dễ ủy uất đáng thương.

Hiện giờ cậu một ly đã ngã, là bằng hữu, Lộ Danh lập tức tỏ vẻ thân thiết thăm hỏi.

"Giang tổng, Thanh Nhượng không sao chứ?"

Giang Nhất Thần nhíu mày, trực tiếp khiêng người lên vai, xoay người rời đi.

Lộ Danh run lên bần bật, buổi tiệc hôm nay cấm phóng viên đi vào, nhưng bên ngoài thì không giống vậy, cổng lớn đông đúc ngồi trên ngồi dưới một đám phóng viên, Giang Nhất Thần cứ như vậy khiêng 'Vợ trước' của mình ra cửa, đây là thành tâm không muốn làm server (người phục vụ) tiểu ca tan tầm trên Weibo đi?

Thù bao lớn?

Cũng may ngay lúc này, Tiểu Mễ đi chen qua biển người rốt cuộc tìm thấy Cố Thanh Nhượng, nhìn ông chủ nhà mình bị Giang Nhất Thần khiêng trên vai, sắc mặt cô lập tức không tốt lắm.

Người này không phải nháo chuyện ly hôn sao, bây giờ còn muốn làm cái gì a?

"Giang tổng, tôi đến đưa anh Cố về."

Giang Nhất Thần khiêng Cố Thanh Nhượng trên vai tựa như khiêng bao thuốc nổ, trên mặt treo biểu tình bi tráng như Đổng Tồn Thụy phá lô-cốt*, "Các người không trị được cậu ấy."

(*Đổng Tồn Thụy là người xả thân phá lô-cốt trong lịch sử Trung Quốc.)

Cái gọi là chưa kịp xuất sư đã chết thảm, Giang Nhất Thần hắn hôm nay nhất định phải chịu chết a.

Ý cười trên môi Tiểu Mễ cương cứng, cúi đầu khom lưng nói, "Giang tổng, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, nếu các anh không mai bị chụp được thì còn ra thể thống gì......"

Giang Nhất Thần ngẫm lại thấy cũng đúng, trước hết nghĩ cách mang người này ra ngoài rồi nói sau.

Hắn mang Cố Thanh Nhượng giao cho thân thể nhỏ bé của Tiểu Mễ.

Tiểu Mễ hét thảm một tiếng: "A!"

Ngã phật từ bi, trở về nhất định cô phải cầm đao buộc thằng nhãi Cố Thanh Nhượng này giảm béo.

Giang Nhất Thần kéo khóe miệng, vẻ mặt đồng tình, nhanh chân giao phòng cho cô, "Mau mang cậu ấy tới khách sạn đi, lát sau tôi tới."

Tiểu Mễ thấy mình cũng không có sức mang cậu về nhà, cô liền nhận phòng mà hắn đưa đến, đi về khách sạn.

Tiến vào phòng tổng thống*, Tiểu Mễ chậm rãi đặt cậu lên giường.

(*Phòng tổng thống là cái phòng vip nhất khách sạn á.)

Nhìn Cố Thanh Nhượng rầm rầm rì rì, Tiểu Mễ xoa xoa bả vai đau nhức, "Anh Cố, em đi đó a. Ngày mai nếu anh tỉnh lại, ngàn vạn lần đừng có trách em."

Giờ phút này Cố Thanh Nhượng đã nửa mơ nửa tỉnh, nghe Tiểu Mễ nói phải đi, cậu 'ưm' một tiếng kéo tay cô lại.

"Tìm nữ nhân cho anh."

Tiểu Mễ:......

"Anh Cố, anh là cong, anh thích đàn ông."

"Nga~." Cố Thanh Nhượng gật đầu một cái, "Tìm đàn ông cho anh."

Tiểu Mễ:......

Cô bây giờ rốt cuộc đã biết vẻ mặt 'Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục' của Giang Nhất Thần là có ý gì.

Hoá ra thứ Cố Thanh Nhượng uống không phải là rượu, mà là xuân, dược.

"Anh Cố, ngoại tình trong hôn nhân sẽ bị tròng lồng heo."

Cố Thanh Nhượng khoanh chân ngồi trên giường kêu rên, "Anh mặc kệ, anh phải tìm đàn ông! Anh mỗi ngày đều mơ thấy mộng xuân...... em có biết không? Giang Nhất Thần...... Giang Nhất Thần hắn chính là đã phế!"

Giang Nhất Thần vừa mới mở cửa bước vào sắc mặt trực tiếp đen như đít nồi.

"Giang tổng......"

Tiểu Mễ bắt đầu run lên bần bật.

"Cô đi đi."

Giang Nhất Thần để Tiểu Mễ bỏ chạy.

Cố Thanh Nhượng lại gào khóc, đáng thương nói.

"Tiểu Mễ, em đừng đi a! Giúp anh tìm đàn ông đi! Phải có cơ bụng sáu múi!"

Cố Thanh Nhượng hoang mang rối loạn muốn xuống giường chạy theo cô, nhưng vì rượu nên thân thể đến một chút sức lực cũng không có, 'bịch' một tiếng ngã thảm thương, trước mắt xẹt qua muôn ngàn vì sao.

Đôi giày xa hoa chậm rãi dừng trước mặt cậu, nhẹ nhàng hạ xuống, cậu vừa nhấc mắt lên liền trực tiếp đối diện với đôi mắt vì tức giận mà đỏ tươi như lửa của Giang Nhất Thần.

Hắn thong thả ung dung cởi cà vạt chỉnh tề trên cổ áo, thanh âm nặng nề nói, "Tôi phế sao? Ân?"

❖Chương 10: Bị chụp được.

Trong lòng Cố Thanh Nhượng lạnh lẽo.

Xong rồi, đây là sắp bị thượng sao?

Lúc này không chạy thì đợi tới khi nào?

Cố Thanh Nhượng vừa nhấc mông lên, Giang Nhất Thần đã túm lấy cổ tay cậu, đem người từ mặt đất xách lên, nháy mắt áp đảo trên giường.

'Roẹt roẹt roẹt'

Quần áo bị xé rách.

Cố Thanh Nhượng đau lòng như đòi mạng, quần áo này rất xa hoa đó. Vì lần này tham dự thảm đỏ lớn nên cậu mới chuẩn bị chu đáo một chút, bộ này là do thủ công người Ý tạo ra, giá đến vài vạn, cậu chỉ mới mặc có một lần mà đã bị Giang Nhất Thần hung hăng xé rách, đây là trò đùa phá của sb gì!

(*Sb = 傻屄, 傻 đọc là sọa, nghĩa là ngu xuẩn.)

"Anh trả quần áo lại cho tôi."

Giang Nhất Thần: "......"

"Chuyển khoản Alipay WeChat đi."

Giang Nhất Thần: "......"

Cố Thanh Nhượng thấy hắn giả chết, cắn răng mắng, "Đáng ghét!"

Giang Nhất Thần cắn lên cổ cậu, "Tới đây, bảo bối."

Cố Thanh Nhượng: "......"

Không, đợi đã, tôi không phải có ý này!

Cố Thanh Nhượng trừng mắt nhìn Giang Nhất Thần đang thở phì phò trên người mình, cậu đau đớn kêu cha gọi mẹ.

Giang Nhất Thần nhíu mày nhìn người dưới thân giãy giụa không ngừng, mày gắt gao nhíu lại, rốt cuộc không kiên nhẫn rống lên một câu, "Khóc cái gì mà khóc!? Hoa cúc của cậu còn là đại khuê nữ à."

Cố Thanh Nhượng 'hức' một tiếng, khụt khịt không ngừng.

"Ngủ với nhau cũng đã bảy năm, giả bộ thuần khiết cái gì! Năm đó không phải chính Cố Thanh Nhượng cậu là người đã bò lên giường của tôi sao!? Lạt mềm buộc chặt, lão tử chơi chết cậu."

Cố Thanh Nhượng vạn niệm câu hôi*, cậu đã mất trí nhớ a, Giang Nhất Thần nói cái gì cậu đều không biết.

(*Vạn niệm câu hôi: Vạn niệm đều thành tro.)

Cậu chỉ biết mình sắp bị thượng rồi, bị chồng trước thượng!

Thần phật trên trời ngó xuống mà xem, xem chuyện gì đã xảy ra đi a.
......

Sáng hôm sau, Cố Thanh Nhượng cả người đau nhức tỉnh lại, chuyện đầu tiên cậu làm là thở dài một hơi. (Đm H kéo rèm (ノ*0*)ノ)

"Tôi rốt cuộc phát hiện."

Giang Nhất Thần trở mình, tròng mắt tỏa sáng, "Lão tử không có phế?"

"Tôi phát hiện, anh quả nhiên là máy đọc lại thành tinh."

Giang Nhất Thần: "......"

Hoá ra, những nỗ lực mà tối qua hắn làm chỉ đủ khiến cậu nhận ra điểm này?

Cố Thanh Nhượng hừ hừ, tối hôm qua, cậu bị cẩu nam nhân này lật qua lật lại liên tục, hắn còn không ngừng ở bên tai cậu lặp đi lặp lại một câu nói 'tôi không có phế!', không phải máy đọc lại sao?

Cố Thanh Nhượng chống dậy thân thể, miễn cưỡng nhặt lấy quần áo trên đất rồi mặc vào. Sau đó khập khiễng bước đi.

"Đi đâu?"

"Về nhà a." Cố Thanh Nhượng nhíu mày, "Giang tổng, chuyện tối qua rõ ràng chỉ là ngoài ý muốn, tôi đảm bảo sẽ không để chuyện tương tự phát sinh lần thứ hai, xen vào kế hoạch ly của giữa chúng ta. Vì thế, anh cứ coi như chưa có chuyện gì là được."

"Cậu con mẹ nó ngủ với tôi xong rồi nói không có gì phát sinh?"

Cố Thanh Nhượng che lại bộ vị ẩn ẩn đau, "Giang tổng, nam nhân có thể không từ thủ đoạn, nhưng cũng không thể không biết xấu hổ. Trời đất chứng giám, tối hôm qua anh cũng không có thiệt hại gì, bây giờ anh lại nói ra mấy câu này, không sợ lương tâm cắn rứt sao?"

Đáy mắt Giang Nhất Thần nặng nề, hiển nhiên xem lời nói của Cố Thanh Nhượng như đánh rắm.

Cố Thanh Nhượng nhún vai, ra vẻ 'tôi cũng không có cách nào khác'.

"Được rồi, nếu anh một hai không chịu quên đi, vậy thì...... Chia tay đi? Nếu không có việc gì, tôi đi trước......"

Đây không bằng không phát sinh đi!

Sắc mặt Giang Nhất Thần tối sầm, trực tiếp ném điện thoại cho Cố Thanh Nhượng, "Đi? Cậu bị chụp được rồi, còn muốn đi đâu?"

Di động hiện rõ một tin tức. Trên màn hình là dòng chữ to-- "Đêm khuya vào phòng, là châm lại tình xưa hay là muốn lăng xê?"

Nội dung bên dưới chủ yếu viết về việc Cố Thanh Nhượng và Giang Nhất Thần cùng qua đêm ở một phòng trong khách sạn. Vì lúc trước Cố Thanh Nhượng nháo loạn trên mạng nên toàn bộ giới giải trí đều cho rằng hai người đã ly hôn, tin tức vừa được tung ra, Cố Thanh Nhượng liền bị người ta quy chụp là 'tự lăng xê', khẳng định bị mắng đến mức cha mẹ không nhận ra.

Cố Thanh Nhượng không khỏi nhăn mày.

Phải làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro