Chương 1: Nỗi đau mất người yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm tối đen, lạnh thấu xương, dù đã trở thành linh hồn, Hoàng Phủ Tử Y vẫn có thể cảm nhận được trong đó truyền đến dày đặc hàn ý!

Nếu đã chết, tại sao vẫn còn cảm giác? Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có linh hồn tồn tại sao? Hay là nói, chỉ có cô là đặc biệt?

Hoàng Phủ Tử Y ngồi ở trên một tảng đá đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp cũng đủ để xưng là phong hoa tuyệt đại (*), một đôi mắt lạnh lùng nửa chính nửa tà sáng như sao trời, lẳng lặng mà nhìn thân thể cách đó không xa, kia là thân thể của cô, hiện tại lại trở thành một thi thể, mà cô tựa hồ là một linh hồn.

(*): Vô cùng xinh đẹp, phong lưu.

Cô đã chết vì sự cố nhảy dù, đó là động tác trong phim, cô tự mình diễn, cùng sáu bảy diễn viên cùng nhảy dù. Không biết có gì ngoài ý muốn, dù nhảy không mở ra, cô rơi xuống biển. Tuy nhân viên cứu hộ đã nhanh chóng làm việc, nhưng không tìm được cô. Vì vậy cô chết đuối, yên lặng trở thành thi thể lạnh băng trong nước biển.

Là ngoài ý muốn hay là mưu sát? Hoàng Phủ Tử Y chỉ đơn giản tự hỏi, nhanh chóng xác định là vế sau bởi vì sau khi cô rơi xuống biển, liền phát hiện toàn thân mình nhũn ra, giống như là trúng độc, không thể tự cứu. Nếu nhân viên cứu hộ không tìm thấy cô, cô cũng có thể nổi lên mặt nước.

Là ai muốn mưu sát cô? Hoàng Phủ Tử Y nghĩ, vài bóng dáng mơ hồ hiện lên, tuy không xác định, nhưng không xa lắm. Nhưng dù đoán được hung thủ, cô cũng đã chết, lại không thể làm gì những tên tiểu nhân đê tiện đó!

Hoàng Phủ Tử Y tuy đoán rằng mình bị người khác hại chết, trong lòng cũng không có nhiều cảm giác oán hận, chắc cũng vì tính tình cô quá mức lạnh nhạt. Ở trong nhận thức của cô, nếu sống thì sống cho tốt, mà đã chết thì không cần nhớ quá nhiều, người chết như đèn tắt.

Khi Hoàng Phủ Tử Y cho rằng chính mình sẽ luôn ở tại đáy biển dần dần tiêu vong, cách đó không xa truyền đến thanh âm, một nam nhân mặc đồ lặn, lấy tốc độ cực nhanh hướng về phía thi thể của cô, xem như vậy, rất giống đội viên cứu hộ.

Là tới tìm cô? Hoàng Phủ Tử Y lạnh nhạt nghĩ, đồng thời thập phần bình tĩnh nhìn người nọ bế thi thể của mình rời đi, mà linh hồn của cô không có ý tứ theo sau, nàng rất thích đáy biển, u tĩnh mà thần bí, rất thích hợp dùng để hôn mê.

Chỉ là, linh hồn của cô đang bay đi đâu? Hoàng Phủ Tử Y thập phần bất đắc dĩ phát hiện, nàng đại khái là không thể ở đáy biển hôn mê, bởi vì linh hồn của cô không thể rời thi thể quá xa, mà không biết những người đó muốn đưa thi thể cô đi đâu, hi vọng là địa phương tốt, miễn cho sau khi cô chết không được an bình.

Cùng lúc đó, cách không xa trên mặt biển, một du thuyền an tĩnh ngừng ở đó.

"Thiếu gia, ngài đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, sẽ không kiên trì được!" Có một vài người đứng trên boong thuyền, trong đó một người mang mắt kính, khí chất ôn nhuận, ngữ khí cung kính mà lo lắng nói với nam nhân ngồi trên xe lăn.

Mà nam nhân ngồi trên xe lăn, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng như sương, khuôn mặt như điêu khắc hoàn mỹ nhất, chỉ đáng tiếc, dung mạo hoàn mỹ chỉ có một nửa, một nửa kia bị một mặt nạ màu bạc che đậy.

"Tìm được người, liền trở về." Qua một hồi lâu, Sở Ngao Dư giọng khàn khàn nói, đôi mắt cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm mặt biển cách đó không xa, giống như muốn đem mặt biển nhìn thấu!

Nam nhân ôn nhuận, cũng chính là An Trạch Thụy, hắn là trợ lý bên người Sở Ngao Dư, lúc này không khỏi ở trong lòng thở dài một tiếng, trên mặt cũng toát ra một tia bi thương cùng lo lắng, nhìn thiếu gia như vậy, hắn có một loại dự cảm không tốt. Nếu Hoàng Phủ tiểu thư không thể tìm được hoặc là đã chết...thiếu gia của hắn nên làm thế nào bây giờ?

An Trạch Thụy từ nhỏ liền đi theo Sở Ngao Dư, tình cảm của Sở Ngao Dư đối với Hoàng Phủ Tử Y, hắn đều tận mắt nhìn thấy, cô cơ hồ giống như là cây trụ tinh thần. Mà hiện tại Hoàng Phủ Tử Y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hậu quả hắn thật sự không dám tưởng tượng.

"Tìm được rồi!" Ngay lúc này, trên mặt biển đột nhiên xảy ra biến hóa, đội viên cứu hộ đem thi thể Hoàng Phủ Tử Y mang lên. Mà một khắc nhìn thấy thi thể của Hoàng Phủ Tử Y, sắc mặt Sở Ngao Dư thập phần khó coi, lưng vẫn luôn cao thẳng nháy mắt sụp đổ một góc.

Sở Ngao Dư run rẩy đôi tay, từ trong tay đội viên cứu hộ kia đoạt lấy thi thể của Hoàng Phủ Tử Y, sau đó gắt gao mà ôm vào trong ngực, hai mắt hắn đỏ ngầu, ẩn dấu bi thương, rồi lại dị thường ôn nhu nhìn thi thể trước mặt, như là dùng hết toàn sức lực, mới nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Tử Y..."

Linh hồn của Hoàng Phủ Tử Y lúc này đang bay ở phía trên thi thể, cho nên có thể rõ ràng nhìn đến biểu tình trên mặt nam nhân này, bi thương, tuyệt vọng, thậm chí còn ẩn hàm một tia điên cuồng, nhưng đồng thời lại thập phần ôn nhu làm cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc!

Nam nhân này là ai? Cô biết người này sao? Lúc này Hoàng Phủ Tử Y rất muốn hỏi một câu: Ngươi tìm lầm người đi, chúng ta thật sự không quen nha!

Hoàng Phủ Tử Y có thể thập phần khẳng định nói,cô không quen biết nam nhân này, ít nhất trong trí nhớ của cô, không hề tồn tại người này, nếu không cô tuyệt đối sẽ không quên nam nhân đặc biệt như thế này. Đặc biệt là nam nhân này lộ ra nửa khuôn mặt kia, tựa hồ còn có cái má lúm đồng tiền, nếu cười rộ lên, nhất định vừa dễ thương vừa đẹp trai!

Không thể không nói, Hoàng Phủ Tử Y lạnh nhạt là từ trong xương cốt, phía dưới người kia vì cô đau đến ruột gan đứt từng khúc, cô lại ở chỗ này nhận xét người kia từ đầu đến chân, giống như là người đứng xem, lạnh nhạt, thật sự là có chút ác liệt.

"Thiếu gia, chuyện đã qua, xin ngài nén bi thương!" Nét mặt An Trạch Thụy lộ ra một tia vội vàng, anh thật sự không biết an ủi thiếu gia như thế nào, dù sao thiếu gia trong trí nhớ anh, chưa bao giờ lộ ra bộ mặt yếu ớt như vậy, bộ dạng thiếu gia giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ.

"Tra, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi muốn biết tất cả!" Âm thanh trầm thấp của Sở Ngao Dư như từ trong địa ngục vọng ra, vô cùng âm u.

"Vâng!" An Trạch Thụy nghe vậy, lại có chút yên lòng, chỉ cần thiếu gia không có ý tự tử là được, anh đẩy kính mắt, mang theo một tia cẩn thận khuyên: "Thiếu gia, chúng ta trở về đi, Hoàng Phủ tiểu thư như vậy, chắc luôn muốn được an nghỉ."

Nghe vậy, tay Sở Ngao Dư có chút run rẩy, trên mặt không thể khống chế mà toát vẻ bi thương, nắm chặt tay, dùng hết khí lực toàn thân, mới gật đầu: “Được.”

Sở Ngao Dư ôm thi thể Hoàng Phủ Tử Y, lên trực thăng phía trên boong thuyền, linh hồn Hoàng Phủ Tử Y cũng theo thi thể mà bay đi, ngồi cạnh Sở Ngao Dư, khoảng cách hai người có vẻ gần, điều này làm cô càng cảm nhận được nỗi bi thương và tuyệt vọng của người đàn ông này.

Người đàn ông này rốt cuộc để ý cô bao nhiêu? Lúc này Hoàng Phủ Tử Y không còn hoài nghi người đàn ông này nhận nhầm người, nhưng cô thật sự không biết người đàn ông này, nên không thể tránh khỏi việc nghi hoặc, người đàn ông này thật sự để ý đến mình, vì sao từ trước tới giờ không có xuất hiện trước mặt cô, chẳng lẽ vẫn luôn yêu thầm cô sao?

Trên đường đi, Sở Ngao Dư đều ôm chặt thi thể Hoàng Phủ Tử Y, An Trạch Thụy muốn thay thế, lại bị anh tránh đi, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đẩy anh đi, đi thẳng vào một hoa viên nhỏ trông vô cùng đặc biệt.

Tuy Hoàng Phủ Tử Y lúc này chỉ là một linh hồn, nhưng cô vẫn cảm thấy trên đầu mình lộ ra tia hắc tuyến, dù sao cảnh sắc trước mắt cô vô cùng kì lạ, cô sống 22 năm, đây là lần đầu tiên thấy có người trông đầy cây tiên nhân cầu trong hoa viên, mà tất cả các chủng loại đều có, giống như sẽ tổ chức triển lãm cây tiên nhân cầu.

Rất nhanh, Hoàng Phủ Tử Y liền phản ứng, người đàn ông này không phải là phẩm vị kỳ lạ, mà là vô cùng hiểu rõ cô, bởi vì thực vật cô thích nhất, chính là cây tiên nhân cầu, mà mức độ người đàn ông này để ý cô, biết cô yêu thích, liền trồng một hoa viên đầy cây hoa tiên cầu, giống như chẳng có gì là lạ.

Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Tử Y không khỏi nhíu mày, trên mặt nhiều thêm một chút tà khí không nói rõ, rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, coi như có một chút ý nghĩ, dù sao cô cũng đã chết.

"Thiếu gia, quan tài đã chuẩn bị xong, để người sửa sang lại cho Hoàng Phủ tiểu thư?" An Trạch Thụy thận trọng hỏi, sợ nói sai, lại kích thích Sở Ngao Dư.

"Không cần, tự mình tôi làm." Sở Ngao Dư chậm chạp lắc đầu, ôm thi thể Hoàng Phủ Tử Y, để An Trạch Thụy đẩy anh lên trung tâm hoa viên, lúc này ở đó đã chuẩn bị băng quan, bên cạnh còn có một bộ váy dài màu tím, màu tím, cũng là màu Hoàng Phủ Tử Y thích nhất.

"Mấy người đều đi đi." Sở Ngao Dư trầm mặc, nhìn Hoàng Phủ Tử Y hồi lâu, mới nghiêm túc vụng về đổi quần áo cho Hoàng Phủ Tử Y, tay của anh có chút run rấy, nhưng động tác lại hết sức ôn nhu, thận trọng giống như sợ là Hoàng Phủ Tử Y đau, chỉ là, một giọt nước mắt rơi xuống người Hoàng Phủ Tử Y.

Khi giọt nước mắt này rơi xuống, linh hồn Hoàng Phủ Tử Y cũng run lên bần bật, giống như bị thiêu đốt, linh hồn có chút bất ổn chấn động.

"Tử Y, Tử Y..." Cuối cùng Sở Ngao Dư cũng không kiên trì nổi, ôm chặt lấy thi thể Hoàng Phủ Tử Y, hô to tên cô, yên lặng rơi lệ, nỗi đau mất người yêu, thương tâm gần chết!

Hoàng Phủ Tử Y lẳng lặng nhìn một màn này, tâm tình theo thời gian cũng dần trở nên nặng nề, mặc dù người đàn ông này là ai, mặc kệ tình cảm người đàn ông này đối với mình là cái gì, có thể thương tâm như vậy, cũng đủ để cô động lòng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro